Đánh chết Quân Nguyệt Nguyệt cũng không ngờ tới, Phương An Ngu lại có thể đến nơi này!

Tuy cũng không làm cái gì, cũng đã nói rõ với Phương An Ngu từ sớm, tình huống cực chẳng đã cô sẽ đính hôn thậm chí là kết hôn với người khác. 

Nhưng đối mặt với anh ở nơi này, chống lại đôi mắt trong suốt kia, Quân Nguyệt Nguyệt vẫn cảm thấy trong lòng có áp lực rất lớn*, căng thẳng đến mức lập tức tay chân luống cuống.

*Tâm bỉ thận hoàn hư (心比肾还虚): ý chỉ trong lòng có áp lực lớn. 

Có điều Phương An Ngu nhanh chóng lướt qua người cô, đi vào bên trong tiệc rượu, Quân Nguyệt Nguyệt nhìn theo bóng lưng anh, vẫn luôn nhìn anh ngồi trên ghế sô pha cách đó không xa, âu phục phẳng phiu dựa lên chỗ tựa lưng, trên tay cầm một ly rượu, không nhìn về phía cô lần nào nữa.

Không phải lần đầu tiên Quân Nguyệt Nguyệt nhìn Phương An Ngu mặc âu phục nhưng lúc anh mặc như thế này cô chưa có bất cứ suy nghĩ nào với anh, cho dù cảm thấy đẹp mắt cũng chỉ là cảm thấy đẹp mắt mà thôi.

Nhưng bây giờ, chan chứa trong mắt trong lòng Quân Nguyệt Nguyệt đều là Phương An Ngu, những ngày chia xa này, mỗi ngày đều nhớ anh, dựa vào việc ngắm ảnh của anh mà sống một ngày dài như một năm, bỗng nhiên thấy, Phương An Ngu không chỉ đi giày Tây, ngay cả tóc xoăn luôn rối bời cũng được chải chuốt cẩn thận lại để lộ ra phân nửa vầng trán chắc nịch, ngồi ở đó đẹp mắt tựa như một ma nơ canh tinh xảo, làn da trắng nhợt lại lành lạnh dưới ánh đèn, khiến người ta vô cớ muốn tiến lên thử xem, rốt cuộc anh có thân nhiệt hay không. 

Mắt Quân Nguyệt Nguyệt nhìn thẳng, đêm nay cô cũng vì được nhân viên chuyên nghiệp tận lực trang điểm, khuôn mặt xinh đẹp tăng thêm vài phần quyến rũ cộng thêm lễ phục cúp ngực khiến mắt của bao nhiêu người đều nhìn chằm chằm mà nở nụ cười khó hiểu với Lịch Cách, thấp giọng nói anh ấy có diễm phúc không cạn*. 

*Diễm phúc không cạn: Ý nói nửa kia của người này thật sự ưu tú, người khác đều cảm thấy hâm mộ lại ganh tỵ. 

Trong lòng Lịch Cách tự nói diễm phúc không cạn cmn í, nếu anh ấy không kéo, lúc này Quân Nguyệt Nguyệt đã chạy tới trước mặt người ta quỳ rồi. Nịnh nọt đi, Lịch Cách anh cũng không muốn trở thành trò cười của Bình Xuyên, trong ngày đính hôn vị hôn thê lại si mê người đàn ông khác. 

"Con mẹ nó cô lau nước miếng đi có được không?" Lịch Cách cầm cổ tay Quân Nguyệt Nguyệt, dùng lực không nhỏ, Quân Nguyệt Nguyệt vì tránh bị hiểu lầm nên vẫn luôn giãy dụa, động tác không nhỏ, rất nhiều người đã nhìn qua bên này rồi. 

"Anh mau buông ra!" Quân Nguyệt Nguyệt cũng hạ giọng, "Để anh ấy nhìn thấy rồi hiểu lầm tôi thì xong đời rồi..."

Gân xanh trên thái dương Lịch Cách sắp kìm nén không nổi mà nổi lên rồi, vô cùng muốn nâng ly hắt lên mặt cô, để cô tỉnh tảo lại một chút. Anh ấy không thể nhịn được, cương quyết vòng qua bả vai Quân Nguyệt Nguyệt, đến một góc không người, trợn mắt nhìn cô, "Cô làm gì vậy! Ông cụ Quân không ở đây nhưng cô thật sự cảm thấy người ở đây sẽ không báo cáo cho ông ấy biết ư?"

Quân Nguyệt Nguyệt quýnh đến mức chân giẫm mạnh trên đất, giày cao gót đập cót két vang lên, "Làm sao bây giờ! Sau khi anh ấy nhìn thấy anh vòng qua vai tôi thì không chịu liếc tôi một cái nào nữa, có phải tức giận rồi không, tôi phải làm sao bây giờ a a a..."

Lịch Cách tức cười, "Có phải cô rất muốn chạy đến trước mặt cậu ta nhận lỗi? Tôi và cô có thù oán sâu nặng gì, cô lại muốn quét đầy nước sơn xanh* lên đầy tôi trước mặt nhiều người như vậy hả?"

*Quét nước sơn xanh: Cắm sừng

Quân Nguyệt Nguyệt cũng biết không đúng, nhưng cô sợ!

Đang lúc sợ hãi, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng sấm "đì đùng", những ngày này những mảnh tia chớp chớp tắt như đột nhiên điên rồi, lấy thế không đỡ nổi, bỗng khiến bầu trời sáng như ban ngày, xé rách màn trời đen kịt. 

Lịch Cách đang nói chuyện với Quân Nguyệt Nguyệt cùng lúc dọa đến run rẩy. 

"Mẹ nó..." Lịch Cách từ hành lang pha lê nhìn thoáng qua cửa sổ, túm tóc theo bản năng, nhưng nghĩ đến tóc giả không chắc lắm túm một cái là mất, vội vàng dừng động tác lại. 

"Cô tỉnh táo lại cho tôi, ít nhất đừng như ban nãy, mắt nhìn chằm chằm vào người ta, thậm chí nước miếng cũng sắp rớt ra rồi," Lịch Cách nóng nảy nhìn Quân Nguyệt Nguyệt, "Nhẫn nhịn một chút ha ha, đợi lát nữa tôi dọn cho cô một căn phòng ở bên trên, cho hai người nói chuyện, đến lúc đó cô để cậu ta vào phòng rồi có gì muốn nói lại giải thích, hiểu không?"

Quân Nguyệt Nguyệt gật đầu, sự hoảng loạn trong lòng cô bị tia chớp đánh tới này làm bình tĩnh trở lại, cô không biết tại sao Phương An Yến dẫn Phương An Ngu đến, nhưng bây giờ đã còn một bước cuối cùng này, cô phải tỉnh táo, không thể để cho ông cụ Quân nhìn ra điều gì được. 

Vì vậy Quân Nguyệt Nguyệt hít sâu vài hơi, gật đầu, "Đi thôi."

Lịch Cách nửa tin nửa ngờ nhìn cô, thật ra thông qua tiếp xúc vào khoảng thời gian này anh ấy rất thích tính cách Quân Nguyệt Nguyệt, không già mồm cãi láo, gan lớn, dù quyết định chuyện gì cũng rất quyết đoán, đôi khi anh thậm chí còn quên cô là phụ nữ, vài lần tiệc rượu xã giao, dù là tình cảnh thế nào, cổ đông nói chuyện khó nghe nhiều cỡ nào, cô vẫn luôn ngồi vững vàng, bình tĩnh phản bác lại, không thể không nói, nếu như ông cụ Quân thật sự để cô làm người thừa kế, lại có một đoàn người quản lý đi theo thì thật sự không đến mức thất bại rớt lại đằng sau, ánh mắt của ông Quân quả thực rất độc. 

Nhưng cũng chỉ có lúc này, Lịch Cách nhìn khuôn mặt Quân Nguyệt Nguyệt đỏ lên vì căng thẳng, vẻ mặt bối rối giống như bị bắt gian, hơn nữa dáng vẻ vẫn luôn nhìn chằm chằm vào đóa hoa mềm mại lúc nãy, anh ấy mới cảm thấy, thì ra cô cũng là một cô gái nhỏ nhìn thấy người mình thích sẽ không kiềm chế được. 

Lịch Cách có hơi bất đắc dĩ, nhưng lại có phần hâm mộ nói không nên lời, không phải là hâm mộ đóa hoa kia được cô đội lên đầu sợ vỡ, đóa hoa mềm mại ngậm trong miệng sợ tan, mà là hâm mộ tình cảm cực kì nồng nhiệt này của cô. 

Bởi nhiều khi, cái người trưởng thành thiếu không phải là đối tượng yêu đương, mà là tấm lòng thích một người toàn tâm toàn ý kia. 

Trước khi ra khỏi góc rẽ, Quân Nguyệt Nguyệt hít sâu lấy lại biểu cảm cho tốt, rồi một lần nữa quay lại tiệc rượu. 

Khách mời vẫn chưa đến đủ, Quân Nguyệt Nguyệt nhắn tin cho Phương An Ngu, anh vẫn không hề trả lời, cô đoán điện thoại anh vẫn trong tình trạng bị thu lại, nhưng sau khi cô chào hỏi một vòng lại không nhịn được nhắn tin cho Phương An Yến --- Sao anh lại ở đây? Sao anh trai anh lại ở chỗ này?

Suốt bữa tiệc Quân Nguyệt Nguyệt đều vòng quanh khu vực chỗ ngồi của Phương An Ngu, cô sợ khi đi ngang qua anh, Phương An Ngu liếc cô một cái, cô sẽ muốn quỳ xuống mà bò qua. 

Cô chưa từng biết đến cảm giác này, trong khi hai người ở chung với nhau rõ ràng là Quân Nguyệt Nguyệt cô ở thế mạnh, nhưng hai người không gặp lâu như vậy, Phương An Ngu ăn mặc như vậy, dáng vẻ ngồi ở bên kia khuôn mặt tràn ngập sự lạnh lùng mà làm ra vẻ không quen biết cô, Quân Nguyệt Nguyệt liếc mắt một cái thì chân đã mềm ra. 

Những ngày này cô liên lạc với Phương An Yến không ít, nhưng cậu không hề có hồi âm, thế nhưng lúc này cô lại nhận được bất ngờ nhận được câu trả lời của cậu.

- -- Tôi có ý muốn đầu tư. Phương An Yến nhắn lại tin ngắn gọn như vậy, cũng không nói tại sao Phương An Ngu lại ở đây. 

Quân Nguyệt Nguyệt lại ra sức khống chế, cũng không chịu nổi vẫn luôn nhìn về phía Phương An Ngu, thật sự là hôm nay thoạt nhìn anh không giống với lúc trước, dáng người anh vốn đã dài, ngồi ở đó thờ ơ đung đưa cái ly kia lại không thấm ướt bờ môi, một chân nhấc lên vắt lên chân khác, quần Tây bị ngắn đi một đoạn lộ ra một phần ngắn của cổ chân trắng hiếm thấy bít tất không che được, tinh tế đến mức khiến người ta muốn nắm lấy …

Trong lòng cô như có con mèo đang cào, cô đã thấy vài con nhỏ xấu xa uốn éo có ý đồ đi qua bắt chuyện, Quân Nguyệt Nguyệt cười lạnh, nhưng Phương An Ngu là người bị câm điếc, hoàn toàn không hiểu mấy ả õng ẹo tạo dáng là có ý gì, mấy ả lại giả vờ giả vịt rút lui. 

Quân Nguyệt Nguyệt bưng một ly rượu, đứng bên bàn ăn nhẹ, ngón tay càng lúc càng không ngừng siết khăn trải bàn, không có gì khó chịu hơn lúc này, người mình thích ngay trước mắt, cô biết rõ anh yếu đuối đến mức đánh một cái là ngã, mặc cô giày vò, nhưng căn bản không thể tiến lên, chỉ có thể phớt lờ mà nhìn!

Có điều tâm trạng cô cũng không rối loạn được bao lâu, bởi cuối cùng nội dung chính của tiệc rượu đã tới, Quân Nguyệt Nguyệt cứng ngắc cùng với Lịch Cách - hai người đứng trên bục, nghe ông cụ Quân nói cực kỳ vui vẻ rằng cô đã tìm được chốn về, tiện thể giới thiệu nói hạng mục núi Cam Đàm khởi động. 

Quân Nguyệt Nguyệt hoàn toàn không nghe vào một chữ nào ở hiện trường, đến lượt Lịch Cách nói, dưới sân khấu vang lên một trận vỗ tay, cô cười cứng đờ nhận nhẫn đính hôn của Lịch Cách, ánh mắt lướt qua mọi người thấy Phương An Ngu đứng cách đó không xa đã nhìn về phía bên này. 

Phương An Yến đứng bên cạnh anh, nắm vai anh, Phương An Ngu nhìn về phía Quân Nguyệt Nguyệt, tầm mắt hai người giao nhau ngắn ngủi trên không trung, trong lúc đó anh cầm ly rượu vẫn luôn nâng trong tay hơi ngửa đầu uống vào. 

Quân Nguyệt Nguyệt suýt chút nữa la thành tiếng, cô chưa từng thấy Phương An Ngu uống rượu bao giờ, bây giờ mới hơn một tháng, vết thương trên người anh nhiều như vậy đã khỏi chưa?!

Tại sao Phương An Yến lại có thể dẫn anh ấy đến nơi này, là vì để cho Phương An Ngu hết hy vọng ư, Quân Nguyệt Nguyệt lại không nhịn được bắt đầu nhìn nhận theo hướng âm mưu, miễn cưỡng chịu đựng nghe mọi người chúc phúc xong thì lấy cớ không thoải mái, trốn đến một góc, mở to mắt nhìn Phương An Ngu hoàn toàn không nghe Phương An Ngu khuyên nhủ, cứ uống một ly rồi lại ly nữa...

Quân Nguyệt Nguyệt cảm thấy khó chịu nhưng cô không thể thật sự đi qua, tất cả con mắt đều đang nhìn cô chằm chằm, Phương An Ngu đến chưa biết chừng là do ông cụ Quân yêu cầu, là vì để thử thách cô, về phần Phương An Yến nói đầu tư, chém gió ư, nếu nhà họ Phương có tiền đầu tư, đến nỗi bọn họ còn phải bán con trai ư!

Nhìn qua Phương An Ngu đã uống không ít nhưng vẫn chưa dừng lại, ngay lúc Quân Nguyệt Nguyệt sắp không thể nhịn được nữa, Lịch Cách đi đến bên cạnh cô, nhét vào trong tay cô một tấm thẻ phòng.

"1025, cô nghĩ cách kêu cậu ta lên đi, giải thích cho ra môn ra khoai đi." Lịch Cách thấp giọng nói, "Ông cụ Quân và một người bạn già của ông ấy đi trước rồi, tôi để ý bên này cho."

Từ trước đến nay Quân Nguyệt Nguyệt chưa từng cảm thấy Lịch Cách là kiểu người tốt như vậy, cảm động suýt khóc, gật đầu mạnh mẽ nhưng thật ra Lịch Cách cũng trông thấy Phương An Ngu uống rất nhiều, anh ấy sợ đóa hoa mềm mại say khướt lại bỗng chạy tới ôm "vị hôn thê" của mình thì thể diện của Lịch Cách cũng sẽ không còn nữa. 

Quân Nguyệt Nguyệt cầm thẻ phòng ở chỗ quẹo nhắn tin cho Phương An Yến, nhờ cậu đưa Phương An Ngu lên trên lầu, Phương An Yến không nhắn lại, trong lòng cô thấp thỏm không yên, đứng ở cửa ra vào phòng 1025 quanh quẩn lúc lâu, định tự nghĩ cách đi gọi người thì lúc này Phương An Yến mới dẫn Phương An Ngu tới. 

Chỉ có điều cậu bảo vệ Phương An Ngu ở sau lưng, nhíu mày nhìn Quân Nguyệt Nguyệt, "Tôi dẫn anh ấy đến là vì để cho anh ấy hết hy vọng đấy, cô còn muốn làm gì, cô với anh tôi đã ly hôn rồi, vị hôn phu của cô còn đang chiêu đãi khách mời ở dưới lầu, Quân Duyệt, cô..."

Phương An Yến còn chưa nói xong thì đột nhiên bị Phương An Ngu kéo ra cổ áo đằng sau ném qua một bên, anh đi tới bên cạnh Quân Nguyệt Nguyệt, trên mặt đỏ ửng khác thường, tựa như thoáng cái chạm khắc đồ gốm sứ làm cho làn da trắng nhợt điểm chút sống động, anh chậm rãi đến gần Quân Nguyệt Nguyệt, cúi đầu nhìn về phía cô, trong mắt vẫn trong suốt trước sau như một, lại có dư ra một chút u ám ý vị không rõ. 

Tiếng sấm chớp bên ngoài không ngừng, Phương An Yến đang định qua thì Phương An Ngu đột nhiên xoay người cúi đầu, dựa vào bả vai Quân Nguyệt Nguyệt hôn lên khiến Phương An Yến bị dọa đến mức nhảy dựng lên, anh trai đòi cậu dẫn anh ấy tới đây, đã nói chỉ liếc một cái, tuyệt đối sẽ không làm thế nào.

Từ nhỏ Phương An Ngu vô cùng nghe lời, chưa bao giờ khiến người khác bận tâm, Phương An Yến nhất thời mềm lòng, cũng là vì cậu chưa từng thấy anh trai như vậy, thậm chí còn giống như sắp khóc rồi mới đồng ý dẫn anh đi. 

Ngay từ đầu Phương An Yến vẫn còn trông chừng anh, có điều Phương An Ngu ngồi rất ngoan ngoãn, thật sự chỉ nhìn thoáng qua, không gây ra bất cứ chuyện gì, cậu đã nghĩ đến trở lại vừa vặn vin vào cơ hội này khiến anh mình hết hy vọng. Cậu vừa từ nước ngoài trở về, chợt nghe mẹ nói, người phụ nữ chết tiệt Quân Duyệt này không chỉ bỏ mặc anh trai, còn xúi bậy anh ấy nhảy lầu, cậu đang định tìm cô tính sổ...

Kết quả...

Phương An Yến trợn mắt há hốc mồm nhìn anh trai kéo cả người phụ nữ này chống trên cửa, hung hăng hôn đến ngay cả cơ hội thở một cái cũng không hề cho.

Cậu vô cùng nóng ruột mà đã đụng phải lúc hai người kia thân mật rất nhiều lần, nhưng ngăn cách một cách cửa thật sự không k1ch thích bằng tận mắt nhìn thấy, Phương An Yến chưa từng nghĩ anh trai lại mạnh như vậy. 

Quân Nguyệt Nguyệt quả thực thở không ra hơi, lễ phục bó sát người cô mặc lại được ôm tựa như ôm một đứa trẻ, có xu hướng sắp trượt xuống bắp đùi rồi. 

Suy nghĩ của cô cũng bị đầu lưỡi của Phương An Ngu khuấy đảo mà trở nên hỗn loạn rồi, gắng gượng phân ra chút tinh thần lần mò thẻ phòng lấy tay đè lên cửa phía sau mở ra. 

Trước ánh mắt chăm chăm đờ đẫn của Phương An Yến, Quân Nguyệt Nguyệt và Phương An Ngu cùng nhau ngã về phía sau, ngã trên mặt thảm trước cửa phòng. 

Cô cũng chẳng quan tâm đ ến Phương An Yến nữa, kéo cánh tay Phương An Ngu vòng qua một vòng, dùng chân đạp lên cửa một lần nữa. 

"Rầm rầm" tiếng cửa khóa tự động vang lên, Phương An Yến cố giữ dáng vẻ môi khẽ nhếch, đứng trong hành lang mãi không đổi tư thế. 

"Cái méo gì đây!" Phương An Yến vội vã muốn lên gõ cửa nhưng sau đó sau đầu chợt lạnh, họng súng đen ngòm dí vào ngay sau gáy cậu, một giọng nữ khàn khàn lại lớn như thể trải qua tôi luyện vang lên ở sau lưng cậu.

"Bảo bối, anh muốn tôi chờ anh, tôi cũng không chẳng có kiên nhẫn gì đâu," Cô gái ăn mặc rất kỳ quái, không giống với tất cả các cô gái trong tiệc rượu, tóc buộc gọn gàng, cẩn thận ở sau gáy, mặc áo ba lỗ chiến đấu chỉnh tề, quần ngụy trang, giày hộp quân đội cao. trên lưng có buộc một túi nilon màu đen, chia thành rất nhiều ô vuông nhỏ, bên trong từng ô vuông đều được cắm các loại hình dạng khác nhau với tác dụng khác nhau. 

Trong nháy mắt Phương An Yến nghe thấy giọng cô gái thì sự kiêu căng lập tức biến mất hoàn toàn, thậm chí bắt đầu run lên đến ngay cả mắt thường cũng có thể nhìn thấy được. 

"Nhanh lên, đừng lãng phí thời gian, ngày mai tôi phải trở về rồi," Dáng người cô gái cũng có chút khác biệt, sống mũi cao hơn con gái bình thường rất nhiều, hốc mắt hơi lõm, mắt cũng không phải đen thuần túy mà màu xám nhạt phối hợp với bờ môi hơi mỏng với độ cong hơi nhếch lên, có chút lạnh như băng lại lộ ra chút ý vị hung hãn. 

Có điều nếu không nhìn kỹ, dấu hiệu con lai của cô nàng cũng không rõ ràng, thậm chí nếu không có những thứ cố ý hóa trang thành người cũng khó có thể phân biệt. 

Phương An Yến bị cây súng - vật phẩm vốn bị kiểm soát tuyệt đối ở quốc gia này dí tại gáy, nuốt một ngụm nước miếng sau đó cả người run rẩy lại càng rõ ràng hơn. 

"Lần sau tới nữa phải đến mấy tháng sau kia, anh ngoan ngoãn một chút," Cánh tay cô gái giật giật, họng súng từ gáy Phương An Yên, thẳng đường xuống lưng cậu dừng lại trên xương cụt. 

"Chỉ cần đêm nay biểu hiện tốt, tiền nhiệm vụ lần này sẽ cho anh đầu tư, được không?" Cô gái nói xong những lời này, quay mặt qua đối diện với Phương An Yến đang run rẩy đồng thời cong môi nở nụ cười, cười đến càn rõ lại chói mắt. 

"Vẫn còn tức giận vì chuyện buổi tối kia ư?" Cô nàng nhún vai, "Là anh tự đi nhầm phòng, làm hỏng chuyện tốt của tôi, đương nhiên phải dùng chỉnh anh coi như bồi thường, vả lại anh bồi thường cho tôi, không phải cũng rất thỏa mãn ư?"

Cô gái thấy Phương An Yến thật sự run dữ dội, thu hồi súng, tay không kéo cậu, "Nhanh lên, Tạp San đã nhắn tin cho tôi, bên kia có nhiệm vụ, sáng mai tôi đã phải bay về rồi..."

Tay chân Phương An Yến lạnh buốt, cả người rét run, nhưng bị cô gái này lôi kéo lại ngoan ngoãn theo sát tựa như một chú cún con đi tới mở một cửa phòng khác. 

"Rắc rắc" khóa điện tử tự động đóng, tim cậu lại vì tiếng động này đột nhiên nhảy lên một cái. 

Một giây sau cô gái trước mặt cậu cầm súng để sau lưng ra tiện tay ném trên mặt bàn, dùng tốc độ sét đánh không thèm che mục tiêu ngay trước mặt Phương An Yến, cởi hết toàn bộ quần áo trên người cậu. 

"Bảo bối à, muốn làm cùng không?"

Cả người cơ bắp còn mạnh mẽ hơn đàn ông cùng vết sẹo lộ ra trước mắt, đầu Phương An Yến dính trên cửa lắc như trống bỏi, đáng thương giống hệt như con gái nhà lành đáng thương bị ép phải đi làm gái. 

Ngày đó Phương An Ngu tới một quán bar ở Bối Hạ Nhĩ bàn chuyện làm ăn, đối phương đến giờ lại thay đổi, cậu bị đánh bại hoàn toàn, lúc này mà bàn chuyện không thành thì đoán chừng nhà cậu thật sự không chống nổi nữa, trong lòng khó chịu nên cậu uống nhiều hơn mấy chén rồi đến khi tìm toilet, đẩy nhầm cửa...

Đến bây giờ Phương An Yến  vẫn còn nhớ khi đó cậu khiếp sợ bao nhiêu, cô gái này cầm dao trong tay, đang "vẽ vời" trên gót chân một người, người đó bị trói, gào thét a a a mãi, trên người nhiều vết dao chém. 

Đến bây giờ cậu vẫn còn nhớ, người bị trói kia nhìn thấy cậu vào, thừa dịp cô gái này ngây người không biết giãy trói ra được bằng cách nào, nhảy lên chạy về phía cửa, tông cậu ngã xuống đất, trực tiếp tông nát hành lang kính ở tầng hai nhảy xuống...

Từ nhỏ Phương An Yến sống trong xã hội pháp trị*, dù có xem trên TV nhiều hơn nữa nhưng trước giờ cũng chưa từng tận mắt chứng kiến hiện trường khiếp sợ như vậy, pháp luật ở đâu?!

*Xã hội pháp trị: xã hội được cai quản bằng pháp luật. 

Cậu chỉ từng nghe nói Bối Hạ Nhĩ rất loạn lạc, quân đội chính phủ thường xuyên đánh nhau với lính đánh thuê, một người chết trên đường cái một hai ngày có thể không ai để ý đến, nhưng những thứ đó đều là nghe nói, Phương An Yến đi hai lần, chưa từng thấy hiện trường nào đi quá xã hội pháp trị. 

Lúc đó Phương An Yến thật sự choáng váng, cậu bị đụng té xuống đất, ánh mắt lại cứng đờ nhìn chằm chằm vào vết máu trên ga giường, là của người đàn ông vừa nhảy lầu đó. 

Cô gái này cũng đi ra ngoài nhanh như gió đuổi theo nhưng chưa nhảy xuống theo mà là đứng bên cửa sổ cảm thán một tiếng đáng tiếc. 

Sau đó Phương An Yến bị kéo chân túm vào phòng như thế nào, hôn môi cùng một cô gái lạ lẫm dùng súng dí vào đầu ra sao, thậm chí... đến bây giờ ký ức của cậu vẫn có chút mơ hồ. 

Chỉ nhớ cô gái này nói cho cậu biết, cô nàng là lính đánh thuê, nói với cậu rằng vì cậu thả lễ vật người khác tặng cô trốn mất nên bắt đền cậu...

Phương An Yến thật sự sợ hãi, cậu bị dọa cả đêm không thể bắn nổi một lần khiến cô gái kia kinh ngạc giống như nhặt được bảo bối, từ đó bắt đầu quấn lấy cậu. 

Phương An Yến đã thử báo cảnh sát không chỉ một lần, nhưng mỗi lần báo chẳng những không bắt được người mà ngay cả một chút dấu vết của cô nàng cũng không tìm thấy, như là cậu đang bịa chuyện. 

Nhưng cảnh sát vừa đi, nàng lại không biết xuất hiện ở đâu ra, một tháng đó của Phương An Yến, từ ban đầu sợ tới mức gào thét chửi bậy đến bây giờ có thể cắn răng chấp nhận tiền cô nàng đưa cho bù vào chuỗi tài chính nhà họ Phương, trải qua quá trình nội tâm trong đó không thể nói với người ngoài. 

Ném không được, giãy giụa cũng chẳng thoát được, cô nàng là dân lưu vong, có thể dễ dàng tháo các đốt ngón tay của cậu ra, còn có thể giở trò cải trang trở về, sau đó lần thứ năm cậu báo cảnh sát, cô nàng trực tiếp dùng súng dí vào đầu cậu, tiếng lên đạn dọa Phương An Yến suýt chút nữa tè ra quần.

Trước mặt cái chết, Phương An Yến không dám đánh cược, cậu chỉ là người bình thường.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương