Gái Ế - Cô Vợ Nhà Giàu Thích Ở Nhà
-
Quyển 3 - Chương 31
Chiếc xe Bentley RV màu đen dừng trên đường chờ đèn xanh đèn đỏ.
Cố Tuyết Y đang thoải mái nói chuyện cùng Vương Tiểu Vi, hai người nói hăng say, lúc này, có một chiếc xe tải màu trắng chạy tới gần họ.
Người đi qua đi lại trên đường lớn, con số đếm ngược nhấp nháy dưới ánh mặt trời.
Mắt nhìn con số trên đèn xanh đèn đỏ hiện lên số 10, 9, 8……….
Cửa xe tải bỗng nhiên mở ra, năm tên đàn ông xuống xe mang theo gậy đao kiếm và búa lớn, trên mặt vẽ màu loạn xạ, không nhìn rõ khuôn mặt vốn có của bọn chúng.
Bọn chúng khí thế hừng hực chạy tới chiếc Bentley RV màu đen, trên tay cầm công cụ đập vào cửa kính, thỷ tinh rơi xuống tung tóe, rắc đầy trên mặt đất, ánh mặt trời vẩy xuống khúc xạ tia sáng như pha lê.
Cố Tuyết Y ngồi trong xe thấy bóng dáng gậy gộc đập lên cửa kính, thân thể ý thức xoay người nằm xuống chỗ ngồi, thủy tinh bể nát bay xuống lưng ong của cô, lái xe và Vương Tiểu Vi cũng làm như thế theo bản năng.
Năm gã đàn ông thừa dịp này đưa tay mở cửa xe, tay bọn chúng đeo găng phòng để lại dấu vân tay.
Hai gã đàn ông lực lưỡng kéo Cố Tuyết Y ra, mỗi bên một tên, thô bạo kéo Cố Tuyết Y từ trên xe xuống, Cố Tuyết Y lảo đảo ngã xuống đất, cô nhìn thấy mấy gã đàn ông, trong đầu nghĩ tới là bị bắt có. Cô bắt đầu giãy dụa, hai gã đàn ông cứng như sắt, mặc dù cô giãy thế nào cũng chẳng thể thoát khỏi tay bọn chúng.
Bọn chúng nắm chặt cổ tay cô, dùng sức kéo, Cố Tuyết Y nghĩ dùng lực chân không cho chúng kéo lên xe, kết quả bị bọn chúng kiên quyết kéo cô đi, chân cô bị lê trên mặt đất, kéo qua mảnh thủy tinh, thùy tinh lạnh lẽo vô tình đâm rách quần cô, hung hăng đâm vào đầu gối và bắp chân cô.
Vương Tiểu Vi thấy Cố Tuyết Y bị kéo xuống xe, “Tiểu thư……” Cô kinh hoảng hét lên, cổ họng cô bị kề một con dao sáng bóng, cô vừa động, lưỡi dao sắc bén cắt vào da cô cháy máu, gã đàn ông cảnh cáo Vương Tiểu Vi không nên cử động.
Còn tài xế cũng bị một gã đàn ông khác kẹp hai bên.
Vương Tiểu Vi trừng mắt liếc nhìn người đàn ông giữ cô, “Các người tốt nhất là lập tức thả tiểu thư nhà tôi ra, nếu không thiếu chủ nhà tôi sẽ không bỏ qua cho đã các người đâu.”
Khuôn mặt gã đàn ông lạnh lẽo, hung hăng tát Vương Tiểu Vi một cái, còn phi một tiếng tỏ vẻ khinh thường cô.
Vương Tiểu Vi không để ý hoa mắt chóng mặt, cô vừa quay đầu lại vừa trừng mắt nhìn gã đàn ông, ánh mắt kia hận không thể giết chết gã kia, ngón tay cuộn chặt cô cắn chặt môi dưới, có thể thấy dấu máu mơ hồ.
Trong mắt gã đàn ông đầy khiêu khích, gã nhìn Vương Tiểu Vi, “Sao? Mày muốn phản kháng à?” Nói xong liền tát vào bên má kia của Vương Tiểu Vi.
Lúc này đầu óc Vương Tiểu Vi choáng váng, trước mắt cô đầy sao, còn không ngừng xoay tròn, khóe miệng tràn máu tươi, trượt xuống cằm cô.
Cố Tuyết Y hoảng sợ nhưng khi ngoái đầu nhìn lại thấy hình ảnh như vậy, đáy mắt đau lòng không che dấu được, trong lòng hỗn loạn nhìn đám người đi đường, bọn họ sợ nên trốn tránh, một số ánh mắt hoảng sợ nhìn cô bị bắt, còn một số ánh mắt lạnh lùng nhìn cô rồi bước vội qua đường.
Lời kêu gào đã đến bên miệng cô lập tức bị cô nuốt vào.
Trái tim nhanh chóng tuôn ra cảm giác đau đớn.
Cô và bọn họ chẳng qua chỉ là một người xa lạ và một người đi đường, sao bọn họ có thể dùng tính mạng của mình để cứu cô?
Rất nhanh Cố Tuyết Y bị chúng kéo lên xe, hai gã đàn ông giữ lái xe và Vương Tiểu Vi nhanh chóng chạy lên xe, đèn đỏ nhảy sang đèn xanh, người đi đường tiếp tục hành trình, xe tải khởi động nhanh chóng biến mất trên đường cái, tựa như màn bắt cóc vừa rồi không tồn tại.
Động tác của Vương Tiểu Vi rất nhanh, cô xuống xe thì đã không thấy xe tải đâu nữa, trong đầu cô lập tức nghĩ tới Bách Lý Hàn Tôn, bàn tay vừa sờ tới túi áo, trên mặt cô đột nhiên đờ đẫn! Đám người vừa rồi đã lấy điện thoại của cô và tài xe theo luôn.
Trên xe tải.
Một gã đàn ông nhìn trên xe có một vũng máu, gã nhìn theo vết đó, tay chân Cố Tuyết Y bị dây thừng trói chặt, miệng dùng băng dính dán kín, đầu cô bị dính máu, sắc mặt tái nhợt, môi đã không còn nhìn thấy chút máu, tựa như hoa hồng héo tàn dưới ánh trăng, khiến người ta dâng lên cảm giác sợ hãi, “Đại ca, trên đầu con này đổ máu, chúng ta có nên băng bó không?”
“Không cần, cũng chẳng chết người!” Gã đàn ông ngồi phía sau cũng không thèm nhìn, vội cầm ba chiếc điện thoại rồi tắt máy, tháo sim ra, “Mày nghĩ chúng ta là nhà từ thiện à? Chúng ta đang bắt cóc đó, đồ ngu!”
Gã đàn ông quay đầu lại nhìn Cố Tuyết Y không lên tiếng nữa, đỡ phải đại ca gã lại mắng gã.
Dưới ánh sáng nhàn nhạt, một đầu búa đang dưới chân gã đàn ông, một bên khác ở dưới ót Cố Tuyết Y.
Cục dân chính.
Trên ghế, có vài đôi nam nữ ngồi xếp hàng, dưới ánh mặt trời, mắt đất phản chiếu bóng dáng họ, ở trong góc khuất, có cây xanh che chắn, có một chiếc ghế đắt đỏ, Bách Lý Hàn Tôn lạnh lùng ngồi đó, trên người anh vô tình tản ra khí chất chí cao vô thượng kiêu căng tôn quý.
Trì Đông Quân cung kính đứng bên cạnh anh, lẳng lặng chờ người khác tới, lãnh đạo cục dân chính đứng phía sau Trì Đông Quân, trong lòng thầm toan tính làm thế nào để bám víu vào Bách Lý Hàn Tôn.
Thời gian từng phút trôi qua.
Cửa cục dân chính tự động mở ra hai bên.
Ba người Nhan Mộng Lam, Nhan Cảnh Minh, Liễu Mỹ Yến đi tới chỗ Bách Lý Hàn Tôn.
Bách Lý Hàn Tôn thấy họ, ưu nhã đứng dậy, nhiệt độ lạnh lẽo trên người không thay đổi, anh khẽ gật đầu với Nhan Cảnh Minh và Liễu Mỹ Yến.
Trì Đông Quân giật mình, nếu một màn này mà để phu nhân ở nước Pháp xa xôi chứng kiến thì chỉ sợ tròng mắt cũng muốn rơi xuống đất.
Nhan Mộng Lam giới thiệu Bách Lý Hàn Tôn với Nhan Cảnh Minh và Liễu Mỹ Yến.
Đôi mắt Liễu Mỹ Yến nhìn chằm chằm Bách Lý Hàn Tôn, khoảng một phút trôi qua, bà khẽ mỉm cười gật đầu.
Dường như Nhan Cảnh Minh hiểu ý tứ động tác này của bà, ông cũng gật đầu một cái đáp lại.
Liễu Mỹ Yến nhìn không thấy Cố Tuyết Y sau lưng Bách Lý Hàn Tôn, liền hỏi Tuyết Y đâu? Sao không ở đây?
Lời này đối với Nhan Mộng Lam tựa như một que diêm đốt lửa vốn đã có trong lòng cô cháy bùng, trong lòng không kiềm chế được hoảng sợ, trái tim đập cuồng loạn, sắc mặt trắng bợt, cô nhìn Bách Lý Hàn Tôn, “Anh gọi điện cho Tuyết Y chưa? Anh có hỏi chị ấy đi đến đâu rồi? Nếu không em đi đón chị ấy?”
“Tôi gọi điện cho cô ấy, cô ấy nói sắp tới rồi.” Khuôn mặt Bách Lý Hàn Tôn lạnh lùng, đôi mắt màu mực lạnh như băng nhìn Nhan Mộng Lam nói, trong lòng anh đúng là đang lo lắng có phải trên đường đã xảy ra chuyện gì hay không, vừa căng thẳng và lo lắng Tuyết Y nhất thời đổi chủ ý không muốn kết hôn cùng anh thì làm sao bây giờ?
Vừa rồi anh nghĩ, sớm biết vậy anh đã dẫn cô cùng tới công ty, chờ anh xử lý xong chuyện sẽ cùng nhau tới cục dân chính, nếu không thì anh sẽ không tới công ty, mặc kệ việc công ty.
“Anh điện thoại cho chị ấy lúc nào?”
“Vừa cúp chưa được mười phút.”
Nỗi sợ hãi trong lòng Nhan Mộng Lam càng lúc càng lớn, tay cô cuộn thành nắm đấm, đặt lên môi cắn nhẹ, tay không tự chủ run rẩy, đôi mắt trở nên thâm sâu. Ngàn vạn lần đừng gặp chuyện không may, nếu không dù thế nào cô cũng sẽ không bỏ qua người làm tổn thương Tuyết Y.
Sắc mặt Liễu Mỹ Yến nặng nề, bà dịu dàng nhìn Nhan Mộng Lam, nói nhỏ, “Đừng lo! Tuyết Y không sao đâu!” Bà không yên lòng về Mộng Lam, từ mười năm trước Tuyết Y bị tổn thương rời đi, Mộng Lam vẫn vô cùng đau lòng, muốn mạnh mẽ để bảo vệ Tuyết Y, tình chị em của Mộng Lam đối với Tuyết Y không thể ít hơn yêu thương bà dành cho Tuyết Y.
Nhan Cảnh Minh cũng cười an ủi cô, nói Tuyết Y không sao đâu.
Khuôn mặt lạnh lùng của Bách Lý Hàn Tôn càng thêm rét lạnh nặng nề, đáy mặt lạnh lẽo, anh hơi nghiêng đầu qua một bên.
Trì Đông Quân tiến lên cung kính nói vâng, anh ta lấy điện thoại ra gọi cho Cố Tuyết Y, kết quả là tắt máy, gọi cho Vương Tiểu Vi và lái xe cũng như thế.
Liên tục gọi cho họ hơn mười cuộc đều tắt máy.
Khuôn mặt Bách Lý Hàn Tôn nặng trĩu, đôi mắt màu mực như đêm đen kinh khủng, lộ ra khí lạnh, cằm kiêu ngạo căng cứng, tay bên hông nắm chặt, “Lập tức phái người đi xem.”
“Vâng!” Trì Đông Quân nhanh chóng rời khỏi cục dân chính.
Nhan Mộng Lam nhìn Liễu Mỹ Yến, “Con vào toilet rửa mặt,” bây giờ cô nhất định phải tỉnh táo, tỉnh táo….
Cô đẩy cửa toilet, Trương Dịch Dương đang trong đó, cùng cô chạm mặt, khóe miệng cong lên chào hỏi cô.
Khuôn mặt mỹ lệ của Nhan Mộng Lam lạnh lẽo lướt qua bên người anh ta.
Trương Dịch Dương cầm chặt cổ tay cô, trên mặt hơi mất hứng, “Em sao vậy hả? Tôi chào hỏi em cũng không để ý tôi?” Ánh mắt anh ta quan sát tỉ mỉ mắt lạnh của cô, lạnh lùng hơn ngày thường vài phần, “Ai chọc em tức giận?”
“Buông ra!” Cô lạnh lùng nói.
“Không buông! Em không nói là chọc giận em, tôi sẽ không buông em ra.” Tay Trương Dịch Dương không chút động đậy nhìn cô, con mắt thâm thúy ẩn chứa vẻ quan tâm, nhưng khóe miệng cong lên kiểu vô lại, “Lần trước em nói em có chồng chưa cưới, em đang nói dối tôi đúng không! Có phải vậy không?” Chuyện này khiến anh ta khốn đốn một tuần lễ, ăn ngủ làm việc đều nghĩ tới, tối hôm qua nhân viên điều tra trở về báo cáo cô vốn không có bạn trai, anh ta hưng phấn đến nửa đêm mới ngủ được.
“Thả tôi ra, đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo anh.” Nhan Mộng Lam trừng mắt nhìn cổ tay anh ta.
“Tôi….”
Hai tay Nhan Mộng Lam bắt lấy anh ta quật lên vai, dùng sức, hơi khom lưng, ra sức quăng một cái, trong nháy mắt Trương Dịch Dương ngã xuống sàn nhà hơi ẩm ướt.
Trương Dịch Dương nhìn cô, trong mắt lộ vẻ giật mình.
Nhan Mộng Lam ầm một tiếng đóng cửa phòng toiet nữ, anh ta mới nháy mắt hoàn hồn, sau lưng truyền tới cơn lạnh lẽo, anh ta vô cùng nhếch nhác bò dậy.
Hết chương 31
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook