Gia Là Bệnh Kiều, Được Sủng Ái
-
Chương 52
"Chức Ca Nhi ~"
Tầm mắt Giang Chức trực tiếp xẹt qua anh: "Quần áo đâu."
Một ngón tay Giang Duy Nhĩ móc vào dây túi đựng đồ, quơ quơ: "Nà."
Giang Chức nhận lấy túi, sau đó xoay người đóng sầm cửa, động tác không có chút tạm dừng nào.
Hai người ngoài cửa: "..."
Trong phòng, Chu Từ Phưởng đã ăn hết một hộp kẹo: "Ai tới vậy?"
Giang Chức nói: "Đưa quần áo."
Cô thoáng nhìn qua túi đồ, sờ sờ hộp kẹo yêu thích không buông tay, một hồi mới đứng lên: "Khuya rồi, em nên về thôi."
"Anh tiễn em." Tai anh lại nổi lên một tầng đỏ nhạt.
Chu Từ Phưởng cũng không suy nghĩ đã cự tuyệt: "Không cần, ngoài trời rất lạnh, anh đi ra ngoài sẽ cảm lạnh."
"Anh nói, anh tiễn em."
Giọng điệu đầy cương quyết không nói lý lẽ, chỉ là sắc mặt tái nhợt, khóe mắt ửng đỏ, ba phần suy nhược từ trong xương cốt, ít đi tính công kích rất nhiều.
Chu Từ Phưởng vẫn bận tâm đến sức khỏe anh, buông hộp kẹo xuống: "Tự em về."
Thật không nghe lời!
Giang Chức trong mắt một hố đen sâu thẳm không thoát ra được, môi anh mím chặt đối mặt nhìn chằm chằm cô, động tác rất lớn mà ném túi quần áo lên sô pha cạnh cô.
"Thay quần áo rồi hãy đi." Ngữ khí quả thật không tốt.
Có phải cô làm anh tức giận rồi không? Chu Từ Phưởng chần chờ không chừng một lát, rồi cầm quần áo vào phòng tắm thay.
Giang Duy Nhĩ chọn quần áo là hệ thiếu nữ với tông màu ấm, váy đầm dệt kim màu trắng phối với áo khoác hồng nhạt. Hồng nhạt là màu mà Chu Từ Phưởng thích nhất, cô sờ sờ tay áo, nghĩ thầm nếu sau này không làm chạy việc nữa thì cô phải mua một phòng đầy quần áo hồng nhạt.
"Thích lắm sao?" Giang Chức buồn cười, sau khi thấy những động tác nhỏ đầy thỏa mãn của cô, lửa giận khó hiểu vừa rồi lại lặng lẽ rút đi một cách kỳ lạ, cảm xúc lên lên xuống xuống như vậy thật sự không giống anh.
Chu Từ Phưởng lại sờ sờ cổ áo, thành thật gật đầu: "Ừm, em thích hồng nhạt."
Thích sữa bò, thích kẹo đường, còn thích hồng nhạt, rõ ràng là một cô gái nhỏ, sao thường ngày lại cứ luôn bày dáng vẻ lão thành quái gở vậy?
Nếu cô thích..
Anh lục lấy trong ngăn tủ một túi kẹo lớn, lấy toàn bộ kẹo có vỏ màu hồng nhạt ra, bỏ vào một cái túi khác đặt bên chân Chu Từ Phưởng: "Cái này cho em mang về ăn, ăn xong rồi thì tới tìm anh."
Khóe miệng anh lại hiện một độ cong nho nhỏ.
"Được." Chu Từ Phưởng rất vui vẻ, lập tức lấy di động ra chuyển cho anh một vạn tệ.
Giang Chức: "..."
Cô kiếm tiền cũng không dễ dàng gì, cũng không biết đường tiết kiệm chút.
Anh không nhận tiền cô vừa chuyển, mà quay sang ngồi xuống sô pha, ôm tay không nhìn cô: "Mang dù theo."
"Được."
Chu Từ Phưởng xách theo một bịch kẹo, đi đến huyền quan rồi quay đầu lại, vẫy vẫy tay: "Tạm biệt Giang Chức."
Giang Chức ngồi không nhúc nhích.
Cạch cạnh.
Cửa vừa mở ra, Giang Chức liền đứng lên, đi theo ra huyền quan.
Ngoài cửa, Chu Từ Phưởng mới vừa đặt một chân ra thì thấy Giang Duy Nhĩ, cô liền kinh ngạc.
Giang Duy Nhĩ là trợ lý của Phương Lý Tưởng, từng gặp Chu Từ Phưởng vài lần, cô có ấn tượng rất tốt về Chu Từ Phưởng, cười chào hỏi: "Tôi là cô của Giang Chức."
Thân phận của Giang Duy Nhĩ cũng chưa công khai trong vòng, Chu Từ Phưởng không nặng lòng hiếu kỳ, chỉ gật đầu đáp lại, cũng không hỏi gì cả.
Tiết Bảo Di bên cạnh thì lại là tên hay hóng chuyện, rất là cà lơ phất phơ: "Còn nhớ tôi không?"
Chu Từ Phưởng không am hiểu xã giao, chỉ muốn giấu mặt vào mũ, đáng tiếc áo khoác hồng nhạt này không có mũ, liền cúi đầu tránh đi cái nhìn đánh giá của Tiết Bảo Di.
"Tôi từng dán màn hình di động cho anh." Cô nói.
Cô còn từng thấy ảnh của Tiết Bảo Di cùng một nữ minh tinh trên Weibo, Phương Lý Tưởng nói anh ta là tra nam.
Tiết · tra nam · Bảo Di rất biết tự quen thuộc, cười đến cực phóng đãng không chịu nổi: "Chào cô, tôi là --"
"Hai người chắn cửa làm gì."
Tiết Bảo Di bị ngắt lời "..."
Giang Chức ôm tay dựa vào trên tủ ở huyền quan, một thân áo hoodie màu đen tôn lên làn da trắng trẻo của anh, trong mắt xoẹt xoẹt phóng dao nhỏ: "Không vào thì lăn."
Tiết Bảo Di liếc lại một cái nhìn xem thường.
Anh còn chưa ngu đâu, nhìn ra được dáng vẻ che chở của Giang Chức đấy nhé.
"Bên ngoài hết mưa rồi, em về sớm một chút." Ánh mắt Giang Chức lướt qua Tiết Bảo Di, nói với Chu Từ Phưởng ngoài cửa.
Giọng điệu không thể nói là ôn nhu, nhưng ngữ điệu nhẹ nhàng, ngữ tốc chậm rãi.
Chu Từ Phưởng nói được, xong mang theo kẹo cùng quần áo ướt đi mất.
Tiết Bảo Di nhìn theo một hồi rồi quay đầu lại vào phòng: "Chức Ca Nhi, cậu --"
"Ai cho cậu dẫm lên thảm của tôi? Tránh ra, dơ muốn chết." Giọng điệu Giang Chức ghét bỏ đến cực điểm, kéo thân mình ốm yếu đi tìm hai đôi dép dùng một lần cùng một cái khăn lông khô, trên gương mặt ốm yếu là thần sắc đầy hung dữ, "Lau khô nước rồi mới được vào."
Tiết Bảo Di: "..."
Trên thảm có vệt nước, rõ ràng là đã bị người dẫm, không cần nghĩ cũng biết là ai, tổn thương chính là sinh ra từ đối lập như vậy đấy.
Tiết Bảo Di tâm thật lạnh, ánh mắt thống khổ mà ngóng nhìn Giang Chức: "Chức Ca Nhi, cậu không nhớ sao? Người anh em bên hồ Đại Minh Bảo Di của cậu."
Giang Chức liếc mắt nhìn anh: "Thiểu năng trí tuệ."
Tiết *diễn rất nhiều rồi lại không diễn nổi* Bảo Di: "..."
Loại huynh đệ này, cắt bào đoạn nghĩa luôn đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook