Cầm điện thoại di động lên, Tô Ấu Vi mở vào wechat trước tin.

Nhỡ có tin nhắn của Tiêu Phàm thì sao?

Mấy ngày gần đây nhất, số lần nàng mở wechat so với thường ngày nhiều hơn không ít.

"Tống Khiết lại làm cái quái gì vậy?"

Vừa vào, Tô Ấu Vi liền nhìn thấy có tầm mười tin nhắn là do Tống Khiết gửi tới.

"Cái này ——"

Rất nhanh sau đó, Tô Ấu Vi thấy được ảnh chụp, trong bức ảnh Tiêu Phàm đang cùng một cô gái xinh đẹp ăn cơm.

Nàng nhìn ra rằng Tiêu Phàm còn đổi quần áo.

Hẳn là cô gái kia cùng đi mua nó với Tiêu Phàm.

Ngay lập tức tâm trạng Tô Ấu Vi có hơi buồn phiền, trong nồi đang nấu canh xương sườn cũng không còn thơm nữa.

"Học trưởng cùng nàng, không biết có ở cùng một chỗ hay không?"

"Ta, ta ——"

Trong lòng Tô Ấu Vi dâng lên một hồi đấu tranh suy nghĩ cùng đối phương.

Nhưng rất nhanh nàng liền bỏ đi ý nghĩ như vậy, nếu Tiêu Phàm đã cùng đối phương ở cùng một chỗ, nàng chặn ngang một cước đây không phải là trở thành người thứ ba à?

"Tống Khiết, ngươi thật nhàm chán."

Sau đó Tô Ấu Vi gửi cho Tống Khiết một tin nhắn, rồi trực tiếp đem wechat Tống Khiết vào danh sách đen.

Lúc ở bên trong ký túc xá, ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, nàng còn cho đối phương một chút mặt mũi, bây giờ Tống Khiết lại nói Tiêu Phàm như vậy, nàng lười nhác phải khách khí nữa.

"Nếu như học trưởng đã có bạn gái, ta ở chỗ này sợ là không ổn."

Đem sườn kho ở trong nồi lấy ra, Tô Ấu Vi nhìn qua đồ ăn màu sắc hương vị đều đủ nhưng nàng lại không có khẩu vị gì hết.

"Học trưởng, ngươi có bạn gái rồi sao?"

Suy nghĩ hồi lâu, Tô Ấu Vi quyết định gửi tin nhắn cho Tiêu Phàm.

Lúc này ở trên đường Tiêu Phàm đang định gọi xe về, nhưng khi nhìn thấy tin nhắn Tô Ấu Vi gửi, nhịp tim hắn bỗng nhiên gia tốc.

Tuy hắn nói bây giờ không muốn bàn chuyện yêu đương, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn không thích vẻ bề ngoài của nàng, Tô Ấu Vi tuyệt đối là cô gái xinh đẹp nhất mà hắn đã gặp qua.

"Học trưởng, ngươi đừng hiểu lầm, ta đột nhiên lại nghĩ đến vấn đề này, nếu ngươi đã có bạn gái, ta thuê nhà ở nơi này của ngươi xác thực cũng không tốt, ta lập tức chuyển."

Rất nhanh Tô Ấu Vi lại gửi một tin nhắn tới.

Thấy tin nhắn nàng gửi, Tiêu Phàm bĩu môi.

Tin nhắn kia của Tô Ấu Vi làm hại trái tim hắn cứ đập thình thịch thình thịch.

"Không có, ngươi an tâm ở."

"Đối với cái kia điện thoại kia ngươi mua ta muốn, cái đó mất bao nhiêu tiền, ta chuyển cho ngươi."

Tiêu Phàm trả lời.

Tô Ấu Vi thấy tin nhắn của hắn, nhãn tình sáng lên.

Tiêu Phàm nói không có bạn gái, nàng tin tưởng.

"Cái kia điện thoại chống đỡ hai tháng tiền thuê nhà, học trưởng, ngươi thấy có được hay không?"

Nhìn dòng tin nhắn nàng gửi, lông mày Tiêu Phàm vô thức nhíu lại, cái kia điện thoại kia vừa rồi hắn ở cửa hàng nhìn, giá bán vượt qua năm ngàn.

"Tiền thuê nhà tám trăm một tháng, cho ngươi chống đỡ nửa năm."

Tô Ấu Vi nghe xong vui mừng khôn xiết, nàng còn có thể nơi này ở nửa năm, vậy thì quá tốt rồi.

Ở nơi này có Tiêu Phàm, nàng thật sự rất rất thích.

"Cảm ơn học trưởng."

Tiêu Phàm cũng không tiếp tục hồi phục, hắn ngồi nhắm mắt dưỡng thần, suy tư về kế hoạch tiếp theo trong tương lai.

Vấn đề hàng đầu đương nhiên vẫn là muốn kiếm tiền.

Hắn đã nhờ Đường Tại Thiên đặt hàng một vạn chuôi Đường đao, tổng giá trị ba ngàn năm trăm vạn, đã ứng trước một ngàn bốn trăm vạn rồi, còn thiếu hai ngàn một trăm vạn tiền hàng nữa.

Về phía Dương An Nhân bọn hắn, Tiêu Phàm đã đặt mua ba vạn bộ quần áo, vẫn còn chưa thanh toán ba trăm vạn tiền hàng.

Tổng cộng tiền hàng chênh lệch liền đạt tới hai ngàn bốn trăm vạn.

Cái này còn không có tính tới các thứ tiền lúc phải mua lương thực.

Mà bây giờ bên trong thẻ của hắn chỉ có một ngàn bảy trăm vạn, trả nợ tiền hàng cũng không đủ.

Đương nhiên, thời gian liên lạc lần sau cùng Tiêu Hải là mười ngày sau, hắn có đầy đủ thời gian kiếm tiền, trong thẻ còn có một ngàn bảy trăm vạn, về phương diện tiền vốn cũng đầy đủ.

"Đường Dao không biết cần bao lâu mới có thể đưa tới, nếu như có thể trong vòng mười ngày đưa tới, tốt nhất đem nó cùng nhau đưa cho ông nội, nhưng đồ vật không phải cùng một chỗ."

Nghĩ đến đây, Tiêu Phàm âm thầm nhíu mày.

Đây cũng là một sự việc vô cùng phiền toái.

Một vạn thanh Đường đao sắc bén, cái đồ chơi này chỉ có thể ở bên Myanmar kia truyền đi.

Nhưng di chuyển ba vạn bộ đồ huấn luyện đặc chiến qua chỗ khác cũng không dễ dàng gì.

Vấn đề về thủ tục vẫn còn tốt, chủ yếu là thời gian.

Bọn Dương An Nhân sản xuất ra được tối thiểu đều cần tám chín ngày, nếu nhà kho ở cùng một thành phố, họ có thể gửi hàng đến đó kịp thời, nhưng đưa đến Myanmar thì hoàn toàn không kịp.

"Nếu không trực tiếp ở Myanmar đặt một lô hàng?"

Đột nhiên trong đầu Tiêu Phàm xuất hiện ý nghĩ như vậy.

Công nghiệp sản xuất ở Myanmar còn kém xa, khẳng định về phần giá cả cũng không có dễ dàng như vậy, nhưng chỉ cần tốn thêm ít tiền, ở bên Myanmar đặt một lô hàng điều chế bộ đồ huấn luyện đặc chiến cũng được.

Chỉ là cái này nếu như tìm Đường Tại Thiên hỗ trợ, Đường Tại Thiên sẽ rất ngạc nhiên, ở trong nước dạng nhà máy này còn có rất nhiều, vì sao hắn lại muốn đặt hàng sản xuất ở Myanmar?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương