"Cắt con mẹ ngươi, Lão Tử bán cho ngươi một vạn một khối đấy, ngươi thích cắt thì cắt a?"
Dương Vinh nổi trận lôi đình nói.
Tiêu Phàm có lòng tốt nhắc nhở, nhưng Dương Vinh lại cho rằng đây là đang trào phúng hắn.
"Chó cắn Lã Động Tân, ta lòng tốt mới nói cho ngươi."
Tiêu Phàm sắc mặt lạnh lùng nói.
"Ta nhổ vào!"
"Ngươi có lòng tốt? Ngươi có lòng tốt thì ngươi mua lại đi!"
Dương Vinh cắn răng nghiến lợi nói.
"Được, ta mua, 4 khối tổng cộng là 4 vạn đúng không? Chút tiền này ta vẫn lấy ra được. Ngươi đừng có hối hận đấy."
Tiêu Phàm cười lạnh nói.
Triệu lão đứng bên cạnh Dương Vinh vội vàng nói:
"Dương thiếu, mấy khối nguyên thạch này cho dù cắt hư, đem bọn nó bán 5 vạn một khối cũng không thành vấn đề."
Tiêu Phàm quay lưng làm bộ phải đi.
"Ngươi đừng đi, ta đã nói bán cho ngươi một vạn một khối, bản thiếu ta còn có thể đổi ý hay sao? Nhưng bản thiếu có một cái điều kiện, ngươi nhất định phải giải luôn bây giờ. Nếu giải ra mà tăng ngươi có thể bán trao tay, còn nếu không có tăng thì ngươi nhất định phải cắt đến đáy mới thôi."
Dương Vinh cười lạnh nói. Hắn thà rằng mình thiệt thòi một chút, cũng muốn để cho Tiêu Phàm tổn thất 4 vạn. Mấy chục vạn với hắn mà nói không tính là cái gì, nhưng hắn tin tưởng Tiêu Phàm thiệt thòi 4 vạn sẽ nhức nhối trong lòng lắm.
Hắn căn bản không tin Tiêu Phàm có lai lịch gì ghê gớm, vừa nãy trong lúc chờ giải thạch, hắn đã lên internet kiểm tra tư liệu của Tiêu Phàm một hồi. Đủ loại tư liệu bài viết về Tiêu Phàm đều công khai. Ngoại trừ có thành tích tốt, các mặt khác Dương Vinh xem ra rất phổ thông, cho dù có quen biết Đường Tại Thiên, quan hệ có thể sâu đến mức nào?
"Quét mã!"
Tiêu Phàm lạnh lùng nói, hắn nhanh chóng chuyển cho Dương Vinh 4 vạn.
"Phiền phức ngươi trước hết đem khối nhỏ này cắt ra, trực tiếp cắt một đao ngay chính giữa đi."
Tiêu Phàm chỉ chỉ khối nguyên thạch có phỉ thúy kia nói. Cắt một đao ngay chính giữa giá trị sẽ hạ xuống một chút, nhưng mà ít cũng được 10 vạn 8 vạn.
"Tư!"
Thanh âm chói tai vang lên. Một ít người thích xem náo nhiệt tụ họp qua đây, tuy không nhiều bằng vừa nãy.
Qua vài chục phút đi, máy ngừng lại.
"Ahhh, ra xanh."
"Băng chủng dương lục, kích thước còn không nhỏ, cái này tăng mạnh, tăng mạnh a!"
"Giải ra được một căn hộ rồi."
Mọi người chung quanh hưng phấn không thôi,
"Con. . . Mẹ nó!"
Dương Vinh nhìn thấy nguyên thạch cắt ra đau lòng muốn chết, vốn là hắn muốn cho Tiêu Phàm mất máu, không nghĩ đến ngoài ý muốn để cho Tiêu Phàm kiếm lời mấy trăm vạn. Nếu không phải xung quanh có rất nhiều người đang nhìn, Dương Vinh đã muốn đổi ý đoạt lại.
"Dương thiếu, xem ra vận khí của ta tốt hơn nhiều so với ngươi đó."
Tiêu Phàm cười ha hả nói.
Dương Vinh cắn răng nói: " 3 khối nguyên thạch chưa thiết kia ta muốn mua lại, ngươi ra cái giá đi."
"10 vạn một khối ta lấy hết."
"3 khối 40 vạn ta mua."
"50 vạn!"
Tiêu Phàm vẫn không nói gì, mọi người xung quanh nhộn nhịp ra giá.
Vừa mới cắt hỏng 3 đao, 5 vạn một khối bọn hắn chưa chắc đã mua, nhưng mà giờ khác rồi, Tiêu Phàm chỉ mới cắt một khối nhỏ nhất tư nhiên đều cắt ra tăng bạo. Mặt khác kia 3 khối kích thước càng lớn hơn, chỉ cần một khối trong số đó tăng mạnh liền không thua thiệt rồi.
"100 vạn, bán cho ta!"
Dương Vinh cắn răng nói, lại để cho mấy người khác tiếp tục ra giá, 100 vạn hắn cũng chưa chắc mua được.
"Được, Dương thiếu thống khoái. Miêu quản lý, cho ta mượn số tài khoản của ngươi dùng một chút."
Tiêu Phàm nhìn về Miêu Hiểu Yến đang đến gần nói. Hắn cũng không muốn để cho Dương Vinh biết số tài khoản ngân hàng của mình.
"Vâng, Tiêu thiếu."
Miêu Hiểu Yến vội vàng cung cấp số tài khoản ngân hàng của mình, Dương Vinh liền đem tiền chuyển cho nàng.
"Miêu quản lý, khối nguyên thạch này ngươi mang về xử lý một chút đi."
Tiêu Phàm cười cười nói.
Hoàn toàn giải ra được cần chút thời gian, mà Đường Tại Thiên đang còn chờ hắn cùng nhau ăn cơm tối.
"Vâng, Tiêu thiếu."
Miêu Hiểu Yến gật đầu, lấy năng lực của nàng ở đây, việc này chỉ là chuyện nhỏ.
"Dương thiếu, chúc may mắn."
Tiêu Phàm khoát tay một cái rời đi, hắn đã thấy xe Đường Tại Thiên đến.
Dương Vinh trong lòng có chút hoảng hốt, vừa mới bỏ ra 100 vạn, sẽ không trôi mất đâu nhỉ?
Triệu lão nhìn về phía xa, hắn thấy Tiêu Phàm lên xe của Đường Tại Thiên.
"Giờ này chắc hẳn là đi ăn cơm, Đường lão bản tự mình mời Tiêu Phàm ăn cơm, Dương thiếu, người bạn học này của ngươi tuyệt đối không đơn giản."
Triệu lão tâm lý có chút hoảng hốt, hắn biết rõ Đường Tại Thiên cũng không phải là dễ trêu chọc.
"Tiêu thiếu, xem ra lại thu hoạch không ít."
Xe khởi động, Đường Tại Thiên cười ha hả nói.
Tiêu Phàm khẽ cười trả lời:
"Kiếm mấy trăm vạn mà thôi, còn không đáng tiền bằng chiếc xe này của Đường lão bản đâu."
"Tiêu thiếu, ngươi yêu thích chơi xe sao? Trong garage của ta cũng có không ít xe tốt, ngươi cứ tùy ý chọn một chiếc, ta đây một cái lão đầu tử cũng chỉ là cất giữ cho đỡ nghiện thôi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook