Năm phút sau, Tiêu Phàm tắm xong.
"Cái đệch."
Tiêu Phàm xem hết tin nhắn của Tô Ấu Vi và Trầm Thần gửi tới thì trợn tròn mắt.
"Đừng có nói linh tinh, Tô Ấu Vi chỉ là khách thuê phòng, mấy hôm trước nàng thấy ta đăng tin cho thuê, lại đúng lúc ta có việc ra ngoài nên cho nàng thuê ngắn hạn thôi."
Tiêu Phàm gửi tin cho Trầm Thần trước.
"Tô học muội, cứ tranh thủ tìm phòng thích hợp dọn đi là được."
Sau đó Tiêu Phàm cũng nhanh chóng đáp lại Tô Ấu Vi.
Tô Ấu Vi thấy tin nhắn của Tiêu Phàm thì không biết nói sao cho phải, còn nảy sinh nghi hoặc nghiêm trọng với sức hút của chính mình.
"Chẳng lẽ Tiêu học trưởng thích nam sinh?"
Trong đầu Tô Ấu Vi chợt lóe lên ý tưởng này.
Nếu là như vậy, nữ sinh có đẹp mấy cũng chẳng có chút hấp dẫn nào với Tiêu Phàm cả.
"Tiêu học trưởng rất đẹp trai, nếu hắn thích nam sinh thật thì hơi đáng tiếc."
Trong đầu Tô Ấu Vi bắt đầu miên man suy nghĩ kỳ quái.
Nếu Tiêu Phàm biết rõ suy nghĩ trong đầu nàng lúc này chắc sẽ trợn trắng mắt.
Tiêu Phàm hắn, giới tính - nam, thích - nữ!
...
Tiêu Phàm không để ý tới Tô Ấu Vi và Trầm Thần nữa, quay lại kho hàng nằm ngủ.
Chạy tới chạy lui, mấy ngày nay hắn rất mệt mỏi.
"Cốc cốc!"
Tiêu Phàm vẫn bị đánh thức lúc nửa đêm, Tiêu Hải xuất hiện trong mặt gương.
"Ông nội, sao ông không liên lạc sớm một chút? Lần nào cũng tới lúc nửa đêm!"
Tiêu Phàm vừa ngáp vừa nói, ngủ đến một nửa bị đánh thức cũng không phải cảm giác gì dễ chịu.
Tiêu Hải cười khẽ:
"Cháu ngoan, ông nội cũng không có cách nào, thời gian này tương đối dễ liên lạc."
Tiêu Phàm bò dậy, cầm gương theo, bắt đầu chuyển lương thực.
"Ông nội, lần này cháu kiếm được cho ông một nghìn tấn lương thực, Không Minh Kính của ông đủ chứa chứ ạ?"
Tiêu Phàm vừa chuyển lương thực vừa nói.
Tiêu Hải cười ha hả:
"Yên tâm đi, không gian bên trong Không Minh Kính cực kỳ lớn. Đừng nói là một nghìn tấn, mười nghìn tấn cũng không thành vấn đề."
"Ông nội, bên ông thế nào rồi? Lần trước ông bị thương đã khỏi hẳn chưa?"
"Yên tâm đi, vết thương ngoài da thôi, ngày hôm sau là lành rồi."
Hai người cứ thế trò chuyện, không lâu sau đã chuyển xong một nghìn tấn lương thực qua mặt gương.
"Ông nội, cháu còn chuẩn bị cho ông mười hai nghìn bộ quần áo huấn luyện đặc chiến mùa đông nữa. Trang phục này không chắn được đao kiếm, nhưng đảm bảo giữ ấm."
Tiêu Phàm xách gương đến chỗ chất đống quần áo.
Hai mắt Tiêu Hải sáng ngời.
Quân của ông đã đến khu vực gần thành Ngân Nguyệt, nhưng thủ vệ trong thành Ngân Nguyệt quá mức chặt chẽ, tạm thời khó đánh chiếm trong thời gian ngắn, trong khi đợt không khí lạnh đầu tiên đã ngày càng gần rồi.
"Được, tốt!"
Lượng lớn quần áo truyền qua tới, Tiêu Hải hưng phấn không thôi.
Tuy rằng số lượng quần áo chỉ bằng một phần mười binh lính, nhưng đủ cho số lượng binh lính hơi yếu kém hoặc đang bị thương mặc vào, như vậy là có thể kháng qua đợt không khí lạnh đầu tiên.
"Ông nội, ông bảo là quân của ông đang công thành, chẳng lẽ tu luyện giả giỏi không thể trực tiếp mang binh lính vào à?"
"Đơn giản như thế thì đã tốt. Đến cả ông nội đây, càng gần thành Ngân Nguyệt thì thực lực càng bị áp chế mạnh hơn, chỉ có thể dùng phương pháp công thành như Hoa quốc thời cổ đại thôi."
Tiêu Hải lắc đầu trả lời.
Tu luyện giả như Tiêu Hải, đến gần thành trì lớn mạnh thì vẫn khá hơn binh lính bình thường nhiều lắm, nhưng bị hành trì áp chế, thực lực chỉ tương đương với võ giả đáng gờm mà thôi.
Thành trì trải qua năm tháng dài dòng như vậy đâu phải chuyện đùa.
Tiêu Phàm trợn trừng hai mắt:
"Ông nội, nếu cháu chuyển một chiếc xe tải hạng nặng qua cho ông, bên trong chở đầy đá thì có thể phá hỏng cổng thành luôn không? Hoặc là cháu chuẩn bị cho ông một xe chở dầu đầy, cứ thế đâm thẳng lên, dù không đâm vỡ cửa thành thì xe dầu nổ thôi cũng đủ thổi tung cửa thành chứ?"
Tiêu Hải bất đắc dĩ nói:
"Bằng vào tu vi của ông nội hiện tại thì không chuyển được thứ lớn như vậy. Chờ khi nào tu vi của ông nội cao hơn thì có thể thử xem."
Tiêu Phàm vỗ gáy:
"Suýt thì quên mất cái này."
Dứt lời, Tiêu Phàm ôm gương tới góc nhà kho, nơi đó có hai cái tủ lạnh lớn chứa đầy đồ đông lạnh.
Lúc ở Thụy Lệ, hắn đã nhờ người trong thôn tìm xe hàng giao đồ tới.
"Ông nội, đây là đồ cháu nhờ người trong thôn thu thập giúp, đến lúc ấy mỗi thứ ông đều nếm thử một ít, xem có cái gì phát huy công hiệu cho tu vi của ông không."
Tiêu Phàm vừa nói vừa truyền hai cái tủ lạnh lớn sang bên kia.
Tiêu Hải dùng thần thức quét qua, thấy đồ vật bên trong thì kích động không thôi. Có những thứ này, dù thân tại dị giới thì ông cũng có thể nếm được mùi vị quê hương.
"Cháu ngoan, ông nội cũng cho cháu thứ tốt."
Tiêu Hải nói xong, sau lưng chợt có hai bóng người xuất hiện, mỗi người dùng một tay ấn lên một bên vai Tiêu Hải.
Có hai người họ trợ lực, khí tức trên người Tiêu Hải nhanh chóng dâng lên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook