Sân bay quốc tế Cairo, Ai Cập
Khiết Băng đi công tác, nhưng lại dẫn theo hai tiểu bảo bối đi cùng.
Chuyến đi này mất khoảng mười ngày, cô thật sự không nỡ xa hai đứa trẻ lâu như vậy.
Ở Ai Cập có rất nhiều kỳ quan đẹp, Khiết Băng cũng muốn cho An An và Ân Ân ra thế giới bên ngoài để mở rộng tầm mắt.
Vừa xuống khỏi sân bay, cô đã gọi cho Lâm lão gia, báo bình an.
Thời tiết ở đây nắng gắt, dù Khiết Băng đã che chắn kỹ càng nhưng vẫn không thể tránh khỏi cái nóng khắc nghiệt ở nơi này.
Khiết Băng đón taxi về khách sạn, vừa xuống đến nơi thì gặp phải Trình Kiên.
Còn chưa kịp để cô hết ngạc nhiên, anh ta tiến về phía Khiết Băng, chào hỏi:
“Đình Khả, trùng hợp thật, lại được gặp cô ở đây!”
Cô cười, thật sự là trùng hợp?
“Chào Trình tổng, anh đi du lịch sao?”
Anh ta lắc đầu, nói: “Tôi có một hạng mục quan trọng cần đến trực tiếp chỉ đạo.
Không ngờ lại được ở cùng khách sạn với ba mẹ con cô.”
Sở dĩ chuyện này chẳng phải trùng hợp gì, mà chính Lâm lão gia đã nói cho Trình Kiên biết cô cũng sang Ai Cập để bàn bạc công việc.
Ông muốn anh ta nắm bắt cơ hội này, ở gần hơn với Khiết Băng, tìm cách chiếm trọn trái tim của cô gái này.
Cô cũng không ngại nói với Trình Kiên mục đích mình đến đây, rồi cùng anh ta đi vào trong quầy lễ tân, làm thủ tục check in.
Trình Kiên tận dụng thời cơ, giúp Khiết Băng kéo chiếc vali lớn.
“Thật sự không cần đâu, tôi tự mang vào bên trong là được rồi!”
“Hai bên là lũ trẻ, cô còn kéo vali thế nào được chứ?”
Trình Kiên không cho Khiết Băng cơ hội từ chối, sau khi làm thủ tục check in xong, bọn họ lên phòng nghỉ ở tầng hai của khách sạn.
Phòng của hai người lại đối diện nhau, cô thật không nghĩ có nhiều sự trùng hợp đến như vậy.
Hai bọn trẻ đi đường xa khá mệt, mới dọn xong phòng đã lăn ra ngủ ngon lành.
Khiết Băng đi xuống quầy đồ uống ngồi thư giản một chút, bây giờ đã tầm ba giờ chiều.
Ở vị trí hiện tại, cô có thể nhìn ra hồ nước nhân tạo ngoài kia.
Khiết Băng gọi một ly nước ép dưa hấu để giải khát, cảm giác nóng nực đã vơi đi mấy phần.
Trần Kiên đến ngồi xuống bên cạnh Khiết Băng, cô theo phản xạ dịch sang bên trái một chút.
Hành động nhỏ này lại khiến anh ta bật cười:
“Đình Khả, đến bao giờ cô mới có thể đừng khách khí với tôi như vậy?”
Khiết Băng nhâm nhi chút nước ép dưa hấu, rồi nghiêng đầu nhìn anh ta, nói:
“Trình tổng, hình như chúng ta mới gặp nhau có vài lần.
Tôi khách khí với anh như vậy là chuyện nên làm mà.”
Từ sau lần trước Trình Kiên nói muốn theo đuổi Khiết Băng, cô nói sẽ suy nghĩ thêm.
Cuối cùng cô đã quyết định giữ khoảng cách với anh ta một chút, để Trình Kiên thấy khó mà lui, không làm phiền đến cô nữa.
“Đình Khả, chẳng lẽ em quên những lời hôm trước tôi nói với em rồi sao?” Trình Kiên đột nhiên thay đổi cách xưng hô.
Khiết Băng khẽ thở dài, thật sự với sự nhiệt tình của người đàn ông này, cô không biết phải đáp trả thế nào.
“Tôi… vẫn nghĩ chúng ta không hợp nhau đâu.”
Trình Kiên hơi nhíu mày, cho rằng đây là lời từ chối quá vội vàng.
Anh ta hoàn hảo như vậy, hà cớ gì cô lại không thèm để ý tới.
Phải chăng là còn vương vấn người cũ?
“Đình Khả, em càng từ chối, tôi càng cảm thấy hứng thú với em.
Hơn nữa tôi chắc chắn sẽ đối xử với em tốt hơn chồng cũ gấp trăm nghìn lần.”
Nghe Trình Kiên nhắc đến Thẩm Hạo Khanh, tâm tình của Khiết Băng liền có chút khó chịu.
Cô không muốn tiếp tục nói về vấn đề này nữa, bèn tìm cách rời đi.
“Xin lỗi, một lát nữa tôi còn có chút việc, bây giờ phải về phòng để chuẩn bị.
Có chuyện gì để khi khác hẵng nói tiếp.”
Khiết Băng quay lưng đi mất, Trình Kiên bỗng chốc thay đổi thái độ.
Ánh mắt của anh ta không còn ôn nhu như ban nãy, thậm chí có chút tức giận.
Cánh tay nắm chặt thành nắm đấm, biểu hiện này mới là bản chất thật sự của Trình Kiên.
Anh ta theo đuổi Khiết Băng không phải đơn thuần vì thích cô, mà bởi vì cơ nghiệp của nhà họ Lâm.
“Lâm Đình Khả, tôi không tin bản thân mình không đánh gục được trái tim cô.”
….
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook