Gia Chính Là Loại Chim Như Vậy
-
Chương 8: Cây Ngư Diễn (8)
Edit + Beta: Jojo Nguyen
Cửa sổ thư phòng mười sáu cánh chạm khắc màu đỏ mở ra phía ngoài, gió núi lùa vào phòng, Ân Thành Lan ngồi bên cửa sổ, đầu gối đặt một quyển sách, gió thổi qua làm trang giấy vang sàn sạt, mà nam nhân thì đóng mắt lại, tựa hồ đang nhắm mắt dưỡng thần.
Nghe thấy tiếng động, hắn mở mắt ra, trông thấy tiểu hoàng điểu kia đứng co quắp trên cửa sổ, không chút oai hùng như khi vừa vượt qua cửa ải.
Ân Thành Lan đặt tay chống cằm, thấy nó không hề hấn gì, nói: "Sáu ưng trời cao trận của Liên đại tổng quản có vẻ cũng chẳng ra sao."
Linh Giang dời đi tầm mắt, gật gật đầu, yết hầu lăn xuống: "Ừm."
Lúc này, Liên Ấn Ca mới thở hổn hển chạy vào, nhìn thấy tiểu lông vàng ở trên bệ cửa sổ, sốt ruột nói: "Ngươi làm thế nào đi lên?"
Linh Giang lạnh lùng: "Bay."
Liên Ấn Ca: "Không có khả năng, A Thanh có thể xông ra khỏi sáu ưng trận của ta là bởi vì nó là Thần ưng, ngươi làm sao cũng có thể phá được? Không được không được, ngươi quay lại, ta muốn tận mắt xem một lần."
Linh Giang không hé răng, xếp cánh nhỏ về sau lưng, coi lời của hắn như đánh rắm.
Ân Thành Lan ở bên cạnh lật một trang sách, nhấc mắt nghiêm trang nhìn vật nhỏ, bỗng nhiên cũng có chút tò mò, liền nói: "Ta thật ra cũng muốn nhìn một chút."
Linh Giang sững sờ, đúng lúc cùng hắn đối mặt, ánh mắt nhẹ nhàng đụng vào, y chủ động dịch ra, sau đó đi tới bên cửa sổ, giương cánh, thấp giọng nói: "Vậy ta bay cho ngươi xem."
Nói xong liền muốn bay đi, Ân Thành Lan không ngờ nó sẽ thống khoái đáp ứng như vậy, trong lòng hơi kinh ngạc, còn tưởng rằng nó sẽ làm hắn mất mặt như khi đối đãi với Liên đại tổng quản, không biết tiểu hoàng điểu lại đặc biệt khai ân, đối với hắn khác với tất cả mọi người.
"Chờ đã, ngươi lại đây."
Đột nhiên bị gọi lại, Linh Giang đung đưa trên bệ cửa sổ, bay đến bên cạnh bàn, tìm một chỗ không gần không xa Ân Thành Lan dừng lại, con mắt tròn nhỏ xoay hai xòng, cuối cùng mới rơi xuống mặt nam nhân.
Ân Thành Lan giơ cuốn sách trong tay mình: "Nếu ngươi thông nhân tính, hẳn phải biết đây là thứ gì chứ."
Ánh mắt Linh Giang tối sầm lại.
Mỗi một con chim đưa tin khi bắt đầu chuyển tin sẽ được lập một quyển ghi chép Hành Tín, bên trong ghi lại số lần đưa tin, thời gian bay, địa điểm lui tới, nội dung thư, thời gian mang tin về tổ cùng với tỷ lệ thành công, mỗi một con chim đưa tin trong Ngự Phượng các đều có, cũng giống như cuốn sổ ghi chép về đại thần trong triều, ghi lại công lao và cuộc đời.
Linh Giang đương nhiên cũng có, chẳng qua cuốn Hành Tín của y chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung: Vô cùng thê thảm. Lần lượt từng đợt từng đợt đều lạc đường lạc hướng đến cha nương không nhận nổi, ghi chép từng lần từng lần dây dây dưa dưa chậm chạp không về, lịch sử từng trận từng trận cùng lũ chim nhỏ khác đánh nhau quần ẩu, quả thực là khánh trúc nan thư(*).
((*) Khánh trúc nan thư: dù có chặt hết rừng tre làm thẻ cũng không thể kể hết tội lỗi, ý tội lỗi chồng chất quá nhiều)
Ân Thành Lan để nó hôm nay quay lại, chính là vì muốn cho người mang cuốn sổ Hành Tín của Linh Giang tới cho hắn. Vòng sắt trên cổ chân tiểu hoàng điểu có đánh số, vì thế rất dễ dàng tìm được tổ tương ứng, thu được thông tin về nó.
Nhìn cuốn sổ Hành Tín của Linh Giang, Ân Thành Lan cư nhiên còn chưa đổi sắc mặt, vẫn trầm tĩnh như nước, thậm chí đuôi lông mày cũng không giật.
Chỉ bằng điểm này, Linh Giang đã kính hắn là hán tử. Nếu như chuyện mình là loại mặt hàng nào đã bại lộ, vậy Linh Giang cũng không cần giải thích, chờ đợi câu trả lời từ Ân Thành Lan.
Ân các chủ dù sao cũng là người từng trải, khép sổ Hành Tín lại đặt trên bàn, một tay đáp xuống bàn gõ theo quy luật, hắn đánh giá trên dưới Linh Giang một lần, nói: "Nếu ngươi muốn ta chỉ dạy ngươi, cũng không phải không thể, nhưng kẻ qua tay ta nếu không phải mạnh mẽ thần thông thì không được, mà ngươi thì biết làm cái gì?"
Linh Giang ngẩng đầu ưỡn ngực, lộ ra một cái bụng lông xù, tự cho là oai hùng khí phách hiên ngang: "Ta biết nói."
Ân Thành Lan lắc đầu: "Ta có một con ưng có thể bay qua cánh đồng tuyết rộng mênh mông ba mươi ngày không cần hạ cánh, ngươi có thể không?"
Linh Giang xòe cánh, hiển nhiên là không thể, song y sẽ không chịu thừa nhận: "Ta có thể nói."
Ân Thành Lan lại hỏi: "Từng có một con chim hộc(*) bay ba vạn dặm xuyên qua mười ngọn núi mang tin tức về tổ, ngươi có thể không?"
((*) Chim hộc: ngỗng trời, giống chim nhạn nhưng to hơn)
Linh Giang rất kiên trì: "Ta biết nói."
Ân Thành Lan nói tiếp: "Trong tổ chim chữ Thiên của Ngự Phượng các, bất kỳ con chim nào khi thả ra đều có thể mặc gió mặc mưa sông dài biển rộng không chết không về tổ, ngươi có thể không?"
Linh Giang chém đinh chặt sắt: "Ta biết nói."
Ân Thành Lan: "..."
Hắn nhìn con chim nhỏ một lát, bỗng nhiên câu khóe môi, lộ ra một nụ cười không chút chân thành: "Ha, ngươi biết nói, ngươi cũng chỉ có thể nói."
Nghe thấy câu cuối cùng, đôi mắt Linh Giang hơi híp lại, y vốn chẳng phải con chim tốt tính kiên trì gì, nể tình ba chữ Ân Thành Lan này cứ băn khoăn không dứt trong lòng y đã nhiều năm, mới kiên nhẫn nói chuyện với hắn cho đến bây giờ, nghe cái giọng điệu này, câu hỏi kia chưa trả lời đã không có đáp án rồi.
Con mắt Linh Giang dần trở nên lạnh lẽo, trong lòng lại nghĩ, thật là nuông chiều ngươi quá rồi, cái gì gọi là chỉ có thể chứ.
Y siết chặt thân mình, gần như muốn xoay người bỏ đi, mà chung quy tâm lý không cam lòng, đem đầu nhấc lên, nhảy đến nơi gần Ân Thành Lan hơn: "Hải Đông Thanh của ngươi từ mười vạn ưng mới có một là không sai, nhưng nếu có hai mươi vạn ưng, sẽ có con Hải Đông Thanh thứ hai xuất hiện, cho nên nó cũng chẳng phải duy nhất, tuy nhiên cho dù tương lai có tới hàng ngàn hàng vạn chim ưng, chim hộc được sinh ra, trên đời này cũng chỉ có một con chim là ta đây có thể nói tiếng người."
Y nói xong, Ân Thành Lan chưa tỏ vẻ gì, Liên Ấn Ca đã kêu lên: "Biết nói tiếng người thì làm sao, ta cũng biết nói."
Đối với Ân Thành Lan, Linh Giang còn có thể nhẫn nhịn mấy phần, nghe Liên Ấn Ca kêu lên, bèn lập tức chuyển ánh mắt lạnh lẽo bắn sang hắn, còn thiếu dùng ánh mắt đông chết hắn: "Đại tổng quản xem mình như chim, thật chẳng ra sao, nhưng so với con chim ngốc chỉ có thể học vẹt vẫn là tốt lắm rồi."
Liên đại tổng quản trước nay mang theo hai khuôn mặt, gặp ai cũng trước tiên ba phần cười, tự cho là ôn hòa vô cùng, vậy mà vừa gặp Linh Giang liền sai lầm cả đời, cái mặt cười cáo già sắp hỏng mất, bảo hắn làm sao nhịn cho được, không biết bốn chữ lá mặt lá trái viết thế nào, chỉ hận không thể một miệng mắng chết luôn Linh Giang.
Hắn vừa mới chuẩn bị há mồm oán giận, lại thấy Ân Thành Lan giơ tay, lời nói đến cổ họng đột ngột bị cắt đứt nuốt trở vào, cả khuôn mặt tuấn tú nghẹn thành màu xanh tím, chỉ có thể ủy ủy khuất khuất đứng ở sau xe lăn.
Ân Thành Lan nói: "Ngươi nói quả thật có đạo lý, thông nhân tính nói tiếng người đúng là bản lĩnh của ngươi, là bản lĩnh mà ngàn vạn con chim thậm chí cả A Thanh cũng không có."
Linh Giang kinh ngạc liếc nhìn hắn, căm giận bất bình ở trong lòng nhất thời tản đi sạch sẽ, thậm còn có chút muốn nổi bong bóng, y thầm nghĩ, hay là vẫn tiếp tục nuông chiều đi.
"Vậy ý của Các chủ là?" Linh Giang thận trọng hỏi, cái đầu nhỏ ngẩng cao.
Bàn tay Ân Thành Lan đặt trên bàn xòe ra, ra hiệu Linh Giang giơ móng vuốt lên: "Để ta xem vuốt của ngươi."
Tay hắn thon dài, đốt ngón tay rõ ràng, lòng bàn tay có vết chai mỏng, tới gần đai chỗ cổ tay kia có rất nhiều vết sẹo cũ nhỏ, giống như bị thứ gì đó rạch ra, Linh Giang nhìn ra đó là vết trầy lúc chim đáp xuống cổ tay hắn cào phải.
Linh Giang cũng không nhảy vào trong tay hắn, mà nhấc một cái vuốt nhỏ nhắn lên do do dự dự đặt lên ngón tay trỏ của hắn, lộ ra chỗ bị vòng sắt siết chặt.
Ân Thành Lan từ lúc còn choai choai, cũng từng hứng thú với lũ chim nhỏ nhỏ xinh xinh diễm lệ như họa mi chim oanh, nhưng mấy năm gần đây, tiếp xúc đều là loài chim ưng hung ác, rất lâu rồi mới động tới thứ bé bé mềm mềm như vậy.
Không giống vuốt sắc thô cứng như móc câu của chim ưng, vuốt của con tiểu lông vàng này cơ hồ chỉ mỏng manh như cành liễu non mới mọc ngày xuân, hắn kéo tới chỗ đoạn chân bị vòng sắt gỉ sét siết đỏ, góc cạnh của vòng chân bị mài giũa rất thô ráp, đeo cũng không đủ cẩn thận, lúc bay đại khái sẽ không bị ảnh hưởng, nhưng khi đi bằng chân, cạnh của vòng sắt sẽ có thể siết vào trong thịt, mài ra vết thương.
"Đau không?" Ân Thành Lan kiểm tra tổng quát vết sẹo cũ của nó, đánh giá tố chất toàn thân tiểu lông vàng xem có thực sự thảm như trong ghi chép của cuốn sổ Hành Tín không.
Linh Giang vèo một cái rút vuốt về, không thích ứng với việc bị người đụng chạm cho lắm, cái vuốt hình chữ Y run lên hai cái: "Không sao." Tạm dừng, rồi nói: "Người làm việc lớn không câu nệ chút đau cỏn con này."
Ân Thành Lan không ngờ nó còn là một con chim có văn hóa, vì vậy thưởng thêm cho Linh Giang một cái liếc mắt.
Linh Giang ở trong lòng nghĩ thầm, dùng chim đọc sách, người phàm không tranh được với ta.
Câu nói kia là một ngày trong lúc y lười biếng trốn ở trên ngọn cây nghe thấy một thư đồng bị ép đọc sách dưới tàng cây rồi nhớ kỹ, thư đồng chưa đọc được hai câu, liền ném sách, làm mặt quỷ kêu lên, đọc sách dùng cái chim gì a.
Ân Thành Lan giơ tay ra hiệu Liên Ấn Ca, đại tổng quản ở phía sau hắn đen mặt một hồi lâu, từ trên giá sách trong thư phòng lấy xuống một cái hộp gỗ, trên khuôn mặt tuấn tú sắp co kéo thành chiếc giày, không tình nguyện đưa tới, có vẻ còn muốn nói cái gì, nhưng ngại với thân phận, đành phải lui về sau Ân Thành Lan.
Nam nhân mở cái hộp ra, một luồng sáng bạc từ trong đó chợt lóe lên, Linh Giang nhìn lướt qua, thấy bên trong sắp xếp rất nhiều thanh gậy nhỏ tinh tế màu bạc.
Thanh gậy dài chừng một tấc, cực nhỏ cực mỏng, trơn mượt, trên mặt dường như còn khắc chữ.
Ân Thành Lan lấy một thanh gậy ra, lại từ tráp tối màu lấy ra thứ tương tự như công cụ, hắn ngẩng đầu lên nói: "Lại đây, duỗi móng vuốt ra."
Linh Giang vác thân hình tròn vo nhảy tới, một chân đứng thẳng, cái còn lại đặt vào trong tay Ân Thành Lan.
Lúc này mới nhìn ra, nam nhân là muốn gỡ vòng chân cho y.
Cái vòng kia đã ngâm trong máu thịt y nhiều năm, mà móng vuốt y lại quá nhỏ, mảnh sắt cùng da thịt đều quấn dính lấy nhau, chỉ dùng mắt nhìn cũng cảm thấy khó có thể xuống tay.
Ân Thành Lan lại rất có kiên nhẫn, trong tay cầm một cái kìm bằng bạc nhỏ, miệng kìm cũng thực hẹp, nhưng hắn rất trầm tĩnh, đem một thanh sắt nhỏ như sợi tóc xuyên qua vòng chân của Linh Giang, tách một chỗ vòng sắt dính chặt với vuốt chim, sau cùng dùng kìm dọc theo vòng sắt từng chút từng chút một cắt ra.
Liên Ấn Ca rướn cổ lên nhìn một lát, liền cảm thấy cay mắt, phải nhìn từ phía xa mới có thể dịu xuống. Vai lưng Ân Thành Lan vẫn bất động, chỉ có đôi tay dùng động tác rất nhỏ không ngại phiền móc vòng chân tiểu lông vàng, phát huy kiên nhẫn cùng định lực đến vô cùng thành thạo.
Trước đây hắn cũng như vậy, Liên Ấn Ca nghĩ thầm. Khi còn nhỏ, hắn còn vì không tận mắt trông thấy chim hồng anh phá vỏ, mà lặng lẽ trèo lên cây, nằm ở giữa chạc cây, cách tổ chim một khoảng nửa bước chân, hai ngày hai đêm, không hề nhúc nhích, nhìn trứng chim nứt ra từng khe rãnh nhỏ, cái mỏ nhỏ mổ ra, chim non vất vả giãy giụa, chờ nó hoàn toàn phá vỏ đi ra ngoài, sắc trời đã chuyển đổi một vòng, Ân Thành Lan lại phủi mông một cái, xoay người xuống đất về nhà.
Cho nên Liên Ấn Ca cảm thấy sức chịu đựng của Ân Thành Lan quả thực là biến thái. Ánh mắt rơi từ trên vai nam nhân xuống xe lăn làm bằng đá bích ngọc liền ảm đạm, nghĩ đến may rằng đây là Ân Thành Lan, gặp biến lớn trong đời, khiến cả quãng đời còn lại đều bị vây ở trong một tấc vuông này, vậy mà cho tới tận bây giờ hắn cư nhiên chưa từng đi tìm chết, hoặc là bị điên mất.
Mặc dù rất cẩn thận, chỗ tiểu lông vàng cùng vòng sắt dính vào nhau vẫn không thể tránh khỏi chảy ra một chút máu, Ân Thành Lan lúc này mới nhíu mày, ngẩng đầu nhìn vật nhỏ vẫn luôn bảo trì một chân đứng thẳng cho đến giờ.
Linh Giang ở cách hắn quá gần rồi, y thậm chí cảm thấy nếu mình cúi đầu xuống, có thể mổ tới cái trán xinh đẹp của hắn, hơi thở nam nhân phun lên trên móng vuốt, làm cho cả người y theo bản năng banh ra, trên mặt càng không hiện cảm xúc, thấy hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía mình, mới phát giác trên cái vuốt tích ra một giọt máu tươi.
Vì thế Linh Giang bình tĩnh lắc lắc vuốt, vẩy giọt máu rơi ra, một lần nữa đưa cái vuốt tới trước mặt Ân Thành Lan, gợn sóng bất kinh nói: "Tiếp tục."
Ân Thành Lan tức khắc liền cảm thấy cái con chim nhỏ này cũng là hàng biến thái.
Cửa sổ thư phòng mười sáu cánh chạm khắc màu đỏ mở ra phía ngoài, gió núi lùa vào phòng, Ân Thành Lan ngồi bên cửa sổ, đầu gối đặt một quyển sách, gió thổi qua làm trang giấy vang sàn sạt, mà nam nhân thì đóng mắt lại, tựa hồ đang nhắm mắt dưỡng thần.
Nghe thấy tiếng động, hắn mở mắt ra, trông thấy tiểu hoàng điểu kia đứng co quắp trên cửa sổ, không chút oai hùng như khi vừa vượt qua cửa ải.
Ân Thành Lan đặt tay chống cằm, thấy nó không hề hấn gì, nói: "Sáu ưng trời cao trận của Liên đại tổng quản có vẻ cũng chẳng ra sao."
Linh Giang dời đi tầm mắt, gật gật đầu, yết hầu lăn xuống: "Ừm."
Lúc này, Liên Ấn Ca mới thở hổn hển chạy vào, nhìn thấy tiểu lông vàng ở trên bệ cửa sổ, sốt ruột nói: "Ngươi làm thế nào đi lên?"
Linh Giang lạnh lùng: "Bay."
Liên Ấn Ca: "Không có khả năng, A Thanh có thể xông ra khỏi sáu ưng trận của ta là bởi vì nó là Thần ưng, ngươi làm sao cũng có thể phá được? Không được không được, ngươi quay lại, ta muốn tận mắt xem một lần."
Linh Giang không hé răng, xếp cánh nhỏ về sau lưng, coi lời của hắn như đánh rắm.
Ân Thành Lan ở bên cạnh lật một trang sách, nhấc mắt nghiêm trang nhìn vật nhỏ, bỗng nhiên cũng có chút tò mò, liền nói: "Ta thật ra cũng muốn nhìn một chút."
Linh Giang sững sờ, đúng lúc cùng hắn đối mặt, ánh mắt nhẹ nhàng đụng vào, y chủ động dịch ra, sau đó đi tới bên cửa sổ, giương cánh, thấp giọng nói: "Vậy ta bay cho ngươi xem."
Nói xong liền muốn bay đi, Ân Thành Lan không ngờ nó sẽ thống khoái đáp ứng như vậy, trong lòng hơi kinh ngạc, còn tưởng rằng nó sẽ làm hắn mất mặt như khi đối đãi với Liên đại tổng quản, không biết tiểu hoàng điểu lại đặc biệt khai ân, đối với hắn khác với tất cả mọi người.
"Chờ đã, ngươi lại đây."
Đột nhiên bị gọi lại, Linh Giang đung đưa trên bệ cửa sổ, bay đến bên cạnh bàn, tìm một chỗ không gần không xa Ân Thành Lan dừng lại, con mắt tròn nhỏ xoay hai xòng, cuối cùng mới rơi xuống mặt nam nhân.
Ân Thành Lan giơ cuốn sách trong tay mình: "Nếu ngươi thông nhân tính, hẳn phải biết đây là thứ gì chứ."
Ánh mắt Linh Giang tối sầm lại.
Mỗi một con chim đưa tin khi bắt đầu chuyển tin sẽ được lập một quyển ghi chép Hành Tín, bên trong ghi lại số lần đưa tin, thời gian bay, địa điểm lui tới, nội dung thư, thời gian mang tin về tổ cùng với tỷ lệ thành công, mỗi một con chim đưa tin trong Ngự Phượng các đều có, cũng giống như cuốn sổ ghi chép về đại thần trong triều, ghi lại công lao và cuộc đời.
Linh Giang đương nhiên cũng có, chẳng qua cuốn Hành Tín của y chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung: Vô cùng thê thảm. Lần lượt từng đợt từng đợt đều lạc đường lạc hướng đến cha nương không nhận nổi, ghi chép từng lần từng lần dây dây dưa dưa chậm chạp không về, lịch sử từng trận từng trận cùng lũ chim nhỏ khác đánh nhau quần ẩu, quả thực là khánh trúc nan thư(*).
((*) Khánh trúc nan thư: dù có chặt hết rừng tre làm thẻ cũng không thể kể hết tội lỗi, ý tội lỗi chồng chất quá nhiều)
Ân Thành Lan để nó hôm nay quay lại, chính là vì muốn cho người mang cuốn sổ Hành Tín của Linh Giang tới cho hắn. Vòng sắt trên cổ chân tiểu hoàng điểu có đánh số, vì thế rất dễ dàng tìm được tổ tương ứng, thu được thông tin về nó.
Nhìn cuốn sổ Hành Tín của Linh Giang, Ân Thành Lan cư nhiên còn chưa đổi sắc mặt, vẫn trầm tĩnh như nước, thậm chí đuôi lông mày cũng không giật.
Chỉ bằng điểm này, Linh Giang đã kính hắn là hán tử. Nếu như chuyện mình là loại mặt hàng nào đã bại lộ, vậy Linh Giang cũng không cần giải thích, chờ đợi câu trả lời từ Ân Thành Lan.
Ân các chủ dù sao cũng là người từng trải, khép sổ Hành Tín lại đặt trên bàn, một tay đáp xuống bàn gõ theo quy luật, hắn đánh giá trên dưới Linh Giang một lần, nói: "Nếu ngươi muốn ta chỉ dạy ngươi, cũng không phải không thể, nhưng kẻ qua tay ta nếu không phải mạnh mẽ thần thông thì không được, mà ngươi thì biết làm cái gì?"
Linh Giang ngẩng đầu ưỡn ngực, lộ ra một cái bụng lông xù, tự cho là oai hùng khí phách hiên ngang: "Ta biết nói."
Ân Thành Lan lắc đầu: "Ta có một con ưng có thể bay qua cánh đồng tuyết rộng mênh mông ba mươi ngày không cần hạ cánh, ngươi có thể không?"
Linh Giang xòe cánh, hiển nhiên là không thể, song y sẽ không chịu thừa nhận: "Ta có thể nói."
Ân Thành Lan lại hỏi: "Từng có một con chim hộc(*) bay ba vạn dặm xuyên qua mười ngọn núi mang tin tức về tổ, ngươi có thể không?"
((*) Chim hộc: ngỗng trời, giống chim nhạn nhưng to hơn)
Linh Giang rất kiên trì: "Ta biết nói."
Ân Thành Lan nói tiếp: "Trong tổ chim chữ Thiên của Ngự Phượng các, bất kỳ con chim nào khi thả ra đều có thể mặc gió mặc mưa sông dài biển rộng không chết không về tổ, ngươi có thể không?"
Linh Giang chém đinh chặt sắt: "Ta biết nói."
Ân Thành Lan: "..."
Hắn nhìn con chim nhỏ một lát, bỗng nhiên câu khóe môi, lộ ra một nụ cười không chút chân thành: "Ha, ngươi biết nói, ngươi cũng chỉ có thể nói."
Nghe thấy câu cuối cùng, đôi mắt Linh Giang hơi híp lại, y vốn chẳng phải con chim tốt tính kiên trì gì, nể tình ba chữ Ân Thành Lan này cứ băn khoăn không dứt trong lòng y đã nhiều năm, mới kiên nhẫn nói chuyện với hắn cho đến bây giờ, nghe cái giọng điệu này, câu hỏi kia chưa trả lời đã không có đáp án rồi.
Con mắt Linh Giang dần trở nên lạnh lẽo, trong lòng lại nghĩ, thật là nuông chiều ngươi quá rồi, cái gì gọi là chỉ có thể chứ.
Y siết chặt thân mình, gần như muốn xoay người bỏ đi, mà chung quy tâm lý không cam lòng, đem đầu nhấc lên, nhảy đến nơi gần Ân Thành Lan hơn: "Hải Đông Thanh của ngươi từ mười vạn ưng mới có một là không sai, nhưng nếu có hai mươi vạn ưng, sẽ có con Hải Đông Thanh thứ hai xuất hiện, cho nên nó cũng chẳng phải duy nhất, tuy nhiên cho dù tương lai có tới hàng ngàn hàng vạn chim ưng, chim hộc được sinh ra, trên đời này cũng chỉ có một con chim là ta đây có thể nói tiếng người."
Y nói xong, Ân Thành Lan chưa tỏ vẻ gì, Liên Ấn Ca đã kêu lên: "Biết nói tiếng người thì làm sao, ta cũng biết nói."
Đối với Ân Thành Lan, Linh Giang còn có thể nhẫn nhịn mấy phần, nghe Liên Ấn Ca kêu lên, bèn lập tức chuyển ánh mắt lạnh lẽo bắn sang hắn, còn thiếu dùng ánh mắt đông chết hắn: "Đại tổng quản xem mình như chim, thật chẳng ra sao, nhưng so với con chim ngốc chỉ có thể học vẹt vẫn là tốt lắm rồi."
Liên đại tổng quản trước nay mang theo hai khuôn mặt, gặp ai cũng trước tiên ba phần cười, tự cho là ôn hòa vô cùng, vậy mà vừa gặp Linh Giang liền sai lầm cả đời, cái mặt cười cáo già sắp hỏng mất, bảo hắn làm sao nhịn cho được, không biết bốn chữ lá mặt lá trái viết thế nào, chỉ hận không thể một miệng mắng chết luôn Linh Giang.
Hắn vừa mới chuẩn bị há mồm oán giận, lại thấy Ân Thành Lan giơ tay, lời nói đến cổ họng đột ngột bị cắt đứt nuốt trở vào, cả khuôn mặt tuấn tú nghẹn thành màu xanh tím, chỉ có thể ủy ủy khuất khuất đứng ở sau xe lăn.
Ân Thành Lan nói: "Ngươi nói quả thật có đạo lý, thông nhân tính nói tiếng người đúng là bản lĩnh của ngươi, là bản lĩnh mà ngàn vạn con chim thậm chí cả A Thanh cũng không có."
Linh Giang kinh ngạc liếc nhìn hắn, căm giận bất bình ở trong lòng nhất thời tản đi sạch sẽ, thậm còn có chút muốn nổi bong bóng, y thầm nghĩ, hay là vẫn tiếp tục nuông chiều đi.
"Vậy ý của Các chủ là?" Linh Giang thận trọng hỏi, cái đầu nhỏ ngẩng cao.
Bàn tay Ân Thành Lan đặt trên bàn xòe ra, ra hiệu Linh Giang giơ móng vuốt lên: "Để ta xem vuốt của ngươi."
Tay hắn thon dài, đốt ngón tay rõ ràng, lòng bàn tay có vết chai mỏng, tới gần đai chỗ cổ tay kia có rất nhiều vết sẹo cũ nhỏ, giống như bị thứ gì đó rạch ra, Linh Giang nhìn ra đó là vết trầy lúc chim đáp xuống cổ tay hắn cào phải.
Linh Giang cũng không nhảy vào trong tay hắn, mà nhấc một cái vuốt nhỏ nhắn lên do do dự dự đặt lên ngón tay trỏ của hắn, lộ ra chỗ bị vòng sắt siết chặt.
Ân Thành Lan từ lúc còn choai choai, cũng từng hứng thú với lũ chim nhỏ nhỏ xinh xinh diễm lệ như họa mi chim oanh, nhưng mấy năm gần đây, tiếp xúc đều là loài chim ưng hung ác, rất lâu rồi mới động tới thứ bé bé mềm mềm như vậy.
Không giống vuốt sắc thô cứng như móc câu của chim ưng, vuốt của con tiểu lông vàng này cơ hồ chỉ mỏng manh như cành liễu non mới mọc ngày xuân, hắn kéo tới chỗ đoạn chân bị vòng sắt gỉ sét siết đỏ, góc cạnh của vòng chân bị mài giũa rất thô ráp, đeo cũng không đủ cẩn thận, lúc bay đại khái sẽ không bị ảnh hưởng, nhưng khi đi bằng chân, cạnh của vòng sắt sẽ có thể siết vào trong thịt, mài ra vết thương.
"Đau không?" Ân Thành Lan kiểm tra tổng quát vết sẹo cũ của nó, đánh giá tố chất toàn thân tiểu lông vàng xem có thực sự thảm như trong ghi chép của cuốn sổ Hành Tín không.
Linh Giang vèo một cái rút vuốt về, không thích ứng với việc bị người đụng chạm cho lắm, cái vuốt hình chữ Y run lên hai cái: "Không sao." Tạm dừng, rồi nói: "Người làm việc lớn không câu nệ chút đau cỏn con này."
Ân Thành Lan không ngờ nó còn là một con chim có văn hóa, vì vậy thưởng thêm cho Linh Giang một cái liếc mắt.
Linh Giang ở trong lòng nghĩ thầm, dùng chim đọc sách, người phàm không tranh được với ta.
Câu nói kia là một ngày trong lúc y lười biếng trốn ở trên ngọn cây nghe thấy một thư đồng bị ép đọc sách dưới tàng cây rồi nhớ kỹ, thư đồng chưa đọc được hai câu, liền ném sách, làm mặt quỷ kêu lên, đọc sách dùng cái chim gì a.
Ân Thành Lan giơ tay ra hiệu Liên Ấn Ca, đại tổng quản ở phía sau hắn đen mặt một hồi lâu, từ trên giá sách trong thư phòng lấy xuống một cái hộp gỗ, trên khuôn mặt tuấn tú sắp co kéo thành chiếc giày, không tình nguyện đưa tới, có vẻ còn muốn nói cái gì, nhưng ngại với thân phận, đành phải lui về sau Ân Thành Lan.
Nam nhân mở cái hộp ra, một luồng sáng bạc từ trong đó chợt lóe lên, Linh Giang nhìn lướt qua, thấy bên trong sắp xếp rất nhiều thanh gậy nhỏ tinh tế màu bạc.
Thanh gậy dài chừng một tấc, cực nhỏ cực mỏng, trơn mượt, trên mặt dường như còn khắc chữ.
Ân Thành Lan lấy một thanh gậy ra, lại từ tráp tối màu lấy ra thứ tương tự như công cụ, hắn ngẩng đầu lên nói: "Lại đây, duỗi móng vuốt ra."
Linh Giang vác thân hình tròn vo nhảy tới, một chân đứng thẳng, cái còn lại đặt vào trong tay Ân Thành Lan.
Lúc này mới nhìn ra, nam nhân là muốn gỡ vòng chân cho y.
Cái vòng kia đã ngâm trong máu thịt y nhiều năm, mà móng vuốt y lại quá nhỏ, mảnh sắt cùng da thịt đều quấn dính lấy nhau, chỉ dùng mắt nhìn cũng cảm thấy khó có thể xuống tay.
Ân Thành Lan lại rất có kiên nhẫn, trong tay cầm một cái kìm bằng bạc nhỏ, miệng kìm cũng thực hẹp, nhưng hắn rất trầm tĩnh, đem một thanh sắt nhỏ như sợi tóc xuyên qua vòng chân của Linh Giang, tách một chỗ vòng sắt dính chặt với vuốt chim, sau cùng dùng kìm dọc theo vòng sắt từng chút từng chút một cắt ra.
Liên Ấn Ca rướn cổ lên nhìn một lát, liền cảm thấy cay mắt, phải nhìn từ phía xa mới có thể dịu xuống. Vai lưng Ân Thành Lan vẫn bất động, chỉ có đôi tay dùng động tác rất nhỏ không ngại phiền móc vòng chân tiểu lông vàng, phát huy kiên nhẫn cùng định lực đến vô cùng thành thạo.
Trước đây hắn cũng như vậy, Liên Ấn Ca nghĩ thầm. Khi còn nhỏ, hắn còn vì không tận mắt trông thấy chim hồng anh phá vỏ, mà lặng lẽ trèo lên cây, nằm ở giữa chạc cây, cách tổ chim một khoảng nửa bước chân, hai ngày hai đêm, không hề nhúc nhích, nhìn trứng chim nứt ra từng khe rãnh nhỏ, cái mỏ nhỏ mổ ra, chim non vất vả giãy giụa, chờ nó hoàn toàn phá vỏ đi ra ngoài, sắc trời đã chuyển đổi một vòng, Ân Thành Lan lại phủi mông một cái, xoay người xuống đất về nhà.
Cho nên Liên Ấn Ca cảm thấy sức chịu đựng của Ân Thành Lan quả thực là biến thái. Ánh mắt rơi từ trên vai nam nhân xuống xe lăn làm bằng đá bích ngọc liền ảm đạm, nghĩ đến may rằng đây là Ân Thành Lan, gặp biến lớn trong đời, khiến cả quãng đời còn lại đều bị vây ở trong một tấc vuông này, vậy mà cho tới tận bây giờ hắn cư nhiên chưa từng đi tìm chết, hoặc là bị điên mất.
Mặc dù rất cẩn thận, chỗ tiểu lông vàng cùng vòng sắt dính vào nhau vẫn không thể tránh khỏi chảy ra một chút máu, Ân Thành Lan lúc này mới nhíu mày, ngẩng đầu nhìn vật nhỏ vẫn luôn bảo trì một chân đứng thẳng cho đến giờ.
Linh Giang ở cách hắn quá gần rồi, y thậm chí cảm thấy nếu mình cúi đầu xuống, có thể mổ tới cái trán xinh đẹp của hắn, hơi thở nam nhân phun lên trên móng vuốt, làm cho cả người y theo bản năng banh ra, trên mặt càng không hiện cảm xúc, thấy hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía mình, mới phát giác trên cái vuốt tích ra một giọt máu tươi.
Vì thế Linh Giang bình tĩnh lắc lắc vuốt, vẩy giọt máu rơi ra, một lần nữa đưa cái vuốt tới trước mặt Ân Thành Lan, gợn sóng bất kinh nói: "Tiếp tục."
Ân Thành Lan tức khắc liền cảm thấy cái con chim nhỏ này cũng là hàng biến thái.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook