Tiêu Phàm bất đắc dĩ nói:

"Ta không có bằng lái."

"Thi lấy bằng một chút, cũng rất dễ."

Đường Tại Thiên cười nó, hắn thầm nghĩ trong lòng, võ đạo gia tộc quản con cháu thật là nghiêm, con cái nhà người thường, rất nhiều đứa tốt nghiệp trung học xong liền có bằng lái.

"Vậy thì cám ơn ngươi trước."

Tiêu Phàm khẽ cười nói, một chiếc xe mà thôi, không cần thiết phải từ chối đến từ chối đi.

Đường Tại Thiên cười ha hả nói:

"Tối nay Tiêu thiếu ngươi qua chỗ ta ngủ lại, ta bên kia có không ít phòng cho khách, tiện thể ngươi nhìn xem trong nhà xe chiếc nào yêu thích không."

Hai giờ sau, Tiêu Phàm bọn hắn cơm nước xong liền quay về hào trạch của Đường Tại Thiên. Trong garage, hiển nhiên đậu hơn hai chục chiếc xe thể thao đủ loại kiểu dáng.

Trong garage rộng lớn, mười mấy chiếc xe thể thao nằm chỉnh tề hai bên, dù chưa có bằng lái nhưng nhìn thấy chúng, hai mắt Tiêu Phàm cũng sáng lên.

Xe xịn với mỹ nhân, sợ là không có người nam nhân nào không thích.

"Đường lão bản, ta mà lấy một chiếc chắc ngươi phải đau lòng thật lâu!"

Tiêu Phàm nói đùa.

Đường Tại Thiên cười nói.

"Tiêu thiếu cứ nói đùa, ngươi yêu thích chiếc nào thì chọn chiếc đó, tuyệt đối không cần khách khí đâu."

Ánh mắt Tiêu Phàm quét qua, trong lòng cảm khái không thôi, mấy chiếc xe này, đắt nhất phải mấy ngàn vạn, phổ thông một chút cũng hơn mấy triệu, người bình thường phấn đấu cả đời cũng chưa chắc mua được bất kỳ chiếc nào trong số này.

Hắn lúc trước cũng vậy, nhưng mà hôm nay hắn lại có thể tùy ý chọn bất cứ chiếc nào ở đây. Nhưng nếu hắn thật sự chọn chiếc đắt tiền nhất, dù Đường Tại Thiên ngoài miệng không nói gì, khả năng trong lòng cũng sẽ có chút chó chịu, ai cũng sẽ không thích người tham lam quá mức.

"Đường lão bản, ngươi giúp ta giới thiệu một chút? Ta đối lĩnh vực này cũng không phải hiểu biết lắm."

Tiêu Phàm mỉm cười nói.

Đường Tại Thiên cười ha hả giới thiệu cho Tiêu Phàm, những xe này đắt tiền nhất là chiếc Koenigsegg tầm 4000~5000 vạn, Porsche 918 khoảng trung đẳng trong số này, đáng thương cho Lamborghini Aventador chỉ nằm lót đáy.

Tiêu Phàm tính toán một chút, mười mấy chiếc xe này cộng lại giá trị khoảng hai ba ức, trong khi đó tiền trong thẻ ngân hàng của hắn một ức cũng chưa tới.

"Ta nghèo rớt mùng tơi a."

Tiêu Phàm cảm khái trong lòng. Bữa nay, trong thẻ hắn có 4600 vạn, cũng được coi là có chút tiền, nhưng mà so sánh với nhà giàu như Đường Tại Thiên, hắn cũng không là gì cả.

"Tiêu thiếu nhìn trúng chiếc nào? Khi nào ngươi lấy được bằng lái, ta sẽ sắp xếp người mang xe qua cho ngươi."

Đường Tại Thiên mỉm cười nói.

Tiêu Phàm chỉ chỉ chiếc Lamborghini Aventador: "Nó đi, ta khá là yêu thích dòng xe Lamborghini."

"Ta lúc trước cũng có một chiếc, bề ngoài phong cách, động cơ chạy cũng nhanh, chính là có chút tốn nhiên liệu."

Đường Tại Thiên bật cười.

"Tiêu thiếu ngươi xác định chắc chắn? Mấy chiếc xe này ngươi cứ tùy ý chọn, xe nào cũng được, còn chiếc Đại Ngưu này, ta nói thật có chút không xứng với thân phận của Tiêu thiếu ngươi."

Đường Tại Thiên nói.

Tiêu Phàm lắc lắc đầu nói.

"Ta nào có thân phận gì, một sinh viên bình thường mà thôi, chiếc xe này thực ra cũng đã rêu rao quá rồi."

"Vậy được rồi, khi nào Tiêu thiếu lấy được bằng lái thì nhắn cho ta một tin."

Đường Tại Thiên cười nói. Đối với việc Tiêu Phàm nói hắn chỉ là cái sinh viên bình thường, hắn trực tiếp coi như chưa nghe thấy, sinh viên bình thường ai mà có thủ đoạn như vậy?

Đến giờ nghĩ lại cảnh viên đạn lơ lửng trong tay Tiêu Phàm, Đường Tại Thiên cũng còn kinh ngạc, không tin nổi.

...

Dị giới, Ngân Nguyệt thành.

"Ầm ầm!"

Trên bầu trời sấm chớp rền vang, gió táp mưa sa.

Trên tường thành Ngân Nguyệt thành có đèn, nhưng giữa màn đêm tối tăm mù mịt, đèn trên tường thành cũng không cách nào soi sáng được phía xa xa kia. Ngoại thành rất an tĩnh, binh sĩ tuần tra có chút lười biếng.

Thực ra, họ cũng không mấy tích cực, bởi hoàng đế là kẻ ngu ngốc tàn bạo, lạm sát người vô tội, trong khi thủ lĩnh quân khởi nghĩa đang bao vây Ngân Nguyệt thành lại là Tiêu Hải, là tướng quân danh chấn thiên hạ.

Mấy thập niên gần đây, hải tặc thường xuyên cướp bóc dân chúng vùng duyên hải, Tiêu Hải liên tục xuất quân đả kích hải tặc, từng cuộc huyết chiến một giết đến mức bọn hải tặc nghe tin đã sợ mất mật.

Hai năm gần đây hải tặc cơ hồ tuyệt tích.

Sau khi sang bằng hải tặc, Tiêu Hải bị điều đến Bắc Cương, người phương Bắc man rợ liên tục xâm phạm lãnh thổ, Tiêu Hải lại chiến thắng liên tiếp bảy trận, uy danh lan xa.

"Các ngươi nói xem tại sao Tiêu tướng quân lại làm phản?"

"Thì công cao chấn chủ, cộng thêm tu vi của hắn nhanh chóng tăng cao, chắc là bệ hạ kiêng kỵ đi."

"Tiêu tướng quân là người tốt, không nghĩ tới hôm nay lại chính là địch nhân của chúng ta, ài."

Nơi góc cổng thành, một ít binh sĩ thấp giọng nghị luận.

Hôm nay trọng binh của Tiêu Hải đang bao vây Ngân Nguyệt thành, nhưng mà rất nhiều dân chúng bình thường cùng binh sĩ cũng không hận Tiêu Hải, ngược lại rất kính trọng hắn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương