Gặp Được Ngày Mai
-
Chương 51
Lại một cuộc họp thường kỳ ngày thứ hai.
Ánh mắt Đinh Hương quét qua, Chu Quý Đồng cũng ở đây.
Hai người đã không gặp mặt hai ngày, cái đêm mà cô không muốn nhớ tới đã qua, sáng sớm Đinh Hương tỉnh dậy thì Chu Quý Đồng đã không còn ở đó.
Tốt thôi, anh bận việc anh, cô – cũng giả vờ bận rộn với việc của mình.
Ken hỏi tiến độ xin vay 120 triệu bên ngân hàng, Hàn Đạc bình thản trả lời: “Tuần trước tôi vừa ăn tối với Phó chủ tịch Phương, anh ấy nói đã trình lên ngân hàng tỉnh rồi, chắc sẽ không có vấn đề gì.”
“Tiếp tục theo dõi, cố gắng được phê duyệt trước cuối tháng 12.”
“Tôi sẽ liên lạc thường xuyên.”
Ánh mắt Ken lại chuyển sang Đinh Hương: “Giám đốc Đinh, cô đã xem quy trình mới về thanh toán nội bộ của công ty chưa? Cô có ý kiến gì không?”
Đinh Hương lấy ipad ra: “Có vài vấn đề. Thứ nhất, tôi nghĩ chúng ta nên làm theo thông lệ cũ là các lãnh đạo bộ phận ký tên, sau đó gửi cho bộ phận tài vụ xác nhận và chi trả. Nếu các lãnh đạo bộ phận trực tiếp đưa số liệu gốc thì chúng tôi phải xét duyệt từng cái một, khối lượng công việc bộ phận tài chính sẽ tăng lên rất nhiều.”
Ken nhướng mày: “Nhưng trước đó không phải sếp Hàn nói là làm theo cách cũ sẽ có những lãnh đạo bộ phận ký duyệt bừa bãi sao?”
“Lãnh đạo bộ phận không thể tùy tiện mà ký. Cá nhân tôi cho rằng cách làm đó sẽ làm hệ thống chặt chẽ hơn. Hơn nữa một số chi phí công việc chỉ có lãnh đạo trực tiếp mới hiểu rõ.”
Hàn Đạc liếc nhìn Đinh Hương. Đinh Hương coi như không thấy: “Thứ hai, đề nghị chi bao nhiêu báo cáo bấy nhiêu, không nên đặt mức trần của bộ phận hoặc cá nhân. Xét cho cùng, một số bộ phận hoặc cá nhân có chi phí tương đối cao, đặt hạn mức có thể làm ảnh hưởng việc triển khai nghiệp vụ.”
Hàn Đạc cắt ngang: “Trước cuộc họp tôi đã nói là quy trình thanh toán nội bộ là do giám đốc Đinh phụ trách, vì vậy tôi chưa nói qua với cô ấy. Hiện giờ giám đốc Đinh có ý kiến, tôi sẽ bổ sung thêm vào. Văn phòng Tổng giám đốc đã phát hành quy trình này, tôi nghĩ nó vẫn tốt, cần phải thực hiện. Tình hình tài chính công ty ai cũng biết, chi phí ngày càng tăng nhưng các nguồn thu không tăng tương ứng.”
Ken ừ một tiếng, không tiếp tục.
“Vì vậy nếu các vị lãnh đạo đã xem và thấy không có vấn đề gì lớn thì có thể theo đó mà thực hiện.”
Đinh Hương không nói, không khí có vẻ nặng nề.
“Sếp Chu, Sếp Lư, các anh có ý kiến gì không?”
Sếp Lư chỉ nhấp một hớp café, ra hiệu Chu Quý Đồng nói trước.
Chu Quý Đồng nhướng mày, nhìn lướt qua mọi người, đây là thói quen của anh, chưa nói đã dùng ánh mắt dọa người – Đinh Hương cúi đầu tránh mắt anh.
Chu Quý Đồng chậm rãi nói: “Anh Hàn vào công ty chưa lâu, có lẽ chưa hiểu hết hình kinh doanh 6 tháng qua của công ty. Trong sáu tháng qua, bộ phận tài chính nghiêng về những dự án bất động sản mới. Bất động sản thì việc đầu tư cho giai đoạn đầu là không thể tránh được, đối với một số dự án bất động sản, từ khi hình thành dự án đến khi chính thức mở bán thì cần một khoảng thời gian khá dài. Vì vậy, đối với những dự án của công ty, không thể lấy ánh mắt thiển cận mà đánh giá là khoản chi đó có cần thiết hay không.”
Hàn Đạc ngừng lại một chút: “Trước mắt thị trường bất động sản không dễ dàng thực hiện.”
“Anh Hàn, làm tốt hay không không phải là vấn đề của thị trường. Có thể làm tốt hay không là vấn đề thực lực của công ty. Các vị, khoản vay 120 triệu bên ngân hàng kia bên ngoài nói là mở rộng dây chuyền sản xuất nhà máy, thực ra ai cũng biết là để sử dụng cho các dự án bất động sản. Vì vậy không cần nói thêm về việc quyết định. Dự án kiếm được nhiều tiền thì giai đoạn đầu phải tốn nhiều tiền là điều bình thường, mọi người không cần phải tiết kiệm khoản chi phí này.” Chu Quý Đồng uống một hớp trà, Trương Phong kịp thời rót thêm, “Nói đến vay, tôi muốn nhắc lại tôi làm kinh doanh, tôi đã làm kinh doanh rất nhiều năm, tiêu chí đầu tiên chính là tôi và đối phương là quan hệ hợp tác, không tồn tại vấn đề ai cần ai, ai xin ai. Nếu khoản cho vay bắt chúng ta phải khóc lóc van xin bên kia thì không cần thiết. Thực lực M.T ai cũng rõ, ngân hàng này không chấp nhận thì tự nhiên sẽ có ngân hàng khác tình nguyện hợp tác với chúng ta, tôi không hy vọng vì một khoản vay mà hạ mình đi cầu cạnh ngân hàng.”
Hàn Đạc không nói nữa.
Ken lật lật tài liệu: “Những người khác có ý kiến gì không, anh Lư?”
Sếp Lư cười cười: “Đại khái ý tôi cũng thế. Lời sếp Chu rất có lý, tôi không có gì để nói thêm.”
“Vậy tôi nói ý mình. Quy định mới về thanh toán, từ những ý kiến giám đốc Đinh xem xét điều chỉnh lại. Ngoài ra, với việc xin vay, phát triển kinh doanh, điều đó phụ thuộc vào các bộ phận, tôi không nói về nhiệm vụ của từng người nữa, đến lúc đó dùng kết quả để nói chuyện.” Ken khép hồ sơ lại, “Tan họp.”
Mọi người đứng dậy rời khỏi phòng họp, Phó tổng Lư và Hàn Đạc liếc mắt nhìn nhau.
Trương Phong thấy Ken và Chu Quý Đồng không có động tĩnh, hiểu ý đứng lên đi ra ngoài, đóng cửa lại.
+
Đinh Hương không đợi thang máy, đi lên thang bộ. Không ngờ mới về văn phòng Hàn Đạc đã gõ cửa: “Cô có rảnh không?”
“Tôi định xem lại báo cáo, có việc gì không?”
Hàn Đạc bước vào, nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó ngồi xuống, có vẻ muốn nói chuyện: “Tôi muốn bàn với cô việc thanh toán.”
“Vâng?”
“Tổng giám đốc Trần nói cô toàn quyền phụ trách, nhưng tôi cảm thấy cần nhắc nhở cô.”
“Vâng?”
“Chúng ta nghiêm khắc hơn một chút thì không có hại gì đến bộ phận chúng ta cả.”
“Tôi hiểu ý anh, sếp Hàn. Nhưng công ty có vấn đề thực tế riêng.” Nếu Hàn Đạc nói bóng gió, Đinh Hương cũng trả lời mơ hồ.
Hàn Đạc gật đầu: “Được, tôi tin tưởng năng lực làm việc của cô, cứ làm theo ý của Tổng giám đốc Trần là được.” gõ gõ bàn, “Tối nay cô có việc gì không? Nếu không tôi mời cô ăn cơm.”
“Không cần khách sáo, sếp Hàn.”
“Tôi đến đây lâu rồi mà vẫn chưa ăn cơm cùng cô, giám đốc Đinh, cô phải nể mặt tôi lần này.”
Đầu óc Đinh Hương xoay nhanh, nói: “Dạ được.”
Bất kể thế nào thì Hàn Đạc vẫn là sếp cô, không có lợi gì khi đối đầu với anh ta. Về mặt tình cảm, dĩ nhiên cô thiên vị Chu Quý Đồng. Nhưng cô cũng hiểu, nếu vì Chu Quý Đồng mà đắc tội với Hàn Đạc hoặc Phó tổng Lư thì chưa chắc Chu Quý Đồng sẽ là nơi trú ẩn an toàn của cô.
Không nên đánh giá cao địa vị của mình trong suy nghĩ Chu Quý Đồng, đây là những gì Chu Quý Đồng nói với cô qua những hành động của mình.
Ánh mắt Đinh Hương quét qua, Chu Quý Đồng cũng ở đây.
Hai người đã không gặp mặt hai ngày, cái đêm mà cô không muốn nhớ tới đã qua, sáng sớm Đinh Hương tỉnh dậy thì Chu Quý Đồng đã không còn ở đó.
Tốt thôi, anh bận việc anh, cô – cũng giả vờ bận rộn với việc của mình.
Ken hỏi tiến độ xin vay 120 triệu bên ngân hàng, Hàn Đạc bình thản trả lời: “Tuần trước tôi vừa ăn tối với Phó chủ tịch Phương, anh ấy nói đã trình lên ngân hàng tỉnh rồi, chắc sẽ không có vấn đề gì.”
“Tiếp tục theo dõi, cố gắng được phê duyệt trước cuối tháng 12.”
“Tôi sẽ liên lạc thường xuyên.”
Ánh mắt Ken lại chuyển sang Đinh Hương: “Giám đốc Đinh, cô đã xem quy trình mới về thanh toán nội bộ của công ty chưa? Cô có ý kiến gì không?”
Đinh Hương lấy ipad ra: “Có vài vấn đề. Thứ nhất, tôi nghĩ chúng ta nên làm theo thông lệ cũ là các lãnh đạo bộ phận ký tên, sau đó gửi cho bộ phận tài vụ xác nhận và chi trả. Nếu các lãnh đạo bộ phận trực tiếp đưa số liệu gốc thì chúng tôi phải xét duyệt từng cái một, khối lượng công việc bộ phận tài chính sẽ tăng lên rất nhiều.”
Ken nhướng mày: “Nhưng trước đó không phải sếp Hàn nói là làm theo cách cũ sẽ có những lãnh đạo bộ phận ký duyệt bừa bãi sao?”
“Lãnh đạo bộ phận không thể tùy tiện mà ký. Cá nhân tôi cho rằng cách làm đó sẽ làm hệ thống chặt chẽ hơn. Hơn nữa một số chi phí công việc chỉ có lãnh đạo trực tiếp mới hiểu rõ.”
Hàn Đạc liếc nhìn Đinh Hương. Đinh Hương coi như không thấy: “Thứ hai, đề nghị chi bao nhiêu báo cáo bấy nhiêu, không nên đặt mức trần của bộ phận hoặc cá nhân. Xét cho cùng, một số bộ phận hoặc cá nhân có chi phí tương đối cao, đặt hạn mức có thể làm ảnh hưởng việc triển khai nghiệp vụ.”
Hàn Đạc cắt ngang: “Trước cuộc họp tôi đã nói là quy trình thanh toán nội bộ là do giám đốc Đinh phụ trách, vì vậy tôi chưa nói qua với cô ấy. Hiện giờ giám đốc Đinh có ý kiến, tôi sẽ bổ sung thêm vào. Văn phòng Tổng giám đốc đã phát hành quy trình này, tôi nghĩ nó vẫn tốt, cần phải thực hiện. Tình hình tài chính công ty ai cũng biết, chi phí ngày càng tăng nhưng các nguồn thu không tăng tương ứng.”
Ken ừ một tiếng, không tiếp tục.
“Vì vậy nếu các vị lãnh đạo đã xem và thấy không có vấn đề gì lớn thì có thể theo đó mà thực hiện.”
Đinh Hương không nói, không khí có vẻ nặng nề.
“Sếp Chu, Sếp Lư, các anh có ý kiến gì không?”
Sếp Lư chỉ nhấp một hớp café, ra hiệu Chu Quý Đồng nói trước.
Chu Quý Đồng nhướng mày, nhìn lướt qua mọi người, đây là thói quen của anh, chưa nói đã dùng ánh mắt dọa người – Đinh Hương cúi đầu tránh mắt anh.
Chu Quý Đồng chậm rãi nói: “Anh Hàn vào công ty chưa lâu, có lẽ chưa hiểu hết hình kinh doanh 6 tháng qua của công ty. Trong sáu tháng qua, bộ phận tài chính nghiêng về những dự án bất động sản mới. Bất động sản thì việc đầu tư cho giai đoạn đầu là không thể tránh được, đối với một số dự án bất động sản, từ khi hình thành dự án đến khi chính thức mở bán thì cần một khoảng thời gian khá dài. Vì vậy, đối với những dự án của công ty, không thể lấy ánh mắt thiển cận mà đánh giá là khoản chi đó có cần thiết hay không.”
Hàn Đạc ngừng lại một chút: “Trước mắt thị trường bất động sản không dễ dàng thực hiện.”
“Anh Hàn, làm tốt hay không không phải là vấn đề của thị trường. Có thể làm tốt hay không là vấn đề thực lực của công ty. Các vị, khoản vay 120 triệu bên ngân hàng kia bên ngoài nói là mở rộng dây chuyền sản xuất nhà máy, thực ra ai cũng biết là để sử dụng cho các dự án bất động sản. Vì vậy không cần nói thêm về việc quyết định. Dự án kiếm được nhiều tiền thì giai đoạn đầu phải tốn nhiều tiền là điều bình thường, mọi người không cần phải tiết kiệm khoản chi phí này.” Chu Quý Đồng uống một hớp trà, Trương Phong kịp thời rót thêm, “Nói đến vay, tôi muốn nhắc lại tôi làm kinh doanh, tôi đã làm kinh doanh rất nhiều năm, tiêu chí đầu tiên chính là tôi và đối phương là quan hệ hợp tác, không tồn tại vấn đề ai cần ai, ai xin ai. Nếu khoản cho vay bắt chúng ta phải khóc lóc van xin bên kia thì không cần thiết. Thực lực M.T ai cũng rõ, ngân hàng này không chấp nhận thì tự nhiên sẽ có ngân hàng khác tình nguyện hợp tác với chúng ta, tôi không hy vọng vì một khoản vay mà hạ mình đi cầu cạnh ngân hàng.”
Hàn Đạc không nói nữa.
Ken lật lật tài liệu: “Những người khác có ý kiến gì không, anh Lư?”
Sếp Lư cười cười: “Đại khái ý tôi cũng thế. Lời sếp Chu rất có lý, tôi không có gì để nói thêm.”
“Vậy tôi nói ý mình. Quy định mới về thanh toán, từ những ý kiến giám đốc Đinh xem xét điều chỉnh lại. Ngoài ra, với việc xin vay, phát triển kinh doanh, điều đó phụ thuộc vào các bộ phận, tôi không nói về nhiệm vụ của từng người nữa, đến lúc đó dùng kết quả để nói chuyện.” Ken khép hồ sơ lại, “Tan họp.”
Mọi người đứng dậy rời khỏi phòng họp, Phó tổng Lư và Hàn Đạc liếc mắt nhìn nhau.
Trương Phong thấy Ken và Chu Quý Đồng không có động tĩnh, hiểu ý đứng lên đi ra ngoài, đóng cửa lại.
+
Đinh Hương không đợi thang máy, đi lên thang bộ. Không ngờ mới về văn phòng Hàn Đạc đã gõ cửa: “Cô có rảnh không?”
“Tôi định xem lại báo cáo, có việc gì không?”
Hàn Đạc bước vào, nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó ngồi xuống, có vẻ muốn nói chuyện: “Tôi muốn bàn với cô việc thanh toán.”
“Vâng?”
“Tổng giám đốc Trần nói cô toàn quyền phụ trách, nhưng tôi cảm thấy cần nhắc nhở cô.”
“Vâng?”
“Chúng ta nghiêm khắc hơn một chút thì không có hại gì đến bộ phận chúng ta cả.”
“Tôi hiểu ý anh, sếp Hàn. Nhưng công ty có vấn đề thực tế riêng.” Nếu Hàn Đạc nói bóng gió, Đinh Hương cũng trả lời mơ hồ.
Hàn Đạc gật đầu: “Được, tôi tin tưởng năng lực làm việc của cô, cứ làm theo ý của Tổng giám đốc Trần là được.” gõ gõ bàn, “Tối nay cô có việc gì không? Nếu không tôi mời cô ăn cơm.”
“Không cần khách sáo, sếp Hàn.”
“Tôi đến đây lâu rồi mà vẫn chưa ăn cơm cùng cô, giám đốc Đinh, cô phải nể mặt tôi lần này.”
Đầu óc Đinh Hương xoay nhanh, nói: “Dạ được.”
Bất kể thế nào thì Hàn Đạc vẫn là sếp cô, không có lợi gì khi đối đầu với anh ta. Về mặt tình cảm, dĩ nhiên cô thiên vị Chu Quý Đồng. Nhưng cô cũng hiểu, nếu vì Chu Quý Đồng mà đắc tội với Hàn Đạc hoặc Phó tổng Lư thì chưa chắc Chu Quý Đồng sẽ là nơi trú ẩn an toàn của cô.
Không nên đánh giá cao địa vị của mình trong suy nghĩ Chu Quý Đồng, đây là những gì Chu Quý Đồng nói với cô qua những hành động của mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook