Hơn nữa, mỗi quầy bán vé số một năm cũng chưa chắc có một cái vé số trúng giải thưởng lớn.

"Đi Macao cũng không được."

"Thắng ít thì vô ích, mà thắng nhiều thì nhà cái giở trò, thấu thị cũng vô dụng."

Tiêu Phàm lẩm bẩm.

Loại trừ hai khả năng này, hắn nghĩ ra một phương pháp đã thấy trong tiểu thuyết.

Đổ thạch.

Nhưng chơi trò này cần tiền vốn!

Với một nghìn, hắn chỉ có thể chọn nhặt trong đống rác rưởi.

May mắn thì trong đám nguyên thạch rác rưởi có khi cũng có phỉ thúy, nhưng mà một ngàn viên nguyên thạch cũng chưa chắc mở được một khối ngọc tốt, hắn lại mỗi ngày chỉ có thể nhìn ba lần!

"Không biết đến khi nào mới kiếm được khoản tiền thưởng 50 vạn."

Tiêu Phàm thầm nghĩ trong lòng.

Hắn nộp số tài khoản ngân hàng của mình lên, Lương Võ nói rằng tiền thưởng chắc chắn sẽ không ít, nhưng hắn cũng không biết khi nào mới được nhận.

Nếu tiền thưởng được chuyển đến trễ, gia gia của hắn ở bên kia sẽ rất nguy hiểm.

Người là sắt, cơm là thép. Không ăn một bữa đói bụng đến hoảng.

Nếu đám binh lính đói bụng, không cần kẻ thù tấn công, bọn họ cũng sẽ tự gục ngã.

"Vẫn là đi xem nguyên thạch trước đi?"

"Hôm nay còn có hai lần cơ hội, cũng không nên lãng phí."

Tiêu Phàm nghĩ thầm.

Thành phố Z nơi hắn sống dân số hơn chục triệu người, có một con đường đặc biệt, chuyên môn đổ thạch.

Tiêu Phàm bèn gọi một chiếc taxi đến đó.

"Chàng trai trẻ, nếu ngươi chỉ đến vui chơi một chút thì được, đừng trầm mê quá, cẩn thận không chừng táng gia bại sản đó."

Tài xế taxi không nhịn được mà khuyên bảo hắn, vẻ mặt có chút chua xót.

Trước đây, hắn có ba căn nhà tổng giá trị hơn ngàn vạn.

Chạy là chạy xe xịn.

Bây giờ lại đi chạy taxi.

Tiêu Phàm gật đầu:

"Đại ca, cảm ơn ngươi đã nhắc nhở, ta chỉ là tới xem một chút thôi, đúng rồi đại ca, mấy cửa tiệm này cái nào tốt hơn?"

"Đổng Kỷ Nguyên Thạch"

"Cửa tiệm này mở vài chục năm rồi, đắt hơn một chút nhưng nhà bọn họ bán là nguyên thạch thật, mấy chỗ khác có cửa hàng còn trộn lẫn đá thường trong đó để bán.”

Tiêu Phàm cảm ơn hắn ta và trả tiền xuống xe.

Đi không bao lâu Tiêu Phàm đã đến Đổng Kỷ Nguyên Thạch.

Cửa tiệm này tương đối lớn, trên mỗi kệ gỗ đều bày rất nhiều nguyên thạch lớn nhỏ đủ kích cỡ.

"Flashsale 500."

"3.000 - 5.000."

"5.000 - 10.000."

Trên mỗi kệ đều có ghi giá, không ít người đến xem loại 500. Giá chỉ vài trăm một viên mà thôi, hợp với người muốn trải nghiệm một chút.

Người bình thường hiếm khi đụng vào mấy loại nguyên thạch đắt tiền..

"Tất cả đều là hàng như vậy à?"

Tiêu Phàm âm thầm cau mày, giá cao nhất ở đây cũng chỉ có 5 vạn.

"Xin chào, các người ở đây chỉ có hàng như này thôi sao?"

Tiêu Phàm dò hỏi.

Hắn cảm giác tỷ lệ những viên nguyên thạch này mở ra được đồ tốt không cao.

Hắn không muốn lãng phí khả năng thấu thị ba lần mỗi ngày của mình dùng trên chúng!

"Khách nhân, chúng ta còn có ở lầu hai lầu ba nữa ạ."

"Tầng thứ hai cần xác minh tư cách vốn 20 vạn, tầng thứ ba cần xác minh tư cách vốn 100 vạn ạ."

Nhân viên phục vụ lễ phép nói.

Tiêu Phàm:

"..."

Cố tình nói trúng tim đen hắn à?

Trong thẻ của hắn 2000 còn không có đủ.

“Đinh!”

Thanh âm tin nhắn nhắc nhở vang lên.

Tiêu Phàm cầm điện thoại lên xem, hóa ra là tin nhắn đến từ ngân hàng.

Nhanh như vậy mà đã được trả 50 vạn việc giải quyết Lưu Khôn.

Tiêu Phàm lập tức nhìn nhìn bốn phía, nhưng xung quanh không có một người quen biết nào.

“Không khoa học tí nào a.”

“Loại thời điểm này chắc sẽ không có người trang bức nói là ta nghèo không thể vào a?”

Trong lòng Tiêu Phàm thầm nhủ.

“Ta phải tiến vào lầu hai.”

Nghĩ thế, Tiêu Phàm đem số dư tài khoản ra phô bày một chút, rất nhanh hắn đã đến lầu hai của Đổng Ký Nguyên Thạch.

Cả lầu hai tổng cộng cũng chỉ có hai vị khách.

Mà một trong hai người còn lấy đèn nghiên cứu cẩn thận, đoán chừng họ là người trong nghề.

Tiêu Phàm liếc mắt nhìn xung quanh, hắn phát hiện toàn bộ lầu hai số lượng nguyên thạch ít hơn nhiều, nhưng to nhỏ cộng lại cũng có tầm ba mươi năm mươi khối.

“Ta mất từ ​​ba đến mười giây để nhìn rõ một khối, còn phải tùy thuộc vào kích thước của nó, nếu thi triển năng lực nhìn xuyên tường thì sau nửa phút rất nhanh phải chớp mắt.”

“Nếu nhìn vào những viên đá có kích thước nhỏ, một lần chỉ có thể nhìn ba đến năm khối.”

Tiêu Phàm thầm nghĩ trong lòng.

Tổng cộng có đến ba mươi đến năm mươi khối, mà một lần hắn chỉ có thể nhìn một phần mười, cứ coi như cả hai lần cơ hội đều dùng tại nơi này, hắn cũng chỉ có thể nhìn một phần năm.

Vì thế tỷ lệ phát hiện đồ tốt sẽ không cao.

Trên đường đi tới đây hắn đã dùng điện thoại tra xét một chút, đổ thạch mười cược chín đổ, nói cách khác coi như hắn có thể nhìn thấu đi chăng nữa thì mười khối có lẽ cũng chỉ có một khối có thể trúng.

“Kiếm được tiền gom góp nhiều lương thực cũng cần thời gian.”

“Hôm nay cùng ngày mai ta nhất định phải kiếm, không thể để lãng phí cơ hội được.”

Mặt khác, Tiêu Phàm cũng lưu ý động tĩnh của hai người kia.

Họ là người trong nghề, lấy năng lực chuyên nghiệp của họ thì tỷ lệ mua được hàng tốt sẽ cao hơn chút.

“Quản lý Thẩm, khối này cũng không tệ, có khả năng cao có thể xuất hàng, nhưng mà giá cả lên tới 60 vạn, tỷ suất chi phí-hiệu quả không quá cao.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương