Gì chứ ! Xuyên không thành vai phản diện
-
Chương 7: Ngươi mau cởi y phục ra
Một tháng sau.
Ở phòng của Bạch Thanh Xuân.
‘Bạch Thanh Xuân: ồ, ngươi đứng dậy được rồi à’
Hàn Mạc Băng đang đứng xếp mền.
‘Hàn Mạc Băng: ừ, dù sau ta cũng nằm ở đây được một tháng, mọi vết thương cũ mới cũng đã đều lành.’
Bạch Thanh Xuân thấy không an tâm.
‘Bạch Thanh Xuân: ồ, vậy ngươi cởi áo ra để ta xem vết thương của ngươi lành chưa’
Hàn Mạc Băng hốt hoảng, tai ửng đỏ.
‘Hàn Mạc Băng: ngươi….ngươi….ngươi muốn làm gì?’
‘Bạch Thanh Xuân: làm gì hở, chỉ muốn cởi y phục ngươi ra để xem vết thương thôi.’
‘Làm gì căng’
Bạch Thanh Xuân từ từ tiến gần Mạc Băng.
‘Hàn Mạc Băng: này…này…ngươi tốt nhất nên né ra nếu không…nếu không’
Bạch Thanh Xuân đứng trước mặt Mạc Băng.
‘Bạch Thanh Xuân: nếu không…nếu không, thì sao?( cười nham)’
Rồi Bạch Thanh Xuân đè Mạc Băng ra cầm hai tay Mạc Băng nắm thật chặt đưa lên đầu.
‘Hàn Mạc Băng: ngươi…ngươi…nhà ngươi đi ra cho ta’
Bạch Thanh Xuân đưa một cánh tay của mình nắm chặt tay Mạc Băng lại còn một cánh tay khác dùng che miệng Mạc Băng lại.
‘Bạch Thanh Xuân: im nào, yên tâm, ta sẽ làm nhẹ nhàng, không đau đâu’
‘Hàn Mạc Băng: tên tiểu tử nhà ngươi….’
Bạch Thanh Xuân cởi y phục của Mạc Băng ra và xoay người Mạc Băng lại. Bạch Thanh Xuân bắt đầu sờ sờ lưng của Mạc Băng.
‘Hàn Mạc Băng: nhà ngươi mau xuống khỏi cơ thể của ta’
Bạch Thanh Xuân không nghe vẫn cứ sờ sờ.
‘Hàn Mạc Băng: nhà ngươi làm gì lưng ta mà…a…nó…lạnh…lạnh…lạnh….ướt….ướt…’
‘Bạch Thanh Xuân: này, này nhà ngươi làm gì mà quá lên vậy’
‘Ta chỉ bôi thuốc trị sẹo lên lưng ngươi thôi’
‘Mà sau nhà ngươi mặt đỏ ửng dữ vậy’
Thì ra Bạch Thanh Xuân chỉ đang bôi thuốc cho Mạc Băng thôi. Hiện giờ Mạc Băng cảm thấy xấu hổ.
‘Bạch Thanh Xuân:nè…áo của ngươi đó mau mặc đi’
Do xấu hổ nên Mạc Băng không dám nhìn mặt Bạch Thanh Xuân cậu đành vòng tay ra sau mà lấy áo.
‘Bạch Thanh Xuân: hehehe, mà nhìn cơ thể của ngươi cũng ngon dữ’
Mạc Băng quay qua hét lên.
‘Hàn Mạc Băng: ngươi im cho ta’
‘Bạch Thanh Xuân: rồi, rồi, ta không chọc ngươi nữa’
‘Mà coi bộ ngươi khỏe rồi’
‘Để ta đem đồ ăn vô rồi chúng ta ăn’
Bạch Thanh Xuân bước ra ngoài lấy đồ ăn, lúc này Mạc Băng cũng vừa mặc y phục xong, hắn liền nghĩ.
‘Hàn Mạc Băng: không ngờ mới đó đã một tháng’
‘Trong một tháng đó ta đều ở phòng của hắn nằm trên giường hắn, còn hắn thì lại nằm ở sàn’
‘Ngày nào cũng đem đồ ăn vô đây để ta ăn’
‘Mặc dù hắn không còn làm bạch chủ nhưng lại đem cơm, chăm sóc ta thật không đáng’
Bỗng Mạc Băng nhớ lại câu nói của Bạch Thanh Xuân.
‘Bạch Thanh Xuân: ta hứa từ đây sẽ bảo vệ ngươi’
‘Hàn Mạc Băng: coi bộ hắn nói thật ( mỉm cười)’
Bạch Thanh Xuân đem cơm vô.
‘Bạch Thanh Xuân: cơm đây, cơm đây’
Bạch Thanh Xuân: đặt mong cơm xuống, Mạc Băng cũng lại ngồi.
‘Hàn Mạc Băng: sao ngươi ăn nhiều vậy’
‘Ăn nhiều vậy mà không mập’
‘Bạch Thanh Xuân: do ta luyện võ công với tu luyện nhiều nên cần ăn nhiều để lấy lại sức.
‘Hàn Mạc Băng: haizz’
Mạc Băng gấp đồ ăn vô miệng.
‘Hàn Mạc Băng: ngon quá’
‘Bạch Thanh Xuân: ngon đúng không?’
‘Từ nhỏ ta đã tự vào bếp nấu rồi’
‘Hàn Mạc Băng: rõ ràng ta nhớ hồi nhỏ ngươi tự nhốt trong phòng lấy đâu ra vào bếp mà nấu’
‘Với lại hồi nhỏ ta sống trong bếp, nếu ngươi có vô nấu thì ta thấy ngươi mới đúng’
Bạch Thanh Xuân hốt hoảng, lúm túm.
‘Bạch Thanh Xuân: à…à…ta lấy mấy cái lá giả bộ chơi nấu ăn ấy mà haha’
‘Nhém nữa bị lộ rồi, haizz ( suy nghĩ)’
‘Hàn Mạc Băng: ngươi làm gì mà ấp úm vậy, ta chỉ hỏi vậy thôi’
‘Hàn Mạc Băng: ta có điều muốn hỏi’
‘Bạch Thanh Xuân: hở, hỏi gì?’
‘Hàn Mạc Băng: sao ngươi không làm bạch chủ nữa’
‘Bạch Thanh Xuân: à, chuyện đó ( vừa ăn vừa nói)’
‘Ta chỉ muốn tự do, vui chơi thôi’
‘Với lại cũng làm nhiệm vụ nữa’
‘Hàn Mạc Băng: nhiệm vụ gì?’
‘Bạch Thanh Xuân: ta sẽ giả thành đệ tử để thi hội săn đêm và tuần tra vài thứ’
‘Hàn Mạc Băng: điều tra cái gì mà cần phải giả trang’
‘Bạch Thanh Xuân: vài thứ’
‘Có ngươi đi chung nữa mà, rồi có gì ngươi sẽ biết’
Mạc Băng nghe vậy liền sặc cơm.
‘Bạch Thanh Xuân: nè, nè ngươi làm gì mà ho dữ’
‘Hàn Mạc Băng: sao ta lại phải đi chung với ngươi’
‘Bạch Thanh Xuân: để bảo vệ cho ta hehe’
‘Hàn Mạc Băng: ngươi mạnh như vậy cần gì ta bảo vệ ngươi’
‘Với lại võ công của ta cũng kém, tu đạo chưa tới trốn nói chi là bảo vệ’
‘Bạch Thanh Xuân: à chuyện đó thì ta cũng đã nghĩ đến’
‘Ta định sẽ kêu Bạch Thanh Phong và Liễu Thanh Nhi chỉ võ nghệ cho ngươi sẵn giúp ngươi tu đạo luôn’
Hàn Mạc Băng: vậy còn nhà ngươi’
‘Bạch Thanh Xuân: ta ư, ta sẽ bế quan hai năm, luyện võ công và tu đạo ở núi thanh bạch’
‘Coi như đây là buổi ăn cuối ta và ngươi gặp nhau’
‘Hàn Mạc Băng: bữa ăn cuối?’
Mạc Băng tỏ ra vẻ ủ rủ.
‘Bạch Thanh Xuân: sap ngươi buồn vậy?’
‘Chỉ không gặp nhau hai năm thôi’
‘Sau hai năm coi thử ta và ngươi ai mạnh hơn’
‘Nè, ta cùng nâng ly để cho chúng ta sớm đoàn tựu’
Rồi hai người họ cùng nâng ly.
‘Hàn Mạc Băng: ừ, ta sẽ mạnh hơn ngươi, nên ngươi cứ chờ đó’
‘Bạch Thanh Xuân: hehe…ừ’
Ở phòng của Bạch Thanh Xuân.
‘Bạch Thanh Xuân: ồ, ngươi đứng dậy được rồi à’
Hàn Mạc Băng đang đứng xếp mền.
‘Hàn Mạc Băng: ừ, dù sau ta cũng nằm ở đây được một tháng, mọi vết thương cũ mới cũng đã đều lành.’
Bạch Thanh Xuân thấy không an tâm.
‘Bạch Thanh Xuân: ồ, vậy ngươi cởi áo ra để ta xem vết thương của ngươi lành chưa’
Hàn Mạc Băng hốt hoảng, tai ửng đỏ.
‘Hàn Mạc Băng: ngươi….ngươi….ngươi muốn làm gì?’
‘Bạch Thanh Xuân: làm gì hở, chỉ muốn cởi y phục ngươi ra để xem vết thương thôi.’
‘Làm gì căng’
Bạch Thanh Xuân từ từ tiến gần Mạc Băng.
‘Hàn Mạc Băng: này…này…ngươi tốt nhất nên né ra nếu không…nếu không’
Bạch Thanh Xuân đứng trước mặt Mạc Băng.
‘Bạch Thanh Xuân: nếu không…nếu không, thì sao?( cười nham)’
Rồi Bạch Thanh Xuân đè Mạc Băng ra cầm hai tay Mạc Băng nắm thật chặt đưa lên đầu.
‘Hàn Mạc Băng: ngươi…ngươi…nhà ngươi đi ra cho ta’
Bạch Thanh Xuân đưa một cánh tay của mình nắm chặt tay Mạc Băng lại còn một cánh tay khác dùng che miệng Mạc Băng lại.
‘Bạch Thanh Xuân: im nào, yên tâm, ta sẽ làm nhẹ nhàng, không đau đâu’
‘Hàn Mạc Băng: tên tiểu tử nhà ngươi….’
Bạch Thanh Xuân cởi y phục của Mạc Băng ra và xoay người Mạc Băng lại. Bạch Thanh Xuân bắt đầu sờ sờ lưng của Mạc Băng.
‘Hàn Mạc Băng: nhà ngươi mau xuống khỏi cơ thể của ta’
Bạch Thanh Xuân không nghe vẫn cứ sờ sờ.
‘Hàn Mạc Băng: nhà ngươi làm gì lưng ta mà…a…nó…lạnh…lạnh…lạnh….ướt….ướt…’
‘Bạch Thanh Xuân: này, này nhà ngươi làm gì mà quá lên vậy’
‘Ta chỉ bôi thuốc trị sẹo lên lưng ngươi thôi’
‘Mà sau nhà ngươi mặt đỏ ửng dữ vậy’
Thì ra Bạch Thanh Xuân chỉ đang bôi thuốc cho Mạc Băng thôi. Hiện giờ Mạc Băng cảm thấy xấu hổ.
‘Bạch Thanh Xuân:nè…áo của ngươi đó mau mặc đi’
Do xấu hổ nên Mạc Băng không dám nhìn mặt Bạch Thanh Xuân cậu đành vòng tay ra sau mà lấy áo.
‘Bạch Thanh Xuân: hehehe, mà nhìn cơ thể của ngươi cũng ngon dữ’
Mạc Băng quay qua hét lên.
‘Hàn Mạc Băng: ngươi im cho ta’
‘Bạch Thanh Xuân: rồi, rồi, ta không chọc ngươi nữa’
‘Mà coi bộ ngươi khỏe rồi’
‘Để ta đem đồ ăn vô rồi chúng ta ăn’
Bạch Thanh Xuân bước ra ngoài lấy đồ ăn, lúc này Mạc Băng cũng vừa mặc y phục xong, hắn liền nghĩ.
‘Hàn Mạc Băng: không ngờ mới đó đã một tháng’
‘Trong một tháng đó ta đều ở phòng của hắn nằm trên giường hắn, còn hắn thì lại nằm ở sàn’
‘Ngày nào cũng đem đồ ăn vô đây để ta ăn’
‘Mặc dù hắn không còn làm bạch chủ nhưng lại đem cơm, chăm sóc ta thật không đáng’
Bỗng Mạc Băng nhớ lại câu nói của Bạch Thanh Xuân.
‘Bạch Thanh Xuân: ta hứa từ đây sẽ bảo vệ ngươi’
‘Hàn Mạc Băng: coi bộ hắn nói thật ( mỉm cười)’
Bạch Thanh Xuân đem cơm vô.
‘Bạch Thanh Xuân: cơm đây, cơm đây’
Bạch Thanh Xuân: đặt mong cơm xuống, Mạc Băng cũng lại ngồi.
‘Hàn Mạc Băng: sao ngươi ăn nhiều vậy’
‘Ăn nhiều vậy mà không mập’
‘Bạch Thanh Xuân: do ta luyện võ công với tu luyện nhiều nên cần ăn nhiều để lấy lại sức.
‘Hàn Mạc Băng: haizz’
Mạc Băng gấp đồ ăn vô miệng.
‘Hàn Mạc Băng: ngon quá’
‘Bạch Thanh Xuân: ngon đúng không?’
‘Từ nhỏ ta đã tự vào bếp nấu rồi’
‘Hàn Mạc Băng: rõ ràng ta nhớ hồi nhỏ ngươi tự nhốt trong phòng lấy đâu ra vào bếp mà nấu’
‘Với lại hồi nhỏ ta sống trong bếp, nếu ngươi có vô nấu thì ta thấy ngươi mới đúng’
Bạch Thanh Xuân hốt hoảng, lúm túm.
‘Bạch Thanh Xuân: à…à…ta lấy mấy cái lá giả bộ chơi nấu ăn ấy mà haha’
‘Nhém nữa bị lộ rồi, haizz ( suy nghĩ)’
‘Hàn Mạc Băng: ngươi làm gì mà ấp úm vậy, ta chỉ hỏi vậy thôi’
‘Hàn Mạc Băng: ta có điều muốn hỏi’
‘Bạch Thanh Xuân: hở, hỏi gì?’
‘Hàn Mạc Băng: sao ngươi không làm bạch chủ nữa’
‘Bạch Thanh Xuân: à, chuyện đó ( vừa ăn vừa nói)’
‘Ta chỉ muốn tự do, vui chơi thôi’
‘Với lại cũng làm nhiệm vụ nữa’
‘Hàn Mạc Băng: nhiệm vụ gì?’
‘Bạch Thanh Xuân: ta sẽ giả thành đệ tử để thi hội săn đêm và tuần tra vài thứ’
‘Hàn Mạc Băng: điều tra cái gì mà cần phải giả trang’
‘Bạch Thanh Xuân: vài thứ’
‘Có ngươi đi chung nữa mà, rồi có gì ngươi sẽ biết’
Mạc Băng nghe vậy liền sặc cơm.
‘Bạch Thanh Xuân: nè, nè ngươi làm gì mà ho dữ’
‘Hàn Mạc Băng: sao ta lại phải đi chung với ngươi’
‘Bạch Thanh Xuân: để bảo vệ cho ta hehe’
‘Hàn Mạc Băng: ngươi mạnh như vậy cần gì ta bảo vệ ngươi’
‘Với lại võ công của ta cũng kém, tu đạo chưa tới trốn nói chi là bảo vệ’
‘Bạch Thanh Xuân: à chuyện đó thì ta cũng đã nghĩ đến’
‘Ta định sẽ kêu Bạch Thanh Phong và Liễu Thanh Nhi chỉ võ nghệ cho ngươi sẵn giúp ngươi tu đạo luôn’
Hàn Mạc Băng: vậy còn nhà ngươi’
‘Bạch Thanh Xuân: ta ư, ta sẽ bế quan hai năm, luyện võ công và tu đạo ở núi thanh bạch’
‘Coi như đây là buổi ăn cuối ta và ngươi gặp nhau’
‘Hàn Mạc Băng: bữa ăn cuối?’
Mạc Băng tỏ ra vẻ ủ rủ.
‘Bạch Thanh Xuân: sap ngươi buồn vậy?’
‘Chỉ không gặp nhau hai năm thôi’
‘Sau hai năm coi thử ta và ngươi ai mạnh hơn’
‘Nè, ta cùng nâng ly để cho chúng ta sớm đoàn tựu’
Rồi hai người họ cùng nâng ly.
‘Hàn Mạc Băng: ừ, ta sẽ mạnh hơn ngươi, nên ngươi cứ chờ đó’
‘Bạch Thanh Xuân: hehe…ừ’
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook