Dù cách biệt thế giới, Tiêu Phàm cũng cảm giác được uy thế của Tiêu Hải hôm nay vô cùng đáng sợ.

"Đi!"

Tiêu Hải quát lên, một đạo ánh sáng chói mắt nhoáng cái xuyên thấu mặt kính, tiến vào thân thể Tiêu Phàm.

"Cháu ngoan, lần này ông nội cho cháu dị năng điều khiển đồ vật. Cháu có thể mượn niệm lực tinh thần khống chế vật phẩm di chuyển. Thường xuyên tập luyện thì có thể nâng cao niệm lực tinh thần đấy. Mười ngày sau ông lại tìm cháu."

Nói xong, Tiêu Hải biến khỏi mặt kính.

Sau khi ra tay, vẻ mặt Tiêu Hải có vẻ vô cùng mệt mỏi.

"Dị năng điều khiển đồ vật à? Tốt thật đấy."

Hai mắt Tiêu Phàm tỏa sáng. Thể chất của hắn mạnh hơn người bình thường nhiều, thậm chí mạnh hơn cả binh vương. Nhưng nếu đối mặt địch nhân mà chỉ dựa vào sức lực cá nhân thì chỉ có con đường chết mà thôi.

Một viên đạn là có thể chấm dứt sinh mệnh của hắn.

Nếu niệm lực tinh thần của hắn đủ mạnh, hắn hoàn toàn có thể khống chế viên đạn đang bắn tới.

Chẳng qua...dị năng này vừa bắt đầu có thể mạnh đến mức nào thì còn cần chờ ngày mai mới rõ.

"Chẳng ngủ được gì cả."

Tiêu Phàm lăn qua lộn lại hồi lâu cũng không buồn ngủ, dứt khoát khóa kho hàng, gọi xe đi khách sạn. Giường lớn trong khách sạn thoải mái hơn mặt đất ở kho hàng nhiều lắm.

Lại dằn vặt một phen, lần này Tiêu Phàm thiếp đi rất nhanh, lúc tỉnh dậy thì trời đã sáng hẳn.

"Đây chính là niệm lực tinh thần à?"

Tiêu Phàm nhắm mắt lại, cảm giác mình có thể 'nhìn' rõ ràng đồ vật trong phạm vi hai mét xung quanh, hơn nữa còn nhìn được 360 độ không góc chết món đồ đó.

Giống như quanh người xuất hiện vô số xúc giác, trên xúc giác còn có mắt.

"Có thể tiến vào bên trong vật thể không nhỉ?"

Tiêu Phàm tập trung tinh thần muốn nhìn xuyên thấu qua tủ đầu giường. Hắn thành công, nhưng làm vậy rất khó khăn, tốc độ tiêu hao niệm lực tinh thần tăng nhanh không chỉ mười lần.

"Lên!"

Tiêu Phàm thử dùng niệm lực tinh thần quấn vòng quanh đèn bàn bên cạnh để nâng lên, đèn bàn đong đưa một chút, nhưng Tiêu Phàm dùng toàn lực cũng không thể nâng nó lên được.

"Xem ra niệm lực tinh thần của ta vẫn yếu quá."

Hắn lại nhìn sang phía cái bút bi bên cạnh, bút bi đung đưa bay lên.

Vật phẩm có trọng lượng thế này thì dễ khống chế hơn.

Chỉ là còn chưa thành thạo.

"Sau này có thể mang theo một hộp kim châm bên người, khống chế một cái kim thì đơn giản thôi."

Tiêu Phàm thầm nghĩ trong lòng.

Nếu gặp phải nguy cơ trí mạng, hắn có thể khống chế kim châm tấn công đôi mắt của kẻ địch.

"Sếp Dương, chất lượng quần áo kia của ngươi cũng khá lắm, ta đặt thêm mười nghìn bộ, trong vòng mười ngày phải giao hàng. Sau đó ta sẽ còn đặt tiếp, ngươi cân nhắc xem có thể tăng thêm sản lượng sản xuất không."

Tiêu Phàm gọi điện thoại.

Ông chủ xưởng Dương An Nhận nhận được điện thoại của Tiêu Phàm thì hớn ha hớn hở.

Chất lượng đồ trong xưởng của hắn rất khá, nhưng không lấy số lượng lớn thì không cách nào giảm bớt giá cả, lại thêm cạnh tranh với vài xưởng lớn khác nên rất vất vả, hiếm khi nào có đơn hàng lớn thế này.

Dương An Nhân vội nói:

"Sếp Tiêu, không biết sau này ngươi còn định đặt thêm bao nhiêu?"

"Nếu chất lượng bảo đảm thì ít nhất năm mươi nghìn bộ, cũng có thể là mười nghìn bộ."

Tiêu Phàm nói.

Mấy chục vạn binh sĩ, ít nhất cũng phải mỗi người một bộ, tổng cộng là mấy trăm nghìn bộ.

"Sếp Tiêu, muốn tăng sản lượng sản xuất cũng dễ thôi. Ta có thể nhượng lại cho xưởng ở gần đây, công nhân cũng có sẵn, mười ngày có thể hoàn thành hai mươi nghìn bộ."

Dương An Nhân vội nói.

Hai mắt Tiêu Phàm sáng lên, nếu vậy thì tốt, đỡ cho hắn rất nhiều phiền toái.

"Vậy đặt sếp Dương hai mươi nghìn bộ. Nhưng không được giảm chất lượng đâu đấy. Nếu chất lượng hàng có vấn đề thì ta không nhận đâu, đến lúc ấy chỉ có ngươi thiệt thôi."

Dương An Nhân vội bảo đảm nói:

"Sếp Tiêu yên tâm, Dương An Nhân này làm việc có tâm nhất, đảm bảo chất lượng quần áo tuyệt đối."

"Được."

"Vẫn như cũ, ta chuyển cho ngươi một nửa tiền đặt cọc, ngươi tranh thủ thời gian làm đi."

Tiêu Phàm cúp điện thoại, sau đó chuyển hai tram vạn vào tài khoản của Dương An Nhân.

"Tuy sếp Tiêu này còn nhỏ tuổi nhưng làm việc thật sảng khoái."

Dương An Nhân thấy tiền vào tài khoản thì vui vẻ.

Tiêu Phàm chuyển tiền đặt cọc sảng khoái, kết khoản cũng sảng khoái, không bao giờ áp tiền hàng.

Tiêu Phàm lại nhanh chóng gọi cho một ông chủ xưởng may khác.

Đối phương cầu ổn, cũng không định tăng thêm sản lượng, Tiêu Phàm chỉ mua mười nghìn bộ.

"Mười ngày sau đưa ông nội ba mươi nghìn bộ thì cũng tạm ổn rồi."

Tiêu Phàm thầm nghĩ trong lòng.

Đa số binh lính dưới trướng Tiêu Hải đều luyện võ, thể chất mạnh, năng lực kháng lạnh cũng mạnh. Đưa tới ba mươi nghìn bộ cũng đủ cho số người thể chất hơi kém dùng trước.

Một lần đã giải quyết mấy chục nghìn bộ quần áo, tiền đặt cọc đã hơn một ngàn vạn. Hắn tổng cộng chỉ có hai ngàn vạn, mà ít vốn thì cũng không dễ kiếm thêm tiền.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương