Càng nghĩ, Tiêu Phàm vẫn quyết định bỏ ý nghĩ này của mình đi.

Trước đây, Đường Tại Thiên khách khí đối với hắn, nhưng Đường Tại Thiên tuyệt đối không phải người dễ đối phó, nếu để Đường Tại Thiên hoài nghi lên trên người hắn, nói không chừng Đường Tại Thiên còn phái người điều tra hắn, nặng hơn thậm chí là theo dõi hắn.

"Đến lúc đó để ông nội cách mấy ngày lại liên lạc một lần là được."

Trong lòng Tiêu Phàm thầm nhủ.

Lần thứ nhất cùng lần thứ hai liên lạc, thời gian cũng chỉ cách nhau ba ngày, nói rõ cách thời gian liên lạc ngắn một chút xíu, ở chỗ Tiêu Hải nơi đó cũng không có vấn đề quá lớn.

—— Cùng lắm thì lần sau hắn không muốn chỗ tốt, Tiêu biển tiêu hao liền sẽ không rất lớn.

"Nếu Đường đao có thể kịp thời làm ra, trong vòng mười ngày ta liền phải đi một chuyến đến Myanmar."

"Vậy thì những ngày này ta phải chăm chỉ luyện tập khống vật một chút mới được."

Mải mê suy nghĩ đến sự tình này, bất tri bất giác xe của Tiêu Phàm ngồi đã đến gần nhà.

"Răng rắc."

Đứng trước cửa nhà, Tiêu Phàm móc ra chìa khóa mở cửa.

Vừa vào cửa, Tiêu Phàm lập tức ngửi thấy một cỗ mùi thơm.

"Học trưởng, ngươi trở về rồi."

Đúng lúc này, thanh âm êm tai của Tô Ấu Vi vang lên, nàng từ bên trong gian phòng của mình đi ra.

Hôm nay nàng mặc một bộ quần áo xinh đẹp, còn trang điểm một chút xíu, cho dù Tiêu Phàm đã gặp nàng đến mấy lần, nhưng bây giờ nhìn thấy cảnh này vẫn có cảm giác kinh diễm.

"Ta không biết làm sao để cảm ơn ngươi, liền quyết định làm một bữa cơm, bất quá ngươi tựa hồ đã nếm qua rồi."

Tô Ấu Vi nói.

Nghe đến đây, Tiêu Phàm nhìn về phía mặt bàn, trên đó tổng cộng bốn món đồ ăn, ba món ăn mặn một món canh.

Nhìn bề ngoài được trang trí trông khá đẹp, mùi hương cũng lan tỏa ra khắp căn phòng.

Một nữ thần học đường như Tô Ấu Vi này, trù nghệ vậy mà cũng không tệ.

Thật sự mà nói, giờ khắc này Tiêu Phàm có chút tâm động.

Thời gian đã thật lâu, hắn chỉ có ở một mình, bây giờ trở về trên mặt bàn lại có người đã làm sẵn đồ ăn, để hắn có chút cảm giác ấm áp như ở nhà.

"Tô học muội, về sau nếu ai cưới được ngươi liền hưởng phúc a."

"Bên trên đến phòng, hạ đến phòng bếp."

Tiêu Phàm cười ha hả nói.

Thấy Tiêu Phàm nói vậy, Tô Ấu Vi quan sát vẻ mặt của hắn, ánh mắt của nàng có chút lấp lóe, nàng nói:

"Học trưởng, ngươi có muốn thử vị một chút hay không? Nếu như không hợp khẩu vị của ngươi, lần sau ta sẽ điều chỉnh một chút."

Tiêu Phàm nghe thấy nàng nói thế cũng không ngồi im nữa, hắn dùng đũa gắp một miếng sườn kho bỏ vào miệng, vừa nhai hai mắt hắn sáng lên.

Tô Ấu Vi làm đồ ăn so sánh với đồ hắn làm thì ngon hơn nhiều.

Mấy bữa ăn hàng ngày hắn cơ bản đều là ở nhà ăn trường học giải quyết.

"Rất ngon."

"Tô học muội, với cái trù nghệ nấu ăn này của ngươi, đã đạt đến tiêu chuẩn của đầu bếp chuyên nghiệp."

Vừa nói, Tiêu phàm vừa lần lượt thử ba món ăn còn lại.

Việc này hắn thật sự không phải thổi phồng, về phương diện nấu ăn Tô Ấu Vi xác thực rất lợi hại.

"Học trưởng, ngươi thích là được."

Tiêu Phàm xoa xoa bụng, hắn nói:

"Đáng tiếc tối nay ăn no rồi, thật sự ăn không nổi nữa, ngươi còn chưa ăn, mau ăn đi, để dành một nửa cho ta ngày mai ăn."

"Ở bệnh viện bên kia tình huống như thế nào?"

Tô Ấu Vi đến phòng bếp lấy cho mình nửa bát cơm, nàng vừa đi vừa nói:

"Nha Nha đang ở trong phòng bệnh chăm sóc đặc biệt, viện trưởng bà ấy đã trở về rồi, mỗi ngày ta sẽ dành chút thời gian đi xem Nha Nha một chút."

Tiêu Phàm gật gật đầu.

"Học trưởng, nếu như ta ở đây ở nửa năm, sớm muộn cũng sẽ bị người khác phát hiện, có thể ảnh hưởng đến ngươi hay không?"

Tiêu Phàm đáp:

"Ta thu dọn một chút đồ vật rồi sẽ chuyển đến ở ký túc xá, nếu như người khác phát hiện, vậy ngươi cứ trực tiếp nói thuê nhà của ta, ta đem phòng ở đi cho thuê kiếm tiền rất bình thường."

"A?"

Tô Ấu Vi nghe xong, ngây người nhìn qua Tiêu Phàm.

Nàng còn tưởng rằng về sau Tiêu Phàm cũng sẽ ở chỗ này cơ.

"Ta trước đây cũng ở ký túc xá, ký túc xá có giường chiếu, ba người bạn cùng phòng trong ký túc xá đều rất tốt, ký túc xá cũng rất tốt."

Tiêu Phàm cười cười nói.

Mặc dù ở cùng nữ thần học đường rất thoải mái, nhưng Tiêu Phàm biết, bây giờ hắn thật đúng là không thích hợp để yêu đương, càng không thể cùng Tô Ấu Vi dạng này yêu đương.

"Học trưởng, kỳ thật... Kỳ thật ngươi cũng có thể ở bên này."

Thanh âm yếu ớt của Tô Ấu Vi vang lên.

Nghe thấy Tô Ấu Vi nói vậy, Tiêu Phàm nhìn qua nàng, bất kể hắn có ngu ngốc đến cỡ nào, cũng biết Tô Ấu Vi có cảm tình đối với hắn.

Có lẽ là từ khi hắn cứu được Tô Ấu Vi lên, nàng liền đối với hắn có một chút hảo cảm.

"Ở ký túc xá tốt hơn, cùng bọn họ chơi game rất thoải mái."

"Ngươi cứ ăn từ từ, ta đi trước chơi mấy ván game."

Nói xong, Tiêu Phàm liền đi vào phòng ngủ chính của hắn, còn không quên khóa trái cửa.

Tô Ấu Vi: “......”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương