****

Phòng sang trọng, thiết hiện đại, đèn chùm pha lê lộng lẫy.

“Cô lại muốn đi đâu?” Lăng Hi Dạ ngồi trước bàn hình bầu dục, lạnh lùng nhìn cách ăn mặc đẹp đẽ của Tiêu Nhã Mạn.

“Tôi đi đâu cũng chẳng liên quan đến anh!” Ánh mắt Tiêu Nhã Mạn lạnh như băng, đáy mắt hơi không kiên nhẫn, lời này cô nói với anh ta hàng n lần rồi.

“Dương Kỳ Dục vội vã về nước khó có khi an phận vài ngày, bây giờ cuối cùng lại bắt đầu ra ngoài!” Giọng lạnh lùng lộ ra vài phần châm chọc.

Tiêu Nhã Mạn trừng mắt liếc anh ta một cái, cầm túi xách đi ra cửa.

Từ sau khi Dương Kỳ Dục về nước, Lăng Hi Dạ vừa thấy cô liền nói mấy lời châm chọc cô, rất giống mấy phụ nữ trung niên thích nhiều chuyện thích gây sự, bây giờ cô thờ ơ với anh ta, dứt khoát xem anh ta như người vô hình.

“Dương Kỳ Dục cũng thật lạ đời! Rõ ràng không phải đã nói muốn ở lại thành phố D nửa tháng sao? Bây giờ chưa được nửa thời gian đó đã đi rồi, thật sự đáng tiếc ghê!” Giọng chế giễu không chút hoang mang vang lên sau lưng Nhã Mạn, “Chẳng lẽ cô không muốn biết nguyên nhân sao? Tiêu Nhã Mạn.” Đáy mắt Lăng Hi Dạ thâm sâu ẩn chứa vẻ lạnh lùng khiến người ta sợ hãi.

Tiêu Nhã Mạn chợt dừng chân, ngực phập phồng, hơi nhếch môi như đang cố gắng chịu đựng chuyện gì đó, sau một hồi, cô chậm rãi xoay người lại, đôi mắt vừa sâu vừa lạnh nhìn Lăng Hi Dạ, “Rốt cuộc anh đã làm gì với đàn anh vậy? Khiến anh ấy bay suốt đêm quay về.”

“Không phải tôi đã nói rồi sao? Cô độc ác, tôi cũng sẽ độc ác, không phải tôi đã nắm được nhược điểm của cô à?” Đáy mắt Lăng Hi Dạ tà mị, mơ hồ khiến người ta cảm thấy e sợ.

Ngón tay Tiêu Nhã Mạn cuộn chặt, hít sâu một hơi, cô trừng mắt nhìn anh ta, “Đàn anh không liên quan tới chuyện này, anh ấy là người ngoài, là anh cứ luôn kéo anh ấy vào, bây giờ anh lại muốn đối phó anh ấy.”

“Tôi đối phó với Dương Kỳ Dục thì sao? Cô muốn vì Dương Kỳ Dục làm gì tôi à?” Anh ta cười lạnh, “Đáng tiếc tôi không có bất cứ nhược điểm nào trên tay cô.” Dù sao chuyện họ sắp ly hôn hai nhà đều biết, ngay cả khi anh ta đang cố gắng bù đắp cho cô, cô cũng không cần, “Ngược lại cô có rất nhiều nhược điểm bị tôi nắm đấy.”

“Nhược điểm của tôi chẳng phải là ba mẹ tôi sao? Hay là nói sau khi anh đối phó với Dương Kỳ Dục xong thì muốn đối phó với người nhà tôi?” Sắc mặt Tiêu Nhã Mạn rét lạnh, “Lăng Hi Dạ, có vẻ anh đã quên tôi có một người chị em tốt tên là Cố Tuyết Y, anh cho rằng cậu ấy sẽ để mặc anh làm hại người nhà tôi và tôi à?” Cô biết Lăng Hi Dạ kiêng dè thế lực của gia tộc Bách Lý, càng kiêng dè thiếu chủ Bách Lý, “Anh nên biết hôm nay là ngày thiếu chủ Bách Lý và cậu ấy đăng ký kết hôn! Thiếu chủ Bách Lý và anh là bạn bè, nhưng vì sao không nói với anh một tiếng?” Cô từng bước đi tới gần Lăng Hi Dạ, “Bởi vì Tuyết Y ghét anh, với sự cưng chiều cậu ấy của thiếu chủ thì đương nhiên sẽ làm theo ý cậu ấy.” Cách Lăng Hi Dạ còn một mét, cô dừng bước, đồng tử u ám lạnh lẽo nhìn anh ta, khóe miệng cong lên giễu cợt, “Anh đối đầu với tôi, sau lưng tôi có rất nhiều thế lực đó.”

Nửa giờ sau, Tiêu Nhã Mạn rời khỏi nhà họ Lăng, vẻ mặt Lăng Hi Dạ lạnh lùng, ngực tuôn trào cảm giác khó chịu, anh ta tự tay khuya chén dĩa bay đầy đất, mảnh nhỏ phản chiếu khuôn mặt anh ta, những mảnh vỡ kia như đang kể lể chủ nhân vô tình.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương