Gia Chính Là Loại Chim Như Vậy
-
Chương 9: Cây Ngư Diễn (9)
Edit + Beta: Jojo Nguyen
Hơn nửa canh giờ sau, vòng sắt trên móng vuốt Linh Giang rốt cuộc bị gỡ ra, Ân Thành Lan ngồi thẳng eo, phát hiện xiêm y phía sau lưng đều ướt đẫm, hắn ném công cụ sang một bên, day day đôi mắt, nói: "Ấn Ca, vừa lúc mượn cơ hội này đi kiểm tra vòng chân của chim đưa tin trong các một chút đi, phát hiện cái nào không hợp lệ, thay đổi toàn bộ. Ấn theo tổ điều tra người huấn luyện, kẻ nào làm vòng chân không đúng quy định, phạt."
Mang vòng chân cho chim đưa tin là để phân biệt, nếu như bởi vì người huấn luyện bất cẩn làm qua loa có lệ mà gây ra trở ngại cho chuyến bay, thì chủ nhân của nó phải bị phạt thật nặng mới có thể xứng đáng với những vất vả của lũ chim.
Sau đó, Ân Thành Lan tròng lên cái vuốt khác của Linh Giang một cái vòng chân mới bằng bạc.
Vòng chân mới bởi vì nhờ chất liệu nên rất nhẹ, cơ hồ không cảm giác được sự tồn tại, chỉ khi cúi đầu nhìn xuống, mới có thể thấy một vệt màu bạc vòng lên chân chim, ánh mặt trời lưu chuyển đến mặt trên, khúc xạ tia ánh sáng nhỏ vụn, Linh Giang giơ móng vuốt lên nhìn một hồi lâu, cuối cùng yên lặng thu xuống phía dưới bụng.
"Ngươi không thích?"
Ân Thành Lan hỏi, dùng cái khăn ẩm hờ hững lau ngón tay của mình, nửa rũ con ngươi, ánh mắt từ dưới hàng lông mi dày đặc bắn ra, đánh giá nhất cử nhất động tiểu hoàng điểu.
Linh Giang rụt rè khẽ lắc đầu, dường như rất hồn nhiên không thèm để ý, không hề nhắc tới chuyện cái vòng, hỏi: "Khi nào thì bắt đầu huấn luyện?"
Ân Thành Lan đưa khăn cho Liên Ấn Ca ở phía sau, hai tay giao nhau đặt trên đùi, hắn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy một đàn chim bay xẹt qua khe núi theo tiếng còi người huấn luyện, không quay lại mà nói: "Chúng là những con chim non được chọn ra từ đại hội chân tuyển, trước mắt do ba vị huấn luyện trong tổ chữ Thiên dạy bảo, ngươi không ngại trước tiên đi theo họ mấy ngày, để ta có thể căn cứ theo tình huống của ngươi, xem khả năng tới đâu mà dạy."
Linh Giang hơi suy tư, con mắt tròn nhỏ chuyển động ở trên mặt nam nhân: "Vậy ta có phải sẽ không gặp được ngươi mỗi ngày?"
Ân Thành Lan: "Ngươi gặp ta làm gì?"
Linh Giang nhíu mày, đầu nhúc nhích một chút, túm lông ngốc trên đỉnh đầu kia lắc lư theo chuyển động của y, thoạt nhìn rất buồn cười: "Đương nhiên là để cho ngươi có thể căn cứ theo tình huống của ta, xem khả năng tới đâu mà dạy."
Đuôi lông mày Ân Thành Lan nhếch lên một chút không rõ ràng, hắn phát hiện cái con chim nhỏ thông nhân tính này không chỉ đơn giản là nghe hiểu người thôi đâu, đầu nhìn chỉ to bằng trái hạch đào, vậy mà hiểu được không ít chuyện, cũng không dễ lừa gạt.
"Ừm...", suy nghĩ một chút, nói: "Sáu ưng trời cao trận không ngăn được ngươi, nếu như ngươi nguyện ý, mỗi ngày có thể đến chỗ này của ta báo cáo kết quả huấn luyện ngày hôm trước."
Nghe hắn nói vậy, Linh Giang vừa lòng gật gật đầu, y đã chiếm được câu trả lời mình muốn, cũng không chờ thêm nhiều, quay người đi bên bệ cửa sổ, nhảy hai bước, trông thấy cái vòng mới toanh trên móng vuốt, dừng một chút, hơi nghiêng đầu nói tiếng cảm tạ, sau đó từ trên bệ cửa sổ nhảy xuống, bay đi.
Đợi tiểu lông vàng bay đi rồi, Liên Ấn Ca đem mười sáu cánh cửa sổ đóng lại, chỉ để lại nửa cánh bên cạnh Ân Thành Lan: "Thập Cửu gia dự định lưu lại nó? Thật sự coi nó là bảo bối?"
Ân Thành Lan hỏi ngược lại: "Nó không tính là bảo bối?"
Liên Ấn Ca cau mày: "Tính thì tính thế, nhưng nó không thể so được với A Thanh, việc này có lợi có hại, nó so với những con chim khác thì lanh lợi có linh tính đấy, nhưng Thập Cửu gia chớ quên, có thể giữ được bí mật chỉ có người chết và thú vật, điểm chung của hai thứ này chính là chuyện bí mật chỉ có thể nghe vào, không thể nói ra, nó mặc dù biết nói tiếng người, nhưng cũng có khả năng sẽ nói những lời không nên nói."
Ân Thành Lan ừm một tiếng, duỗi tay ấn ấn mi tâm mình, mệt mỏi không biết từ lúc nào nhiễm vào trong mắt hắn, sắc mặt ban nãy còn bình thường lúc này lại mơ hồ trở nên trắng: "Ngươi nói không sai, vật nhỏ này xác thật không bình thường, ngươi sắp xếp thêm người nhìn chằm chằm vào nó."
Sắc mặt của hắn dần tái nhợt, ánh mắt càng thâm thúy u ám hơn, câu nói cuối cùng cơ hồ nhấn chìm trong cặp mắt sâu đen đó: "Ta còn chưa đoán ra nó tiếp cận ta là vì cái gì."
Không nhìn nổi biểu tình thâm trầm còn có chút tối tăm này của hắn, Liên Ấn Ca cố ý nói đùa: "Có khi là coi trọng sắc đẹp của Thập Cửu gia đâu."
Khuôn mặt Ân Thành Lan hoàn toàn xứng đáng nhận lời này.
Liên Ấn Ca đỡ lấy xe lăn: "Trở về phòng nghỉ ngơi đi, tin tức về người mà Quý công tử muốn tìm có lẽ không mất bao lâu nữa là có thể thu được, đến lúc đó chúng ta cách thuốc giải cũng gần thêm một bước."
Linh Giang vốn là dự định bay trở về tổ ngủ trưa, nửa đường không biết nhớ ra cái gì, ở giữa không trung đột nhiên xoay thân một cái bay đi về hướng khác.
Tàng Vũ lâu y từng tới một lần, theo lý mà nói hẳn nên lạc đường, nhưng lúc này phỏng chừng tâm lý có cỗ lực chống đỡ, làm cho y tìm được nơi đó giữa rừng cây tươi tốt. Còn chuyện cỗ lực kia là gì... Linh Giang nhịn không được vừa bay vừa duỗi móng vuốt ra xem một chút.
Linh Giang bay đến một gian phòng có cây liễu trong sân, từ cửa sổ mở rộng trực tiếp bay vào.
Trong phòng, Quý Ngọc Sơn dựa vào giường, tay rũ xuống dưới, trong tay bóp một mảnh giấy, đang phóng ánh mắt ra ngoài không trung ngẩn người, nghe thấy tiếng động, hắn lấy lại tinh thần, trông thấy vị thiếu hiệp thanh cao Linh Giang ngoài dự đoán đến cửa bái phỏng hắn.
Thuận tay đem mảnh giấy viết thư ở trong tay gập lại nhét xuống dưới gối đầu, Quý Ngọc Sơn muốn cười một chút, không biết vừa rồi đang nghĩ gì, lại không cười rộ nổi, khóe môi kéo kéo, trông có vẻ miễn cưỡng.
"Sao ngươi lại tới đây." Hắn chậm chạp phản ứng lại: "Là Ân các chủ đáp ứng ngươi rồi?"
Linh Giang gật gật đầu, bay đến cái bàn trước mặt hắn, sau đó bẻ thành một hình thù kỳ dị — một cái móng vuốt của y banh thẳng, một cái móng vuốt khác duỗi chênh chếch về phía trước, hai cánh nhỏ xòe ra thành tư thái đại bàng giương cánh, nói chung toàn bộ thân chim đều thể hiện ra ngoài.
Quý Ngọc Sơn thất thần, ánh mắt mơ hồ, không chú ý tới dáng vẻ quỷ dị này của y, đi đến bên cửa sổ, ngón tay cọ lên cánh cửa, tâm tư nặng nề nhìn cây liễu trong sân, nói: "Có thể như ý nguyện, thực sự rất tốt rồi."
Linh Giang lại bay lên trên bệ cửa sổ, bày ra dáng vẻ kia, hờ hững mở miệng: "Ta thiếu ngươi một cái điểu tình(*), ngươi muốn cái gì, ta sẽ giúp ngươi."
((*) Điểu tình: nhái theo từ "nhân tình")
Quý Ngọc Sơn mím môi, chần chờ nói: "Vị nương tử chưa qua cửa kia của ta đến nay còn chưa có tung tích, ta lo nàng đi theo tên đạo tặc Bùi Giang Nam sẽ chịu khổ."
Đỡ bàn ngồi xuống: "Ta có một vị bằng hữu, hắn nói ta gàn bướng hồ đồ, đến lúc này còn nghĩ tới nàng, ta đến Ngự Phượng các, hắn rất là không vui, tuy nhiên vẫn để cho ta tới."
Quý Ngọc Sơn cười khổ: "Nhưng mà, vị bằng hữu kia của ta còn rất tức giận, hai ngày trước ta gửi tin báo bình an cho hắn, hắn lại gửi trả về cho ta một tờ giấy trắng."
Ai, tính khí này, so với con chim nào đó cũng không hề kém cạnh.
Nghĩ đến chim, Quý Ngọc Sơn lúc này mới chú ý đến tiểu lông vàng tạo hình trên bàn hắn nửa ngày rồi, hắn sửng sốt một chút, không biết đây là có ý gì, trông Linh Giang cũng không có ý định hé răng, bèn do dự suy đoán: "Ừm... A, ngươi đổi vòng chân rồi."
Linh Giang bất động thanh sắc(*) duỗi móng vuốt mang theo cái vòng chân màu bạc ra phía trước như đưa tay mời, lạnh nhạt ừ một tiếng: "Ân Thành Lan cho."
((*) Bất động thanh sắc: Tỉnh bơ, không biến sắc)
Giọng điệu y quá mức bình tĩnh thản nhiên, nếu không phải Quý Ngọc Sơn có chút tiểu thông minh, suýt nữa thì không nhìn ra y là đang tự khoe khoang.
Trong lòng Quý Ngọc Sơn phức tạp một trận, ngay cả một con chim còn thoải mái hơn hắn.
Linh Giang thối khoe khoang xong, thu hồi móng vuốt lại, cẩn thận giấu xuống cái bụng mình, nói: "Ta nợ ngươi một việc, đợi khi tìm được người ngươi muốn tìm, ta có thể giúp ngươi."
Quý Ngọc Sơn nghi ngờ: "Giúp ta cái gì?"
Linh Giang đồng tình quét lên đỉnh đầu hắn một vòng, như thể đã trông thấy một bụi cỏ non xanh biếc dạt dào: "Đóng băng Bùi Giang Nam."
Quý Ngọc Sơn sững sờ, trừng mắt nhìn, một lúc lâu sau ngồi thẳng ngay ngắn lại, vừa lắc đầu vừa thở dài, cười khổ nói: "Mối thù đoạt thê, không đội trời chung, ta trước kia cũng hận không thể giết hắn, nhưng mà vị bằng hữu kia của ta nói rất đúng, ta cùng Ảnh Nhi chưa thành thân, chưa tính là phu thê, trong lòng Ảnh Nhi có người khác, ta cũng không thể miễn cưỡng nàng. Thế nhưng bây giờ Bùi Giang Nam bị người giang hồ truy nã, Ảnh Nhi đi theo hắn quá nguy hiểm, cho nên ta mới ủy thác Ân các chủ hỗ trợ, tìm tiếm tung tích Bùi Giang Nam."
Nói xong lời cuối cùng, Quý Ngọc Sơn dùng khuỷu tay chống lên bàn, bàn tay nâng cằm, rũ mí mắt xuống, buồn bã ỉu xìu nói: "Ngươi nói đi, làm sao bằng hữu kia của ta lại không thể hiểu cho ta đây."
A, đây mới là nguyên nhân hắn ủ rũ buồn chán, không phải vì không tìm được tức phụ đã chạy theo người khác, mà là vì bằng hữu đang tức giận.
Đầu óc Linh Giang xoay chuyển rất nhanh, nhanh chóng từ trong đôi lời của hắn nắm bắt được vài thứ, lại nhìn đỉnh đầu Quý Ngọc Sơn, cảm giác đám cỏ xanh kia đã mờ đi rất nhiều, y không thích quản chuyện lung tung của người ta lắm, nhưng mà xem ở trên phận nhượng Quý Ngọc Sơn giúp mình gặp được Ân Thành Lan, bèn đem toàn bộ kiên nhẫn dành cho Ân Thành Lan chia ra một phần tí xíu, ước chừng chỉ bằng cái móng tay dành cho Quý Ngọc Sơn, lạnh nhạt nói: "Chi bằng cứ gửi thư giải thích một lần."
Ánh mắt Quý Ngọc Sơn sáng lên, thả tay xuống: "Ta cũng nghĩ như vậy." Lập tức đứng dậy đi tìm giấy mài mực, ngồi vào bên cạnh bàn: "Linh Giang thiếu hiệp, đa tạ ngươi chỉ điểm ta."
Linh Giang liền cảm thấy câu vô nghĩa mình vừa mới phát biểu kia có vẻ cũng không đến nỗi bỏ đi, lịch sự trả về một lễ, dù sao cũng đã khoe khoang xong, vỗ vỗ mông bay trở về tổ chim.
Hôm sau, Linh Giang chờ Ân Thành Lan trong thư phòng Thính Hải lâu của Các chủ, thấy tiếng động, y quay đầu, sau khi trông thấy là Liên Ấn Ca bèn xoay chuyển trở về.
Xác nhận bằng mắt rồi, là người không cần phải quan tâm.
Liên Ấn Ca xách theo một cái lồng chim đan thủ công bằng tre, nghênh ngang đi vào, đem lồng chim mở ra đặt ở trước mặt y: "Tự mình đi vào hay là ta giúp ngươi? Thân là chim, cũng phải có chút tự giác của chim."
Linh Giang nhìn chằm chằm cánh cửa lồng, con ngươi tròn nhỏ trong mắt đầy cảnh giác: "Hắn đâu rồi?"
Lông mày Liên Ấn Ca nhíu lại, ha một tiếng, hai tay chống xuống cạnh bàn, đưa khuôn mặt tuấn tú để sát vào: "Các chủ trăm công nghìn việc, còn bận bịu đây, mau vào, ta mang ngươi tới sân huấn luyện."
Ngày hôm qua đã nói để cho y tới huấn luyện cùng chim non, Linh Giang hướng về phía sau Liên Ấn Ca nhìn một chút, xác nhận Ân Thành Lan sẽ không xuất hiện nữa, bèn mang một thân sương lạnh chui vào trong lồng chim, ngồi xổm trên xà ngang lồng trưng mặt lạnh.
Liên Ấn Ca nhấc lồng lên, giương cao tiểu chim oanh trong lồng, cười hì hì nói: "Mặc kệ ngươi có thể nói hay không, đều phải vào trong lồng, tiểu lông vàng ta khuyên ngươi chớ đem chuyện mình có thể nói truyền ra ngoài, bằng không vạn nhất bị người bụng dạ khó lường lợi dụng, sẽ không còn được thoải mái như bây giờ nữa đâu."
Con mắt đen của Linh Giang quét đến mặt hắn, lạnh lùng nói: "Muốn đi thì đi, khỏi cần nói nhảm."
Liên Ấn Ca nghẹn họng, ở Ngự Phượng các có bao nhiêu người chờ hắn phát biểu giáo huấn hắn đều lười mở miệng, nào biết lời vàng ý ngọc của hắn ở trước mặt vật này ngay cả đánh rắm cũng không bằng, những gì Liên Ấn Ca tốn công xây dựng ở trong lòng cả đêm, giờ sụp đổ đến không còn một mảnh, hắn cắn răng nói: "Ngươi thật chẳng đáng yêu chút nào."
Linh Giang hờ hững: "Ngươi thật là đáng yêu."
"..."
Ba gã huấn luyện cho chim non là do Ân Thành Lan đích thân chọn lựa, một kẻ trong số đó Linh Giang đã từng thấy, chính là người tên A Tề mà ngày ấy y ở dưới tàng cây nghe lén biết được.
"Đại tổng quản, đây là chim non mới được chọn?" Một người hỏi.
Vừa thấy người dưới quyền, Liên Ấn Ca lại lắc mình biến hóa, thành đại tổng quản ngọc thụ lâm phong anh minh thần võ của Ngự Phượng các, trong tay hắn xách theo một cái lồng chim lớn, trong lồng là một con tiểu lông vàng vàng từ đầu đến móng vuốt.
Liên Ấn Ca thận trọng gật đầu một cái, đưa lồng chim cho bọn họ.
Ba gã huấn luyện chim vây tròn quanh Linh Giang, người nọ lại nói: "Đây là chủng loại gì, trông thật kỳ quái."
Liên Ấn Ca nói: "Các ngươi cố gắng nhìn xem, ta cũng không thể xác nhận được chủng loại của thứ này."
A Tề đoan chính đứng ở bên cạnh, nghe thấy câu nói này, mới tỉ mỉ quan sát chim trong lồng một lần.
Con chim này cả người bọc lông vàng, mỏ cùng vuốt cũng hiện ra đầu nhũ màu vàng nhạt, dúm mào bẹp mọc ở trên đỉnh đầu lại càng thất bại hơn, ngoại trừ đôi mắt đen long lanh ở ngoài, khắp toàn thân đều không chút tạp màu, cũng không có một điểm nào đặc biệt.
Con người đối với việc phân chia chủng loại chim tuy rằng rất hỗn độn, nhưng đều là căn cứ vào một đặc điểm riêng biệt để chia, Linh Giang nhìn thoáng qua thì thấy thuộc về loài chim oanh, nhưng chim hoàng oanh có đuôi cánh màu đen, nó lại không có, chim sẻ có hoa văn lốm đốm, nó cũng lại không có.
Thế gian rộng lớn, bất kỳ loài chim nào cũng có đặc điểm riêng của mình, chim họa mi có hoa văn như lông mày hẹp màu trắng, chim hỷ thước có đốm trắng trên cánh, hoặc là chim cu gáy, nghe hai tiếng cu gáy cũng đã có thể nhận ra rồi, vậy mà Linh Giang ngoại trừ vàng từ đầu đến vuốt ở ngoài, không có bất luận đặc điểm gì, ngay cả hót nó cũng không thích hót.
Nếu như bắt buộc phải nói Linh Giang giống thứ gì, vậy thì nó thực sự cực kỳ giống một con gà con béo trục béo tròn chỉ biết ăn với bay. Nghĩ tới đây, Liên Ấn Ca nhịn không được quỷ dị nghĩ, thứ đồ chơi này sẽ không phải thật sự là một con gà đó chứ.
Tiểu hoàng điểu ngồi xổm trên xà ngang đối với suy đoán của bọn họ đều mắt điếc tai ngơ, híp con mắt nhỏ lại, thả hồn lên mây, bơi bơi khắp nơi.
Liên Ấn Ca vẫy tay: "A Tề, trước tiên giao nó cho ngươi đi."
Thiếu niên không nghĩ tới hắn biết tên của mình, trên khuôn mặt cố giả vờ trầm ổn lộ ra một mạt ngây ngô hoang mang, tiếp nhận lồng chim.
Liên Ấn Ca hướng thiếu niên gật đầu, rũ mắt rơi xuống người tiểu lông vàng, duỗi hai ngón tay ra, chỉ chỉ con mắt mình, lại chỉ chỉ Linh Giang, ra hiệu ta sẽ nhìn chằm chằm vào mi.
Trong lồng sắt, Linh Giang lạnh nhạt xoay người, đáp lại hắn một cái mông nhỏ mượt mà.
Hơn nửa canh giờ sau, vòng sắt trên móng vuốt Linh Giang rốt cuộc bị gỡ ra, Ân Thành Lan ngồi thẳng eo, phát hiện xiêm y phía sau lưng đều ướt đẫm, hắn ném công cụ sang một bên, day day đôi mắt, nói: "Ấn Ca, vừa lúc mượn cơ hội này đi kiểm tra vòng chân của chim đưa tin trong các một chút đi, phát hiện cái nào không hợp lệ, thay đổi toàn bộ. Ấn theo tổ điều tra người huấn luyện, kẻ nào làm vòng chân không đúng quy định, phạt."
Mang vòng chân cho chim đưa tin là để phân biệt, nếu như bởi vì người huấn luyện bất cẩn làm qua loa có lệ mà gây ra trở ngại cho chuyến bay, thì chủ nhân của nó phải bị phạt thật nặng mới có thể xứng đáng với những vất vả của lũ chim.
Sau đó, Ân Thành Lan tròng lên cái vuốt khác của Linh Giang một cái vòng chân mới bằng bạc.
Vòng chân mới bởi vì nhờ chất liệu nên rất nhẹ, cơ hồ không cảm giác được sự tồn tại, chỉ khi cúi đầu nhìn xuống, mới có thể thấy một vệt màu bạc vòng lên chân chim, ánh mặt trời lưu chuyển đến mặt trên, khúc xạ tia ánh sáng nhỏ vụn, Linh Giang giơ móng vuốt lên nhìn một hồi lâu, cuối cùng yên lặng thu xuống phía dưới bụng.
"Ngươi không thích?"
Ân Thành Lan hỏi, dùng cái khăn ẩm hờ hững lau ngón tay của mình, nửa rũ con ngươi, ánh mắt từ dưới hàng lông mi dày đặc bắn ra, đánh giá nhất cử nhất động tiểu hoàng điểu.
Linh Giang rụt rè khẽ lắc đầu, dường như rất hồn nhiên không thèm để ý, không hề nhắc tới chuyện cái vòng, hỏi: "Khi nào thì bắt đầu huấn luyện?"
Ân Thành Lan đưa khăn cho Liên Ấn Ca ở phía sau, hai tay giao nhau đặt trên đùi, hắn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy một đàn chim bay xẹt qua khe núi theo tiếng còi người huấn luyện, không quay lại mà nói: "Chúng là những con chim non được chọn ra từ đại hội chân tuyển, trước mắt do ba vị huấn luyện trong tổ chữ Thiên dạy bảo, ngươi không ngại trước tiên đi theo họ mấy ngày, để ta có thể căn cứ theo tình huống của ngươi, xem khả năng tới đâu mà dạy."
Linh Giang hơi suy tư, con mắt tròn nhỏ chuyển động ở trên mặt nam nhân: "Vậy ta có phải sẽ không gặp được ngươi mỗi ngày?"
Ân Thành Lan: "Ngươi gặp ta làm gì?"
Linh Giang nhíu mày, đầu nhúc nhích một chút, túm lông ngốc trên đỉnh đầu kia lắc lư theo chuyển động của y, thoạt nhìn rất buồn cười: "Đương nhiên là để cho ngươi có thể căn cứ theo tình huống của ta, xem khả năng tới đâu mà dạy."
Đuôi lông mày Ân Thành Lan nhếch lên một chút không rõ ràng, hắn phát hiện cái con chim nhỏ thông nhân tính này không chỉ đơn giản là nghe hiểu người thôi đâu, đầu nhìn chỉ to bằng trái hạch đào, vậy mà hiểu được không ít chuyện, cũng không dễ lừa gạt.
"Ừm...", suy nghĩ một chút, nói: "Sáu ưng trời cao trận không ngăn được ngươi, nếu như ngươi nguyện ý, mỗi ngày có thể đến chỗ này của ta báo cáo kết quả huấn luyện ngày hôm trước."
Nghe hắn nói vậy, Linh Giang vừa lòng gật gật đầu, y đã chiếm được câu trả lời mình muốn, cũng không chờ thêm nhiều, quay người đi bên bệ cửa sổ, nhảy hai bước, trông thấy cái vòng mới toanh trên móng vuốt, dừng một chút, hơi nghiêng đầu nói tiếng cảm tạ, sau đó từ trên bệ cửa sổ nhảy xuống, bay đi.
Đợi tiểu lông vàng bay đi rồi, Liên Ấn Ca đem mười sáu cánh cửa sổ đóng lại, chỉ để lại nửa cánh bên cạnh Ân Thành Lan: "Thập Cửu gia dự định lưu lại nó? Thật sự coi nó là bảo bối?"
Ân Thành Lan hỏi ngược lại: "Nó không tính là bảo bối?"
Liên Ấn Ca cau mày: "Tính thì tính thế, nhưng nó không thể so được với A Thanh, việc này có lợi có hại, nó so với những con chim khác thì lanh lợi có linh tính đấy, nhưng Thập Cửu gia chớ quên, có thể giữ được bí mật chỉ có người chết và thú vật, điểm chung của hai thứ này chính là chuyện bí mật chỉ có thể nghe vào, không thể nói ra, nó mặc dù biết nói tiếng người, nhưng cũng có khả năng sẽ nói những lời không nên nói."
Ân Thành Lan ừm một tiếng, duỗi tay ấn ấn mi tâm mình, mệt mỏi không biết từ lúc nào nhiễm vào trong mắt hắn, sắc mặt ban nãy còn bình thường lúc này lại mơ hồ trở nên trắng: "Ngươi nói không sai, vật nhỏ này xác thật không bình thường, ngươi sắp xếp thêm người nhìn chằm chằm vào nó."
Sắc mặt của hắn dần tái nhợt, ánh mắt càng thâm thúy u ám hơn, câu nói cuối cùng cơ hồ nhấn chìm trong cặp mắt sâu đen đó: "Ta còn chưa đoán ra nó tiếp cận ta là vì cái gì."
Không nhìn nổi biểu tình thâm trầm còn có chút tối tăm này của hắn, Liên Ấn Ca cố ý nói đùa: "Có khi là coi trọng sắc đẹp của Thập Cửu gia đâu."
Khuôn mặt Ân Thành Lan hoàn toàn xứng đáng nhận lời này.
Liên Ấn Ca đỡ lấy xe lăn: "Trở về phòng nghỉ ngơi đi, tin tức về người mà Quý công tử muốn tìm có lẽ không mất bao lâu nữa là có thể thu được, đến lúc đó chúng ta cách thuốc giải cũng gần thêm một bước."
Linh Giang vốn là dự định bay trở về tổ ngủ trưa, nửa đường không biết nhớ ra cái gì, ở giữa không trung đột nhiên xoay thân một cái bay đi về hướng khác.
Tàng Vũ lâu y từng tới một lần, theo lý mà nói hẳn nên lạc đường, nhưng lúc này phỏng chừng tâm lý có cỗ lực chống đỡ, làm cho y tìm được nơi đó giữa rừng cây tươi tốt. Còn chuyện cỗ lực kia là gì... Linh Giang nhịn không được vừa bay vừa duỗi móng vuốt ra xem một chút.
Linh Giang bay đến một gian phòng có cây liễu trong sân, từ cửa sổ mở rộng trực tiếp bay vào.
Trong phòng, Quý Ngọc Sơn dựa vào giường, tay rũ xuống dưới, trong tay bóp một mảnh giấy, đang phóng ánh mắt ra ngoài không trung ngẩn người, nghe thấy tiếng động, hắn lấy lại tinh thần, trông thấy vị thiếu hiệp thanh cao Linh Giang ngoài dự đoán đến cửa bái phỏng hắn.
Thuận tay đem mảnh giấy viết thư ở trong tay gập lại nhét xuống dưới gối đầu, Quý Ngọc Sơn muốn cười một chút, không biết vừa rồi đang nghĩ gì, lại không cười rộ nổi, khóe môi kéo kéo, trông có vẻ miễn cưỡng.
"Sao ngươi lại tới đây." Hắn chậm chạp phản ứng lại: "Là Ân các chủ đáp ứng ngươi rồi?"
Linh Giang gật gật đầu, bay đến cái bàn trước mặt hắn, sau đó bẻ thành một hình thù kỳ dị — một cái móng vuốt của y banh thẳng, một cái móng vuốt khác duỗi chênh chếch về phía trước, hai cánh nhỏ xòe ra thành tư thái đại bàng giương cánh, nói chung toàn bộ thân chim đều thể hiện ra ngoài.
Quý Ngọc Sơn thất thần, ánh mắt mơ hồ, không chú ý tới dáng vẻ quỷ dị này của y, đi đến bên cửa sổ, ngón tay cọ lên cánh cửa, tâm tư nặng nề nhìn cây liễu trong sân, nói: "Có thể như ý nguyện, thực sự rất tốt rồi."
Linh Giang lại bay lên trên bệ cửa sổ, bày ra dáng vẻ kia, hờ hững mở miệng: "Ta thiếu ngươi một cái điểu tình(*), ngươi muốn cái gì, ta sẽ giúp ngươi."
((*) Điểu tình: nhái theo từ "nhân tình")
Quý Ngọc Sơn mím môi, chần chờ nói: "Vị nương tử chưa qua cửa kia của ta đến nay còn chưa có tung tích, ta lo nàng đi theo tên đạo tặc Bùi Giang Nam sẽ chịu khổ."
Đỡ bàn ngồi xuống: "Ta có một vị bằng hữu, hắn nói ta gàn bướng hồ đồ, đến lúc này còn nghĩ tới nàng, ta đến Ngự Phượng các, hắn rất là không vui, tuy nhiên vẫn để cho ta tới."
Quý Ngọc Sơn cười khổ: "Nhưng mà, vị bằng hữu kia của ta còn rất tức giận, hai ngày trước ta gửi tin báo bình an cho hắn, hắn lại gửi trả về cho ta một tờ giấy trắng."
Ai, tính khí này, so với con chim nào đó cũng không hề kém cạnh.
Nghĩ đến chim, Quý Ngọc Sơn lúc này mới chú ý đến tiểu lông vàng tạo hình trên bàn hắn nửa ngày rồi, hắn sửng sốt một chút, không biết đây là có ý gì, trông Linh Giang cũng không có ý định hé răng, bèn do dự suy đoán: "Ừm... A, ngươi đổi vòng chân rồi."
Linh Giang bất động thanh sắc(*) duỗi móng vuốt mang theo cái vòng chân màu bạc ra phía trước như đưa tay mời, lạnh nhạt ừ một tiếng: "Ân Thành Lan cho."
((*) Bất động thanh sắc: Tỉnh bơ, không biến sắc)
Giọng điệu y quá mức bình tĩnh thản nhiên, nếu không phải Quý Ngọc Sơn có chút tiểu thông minh, suýt nữa thì không nhìn ra y là đang tự khoe khoang.
Trong lòng Quý Ngọc Sơn phức tạp một trận, ngay cả một con chim còn thoải mái hơn hắn.
Linh Giang thối khoe khoang xong, thu hồi móng vuốt lại, cẩn thận giấu xuống cái bụng mình, nói: "Ta nợ ngươi một việc, đợi khi tìm được người ngươi muốn tìm, ta có thể giúp ngươi."
Quý Ngọc Sơn nghi ngờ: "Giúp ta cái gì?"
Linh Giang đồng tình quét lên đỉnh đầu hắn một vòng, như thể đã trông thấy một bụi cỏ non xanh biếc dạt dào: "Đóng băng Bùi Giang Nam."
Quý Ngọc Sơn sững sờ, trừng mắt nhìn, một lúc lâu sau ngồi thẳng ngay ngắn lại, vừa lắc đầu vừa thở dài, cười khổ nói: "Mối thù đoạt thê, không đội trời chung, ta trước kia cũng hận không thể giết hắn, nhưng mà vị bằng hữu kia của ta nói rất đúng, ta cùng Ảnh Nhi chưa thành thân, chưa tính là phu thê, trong lòng Ảnh Nhi có người khác, ta cũng không thể miễn cưỡng nàng. Thế nhưng bây giờ Bùi Giang Nam bị người giang hồ truy nã, Ảnh Nhi đi theo hắn quá nguy hiểm, cho nên ta mới ủy thác Ân các chủ hỗ trợ, tìm tiếm tung tích Bùi Giang Nam."
Nói xong lời cuối cùng, Quý Ngọc Sơn dùng khuỷu tay chống lên bàn, bàn tay nâng cằm, rũ mí mắt xuống, buồn bã ỉu xìu nói: "Ngươi nói đi, làm sao bằng hữu kia của ta lại không thể hiểu cho ta đây."
A, đây mới là nguyên nhân hắn ủ rũ buồn chán, không phải vì không tìm được tức phụ đã chạy theo người khác, mà là vì bằng hữu đang tức giận.
Đầu óc Linh Giang xoay chuyển rất nhanh, nhanh chóng từ trong đôi lời của hắn nắm bắt được vài thứ, lại nhìn đỉnh đầu Quý Ngọc Sơn, cảm giác đám cỏ xanh kia đã mờ đi rất nhiều, y không thích quản chuyện lung tung của người ta lắm, nhưng mà xem ở trên phận nhượng Quý Ngọc Sơn giúp mình gặp được Ân Thành Lan, bèn đem toàn bộ kiên nhẫn dành cho Ân Thành Lan chia ra một phần tí xíu, ước chừng chỉ bằng cái móng tay dành cho Quý Ngọc Sơn, lạnh nhạt nói: "Chi bằng cứ gửi thư giải thích một lần."
Ánh mắt Quý Ngọc Sơn sáng lên, thả tay xuống: "Ta cũng nghĩ như vậy." Lập tức đứng dậy đi tìm giấy mài mực, ngồi vào bên cạnh bàn: "Linh Giang thiếu hiệp, đa tạ ngươi chỉ điểm ta."
Linh Giang liền cảm thấy câu vô nghĩa mình vừa mới phát biểu kia có vẻ cũng không đến nỗi bỏ đi, lịch sự trả về một lễ, dù sao cũng đã khoe khoang xong, vỗ vỗ mông bay trở về tổ chim.
Hôm sau, Linh Giang chờ Ân Thành Lan trong thư phòng Thính Hải lâu của Các chủ, thấy tiếng động, y quay đầu, sau khi trông thấy là Liên Ấn Ca bèn xoay chuyển trở về.
Xác nhận bằng mắt rồi, là người không cần phải quan tâm.
Liên Ấn Ca xách theo một cái lồng chim đan thủ công bằng tre, nghênh ngang đi vào, đem lồng chim mở ra đặt ở trước mặt y: "Tự mình đi vào hay là ta giúp ngươi? Thân là chim, cũng phải có chút tự giác của chim."
Linh Giang nhìn chằm chằm cánh cửa lồng, con ngươi tròn nhỏ trong mắt đầy cảnh giác: "Hắn đâu rồi?"
Lông mày Liên Ấn Ca nhíu lại, ha một tiếng, hai tay chống xuống cạnh bàn, đưa khuôn mặt tuấn tú để sát vào: "Các chủ trăm công nghìn việc, còn bận bịu đây, mau vào, ta mang ngươi tới sân huấn luyện."
Ngày hôm qua đã nói để cho y tới huấn luyện cùng chim non, Linh Giang hướng về phía sau Liên Ấn Ca nhìn một chút, xác nhận Ân Thành Lan sẽ không xuất hiện nữa, bèn mang một thân sương lạnh chui vào trong lồng chim, ngồi xổm trên xà ngang lồng trưng mặt lạnh.
Liên Ấn Ca nhấc lồng lên, giương cao tiểu chim oanh trong lồng, cười hì hì nói: "Mặc kệ ngươi có thể nói hay không, đều phải vào trong lồng, tiểu lông vàng ta khuyên ngươi chớ đem chuyện mình có thể nói truyền ra ngoài, bằng không vạn nhất bị người bụng dạ khó lường lợi dụng, sẽ không còn được thoải mái như bây giờ nữa đâu."
Con mắt đen của Linh Giang quét đến mặt hắn, lạnh lùng nói: "Muốn đi thì đi, khỏi cần nói nhảm."
Liên Ấn Ca nghẹn họng, ở Ngự Phượng các có bao nhiêu người chờ hắn phát biểu giáo huấn hắn đều lười mở miệng, nào biết lời vàng ý ngọc của hắn ở trước mặt vật này ngay cả đánh rắm cũng không bằng, những gì Liên Ấn Ca tốn công xây dựng ở trong lòng cả đêm, giờ sụp đổ đến không còn một mảnh, hắn cắn răng nói: "Ngươi thật chẳng đáng yêu chút nào."
Linh Giang hờ hững: "Ngươi thật là đáng yêu."
"..."
Ba gã huấn luyện cho chim non là do Ân Thành Lan đích thân chọn lựa, một kẻ trong số đó Linh Giang đã từng thấy, chính là người tên A Tề mà ngày ấy y ở dưới tàng cây nghe lén biết được.
"Đại tổng quản, đây là chim non mới được chọn?" Một người hỏi.
Vừa thấy người dưới quyền, Liên Ấn Ca lại lắc mình biến hóa, thành đại tổng quản ngọc thụ lâm phong anh minh thần võ của Ngự Phượng các, trong tay hắn xách theo một cái lồng chim lớn, trong lồng là một con tiểu lông vàng vàng từ đầu đến móng vuốt.
Liên Ấn Ca thận trọng gật đầu một cái, đưa lồng chim cho bọn họ.
Ba gã huấn luyện chim vây tròn quanh Linh Giang, người nọ lại nói: "Đây là chủng loại gì, trông thật kỳ quái."
Liên Ấn Ca nói: "Các ngươi cố gắng nhìn xem, ta cũng không thể xác nhận được chủng loại của thứ này."
A Tề đoan chính đứng ở bên cạnh, nghe thấy câu nói này, mới tỉ mỉ quan sát chim trong lồng một lần.
Con chim này cả người bọc lông vàng, mỏ cùng vuốt cũng hiện ra đầu nhũ màu vàng nhạt, dúm mào bẹp mọc ở trên đỉnh đầu lại càng thất bại hơn, ngoại trừ đôi mắt đen long lanh ở ngoài, khắp toàn thân đều không chút tạp màu, cũng không có một điểm nào đặc biệt.
Con người đối với việc phân chia chủng loại chim tuy rằng rất hỗn độn, nhưng đều là căn cứ vào một đặc điểm riêng biệt để chia, Linh Giang nhìn thoáng qua thì thấy thuộc về loài chim oanh, nhưng chim hoàng oanh có đuôi cánh màu đen, nó lại không có, chim sẻ có hoa văn lốm đốm, nó cũng lại không có.
Thế gian rộng lớn, bất kỳ loài chim nào cũng có đặc điểm riêng của mình, chim họa mi có hoa văn như lông mày hẹp màu trắng, chim hỷ thước có đốm trắng trên cánh, hoặc là chim cu gáy, nghe hai tiếng cu gáy cũng đã có thể nhận ra rồi, vậy mà Linh Giang ngoại trừ vàng từ đầu đến vuốt ở ngoài, không có bất luận đặc điểm gì, ngay cả hót nó cũng không thích hót.
Nếu như bắt buộc phải nói Linh Giang giống thứ gì, vậy thì nó thực sự cực kỳ giống một con gà con béo trục béo tròn chỉ biết ăn với bay. Nghĩ tới đây, Liên Ấn Ca nhịn không được quỷ dị nghĩ, thứ đồ chơi này sẽ không phải thật sự là một con gà đó chứ.
Tiểu hoàng điểu ngồi xổm trên xà ngang đối với suy đoán của bọn họ đều mắt điếc tai ngơ, híp con mắt nhỏ lại, thả hồn lên mây, bơi bơi khắp nơi.
Liên Ấn Ca vẫy tay: "A Tề, trước tiên giao nó cho ngươi đi."
Thiếu niên không nghĩ tới hắn biết tên của mình, trên khuôn mặt cố giả vờ trầm ổn lộ ra một mạt ngây ngô hoang mang, tiếp nhận lồng chim.
Liên Ấn Ca hướng thiếu niên gật đầu, rũ mắt rơi xuống người tiểu lông vàng, duỗi hai ngón tay ra, chỉ chỉ con mắt mình, lại chỉ chỉ Linh Giang, ra hiệu ta sẽ nhìn chằm chằm vào mi.
Trong lồng sắt, Linh Giang lạnh nhạt xoay người, đáp lại hắn một cái mông nhỏ mượt mà.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook