Đổng Huy cười ha hả nói. Hắn bắt chuyện với Tiêu Phàm không phải chỉ vì hắn ta giúp hắn kiếm thêm được nhiều tiền, mà chủ yếu là hắn muốn tạo được mối quan hệ với Tiêu Phàm. Lần thứ nhất cược ngọc, Tiêu Phàm chỉ đứng một chỗ chơi game, lần thứ hai thì hắn đến nhìn cũng không nhìn mà đi xuống lầu 2 nghỉ ngơi luôn rồi. Phải biết rằng viên đá lần đầu tiên cũng đáng giá những 25 vạn, càng đừng nhắc đến viên đá lần thứ 2 có giá những 100 vạn, vậy mà hắn có thể bình tĩnh đến như vậy. Dù tính đến những người có gia sản đáng giá vài nghìn vạn, thì họ cũng chưa chắc đã bình tĩnh được như Tiêu Phàm. Đổng Huy đoán chắc Tiêu Phàm có người phía sau chống lưng, gia thế không tầm thường chút nào, có lẽ hắn đi cược ngọc cũng chỉ để giải trí mà thôi. Thời gian cứ thế trôi qua, Tiêu Phàm đi theo Đổng Huy đến không ít chỗ, trong suốt quá trình đó, Đổng Huy cũng giảng giải cho Tiêu Phàm không ít thứ. Đều là những kinh nghiệm mà có tra trên mạng cũng không thể tra ra được.
“Tiểu ca, hàng ở nhà này không tồi, giá cả cũng hợp lí, phần lớn hàng ta nhập về đều từ đây mà ra, vậy ngươi có muốn cùng vào xem một chút không?”
Tiêu Phàm đi theo Đổng Huy vào đến một kho đá thô lớn, ở đây bày đủ các loại đá thô, Tiêu Phàm thầm kinh ngạc trong lòng. Với tư cách là một thương nhân lão làng, gia sản hắn có chắc chắn không ít, nhưng nếu như so với ông chủ này, số tiền mà Đổng Huy có chắc chắn thua xa.
“Ông chủ Đổng đến nhanh thật đấy. Hàng chỗ ta vừa mới nhập về đến nơi là ngươi đã có mặt rồi.”
Một ông lão gầy gò bước đến gần, sau lưng hắn còn có thêm 2 vệ sĩ mặc đồ đen đi theo. Hai người vệ sĩ phía sau mặt mũi đều lạnh tanh, người bình thường chắc chắn không phải là đối thủ của họ. Nhưng Tiêu Phàm không sợ. Đổng Huy lén lút quan sát biểu hiện của Tiêu Phàm.
“Giỏi thật.”
Đổng Huy thầm nghĩ. Hắn biết hai tên vệ sĩ của lão kia bàn tay đều đã nhuốm qua máu người, Tiêu Phàm tuổi còn trẻ mà đứng trước những người này lại không hề có chút sợ hãi nào cả.
“Ông chủ Đường cứ nói đùa, nếu như ta đến muộn thì chẳng phải đồ tốt đều sẽ bị người khác chọn hết mất hay sao?”
Đổng Huy cười cười nói:
“Tiêu tiểu ca, đây là ông chủ lớn ở đây đó, họ Đường, nếu đem cửa hàng của ta đem so với ông chủ Đường đây thì cửa hàng nhỏ bé của ta thật không đáng nhắc đến.”
“Ông chủ Đường, xin chào.”
Tiêu Phàm gật gật đầu. Ông lão gầy gầy lúc nãy tên là Đường Tại Thiên, ban đầu hắn ta cho rằng Tiêu Phàm chỉ là kẻ đi theo Đổng Huy, nhưng sau khi nghe Đổng Huy nói như vậy, ánh mắt của hắn ta liền hướng về phía Tiêu Phàm.
“Ồ~~”
Đường Tại Thiên cũng cảm thấy bất ngờ. Tiêu Phàm đem đến cho hắn ta cảm giác rất lạ thường, Tiêu Phàm đem lại cho hắn cảm giác mà những người trẻ tuổi khác không có được.
"Tiểu Tiêu, chào ngươi.”
Đường Tại Thiên mỉm cười. Tiêu Phàm cười đáp lại:
“Ông chủ Đường, ta đi theo ông chủ Đổng đến đây để học tập một chút, nếu như có viên đá thô nào ổn thì ta cũng định mua về cắt thử vận may một tẹo.”
“Không có vấn đề gì, haha. Ông chủ Đổng, tiểu Tiêu, hai người cứ chọn tùy ý, ta chắc chắn sẽ bán cho các ngươi với cái giá hợp lý.”
Vừa đúng lúc có thêm vài người nữa tới, ông chủ Đường sau khi nói xong thì đi ra chào hỏi những người khác.
“Ông chủ, thiếu niên kia không đơn giản chút nào.”
Một trong hai tên vệ sĩ đi phía sau Đường Tại Thiên đến gần, ghé vào tai hắn nói.
"Không đơn giản ở đâu?”
“Ông chủ, ta có linh cảm nếu như đánh tay không thì ta đánh không lại hắn.”
Đường Tại Thiên kinh ngạc, tên vệ sĩ này của hắn chính là cao thủ trong cao thủ.
“Thiếu niên này có vẻ thú vị đây. Hắn có lai lịch như thế nào?”
Đường Tại Thiên thầm nghĩ, hắn cảm thấy có lẽ Tiêu Phàm xuất thân từ một gia tộc lớn nào đó. Theo như hắn biết thì H quốc có vài gia tộc võ thuật lớn, nhưng họ rất khiêm tốn, người bình thường sẽ không thể biết thân thế của họ được.
"Tiêu tiểu ca, vài viên đá này đều không tồi, nhưng giá cả của chúng cũng không thấp đâu.”
"Cược thắng thì không nói, nhưng nếu cược thua thì sẽ lỗ mất không ít đâu.”
Đổng Huy giới thiệu với Tiêu Phàm. Mấy viên đá hắn giới thiệu giá cả đều vượt qua 500 vạn. Những viên như này hắn chắc chắn sẽ không mua về. Giá thành quá cao, mua về có khi mất 2 3 năm cũng không bán đi nổi. Tiêu Phàm cười nói:
“Ông chủ Đổng, ngươi cứ để ta tự xem thêm một lát, hình như ngươi cũng không có hứng thú với mấy viên này, vậy ngươi có thể đến nơi khác tự mình coi đi.”
“Được.”
Đổng Huy gật đầu. Đợi Đổng Huy đi rồi, Tiêu Phàm lập tức dùng năng lực thấu thị. Viên thứ nhất, bỏ. Vỏ bên ngoài nhìn thì có vẻ là hàng tốt, nhưng bên trong thực chất chẳng có gì. Viên thứ 2 khả năng cao vẫn sẽ lỗ, viên thứ 3 nhìn thì rất bình thường, không có gì đặc biệt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook