Tiêu Hải nói xong giơ hai tay lên, trong tay ông tỏa ra một cỗ lực lượng cường đại.

Tiêu Phàm nheo mắt lại.

Lực lượng trong tay Tiêu Hải cực kỳ lóa mắt.

"Hây…a!"

Đột nhiên Tiêu Hải hét lên một tiếng dữ dội, một luồng ánh sáng chói lóa trong nháy mắt xuyên qua tấm gương chiếu vào mắt trái của Tiêu Phàm.

"Phốc!"

Tiêu Hải phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt hắn cũng trở nên tái nhợt.

"Gia gia!"

Tiêu Phàm kinh ngạc hét lên.

Tiêu Hải vung tay lên:

"Ngươi yên tâm, không chết được. Cải biến thể chất của ngươi rất dễ dàng, mà để cho ngươi nắm giữ được thấu thị năng lực mới khó."

"Ngươi nghĩ cách lợi dụng khả năng này kiếm chút tiền đi."

"Mười hai vạn miệng ăn còn đang chờ kia kìa, đem lão tử nấu lên cũng không đủ cho bọn hắn uống canh."

Nói đến đây, Tiêu Hải lúng túng vỗ vỗ miệng.

"Cháu ngoan, gia gia ngươi là người lỗ mãng, ngươi đừng học theo nói lời thô tục."

Tiêu Phàm nói:

"Gia gia, người thích nói thế nào thì nói, ta cũng đã hai mươi mốt tuổi rồi."

Tiêu Hải sửng sốt.

Ông ra đi đã chín năm, khi đó Tiêu Phàm mới mười hai tuổi.

"Cháu ngoan, chờ gia gia chinh phạt thiên hạ xong, ta sẽ tìm cách để ngươi đến đây, gia gia truyền ngôi cho ngươi, cho ngươi làm hoàng đế."

Tiêu Hải nhếch miệng cười nói.

Tiêu Phàm:

"..."

Chiếc bánh có nhân này thật lớn, hắn ăn một miếng còn không xong.

"Gia gia, người đừng suy nghĩ nhiều như vậy, sống được trước đã."

"Đúng rồi, ta đã chuẩn bị cho người một số thứ tốt."

Tiêu Phàm chạy đi, hắn nhanh chóng ôm một chiếc hộp đến, vừa chạm vào gương chiếc hộp lập tức truyền tới bên người Tiêu Hải.

Tiêu Hải mở ra xem, bên trong có rất nhiều quyển binh thư.

"Tốt lắm!"

Tiêu Hải hai mắt sáng lên.

Những quyển binh thư này thực sự có tác dụng rất lớn đối với ông.

"Cháu ngoan, làm rất tốt."

"Vừa rồi ta bị thương, năm ngày nữa gia gia sẽ liên lạc lại với ngươi."

Tiêu Hải nói xong, hình ảnh trong gương lập tức thay đổi, Tiêu Phàm lại nhìn thấy chính hắn.

"Hình như cũng không có gì thay đổi."

Tiêu Phàm xoa xoa mắt trái của mình, hắn ghé sát vào gương cẩn thận nhìn kỹ, không có gì khác thường cả.

"Chẳng lẽ giống như tẩy kinh phạt tủy cần trải qua một quá trình hay sao?"

Tiêu Phàm nghĩ thầm.

Bên ngoài tối đen như mực, Tiêu Phàm cũng không định về nhà lại về nhà giờ này, hắn nằm xuống lần nữa, một lúc sau rốt cục ngủ thiếp đi.

Sáng sớm hôm sau, Tiêu Phàm mơ mơ màng màng tỉnh lại.

Nhà kho trống rỗng khiến Tiêu Phàm nhanh chóng thanh tỉnh.

Tối hôm qua, hắn đã chuyển được gạo cho gia gia, hơn nữa hắn còn có được dị năng thấu thị.

"Trông vẫn vậy, chẳng có gì khác cả."

Tiêu Phàm vội đi đến trước gương kiểm tra, con mắt vẫn như trước.

Nhưng Tiêu Phàm đã cảm thấy sự khác biệt.

Hắn có cảm giác rằng hắn chỉ cần tập trung tinh thần vào mắt trái là hắn có thể nhìn xuyên qua.

"Một ngày có thể sử dụng ba lần, thử xem nào?"

Tiêu Phàm nhanh chóng tìm đến rất nhiều vật liệu.

Bìa các tông, ván gỗ, viên gạch, tấm sắt,...rồi xếp chồng lên nhau.

Các chất liệu khác nhau có th ảnh hưởng đến hiệu quả của khả năng thấu thị.

Hít một hơi thật sâu, Tiêu Phàm bắt đầu tập trung tinh thần vào mắt trái của mình, lớp bìa cứng đầu tiên trở nên trong suốt trong nháy mắt, sau đó là ván gỗ.

Viên gạch tốn sức hơn một chút.

Tấm sắt thậm chí còn tốn nhiều công sức hơn nữa.

Nhưng mấy tầng tài liệu hắn chuẩn bị đều thành công bị nhìn thấu, Tiêu Phàm đã rất hài lòng.

Hắn tiếp tục nhìn chăm chú vào mặt đất, xuyên qua được khoảng nửa mét nữa.

Lúc này, Tiêu Phàm cảm thấy mắt trái của mình rất cay, không nhịn được mà chớp mắt.

Ngay lập tức mọi thứ khôi phục lại như cũ .

"Hóa ra chớp mắt một lần liền hết một cơ hội."

Tiêu Phàm thì thầm trong lòng.

"Gia gia thật tuyệt vời."

"Cách một thế giới cũng có thể làm cho ta có được năng lực thấu thị, không biết ông mạnh bao nhiêu."

Tiêu Phàm lẩm bẩm.

Đáng tiếc gia gia không thể quay về, nếu không thì hắn sẽ có một gia gia siêu nhân, hắn có thể hoành hành ngang ngược, thủ phạm đụng phải cha mẹ hắn chắc chắn cũng có thể tìm được.

"Hô!"

Tiêu Phàm phun ra một hơi trọc khí.

Ánh mắt hắn trở nên kiên định..

Hôm nay hắn đã được tẩy kinh phạt tủy, còn có được dị năng thấu thị. Tương lai đầy hứa hẹn, hắn có thể tự mình tìm ra hung thủ!

Đụng chết người rồi bỏ trốn, hành vi này cực kỳ ác liệt.

Nếu lúc đó người đụng phải báo cảnh sát, lại gọi cứu thương thì có lẽ cha mẹ hắn đã không chết.

"Tên khốn kiếp, ta nhất định sẽ bắt được ngươi!"

Ánh mắt Tiêu Phàm lạnh lùng lóe lên.

"Làm sao dùng năng lực thấu thị này kiếm tiền đây?"

Tiêu Phàm tự lẩm bẩm.

Hắn nghĩ ngay việc mua vé số, nhưng hắn nhanh chóng từ bỏ suy nghĩ này.

Khả năng của hắn chỉ có thể chơi vé số cào.

Như vậy cho dù đem hết cả xấp vé số cào nhìn xuyên, cũng không dễ để tìm ra tờ vé số trúng thưởng từ bên tron, mà giữa mỗi lần hắn chớp mắt cũng không được bao lâu thời gian!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương