Những viên đá giá cao như vậy cũng có không ít người xem, nhưng đến cả nửa năm cũng chưa chắc có người mua. Giá cao, mạo hiểm cũng lớn, cho dù người đó có gia sản lên đến tiền tỉ, nhưng để đụng đến những viên đá như này cũng phải suy nghĩ kĩ càng.
“Má nó.”
Tiêu Phàm dùng năng lực thấu thị, rất nhanh sau đó hắn đã chọn được 4 viên đá thô, nhưng trong này không có viên đá nào lãi được cả. Nếu nói đến phỉ thúy thì tất cả đều có. Nhưng mà kể cả là viên tốt nhất trong 4 viên thì nếu cắt ra khả năng cũng phải đền 500 vạn. Ai mà đen đủi mua trúng 4 viên đá này chắc chắn sẽ lỗ đến táng gia bại sản.
“Chậc chậc chậc, bảo sao ta nhìn lướt qua thấy ngươi có chút quen mắt, hóa là ngươi à Tiêu Phàm. Một tên nghèo như ngươi, chạy đến đây để làm trò gì thế?”
Một giọng nói có chút quen thuộc vang lên. Tiêu Phàm ngẩng đầu lên nhìn qua, hóa ra lại là Dương Vinh, bên cạnh hắn còn có một lão già đi cùng, nhìn cách ăn mặc của lão ta thì có lẽ đây là một chuyên gia cược đá.
"Dương thiếu gia đây có thể tới còn ta thì không được tới hay sao?”
Tiêu Phàm bình tĩnh nói. Hắn quay đầu muốn rời đi, việc đấu võ mồm với Dương Vinh là không cần thiết, tốn thời gian.
“Hừ! Ngươi tất nhiên có thể đến, nhưng những viên đá đặc biệt như này ngươi xem để làm gì? Cho dù ngươi có bán cả nhà đi thì cũng không mua nổi 1 phần 10 những viên đá này đâu.”
Dương Vinh khinh thường nói. Lần trước hắn bị Tiêu Phàm dọa đuổi đi, hắn vẫn canh cánh trong lòng đến tận bây giờ.
"Ngươi nhiều tiền thì ngươi mua đi.”
Tiêu Phàm nhìn nhìn Dương Vinh, nói. Hắn nói xong thì không thèm nhìn Dương Vinh nữa mà đi nhìn mấy viên đá khác. Mặc dù bây giờ hắn thể dùng năng lực thấu thị 2 lần trong 1 giờ, nhưng hắn cũng phải chờ cách nhau nửa tiếng thì mới ổn.
"Dương thiếu gia, mấy viên đá này nhìn cũng có vẻ không tồi. Nhưng giá cả thì... cược như này hơi mạo hiểm một chút.”
Theo như yêu cầu của Dương Vinh, lão già đi theo Dương Vinh kiểm tra lại những viên đá mà Tiêu Phàm vừa xem. Dương Vinh hai mắt sáng lên, nói:
“Ta cảm thấy ta có duyên với chúng, ta có linh cảm rằng lần này mà cược chúng thì ta sẽ thắng lớn. Mua đi!”
Chuyến này hắn đi để giúp gia đình mua đá thô, số tiền mà Dương Vinh có thể dùng là 5000 vạn. Bốn viên đá mà Tiêu Phàm vừa xem qua, tổng giá thành vừa khoảng hơn 4800 vạn.
“Dương thiếu gia, chúng ta liệu có nên xem thêm vài viên đá khác nữa hay không?”
Lão già đi cùng cẩn thận đề nghị. Nếu dùng số tiền 5000 vạn mua nhiều viên đá một chút thì sẽ bớt mạo hiểm hơn một chút.
“Không cần thiết, ta chốt mua chúng rồi.”
Trong mắt Dương Vinh có ánh sáng lấp lóe. Hắn phải chứng minh cho Tiêu Phàm thấy được, thứ mà Tiêu Phàm mua không nổi, chỉ có thể đứng từ xa thèm muốn, hắn có thể dễ dàng mua được. Hôm đó thể diện mà hắn mất ở nhà Tiêu Phàm, hôm nay hắn phải đòi lại cho đủ.
…
“Có thế thôi liền mua lại? Thật trong sáng và ngây thơ a."
Sau khi Tiêu Phàm thấy Dương Vinh giao tiền xong, hắn thương tâm thay cha của Dương Vinh.
Cái nghiệt tử này có thể bị đánh chết a.
Phỉ thúy bên trong bốn khối nguyên thạch giải ra được, nhiều lắm là có thể bán được với giá một ngàn năm trăm vạn.
Ít nhất cũng phải thua thiệt đến ba ngàn vạn.
Dương Vinh thương lượng giá một chút, cuối cùng hắn bỏ ra bốn ngàn năm trăm vạn để có được nó.
"Tiêu Phàm, ngươi thấy được chưa? Đây chính là thực lực."
"Phải có thực lực thì đồ vật ngươi thích mới có thể lấy được nó, không có thực lực ngươi không chiếm được bất cứ thứ gì."
Dương Vinh đắc chí vừa lòng đi về phía Tiêu Phàm.
Hắn có ý đối với Tô Ấu Vi, mà lúc trước Tô Ấu Vi cùng Tiêu Phàm có quan hệ tình cảm, về sau hắn còn nghi cô giống như cùng tiêu phàm ăn cơm, trong lòng của hắn rất khó chịu.
"Trong lời nói của đại thiếu gia Dương có hàm ý a."
Tiêu Phàm lười biếng đáp.
Dương Vinh cười lạnh một tiếng rồi nói:
"Bản thiếu là muốn nói cho ngươi biết, cóc ghẻ đừng mà đòi ăn thịt thiên nga, Tô Ấu Vi ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ."
Tiêu Phàm nghe xong cười ha hả nói:
"Cảm ơn đại thiếu gia Dương đã coi trọng ta, Tô Ấu Vi nhiều người theo đuổi như vậy, ngươi thế nào mà để mắt tới ta."
Nghe đến đây, Dương Vinh cứng lại.
Lời này của Tiêu Phàm, làm sao cứ có cảm giác giống như là đang mắng hắn ngu ngốc vậy?
"Đừng tự dát vàng lên mặt mình."
"Ngươi còn không đáng để bản thiếu coi trọng."
Dương Vinh âm thanh lạnh lùng nói.
Tiêu Phàm phất phất tay giống như đuổi ruồi.
Hắn lười nhác nhiều phản ứng với Dương Vinh, trong số những phú nhị đại, hắn tuyệt đối là thuộc về loại ngu ngốc.
"Đợi chút nữa ngươi liền sẽ biết, tiền bản thiếu hôm nay kiếm được, cả một đời ngươi đều không kiếm trở lại được."
Dương Vinh ngạo nghễ nói.
Đến bên này liền mua nguyên thạch trở về, chưa đủ nghiền.
Hắn dự định kiếm bộn tiền từ giải thạch trước, sau đó sẽ mua thêm càng nhiều nguyên thạch.
"Chậc chậc, thế mà còn trực tiếp giải thạch, nghiệt tử a nghiệt tử."
Trong lòng Tiêu Phàm thầm nhủ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook