Ban đêm...

Hi Hi đặc biệt đứng ở cửa chờ Tử Lam trở về.

Tử Lam vừa vào cửa, trên tay ôm một bó hoa tươi, vẻ mặt cực kỳ mệt mỏi.

Hi Hi " Oa " một tiếng, dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Tử Lam " Hoa này đẹp quá nha! Ai tặng cho mẹ vậy? "

Tử Lam lườm bé một cái trả lời cộc lốc " Không biết " Nói xong đem bó hoa tươi trực tiếp ném sang người Hi Hi, bé phản ứng mau lẹ đưa tay ra chụp lấy, Tử Lam cả người mệt mỏi, cởi giày xong bay thẳng lên ghế Sô pha nằm bất động trên đó thở dài.

Hi Hi đem hoa tươi đi cấm, sau đó ân cần chạy tới, nhìn Tử Lam đầy thâm ý, nở một nụ cười siêu cấp đẹp trai " Mẹ thân yêu, cực khổ mẹ rồi... " Nói xong đem bàn tay nhỏ bé đấm lưng bóp vai cả người Tử Lam.

" Không có việc gì sao lại ân cần quan tâm chăm sóc như thế! Không phải con đang làm việc gì xấu nên mới như vậy sao? Có âm mưu gì nói "

" Thật sự không có âm mưu gì đâu mẹ đừng nghĩ lung tung! Chỉ là Bảo bối thấy mẹ đi làm mệt mỏi nên mới mát xa cho mẹ thư giản xíu thôi, mẹ, hôm nay công việc nhiều lắm sao? " Hi Hi chột dạ nhưng vẫn duy gì nụ cười trên môi giả ngu ngơ. Mẹ đúng thật là nhạy cảm quá nha! Suýt chút bé bị lộ tẩy rồi..

" Ừ, hôm nay công việc của mẹ cần phải làm nhiều hơn mọi ngày! " Tử Lam bộ dáng hậm hực, nhắc tới nàng lại ghét cay ghét đắng cái tên họ Mặc kia, nàng đâu có chọc ghẹo gì hắn đâu chứ.

" Mệt như vậy à, vậy mẹ thả lỏng người xíu để bảo bối giúp người giảm bớt mệt mỏi, mẹ, hôm nay trong công ty có xảy ra chuyện gì kỳ lạ không? " Hi Hi giả vờ ngây thơ,tiếp tục hỏi nàng.

Tử Lam suy nghĩ một chút, sau đó nàng lấy tay chỉ chỉ về phía hoa tươi vẻ mặt tức giận " Hoa đó, không biết là kẻ nào hôm nay đã đưa đến công ty, làm hại mẹ bị Tổng giám mắng cho một trận thê thảm, đây cũng được xem là một chuyện đặc biệt ly kỳ đi "

Hi hi 囧.

" Tại sao? " Hi Hi cũng không hiểu chuyện tại sao lại có thể như vậy..bé giống như chữa lợn lành thành lợn què rồi, thật sự bé chỉ muốn cha có chút ghen đối với mẹ, sẽ đặc biệt để ý đến mẹ bé mà thôi..đâu ngờ.. haiz.

Tử Lam bất đắc dĩ nhíu mày " Mặc Thiếu Thiên, hắn mắng mẹ bởi vì một lý do cực kỳ buồn cười, hắn nói hắn dị ứng với phấn hoa! "

Hi Hi hoàn toàn câm nín..

Cớ như vậy mà cũng lấy ra nói được hay sao? Này cũng quá không hợp lý đi!

" Lấy cớ! " Hi Hi mạnh miệng phát biểu một câu.

" Ân, mẹ cũng nghĩ giống như Bảo bối vậy! Chắc chắn như thế! " Tử Lam gật đầu phụ họa theo bé.

" Tổng giám của mẹ thật không có ánh mắt mà, hoa tươi đẹp như vậy, được đóng gói tỉ mỹ đẹp mắt như thế..." Hi Hi nói lẩm bẩm một mình.

Nghe được câu này, ánh mắt Tử Lam tràn đầy hoài nghi nhìn sang Hi Hi, đôi mắt mèo xinh đẹp nheo lại " Bảo bối, hoa này không phải là do con đưa chứ! "

Hi Hi cả kinh, sau đó phủi sạch quan hệ " Con vô tội! "

Đôi mắt Tử Lam híp lại " Thật sự không phải con sao? "

Hi Hi bộ dạng vịt chết cứng mỏ, gật đầu khẳng định " Ân, bảo bối vô tội, thật sự đó...nếu mẹ không tin Bảo bối có thể thề với trời! "

" Vậy con liền thề đi! " Tử Lam nhìn Hi Hi không chớp mắt.. bộ dạng xem kịch vui.

"............" Hi Hi biết không thể gạt được mẹ nữa rồi!

Mẹ quả thật là rất cường hãn nha!

" Được rồi, hoa đó là do Bảo bối đưa đến "

".......Hừ, mẹ đã sớm nghĩ ra là con đang giờ trò quỷ trong chuyện này! Nói mau, con có mục đích gì? "

" Con nào có mục đích gì á, bảo bối chỉ muốn mẹ cảm thấy vui vẻ một chút nên mới nghĩ ra việc tặng hoa, để mẹ làm việc không cảm thấy mệt mỏi.........Chỉ là, không ngờ tổng giám của mẹ lại là người cực phẩm như vậy, lại đem mẹ dạy dỗ thành ra như vậy " Hi Hi lập tức giả trang một bộ dáng đáng yêu vô tội.

Tử Lam nhìn bé thật lâu, nàng cũng không biết vì sao nữa, dạo này cảm thấy Hi Hi hơi là lạ, nhưng nàng nghĩ mãi cũng không ra lạ ở điểm nào, liếc nhìn bé thật lâu cũng không phát hiện được gì, cuối cùng mới thôi " Được, tạm thời tin tưởng con "

Hi Hi lập tức thở ra một hơi.

Tử Lam lại lầm bầm thêm một câu " Hắn quả thật đủ cực phẩm á! "

Hôm sau, chủ nhật.

Hôm nay Tử Lam không cần đi làm, sáng sớm nàng hưng phấn kéo Hi Hi ra ngoài đi dạo, quan trọng là nàng dẫn Hi Hi đến thăm ông ngoại của bé.

Nàng về nước lâu như vậy nhưng chưa có dịp về nhà thăm ba ba một lần!

Nói thật, ở nước ngoài mấy năm, Tử Lam chỉ biết gọi điện thoại cho ông để giảm bớt nhớ thương, cái cảm giác nhớ nhung đó rất hành hạ nàng, mãi cho đến khi Tử Lam có Hi Hi, nàng càng cảm nhận tình cảm thiên liêng của cha mẹ đối với con cái, vượt xa tất cả.

Hi Hi vô cùng tán thành, bé cũng chưa từng gặp qua ông ngoại!

Vì vậy, Tử Lam nhanh chóng gọi cho Lâm Mạc Thiên một cuộc điện thoại, Lâm Mạc Thiên không để nàng đến nhà ( trong nhà có Kiều Phương khó ưa) nên hẹn bên ngoài gặp mặt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương