Gì chứ ! Xuyên không thành vai phản diện
-
Chương 6: Ta không làm Bạch chủ nữa
‘Bạch Thanh Xuân: haizz, xin lỗi ta vừa mới xuyên không nên không biết thế giới này tiền là cái gì’
Lúc này Hàn Mạc Băng cũng vừa tỉnh dậy.
‘Hàn Mạc Băng:đây là đâu?’
‘sao ta lại ở đây’
‘Bạch Thanh Xuân:à ngươi đang ở trong phòng của ta đấy’
‘Hàn Mạc Băng:phòng của ngươi…’
Bỗng Hàn Mạc Băng nhớ lại lúc Bạch Thanh Xuân cõng mình đã nói
‘Bạch Thanh Xuân:Ta hứa từ đây sẽ bảo vệ ngươi’
‘Cho nên ngươi phải sống’
‘Phải sống’
Bạch Thanh Xuân do tiền thức muốn sống và lấy lòng nhân vật chính nên cậu đã vô tình nói ra.Nó đã làm cho Mạc Băng rất vui nhưng lại có chút nghi ngờ.
‘Hàn Mạc Băng: sao ngươi lại cứu ta’
‘Bạch Thanh Xuân: à sau nhỉ…để coi’
Bạch Thanh Xuân suy nghĩ và bỗng hét lên chỉ ngón tay vào mặt Mạc Băng.
‘Bạch Thanh Xuân:từ đây ta sẽ chuộc hết lỗi lầm mà mình gây ra’
‘Ta sẽ chăm sóc ngươi từng chút một không để cho ai hại ngươi nữa’
‘Hàn Mạc Băng: ngươi rốt cuộc là ai?’
A Bạch bất ngờ vì câu hỏi của Mạc Băng.
‘Bạch Thanh Xuân:ta…ta là Bạch Thanh Xuân chứ…chứ ai vào đây’
Hàn Mạc Băng hét lên nhưng lại rơi lệ.
‘Hàn Mạc Băng: ngươi nói láo’
‘Rõ ràng là ngươi rất là ghét ta vì đã dành hết tình cảm của Bạch chủ nên ngươi mới vô cùng căm hận ta và cũng vì ta mà…..Bạch chủ cũng phải chết.
Bạch Thanh Xuân bất ngờ, cậu nghĩ bản thân có ghi tình tiết là Hàn Mạc Băng giết Bạch chủ đời đầu à.
‘Bạch Thanh Xuân:Này….này tôi không nhớ bản thân có viết tình tiết…à nhầm tôi không nhớ bản thân từng hận cậu’
Bạch Thanh Xuân đặt tay lên vai Hàn Mạc Băng.
‘Bạch Thanh Xuân:yên tâm tôi không vì thế mà hận cậu’
‘Nên cậu cứ yên tâm’
‘Hàn Mạc Băng: thiệt là vậy không?’
‘Bạch Thanh Xuân:ừ, thiệt’
‘Mà thôi nhà ngươi cứ nằm đó nghỉ ngơi đi’
‘Ta đi tìm hiểu này cái’
‘Hàn Mạc Băng: tìm hiểu?’
‘Bạch Thanh Xuân: ừ, ta có nói ngươi cũng không hiểu đâu’
Bạch Thanh Xuân nở nụ cười và bước ra ngoài.
‘Hàn Mạc Băng:không lẻ, hắn đã thay đổi’
Lúc sau Hàn Mạc Băng cũng nằm nghỉ ngơi. Từ xa ở góc cây trước cửa phòng Mạc Băng đang tịnh dưỡng thì có một người đang lén lút dòm ngó và đó chính là Liên Đỗ đang đứng ngoài theo dõi.
‘Liên Đỗ:không biết sư phụ đang nghĩ gì mà đưa tên đó và phòng’
‘Chắc có vấn đề, mình cần phải điều tra mới được’
Quay trở lại Bạch Thanh Xuân, hiện hắn đang đi khắp nơi để để điều tra cái gì đó.
‘Bạch Thanh Xuân: Mợ ơi, đói quá không biết căn bếp ở đâu vậy’
(tác giả: À…không phải là điều tra mà là điều ăn)
(điều ăn ở đây nói là kiếm ăm, trộm ăn, tình mò đồ ăn)
‘Bạch Thanh Xuân:ta cũng vừa mới xuyên không, chưa có gì để lót dạ dày’
‘Ông trời ơi sau ta khổ vậy(nhìn trời than la hét)’
Bỗng từ xa Bạch Thanh Xuân nghe tiếng ai đang nói chuyện, cậu liền chạy tới bụi cây núp nghe.
‘Bạch Thanh Xuân: ai đang nói chuyện ở đây vậy’
Bạch Thanh Xuân nhìn coi thử ai thì thấy có hai người đang nói chuyện.
‘Bạch Thanh Xuân:hửm, tưởng là ai thì ra là Bạch Thanh Phong’
‘Còn nữ nhi xinh đẹp đang đứng kế bên là ai nhỉ’
Bạch Thanh Xuân ngồi suy nghĩ thử bản thân còn viết một nhân vật nữ nào đó vào cuốn tiểu thuyết đó không?
‘Bạch Thanh Xuân:trong những nhân vật mà mình đã từng viết thì, ngoài 12 mỹ nhân của Hàn Mạc Băng ra thì mình không nhớ mình đã ghi thêm một nhân vật nữ nào nữa’
Bên phía Bạch Thanh Phong đang nói chuyện.
‘Bạch Thanh Phong:à Bạch Thanh Xuân đệ ấy cũng vừa tỉnh không có gì đáng để lo cả’
‘Liễu Thanh Nhi:vâng…vậy là muội đỡ lo rồi’
Trước mặt Bạch Thanh Xuân là một nữ nhi vô cùng xinh đẹp và cậu đã nhớ lại.Thì ra người nữ nhi đó là Liễu Thanh Nhi cũng là con của Bạch chủ đời đầu cũng là sư tỷ của Bạch Thanh Xuân.Bạch Thanh Xuân tuy là con người độc ác nhưng lại rất yêu thương Liễu Thanh Nhi này.
‘Bạch Thanh Xuân: thì ra là vậy, nhưng cái tên Bạch Thanh Xuân đối tốt với tất cả các đệ tử và sư môn của mình nhưng tại sao lại ngược đãi Hàn Mạc Băng’
‘Chắc mình cần phải điều tra thật rõ mới được’
‘Liễu Thanh Nhi:à…muội có việc cần huynh giúp’
‘Bạch Thanh Phong: ừ, muội cứ nói đi’
‘Liễu Thanh Nhi: hiện giờ các bang chủ khác đang rất là lo lắng’
‘Sắp tới ngày thi săn đêm những người tham gia lại là các đồ đệ, đệ tử trong sư môn’
‘Mà muội thấy rất khả nghi’
‘Bạch Thanh Phong: khả nghi’
‘Liễu Thanh Nhi:đúng, ngày thi săn đêm tổ chức ở bang chủ giang trần’
‘Nhưng điều đáng lo nhất ở đây là giang trần hắn ta lúc nào cũng kêu ngạo không coi air a gì, nhưng đợt này hắn ta lại tổ chức săn đêm chắc hắn đang có âm mưu’
‘Một là tập hợp các bang chủ khác để điều tra về thực lực của đám đồ đệ’
‘Hai là để nhân cơ hội săn đêm mà tiêu diệt đám đệ tử các bang’
‘Bạch Thanh Phong: điều muội suy nghĩ cũng giống như ta vậy’
Bạch Thanh Xuân vẫn núp lùm để nghe ngóng.
‘Bạch Thanh Xuân:thì ra là vậy’
‘Theo như ta nhớ trong cuốn tiểu thuyết thì tên giang trần sau này sẽ bị tên Mạc Băng tiêu diệt’
‘Nên mình không cần lo’
Bạch Thanh Xuân nói xong đứng dậy bỗng dấp vào cục đá nên đã bị té và đã bị hai người kia nhìn thấy.
‘Bạch Thanh Xuân: hehehe….chào’
‘Liễu Thanh Nhi: đệ ( chạy lại đỡ Bạch Thanh Xuân đứng dậy)’
‘Bạch Thanh Phong:sao đệ lại ở đây’
‘Sau không ở phòng tịnh dưỡng’
‘Bạch Thanh Xuân:hehe tại đệ thấy đói nên ra ngoài kiếm đồ ăn’
‘Bạch Thanh Phong:vậy sao đệ núp ở bụi cây’
‘Bạch Thanh Xuân:hửm…bị hai người phát hiện hồi nào vậy’
‘Liễu Thanh Nhi:bọn ta phát hiện đệ từ lâu rồi’
‘Bạch Thanh Xuân: ta trốn kĩ lại bị phát hiện đúng thật là’
Liễu Nhi cười.
‘Bạch Thanh Xuân: này, này tỷ cười cái gì’
‘Liễu Thanh Nhi: không có gì hihi’
‘Bạch Thanh Phong: vậy đệ tính sao’
‘Bạch Thanh Xuân: hửm! tính gì?’
‘Bạch Thanh Phong: về vụ ngày thi săn đêm’
‘Bạch Thanh Xuân:ò, thì ra là chuyện đó’
‘Nãy ta đã có suy nghĩ chuyện đó và đã có cách’
‘Bạch Thanh Phong: cách gì?’
Bạch Thanh Xuân suy nghĩ.
‘Bạch Thanh Xuân: thật ra ta cũng vừa nghĩ ra thôi với lại cũng muốn xuống núi vui chơi tí hehe’
Hiện giờ chắc mặt Bạch Thanh Phong là Bạch Thanh Xuân nở một nụ cười nham hiểm.
‘Bạch Thanh Phong: À….đệ’
‘Bạch Thanh Xuân: àà…kế của đệ là’
‘Liễu Thanh Nhi: là…….’
‘Bạch Thanh Xuân: đệ sẽ không làm bang chủ nữa’
Một câu nói của Bạch Thanh Xuân vừa nói lên làm cho hai người kia đứng nhìn như đã ngưng động thời gian, gió cũng thế mà thổi mạnh lên.
‘Bạch Thanh Xuân: hở, hình như mình nói gì sai đúng không ta’
‘Bạch Thanh Phong:đệ đùa vui ghê’
‘Bạch Thanh Xuân: hở, đệ đâu có đùa, đệ nói thật mà.’
‘Bạch Thanh Phong: không được ( nói lơn)’
‘Bạch Thanh Xuân: sao vậy’
‘Liễu Thanh Nhi: chuyện này không đùa được đâu’
‘Bạch Thanh Phong: muội ấy nói đúng đấy’
‘Nhớ lúc nhỏ, vì chuyện muốn làm bạch chủ mà đệ suốt sang,đêm đều không ngừng mà cố gắng học tập để có ngày hôm nay.’
‘Nhưng sau hôm nay đệ lại không muốn làm’
‘Bạch Thanh Xuân: này, này hai người nghe đệ nói hết cái’
‘Đệ sẽ tạm thời không làm chứ không phải là không làm nữa’
‘Với lại nó sẽ giúp ít cho đệ nhiều việc sau này’
Hai người kia cảm thấy chưa an tâm.
‘Bạch Thanh Phong: vậy đệ nói tiếp đi.’
‘Bạch Thanh Xuân: do từ nhỏ giờ đệ không có ra ngoài, với lại các bang chủ khác chưa ai gặp đệ đúng không’
‘Liễu Thanh Nhi: Đúng là như vậy, nhưng vậy rồi sao’
‘Bạch Thanh Xuân: chỉ cần đệ giả làm đệ tử để xâm nhập hội thi săn đêm là có thể biết ý đồ của bang chủ giang trần rồi.
‘Bạch Thanh Phong: ý này cũng hay, nhưng ta không yên tâm để đệ đi một mình’
‘Hay để ta kêu thêm người để đi cùng đệ’
Bạch Thanh Xuân chỉ tay vô mặt sư huynh.
‘Bạch Thanh Xuân: khỏi, đệ sẽ rũ thêm người tin tưởng nhất để đi’
‘Liễu Thanh Nhi: nhưng núi bạch thanh này một ngày không thể không có người quản lí’
‘Bạch Thanh Xuân: ai nói không có’
Rồi Bạch Thanh Xuân và Liễu Thanh Nhi đều nhìn Bạch Thanh Phong.
‘Bạch Thanh Phong:hai người nhìn ta là có ý gì’
‘Không,…ta không làm’
‘Liễu Thanh Nhi: sư huynh à, núi bạch thanh này một ngày không thể không có bạch chủ’
‘Với lại vì Thanh Xuân sư đệ vì núi bạch thanh mà huynh chịu làm đi’
Hai người điều nhìn Bạch Thanh Phong bằng con mắt dễ thương.Bạch Thanh Phong thấy vậy cũng đồng ý.
‘Bạch Thanh Phong: thôi, được rồi, ta sẽ làm’
‘Bạch Thanh Xuân: vậy là được….haha….oi đói quá đệ đi kiếm đồ ăn đây’
Vậy là Bạch Thanh Xuân đi kiếm đồ ăn.
‘Bạch Thanh Phong: haizz, đệ ấy cũng trưởng thành rồi’
‘Liễu Thanh Nhi: đối với muội thì đệ ấy vẫn còn là một con nít bé bỏng hi’
Cuối cùng thì Bạch Thanh Xuân cũng thuyết phục hai sư huynh và sư tỷ để cho bản thân xuống núi, thay mặt núi bạch thanh là đồ đệ đến để săn đêm. Nhưng cuộc thi săn đêm còn tận 3 năm mới bắt đầu. Bạch Thanh Xuân đem lệnh bài cho Bạch Thanh Phong xưng lên làm bạch chủ đời tiếp. Bạch Thanh Xuân thông báo đám đệ tử do bản thân tu đạo vẫn còn thấp với ít kinh nghiệm nên giao cho Bạch Thanh Phong làm bang chủ bạch thanh đem vinh quang đến núi bạch thanh.
Lúc này Hàn Mạc Băng cũng vừa tỉnh dậy.
‘Hàn Mạc Băng:đây là đâu?’
‘sao ta lại ở đây’
‘Bạch Thanh Xuân:à ngươi đang ở trong phòng của ta đấy’
‘Hàn Mạc Băng:phòng của ngươi…’
Bỗng Hàn Mạc Băng nhớ lại lúc Bạch Thanh Xuân cõng mình đã nói
‘Bạch Thanh Xuân:Ta hứa từ đây sẽ bảo vệ ngươi’
‘Cho nên ngươi phải sống’
‘Phải sống’
Bạch Thanh Xuân do tiền thức muốn sống và lấy lòng nhân vật chính nên cậu đã vô tình nói ra.Nó đã làm cho Mạc Băng rất vui nhưng lại có chút nghi ngờ.
‘Hàn Mạc Băng: sao ngươi lại cứu ta’
‘Bạch Thanh Xuân: à sau nhỉ…để coi’
Bạch Thanh Xuân suy nghĩ và bỗng hét lên chỉ ngón tay vào mặt Mạc Băng.
‘Bạch Thanh Xuân:từ đây ta sẽ chuộc hết lỗi lầm mà mình gây ra’
‘Ta sẽ chăm sóc ngươi từng chút một không để cho ai hại ngươi nữa’
‘Hàn Mạc Băng: ngươi rốt cuộc là ai?’
A Bạch bất ngờ vì câu hỏi của Mạc Băng.
‘Bạch Thanh Xuân:ta…ta là Bạch Thanh Xuân chứ…chứ ai vào đây’
Hàn Mạc Băng hét lên nhưng lại rơi lệ.
‘Hàn Mạc Băng: ngươi nói láo’
‘Rõ ràng là ngươi rất là ghét ta vì đã dành hết tình cảm của Bạch chủ nên ngươi mới vô cùng căm hận ta và cũng vì ta mà…..Bạch chủ cũng phải chết.
Bạch Thanh Xuân bất ngờ, cậu nghĩ bản thân có ghi tình tiết là Hàn Mạc Băng giết Bạch chủ đời đầu à.
‘Bạch Thanh Xuân:Này….này tôi không nhớ bản thân có viết tình tiết…à nhầm tôi không nhớ bản thân từng hận cậu’
Bạch Thanh Xuân đặt tay lên vai Hàn Mạc Băng.
‘Bạch Thanh Xuân:yên tâm tôi không vì thế mà hận cậu’
‘Nên cậu cứ yên tâm’
‘Hàn Mạc Băng: thiệt là vậy không?’
‘Bạch Thanh Xuân:ừ, thiệt’
‘Mà thôi nhà ngươi cứ nằm đó nghỉ ngơi đi’
‘Ta đi tìm hiểu này cái’
‘Hàn Mạc Băng: tìm hiểu?’
‘Bạch Thanh Xuân: ừ, ta có nói ngươi cũng không hiểu đâu’
Bạch Thanh Xuân nở nụ cười và bước ra ngoài.
‘Hàn Mạc Băng:không lẻ, hắn đã thay đổi’
Lúc sau Hàn Mạc Băng cũng nằm nghỉ ngơi. Từ xa ở góc cây trước cửa phòng Mạc Băng đang tịnh dưỡng thì có một người đang lén lút dòm ngó và đó chính là Liên Đỗ đang đứng ngoài theo dõi.
‘Liên Đỗ:không biết sư phụ đang nghĩ gì mà đưa tên đó và phòng’
‘Chắc có vấn đề, mình cần phải điều tra mới được’
Quay trở lại Bạch Thanh Xuân, hiện hắn đang đi khắp nơi để để điều tra cái gì đó.
‘Bạch Thanh Xuân: Mợ ơi, đói quá không biết căn bếp ở đâu vậy’
(tác giả: À…không phải là điều tra mà là điều ăn)
(điều ăn ở đây nói là kiếm ăm, trộm ăn, tình mò đồ ăn)
‘Bạch Thanh Xuân:ta cũng vừa mới xuyên không, chưa có gì để lót dạ dày’
‘Ông trời ơi sau ta khổ vậy(nhìn trời than la hét)’
Bỗng từ xa Bạch Thanh Xuân nghe tiếng ai đang nói chuyện, cậu liền chạy tới bụi cây núp nghe.
‘Bạch Thanh Xuân: ai đang nói chuyện ở đây vậy’
Bạch Thanh Xuân nhìn coi thử ai thì thấy có hai người đang nói chuyện.
‘Bạch Thanh Xuân:hửm, tưởng là ai thì ra là Bạch Thanh Phong’
‘Còn nữ nhi xinh đẹp đang đứng kế bên là ai nhỉ’
Bạch Thanh Xuân ngồi suy nghĩ thử bản thân còn viết một nhân vật nữ nào đó vào cuốn tiểu thuyết đó không?
‘Bạch Thanh Xuân:trong những nhân vật mà mình đã từng viết thì, ngoài 12 mỹ nhân của Hàn Mạc Băng ra thì mình không nhớ mình đã ghi thêm một nhân vật nữ nào nữa’
Bên phía Bạch Thanh Phong đang nói chuyện.
‘Bạch Thanh Phong:à Bạch Thanh Xuân đệ ấy cũng vừa tỉnh không có gì đáng để lo cả’
‘Liễu Thanh Nhi:vâng…vậy là muội đỡ lo rồi’
Trước mặt Bạch Thanh Xuân là một nữ nhi vô cùng xinh đẹp và cậu đã nhớ lại.Thì ra người nữ nhi đó là Liễu Thanh Nhi cũng là con của Bạch chủ đời đầu cũng là sư tỷ của Bạch Thanh Xuân.Bạch Thanh Xuân tuy là con người độc ác nhưng lại rất yêu thương Liễu Thanh Nhi này.
‘Bạch Thanh Xuân: thì ra là vậy, nhưng cái tên Bạch Thanh Xuân đối tốt với tất cả các đệ tử và sư môn của mình nhưng tại sao lại ngược đãi Hàn Mạc Băng’
‘Chắc mình cần phải điều tra thật rõ mới được’
‘Liễu Thanh Nhi:à…muội có việc cần huynh giúp’
‘Bạch Thanh Phong: ừ, muội cứ nói đi’
‘Liễu Thanh Nhi: hiện giờ các bang chủ khác đang rất là lo lắng’
‘Sắp tới ngày thi săn đêm những người tham gia lại là các đồ đệ, đệ tử trong sư môn’
‘Mà muội thấy rất khả nghi’
‘Bạch Thanh Phong: khả nghi’
‘Liễu Thanh Nhi:đúng, ngày thi săn đêm tổ chức ở bang chủ giang trần’
‘Nhưng điều đáng lo nhất ở đây là giang trần hắn ta lúc nào cũng kêu ngạo không coi air a gì, nhưng đợt này hắn ta lại tổ chức săn đêm chắc hắn đang có âm mưu’
‘Một là tập hợp các bang chủ khác để điều tra về thực lực của đám đồ đệ’
‘Hai là để nhân cơ hội săn đêm mà tiêu diệt đám đệ tử các bang’
‘Bạch Thanh Phong: điều muội suy nghĩ cũng giống như ta vậy’
Bạch Thanh Xuân vẫn núp lùm để nghe ngóng.
‘Bạch Thanh Xuân:thì ra là vậy’
‘Theo như ta nhớ trong cuốn tiểu thuyết thì tên giang trần sau này sẽ bị tên Mạc Băng tiêu diệt’
‘Nên mình không cần lo’
Bạch Thanh Xuân nói xong đứng dậy bỗng dấp vào cục đá nên đã bị té và đã bị hai người kia nhìn thấy.
‘Bạch Thanh Xuân: hehehe….chào’
‘Liễu Thanh Nhi: đệ ( chạy lại đỡ Bạch Thanh Xuân đứng dậy)’
‘Bạch Thanh Phong:sao đệ lại ở đây’
‘Sau không ở phòng tịnh dưỡng’
‘Bạch Thanh Xuân:hehe tại đệ thấy đói nên ra ngoài kiếm đồ ăn’
‘Bạch Thanh Phong:vậy sao đệ núp ở bụi cây’
‘Bạch Thanh Xuân:hửm…bị hai người phát hiện hồi nào vậy’
‘Liễu Thanh Nhi:bọn ta phát hiện đệ từ lâu rồi’
‘Bạch Thanh Xuân: ta trốn kĩ lại bị phát hiện đúng thật là’
Liễu Nhi cười.
‘Bạch Thanh Xuân: này, này tỷ cười cái gì’
‘Liễu Thanh Nhi: không có gì hihi’
‘Bạch Thanh Phong: vậy đệ tính sao’
‘Bạch Thanh Xuân: hửm! tính gì?’
‘Bạch Thanh Phong: về vụ ngày thi săn đêm’
‘Bạch Thanh Xuân:ò, thì ra là chuyện đó’
‘Nãy ta đã có suy nghĩ chuyện đó và đã có cách’
‘Bạch Thanh Phong: cách gì?’
Bạch Thanh Xuân suy nghĩ.
‘Bạch Thanh Xuân: thật ra ta cũng vừa nghĩ ra thôi với lại cũng muốn xuống núi vui chơi tí hehe’
Hiện giờ chắc mặt Bạch Thanh Phong là Bạch Thanh Xuân nở một nụ cười nham hiểm.
‘Bạch Thanh Phong: À….đệ’
‘Bạch Thanh Xuân: àà…kế của đệ là’
‘Liễu Thanh Nhi: là…….’
‘Bạch Thanh Xuân: đệ sẽ không làm bang chủ nữa’
Một câu nói của Bạch Thanh Xuân vừa nói lên làm cho hai người kia đứng nhìn như đã ngưng động thời gian, gió cũng thế mà thổi mạnh lên.
‘Bạch Thanh Xuân: hở, hình như mình nói gì sai đúng không ta’
‘Bạch Thanh Phong:đệ đùa vui ghê’
‘Bạch Thanh Xuân: hở, đệ đâu có đùa, đệ nói thật mà.’
‘Bạch Thanh Phong: không được ( nói lơn)’
‘Bạch Thanh Xuân: sao vậy’
‘Liễu Thanh Nhi: chuyện này không đùa được đâu’
‘Bạch Thanh Phong: muội ấy nói đúng đấy’
‘Nhớ lúc nhỏ, vì chuyện muốn làm bạch chủ mà đệ suốt sang,đêm đều không ngừng mà cố gắng học tập để có ngày hôm nay.’
‘Nhưng sau hôm nay đệ lại không muốn làm’
‘Bạch Thanh Xuân: này, này hai người nghe đệ nói hết cái’
‘Đệ sẽ tạm thời không làm chứ không phải là không làm nữa’
‘Với lại nó sẽ giúp ít cho đệ nhiều việc sau này’
Hai người kia cảm thấy chưa an tâm.
‘Bạch Thanh Phong: vậy đệ nói tiếp đi.’
‘Bạch Thanh Xuân: do từ nhỏ giờ đệ không có ra ngoài, với lại các bang chủ khác chưa ai gặp đệ đúng không’
‘Liễu Thanh Nhi: Đúng là như vậy, nhưng vậy rồi sao’
‘Bạch Thanh Xuân: chỉ cần đệ giả làm đệ tử để xâm nhập hội thi săn đêm là có thể biết ý đồ của bang chủ giang trần rồi.
‘Bạch Thanh Phong: ý này cũng hay, nhưng ta không yên tâm để đệ đi một mình’
‘Hay để ta kêu thêm người để đi cùng đệ’
Bạch Thanh Xuân chỉ tay vô mặt sư huynh.
‘Bạch Thanh Xuân: khỏi, đệ sẽ rũ thêm người tin tưởng nhất để đi’
‘Liễu Thanh Nhi: nhưng núi bạch thanh này một ngày không thể không có người quản lí’
‘Bạch Thanh Xuân: ai nói không có’
Rồi Bạch Thanh Xuân và Liễu Thanh Nhi đều nhìn Bạch Thanh Phong.
‘Bạch Thanh Phong:hai người nhìn ta là có ý gì’
‘Không,…ta không làm’
‘Liễu Thanh Nhi: sư huynh à, núi bạch thanh này một ngày không thể không có bạch chủ’
‘Với lại vì Thanh Xuân sư đệ vì núi bạch thanh mà huynh chịu làm đi’
Hai người điều nhìn Bạch Thanh Phong bằng con mắt dễ thương.Bạch Thanh Phong thấy vậy cũng đồng ý.
‘Bạch Thanh Phong: thôi, được rồi, ta sẽ làm’
‘Bạch Thanh Xuân: vậy là được….haha….oi đói quá đệ đi kiếm đồ ăn đây’
Vậy là Bạch Thanh Xuân đi kiếm đồ ăn.
‘Bạch Thanh Phong: haizz, đệ ấy cũng trưởng thành rồi’
‘Liễu Thanh Nhi: đối với muội thì đệ ấy vẫn còn là một con nít bé bỏng hi’
Cuối cùng thì Bạch Thanh Xuân cũng thuyết phục hai sư huynh và sư tỷ để cho bản thân xuống núi, thay mặt núi bạch thanh là đồ đệ đến để săn đêm. Nhưng cuộc thi săn đêm còn tận 3 năm mới bắt đầu. Bạch Thanh Xuân đem lệnh bài cho Bạch Thanh Phong xưng lên làm bạch chủ đời tiếp. Bạch Thanh Xuân thông báo đám đệ tử do bản thân tu đạo vẫn còn thấp với ít kinh nghiệm nên giao cho Bạch Thanh Phong làm bang chủ bạch thanh đem vinh quang đến núi bạch thanh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook