Nếu như hắn mang nguyên thạch mang về, mà bán nguyên thạch nói không chừng còn có thể kiếm một chút.
Nhưng hắn lại trực tiếp ở hiện trường giải thạch, đồ lót cũng không có mà mặc a.
Cho dù trong nhà Dương Vinh có rất nhiều tiền đi chăng nữa, một lúc thua thiệt hơn ba ngàn vạn cũng sẽ rất khó chịu.
"Tiệm này mặc dù còn có mấy khối nhìn trúng, nhưng khoảng cách có chút xa."
Tiêu phàm quả quyết đổi sang một cửa hàng khác.
Nửa giờ sau, Tiêu Phàm một lần nữa nhìn trúng mấy khối nguyên thạch.
"Thấu thị!"
Lúc này không có người chú ý tới hắn, Tiêu Phàm tập trung tinh thần thi triển năng lực mắt nhìn xuyên tường.
Khối nguyên thạch thứ nhất rất nhanh bị Tiêu Phàm nhìn thấu.
Thua!
Khối thứ hai khối thứ ba đồng dạng cũng lỗ!
Khối thứ bốn vẫn như vậy.
"Thôi đi!"
Trong lòng Tiêu Phàm vô cùng bất đắc dĩ.
Ánh mắt hắn rất nhanh sẽ mỏi mệt không có khả năng lại đi nhìn những nguyên thạch lớn, chẳng lẽ kiếm cái cô đơn?
"Trên mặt đất bày cái tảng đá ra làm cái gì."
Tiêu Phàm nhìn hướng về phía trên mặt đất, hắn đã sớm thấy trên mặt đất có tảng đá.
Tảng đá kia kích thước cũng không lớn, bề ngoài biểu hiện cực kém.
"Móa nó!"
Bên trong tảng đá vậy mà đại bộ phận đều là phỉ thúy.
Hơn nữa phẩm chất cực cao, theo phán đoán của Tiêu Phàm rất có thể là loại pha lê.
"Phỉ thúy loại pha lê to như thế, nếu bán đi giá cả sẽ không thấp hơn năm ngàn vạn."
Nghĩ đến đây, trái tim Tiêu Phàm đập rộn lên.
Có được năng lực mắt nhìn xuyên tường, kiếm tiền đối với hắn mà nói không khó, nhưng có thể kiếm đến mấy ngàn vạn cũng cần vận khí.
Tiếp đến hắn nhìn thêm tám khối nguyên thạch nữa, chỉ có hai khối kiếm được một khoản lãi nhỏ, còn lại đều là thua lỗ.
“Ông chủ, cái này bao nhiêu tiền?"
Tiêu Phàm đứng dụi dụi con mắt một chút rồi cất giọng nói.
Thấy Tiêu Phàm đứng ở bên cạnh hàng nguyên thạch giá cao, ông chủ hứng thú bừng bừng vội vàng chạy tới.
"Ngươi hỏi khối nào?"
Đợi ông chủ nói xong, Tiêu Phàm chỉ chỉ khối nguyên thạch trên mặt đất.
Sau khi thấy khối nguyên thạch trên nền đất, sắc mặt ông chủ lập tức tối sầm lại, hắn còn tưởng rằng tới một vụ làm ăn lớn cơ.
Khối nguyên thạch thả trên mặt đất kia, là bởi vì sàn nhà bị mẻ một chỗ còn chưa kịp tu bổ.
Nên trước đấy hắn lấy một khối nguyên thạch che lại.
"Khối này? Mười vạn đi."
Ông chủ suy nghĩ một chút rồi chớp mắt nói.
Nghe xong, Tiêu Phàm tức giận nói: "Bán hoàng kim bên cạnh còn thả bán sắt, sắt cũng có thể coi làm hoàng kim mà bán sao?"
Ông chủ cười ha hả một tiếng. Xong rồi hắn duỗi ra một cái tay.
"Năm trăm? Thành giao."
Tiêu Phàm mở miệng nói.
Ông chủ thấy vậy liền trừng mắt nói: "Ai nói năm trăm, năm vạn."
"Ba ngàn khối tiền, nếu ngươi đồng ý ta sẽ lấy cắt chơi một chút, nếu nhiều thì chính ngươi giữ lại mà chơi."
"Cái này ——"
Ông chủ lập tức suy tư.
Nhìn qua thì Tiêu Phàm cũng không phải người trong nghề, mà khối nguyên thạch kia khả năng là đồ tốt tỉ lệ cực thấp.
"Được rồi, bán cho tiểu huynh đệ ngươi đi."
Thấy Tiêu Phàm quay người chuẩn bị rời đi, ông chủ vội vàng mở miệng nói.
Ba ngàn khối cũng là tiền a.
Quét mã chuyển đi ba ngàn, Tiêu Phàm ôm lấy khối nguyên thạch này liền đi.
Ở trong tiệm này cắt nguyên thạch?
Nói đùa sao!
Đợi chút nữa cắt ra phỉ thúy giá trị mấy ngàn vạn, chắc ông chủ đặt trái tim vào hắn mất.
"Ai nha, Tiêu Phàm, ngươi cũng mua nguyên thạch sao?"
"Khối nguyên thạch này ngươi bỏ ra mấy trăm?"
Khối nguyên thạch của Dương Vinh vẫn chưa được cắt, thấy Tiêu Phàm đang đi đến gần, hắn cười khẩy nói.
Trong mắt Tiêu Phàm hàn quang lấp lóe.
Dương Vinh nhiều lần khiêu khích hắn, thành thật mà nói, hắn cũng có ba phần tức giận.
"Xin chào, Tiêu thiếu gia."
Đúng lúc này có người thấy được Tiêu Phàm liền vội vàng bước nhanh đến gần.
"Quản lý Miêu."
Tiêu Phàm nhìn người đang đi tới, nhẹ nhàng gật đầu.
Hắn nhận ra đối phương, đối phương là một trong những thuộc hạ của Đường Tại Thiên.
Quản lý Miêu tên thật là Miêu Hiểu Yến, năm nay tầm ba bốn mươi tuổi, nàng mỉm cười nói:
"Tiêu thiếu gia, tại sao ngài không cho ta cái tin tức sớm hơn, để chúng ta đi đón ngài a."
"Ông chủ đang chờ ngài."
Tiêu Phàm gật gật đầu: "Vậy ngươi bây giờ dẫn ta đi gặp ông chủ Đường đi."
Dương Vinh đang muốn phát tác, vậy mà coi hắn không tồn tại sao.
Nhưng lão già bên cạnh Dương Vinh vội vàng đem hắn kéo sang một bên.
"Triệu lão, ngươi đang làm gì vậy?"
Đột nhiên bị kéo sang một bên, Dương Vinh có chút bất mãn nói.
Chờ Tiêu Phàm bọn họ rời đi rồi, Triệu lão mới nói: "Dương thiếu gia ngươi có biết người phụ nữ kia là ai không?"
Dương Vinh nghe xong cau mày nói: "Ta làm sao có thể biết?"
Đây là lần thứ nhất hắn tới nơi này.
Nghe vậy, Triệu lão trầm giọng giải thích:
"Nàng là người bên cạnh ông chủ Đường Đường Tại Thiên, ông chủ Đường ở chỗ này cũng là đại nhân vật số một số hai, chúng ta không thể đắc tội."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook