Gái Ế - Cô Vợ Nhà Giàu Thích Ở Nhà
-
Quyển 4 - Chương 15
Cố Tuyết Y vội rời khỏi nhà họ Tiêu, vừa vào cửa sắc mặt Vương Tiểu Vi kinh hoảng nhìn cô, “Tiểu thư, rốt cuộc ngài đã về, ngài không biết thiếu chủ nhìn khủng bố thế nào đâu!” Vừa nói vừa đưa tay vỗ ngực an ủi.
May là cô thông minh tìm được cứu viện, “Bầu không khí trong nhà như tủ đông lạnh, nhà chúng ta chẳng cần phải cắm tủ lạnh nữa.” Cô nói đùa.
“Em biết vì chuyện gì mà anh ấy không ăn cơm trưa không?” Đôi mắt Cố Tuyết Y đầy hoang mang mờ mịt.
“Tiểu thư, ngài thật sự không biết sao?” Vương Tiểu Vi kinh ngạc nhìn cô.
Cố Tuyết Y khẽ cau mày, lạnh nhạt liếc Vương Tiểu Vi.
“Trời ạ!” Vương Tiểu Vi không nhịn được trợn mắt, tay vỗ trán tỏe vẻ bó tay với Cố Tuyết Y, “Tiểu thư, em thật sự phục ngài, chẳng lẽ ngài không thấy hôm nay điện thoại của ngài đặc biệt yên tĩnh à? Ngày thường thiếu chủ sẽ gọi cho ngài.”
“Không biết.” Hôm nay cô và Nhã Mạn nói chuyện, tất cả sự chú ý đều đặt trên người Nhã Mạn, cô không hề để ý tới những thứ này.
“Tiểu thư, chẳng lẽ ngài không thấy hôm nay là ngày đặc biệt à?” Đôi mắt Vương Tiểu Vi lóe lên nhìn cô, trong lời nói mang theo ám hiệu đặc biệt.
“Có thể là ngày gì? Tôi thấy ngày hôm nay cũng như mọi ngày.” Cố Tuyết Y lướt qua Vương Tiểu Vi ngồi xuống sofa.
Vương Tiểu Vi theo sát phía sau, “Tiểu thư, hôm nay là ngày tròn một tháng thiếu chủ và tiểu thư đăng ký kết hôn, hôm nay thiếu chủ đặc biệt dặn em làm đồ ăn nhiều chút để ngài ấy về nhà dùng cơm, kết quả ngài tới nhà họ Tiêu, ngay cả điện thoại cũng không gọi cho ngài ấy một cuộc, thiếu chủ vừa về tới nhà không thấy ngài, sắc mặt liền khó coi, không ăn gì đã về phòng.”
Sắc mặt Cố Tuyết Y cứng lại, sau một lúc lâu ngẩng đầu nhìn Vương Tiểu Vi, “Tôi biết nên làm gì rồi, em đi chuẩn bị bữa tối lần nữa đi!”
“Dạ!” Đôi mắt Vương Tiểu Vi chứa ý cười nhìn Cố Tuyết Y rồi xoay người rời khỏi phòng khách.
Đôi mắt tĩnh mịch như bầu trời xanh hơi buồn nhìn cửa phòng, rất lâu sau cô mới đứng dậy đi vào phòng.
Cô dừng lại trước cửa phòng một lúc, đưa tay gõ vài cái lên cửa, “Hàn Tôn, anh ngủ trong đó không?” Ngoài những lời này cô thật sự sẽ không hỏi mấy lời khác, nếu làm việc thì anh sẽ tới thư phòng.
Rèm cửa lặng lẽ bay bay, ánh trời chiều chiếu xuống mặt đất, Bách Lý Hàn Tôn ngẩn ngơ ngồi bên mép giường không lên tiếng, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng bá đạo có chút bướng bỉnh, cằm kiêu căng căng cứng, vừa nhìn là biết anh đang giận, mày rậm nhíu chặt, đồng tử màu mực thâm sâu nhìn cửa phòng không nói gì.
Lâu đến mức khiến Cố Tuyết Y đứng bên ngoài cho rằng anh đang ngủ thì anh mới đứng dậy đi mở cửa.
Cố Tuyết Y nhìn thấy bóng dáng cao nhất, khóe miệng cong lên cười, đôi mắt ấm áp như gió xuân thổi qua nhân gian, “Em tưởng anh đang ngủ.” Giọng u oán như đang nén giận vì anh lâu như vậy mới ra mở cửa, để cô đứng ngoài cửa lâu thế, nhưng cô bước lên trước một bước, ôm cánh tay anh, đôi mắt vẫn nhìn anh, đáy mắt lộ vẻ quan tâm anh, “Em nghe Tiểu Vi nói anh khó chịu à, vừa về nhà là chạy vào phòng, rốt cuộc khó chịu ở đâu?” Nói xong, ngón tay trắng nõn sờ lên trán anh, sau đó lại sờ trán cô, cảm thụ nhiệt độ trên trán, “Không nóng, vậy chứng tỏ anh không bị cảm, Hàn Tôn, anh khó chịu ở đâu? Anh nói với em coi?”
Bách Lý Hàn Tôn đối mặt với vẻ mặt vô tội và đôi mắt trong xanh phẳng lặng của cô, “Em thật sự không nhớ hôm nay là ngày gì à?” Anh vừa đi vào phòng vừa hỏi cô.
Đồng tử Cố Tuyết Y khẽ xoay chuyển, cuối cùng yên lặng chân thành nhìn anh, “Em nói thật, anh không được giận.”
“Anh không giận.” Anh giận ai cũng được chứ không giận cô quá lâu, nghe giọng cô nói thì anh biết…
“Hôm nay em thật sự không nhớ là ngày gì, sau khi Tiểu Vi nói em mới biết.” Trong mắt cô cẩn thận, cô nhìn xéo khuôn mặt anh.
“Vậy hôm nay em có quà muốn tặng anh không?” Anh có thể không tính toán cô không nhớ hôm nay là ngày gì, vì anh biết bình thường cô là người không mấy để ý những chuyện như vậy, điều này mười năm trước anh đã được lĩnh hội, đã từng có một lần anh muốn thay đổi tật xấu này của cô, kết quả ngược lại cô cũng chẳng thay đổi chút nào, dần về sau đối với chuyện cô chết không thay đổi biến thành anh tiếp nhận cô.
Chỉ là bây giờ không giống như thế, đây là thời gian đặc biệt đầu tiên khi họ kết hôn, đây cũng là suy nghĩ đầu tiên trong đầu anh, cho nên anh mới khóa trái mình trong phòng, sau đó cơn tức bị thời gian bào mòn từng chút, cơn giận trong lòng từng chút dập tắt, mắc dù anh biết đây là vô cùng không có cốt khí, nhưng ai bảo anh yêu cô chứ?
Hết chương 15
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook