Gia Đình Cực Phẩm: Cha Cường Hãn, Con Trai Thiên Tài, Mẹ Phúc Hắc
-
Chương 62: Ngươi không xứng
Nhìn bộ dạng chắc chắn của Mặc Thiếu Thiên, Cung Ái Lâm càng không hiểu..Rõ ràng rất giống nhau như khuôn đúc ra vậy mà hắn sao lại dám chắc chắn như thế?
Chẳng lẽ cảm giác của bà sai rồi sao? Trực giác nói cho bà biết chuyện này không đơn giản như thế..
Đứa bé kia cùng Mặc Thiếu Thiên thật sự không có bất kỳ quan hệ nào sao?
Mấy ngày nay bà lệnh cho mấy người thân tín đặc biệt chú ý nhất cử nhất động của Mặc Thiếu Thiên, nhưng cũng không phát hiện ra điều gì khác thường.
Xem ra bà thật sự suy nghĩ quá nhiều rồi!
Cung Ái Lâm nhìn Mặc Thiếu Thiên một cái, đôi mắt diễm lệ xẹt qua một tia lãnh huyết, khóe miệng ngoắc ngoắc " Vậy thì tốt "
Mặc Thiếu Thiên nhíu nhíu mày, không nói gì thêm..
Lúc này, Cung Ái Lâm mở miệng thêm lần nữa " Thiếu Quần đã trưởng thành, đúng lúc cũng cần đến công ty rèn luyện một chút rồi, ngươi khi nào thì giúp hắn an bài! "
Đây mới đúng là mục đích hôm nay Cung Ái Lâm gọi hắn về!
Mặc Thiếu Thiên liên tục ăn mấy thứ linh tinh, đầu cũng không ngẩn lên, giọng nói lạnh nhạt " Ta sẽ an bài "
Mặc Thiếu Quần cười đắc chí " Ta muốn cùng ngươi chức vị ngang nhau "
Vừa nghe lời này, Mặc Thiếu Thiên ngây ngẩn cả người, tay dừng lại,nghiêng đầu sang nhìn Mặc Thiếu Quần cười lạnh,thật nực cười, hắn cảm thấy Mặc Thiếu Quần mắc bệnh thiểu não không nhẹ nha!
Cùng hắn chức vị ngang bằng!
Hắn muốn là được sao?
Ngay cả Cung Ái Lâm cũng giật mình, không ngờ Mặc Thiếu Quần lại nói ra yêu cầu như thế, nếu Mặc Thiếu Quần thật sự có thể đảm nhận được MK thì bà cần gì phải ký hiệp định 10 năm với Mặc Thiếu Thiên!
Mặc Thiếu Thiên nhìn Mặc Thiếu Quần, khóe môi lạnh lùng giương lên " Cùng ta chức vị ngang bằng, đầu ngươi chẳng lẽ bị nước vào rồi sao? "
Mặc Thiếu Quần liền biến sắc, giận dữ nói " Ngươi có ý gì hả? "
Mặc Thiếu Thiên cười châm chọc, gương mặt hắn cũng vì vậy mà càng tăng thêm mấy phần yêu nghiệt, phong hoa tuyệt đại, nhìn rất chói mắt " Ý của ta là.....ngươi không xứng! "
Nói xong đứng dậy muốn đi.
Mặc Thiếu Quần đứng lên dùng tay chụp vào bàn hét lớn " Mặc Thiếu Thiên, ngươi nghĩ ta không xứng vậy ngươi thì xứng sao.. không phải ta thì còn ai vào đây? Ngươi thật sự cho rằng MK là của ngươi sao? Người chẳng qua là một công cụ kiếm tiền thôi, sớm muộn, MK sẽ là của ta, đến lúc đó ta sẽ cho ngươi cút ngay! "
Mặc Thiếu Quần ở phía sau hò hét!
Bước chân Mặc Thiếu Thiên lặp tức dừng lại, quay đầu sang nhìn Mặc Thiếu Quần bằng ánh mắt trào phúng " Thật sao? Vậy phải xem ngươi có năng lực này hay không? "
" Mặc Thiếu Thiên, ngươi đừng đắc chí, chờ đến khi hiệp ước kia kết thúc, đó cũng là ngày người phải cút khỏi MK " Mặc Thiếu Quần vẫn tiếp tục kêu gào, hắn không cam lòng!
Mặc Thiếu Thiên làm như không nghe thấy, xoay người muốn đi.
Vậy mà lúc này, Mặc Vũ từ phía xa chay đến trước mặt Mặc Thiếu Thiên,đôi mắt cụp xuống mở miệng " Nhị thúc, tại trường học, con thật sự đã gặp được một cậu bé cùng nhị thúc giống nhau như đúc....."
Mặc Thiếu Thiên nhất thời giật mình....
Cung Ái Lâm cũng bất ngờ, không ngờ Mặc Vũ lại đem chuyện này nói ra, bà muốn ngăn lại cũng không kịp nữa rồi. Cung Ái Lâm chợt ngước mắt nhìn Mặc Thiếu Thiên, chú ý từng điểm biến hóa của hắn, muốn nhìn qua nét mặt hắn có lộ ra điều gì không...nhưng bà không thấy hắn có chút khác thường nào.
Mặc Thiếu Thiên đứng im tại chổ, đôi mắt híp lại liếc nhìn Cung Ái Lâm,nhếch miệng cười lạnh!
Thì ra đây mới thật sự là nguyên nhân khiến Cung Ái Lâm điện thoại hối thúc hắn phải trở về, bà nói những lời đó chủ yếu là để dò xét hắn, sợ hắn bên ngoài thật sự có đứa bé!
Cung Ái Lâm thật sự cẩn thận đến thế!
Khóe miệng Mặc Thiếu Thiên nâng lên nhất mạt cười lạnh, không nói thêm điều gì, xoay người rời đi.
Chẳng lẽ cảm giác của bà sai rồi sao? Trực giác nói cho bà biết chuyện này không đơn giản như thế..
Đứa bé kia cùng Mặc Thiếu Thiên thật sự không có bất kỳ quan hệ nào sao?
Mấy ngày nay bà lệnh cho mấy người thân tín đặc biệt chú ý nhất cử nhất động của Mặc Thiếu Thiên, nhưng cũng không phát hiện ra điều gì khác thường.
Xem ra bà thật sự suy nghĩ quá nhiều rồi!
Cung Ái Lâm nhìn Mặc Thiếu Thiên một cái, đôi mắt diễm lệ xẹt qua một tia lãnh huyết, khóe miệng ngoắc ngoắc " Vậy thì tốt "
Mặc Thiếu Thiên nhíu nhíu mày, không nói gì thêm..
Lúc này, Cung Ái Lâm mở miệng thêm lần nữa " Thiếu Quần đã trưởng thành, đúng lúc cũng cần đến công ty rèn luyện một chút rồi, ngươi khi nào thì giúp hắn an bài! "
Đây mới đúng là mục đích hôm nay Cung Ái Lâm gọi hắn về!
Mặc Thiếu Thiên liên tục ăn mấy thứ linh tinh, đầu cũng không ngẩn lên, giọng nói lạnh nhạt " Ta sẽ an bài "
Mặc Thiếu Quần cười đắc chí " Ta muốn cùng ngươi chức vị ngang nhau "
Vừa nghe lời này, Mặc Thiếu Thiên ngây ngẩn cả người, tay dừng lại,nghiêng đầu sang nhìn Mặc Thiếu Quần cười lạnh,thật nực cười, hắn cảm thấy Mặc Thiếu Quần mắc bệnh thiểu não không nhẹ nha!
Cùng hắn chức vị ngang bằng!
Hắn muốn là được sao?
Ngay cả Cung Ái Lâm cũng giật mình, không ngờ Mặc Thiếu Quần lại nói ra yêu cầu như thế, nếu Mặc Thiếu Quần thật sự có thể đảm nhận được MK thì bà cần gì phải ký hiệp định 10 năm với Mặc Thiếu Thiên!
Mặc Thiếu Thiên nhìn Mặc Thiếu Quần, khóe môi lạnh lùng giương lên " Cùng ta chức vị ngang bằng, đầu ngươi chẳng lẽ bị nước vào rồi sao? "
Mặc Thiếu Quần liền biến sắc, giận dữ nói " Ngươi có ý gì hả? "
Mặc Thiếu Thiên cười châm chọc, gương mặt hắn cũng vì vậy mà càng tăng thêm mấy phần yêu nghiệt, phong hoa tuyệt đại, nhìn rất chói mắt " Ý của ta là.....ngươi không xứng! "
Nói xong đứng dậy muốn đi.
Mặc Thiếu Quần đứng lên dùng tay chụp vào bàn hét lớn " Mặc Thiếu Thiên, ngươi nghĩ ta không xứng vậy ngươi thì xứng sao.. không phải ta thì còn ai vào đây? Ngươi thật sự cho rằng MK là của ngươi sao? Người chẳng qua là một công cụ kiếm tiền thôi, sớm muộn, MK sẽ là của ta, đến lúc đó ta sẽ cho ngươi cút ngay! "
Mặc Thiếu Quần ở phía sau hò hét!
Bước chân Mặc Thiếu Thiên lặp tức dừng lại, quay đầu sang nhìn Mặc Thiếu Quần bằng ánh mắt trào phúng " Thật sao? Vậy phải xem ngươi có năng lực này hay không? "
" Mặc Thiếu Thiên, ngươi đừng đắc chí, chờ đến khi hiệp ước kia kết thúc, đó cũng là ngày người phải cút khỏi MK " Mặc Thiếu Quần vẫn tiếp tục kêu gào, hắn không cam lòng!
Mặc Thiếu Thiên làm như không nghe thấy, xoay người muốn đi.
Vậy mà lúc này, Mặc Vũ từ phía xa chay đến trước mặt Mặc Thiếu Thiên,đôi mắt cụp xuống mở miệng " Nhị thúc, tại trường học, con thật sự đã gặp được một cậu bé cùng nhị thúc giống nhau như đúc....."
Mặc Thiếu Thiên nhất thời giật mình....
Cung Ái Lâm cũng bất ngờ, không ngờ Mặc Vũ lại đem chuyện này nói ra, bà muốn ngăn lại cũng không kịp nữa rồi. Cung Ái Lâm chợt ngước mắt nhìn Mặc Thiếu Thiên, chú ý từng điểm biến hóa của hắn, muốn nhìn qua nét mặt hắn có lộ ra điều gì không...nhưng bà không thấy hắn có chút khác thường nào.
Mặc Thiếu Thiên đứng im tại chổ, đôi mắt híp lại liếc nhìn Cung Ái Lâm,nhếch miệng cười lạnh!
Thì ra đây mới thật sự là nguyên nhân khiến Cung Ái Lâm điện thoại hối thúc hắn phải trở về, bà nói những lời đó chủ yếu là để dò xét hắn, sợ hắn bên ngoài thật sự có đứa bé!
Cung Ái Lâm thật sự cẩn thận đến thế!
Khóe miệng Mặc Thiếu Thiên nâng lên nhất mạt cười lạnh, không nói thêm điều gì, xoay người rời đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook