Gia Là Bệnh Kiều, Được Sủng Ái
-
Chương 51
"Nhưng em biết dùng lò vi ba, học được hồi làm giúp ở cửa hàng cháo."
Giang - không biết dùng lò vi ba - Chức: "..."
"Em có thể dạy anh." Chu Từ Phưởng vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
"..."
Giang Chức không có chút hứng thú nào với việc học cách sử dụng lò vi ba.
Anh lười biếng trả lời: "Ừm, dạy đi"
Sau đó Chu Từ Phưởng giảng giải kỹ càng tỉ mỉ trình tự và thời gian hâm nóng mỗi loại cho Giang Chức nghe, xong rồi quay đầu nhìn anh: "Học được chưa?"
Lông mi cô cong cong, ánh đèn từ trên chiếu xuống đổ bóng, nàng chớp mắt một chút, cái bóng cũng chớp theo, Giang Chức đột nhiên có loại thôi thúc muốn duỗi tay chạm vào một cái.
"Học được chưa?" Cô kiên nhẫn hỏi lại một lần nữa.
Học được cái gì?
Chỉ lo nhìn cô thôi, quỷ mới biết nãy giờ cô nói gì, Giang Chức chuyển ánh mắt sang nơi khác: "Rồi."
Đúng lúc, sữa bò đã hâm xong.
Chu Từ Phưởng rửa hai cái ly, đổ sữa bò đã hâm nóng ra, cô một ly, Giang Chức một ly.
"Nóng lắm, để em bưng giúp anh."
Sau đó, cô dùng tay áo hoodie phủ lên bàn tay rồi cầm hai ly sữa bò, nhanh nhẹn đi ra phòng khách.
Giang Chức đi theo sau cô, trên người cô là áo hoodie của anh, cùng kiểu với cái áo anh đang mặc.
Thật là thuận mắt.
Chu Từ Phưởng quay đầu lại, thấy khóe miệng anh nhàn nhạt cong lên.
Anh không thích cười lắm, ngày thường luôn là dáng vẻ như chưa tỉnh ngủ, biếng nhác, thanh quý đến bất cận nhân tình, tóm lại là thiếu chút khí tức khói lửa nhân gian.
Vẫn là cười lên thì đẹp hơn một chút.
Chu Từ Phưởng nghĩ tới một câu không thích hợp lắm, yêu yêu tư dung, ban ban nhập họa, cô nghĩ, nếu Giang Chức sinh ở thời trước, nhất định phải vào cung được hầu hạ, hồng nhan quá họa thủy, dung mạo anh như vậy, nhà bá tánh tầm thường có thể không chấp nhận được.
Giang Chức mím môi, trong mắt đã không còn ý cười, vẫn là dáng vẻ bướng bỉnh kia.
Chu Từ Phưởng chọn vị trí gần sô pha nhất ngồi xuống, uống từng ngụm nhỏ sữa bò, Giang Chức ngồi đối diện cũng không nói lời nào, cô trắng trợn táo bạo mà thưởng thức bộ túi da xuất sắc thế gian hiếm có kia của anh thì không tốt lắm, liền chuyển ánh mắt và lực chú ý sang nơi khác, sau đó cô ngạc nhiên phát hiện một chuyện:
"Nhà anh cũng có kẹo đường ư?"
Trên quầy đối diện tủ âm tường, tầng thứ ba chính giữa bày biện một cái hộp pha lê vuông vức, trong hộp đựng kẹo đường đủ mọi màu sắc.
Cô ít khi có dao động cảm xúc lớn như vậy, Giang Chức nhìn vẻ mặt cô, 'ừm' một tiếng.
"Em cũng thích ăn kẹo đướng."
Cô đem tất cả niềm vui đều viết trên mặt, trong mắt không còn thê lương cô tịch mà đã trở nên sáng lấp lánh.
Cô thích hộp kẹo đó đến cỡ nào?
Giang Chức đi đến trước tủ gỗ, lấy hộp kẹo tới đặt trên bàn trà: "Ăn đi."
"Cảm ơn."
Khóe mắt cô cong thành hình trăng khuyết, cầm lấy hộp kẹo nâng niu trong tay, sờ sờ vụn kim cương nạm trên hộp: "Hộp kẹo của anh còn đẹp hơn của em."
Cô cũng muốn mua một cái, chẳng qua cái này của Giang Chức quá tinh xảo, hẳn là đặt làm.
Bỏ đi, cô đã lấy đèn treo của anh, tuyệt đối không thể lại tham hộp kẹo của anh nữa, vì thế liền không hỏi anh đặt làm ở đâu, yên lặng mà ngồi trên sô pha ăn kẹo.
Giang Chức không nói một lời mà nhìn chằm chằm cô.
Năm ấy ở Lạc gia, thiếu niên xanh xao vàng vọt ấy cũng thế này, ngồi ở cạnh ao nhỏ huơ chân, cười nhét từng viên kẹo vào miệng.
Giống y như cô, cũng chọn viên màu hồng nhạt ăn trước.
"Em từng ăn rồi à?" Ngay lúc đó Giang Chức đang lúc tuổi trẻ khinh cuồng.
Thiếu niên gật đầu, cậu ấy gầy vô cùng, trên mặt bẩn hề hề, quai hàm phồng lên vì nhai kẹo, một con mèo cam mập mạp nằm bên chân cậu, duỗi eo lười biếng cọ cọ bàn tay ngăm đen của thiếu niên.
"Vậy ngày mai em chờ anh ở đây, anh mang kẹo tới cho em."
Thiếu niên cười mỉm với anh, con mèo kia cũng meo hai tiếng.
Chỉ là ngày kế, anh không nhìn thấy thiếu niên đó, một trận lửa lớn đốt nhà hoa của Lạc gia thành tro, người khác nói với anh, tro cốt con nuôi Lạc gia ở trong đống tro kia.
"Giang Chức."
Chu Từ Phưởng gọi một tiếng, ngẩng đầu lên, trong miệng nhét ba viên kẹo, quai hàm hơi hơi phồng lên: "Kẹo này hình như ngưng sản xuất rồi mà, anh mua ở đâu vậy?"
Là nhãn hiệu cô thích nhất, đã lâu rồi cô không được ăn.
Suy nghĩ của Giang Chức lúc này mới bị âm thanh nhảy nhót vui mừng của cô kéo lại: "Anh mua lại nhà xưởng của bọn họ."
Chu Từ Phưởng do dự một lúc lâu mới hỏi hắn: "Vậy anh có thể chia cho em một chút được không?" Cô thành khẩn mà thỉnh cầu anh, "Em có thể trả tiền."
Có thể nhận thấy, cô thật sự rất thích loại kẹo này, dù sao cũng chỉ là một cô gái trẻ, thích mấy thứ ngọt ngào xinh đẹp là phải.
"Sau này em đến đây mà mua." Giang Chức tự nhận là không phải một người thích dùng chung, trong nhận thức của anh, anh đã thích thì phải một mình bá chiếm, ai cũng không được phép mơ ước.
Cô thì khác, một lần lại một lần khiến anh phá lệ.
Cô hiển nhiên rất vui vẻ, trong miệng ngậm kẹo, trong mắt đều là ngọt, thật lòng thật dạ mà khen anh: "Anh đúng là người tốt."
Giang Chức: "..."
Người tốt?
Vì thu mua xưởng kẹo, anh còn làm cho cái xưởng đó phá sản.
Chuông cửa đột nhiên vang lên, Giang Chức đứng dậy đi mở cửa.
Tiết Bảo Di mặc áo khoác đỏ lả lơi đứng ở cửa, cười đến phong tư yểu điệu, giọng kéo đến chín khúc mười tám quanh: "Chức Ca Nhi ~"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook