Đợi đến khi cô đi vào, Lịch Cách không nhịn được lại đi về đằng trước một chút, định bụng đánh giá Phương An Ngu kĩ một chút, ai dè Quân Nguyệt Nguyệt vừa rời khỏi, anh đã mở mắt. 

Lịch Cách trừng mắt nhìn xuống, vừa vặn đối mắt với ánh mắt Phương An Ngu xoay qua. 

Ánh mắt hai người giao nhau trên không trung, thoạt nhìn qua khí thế của Lịch Cách do đứng từ trên cao nhìn xuống lộ ra vẻ vô cùng mạnh mẽ, anh ấy lăn lộn từ nhỏ, hiện tại lại ăn mặc lịch sự bại hoại cũng vẫn có phong cách kiểu xã hội đen. 

Mà Phương An Ngu bị thương nằm trên giường, chân bị treo lên, sắc mặt lại tái nhợt, nhìn qua lại mềm mại vô hại, yếu ớt đến mức không chịu nổi một chút cú đánh. 

Nhưng ánh mắt tò mò của Lịch Cách giao nhau với ánh mắt anh trên không trung, sự vui vẻ trên mặt hơi cứng lại, anh ấy thề, anh ấy có thể cảm nhận được thái độ thù địch của Phương An Ngu. 

Từ ánh mắt đang mềm mại vỡ ra được che giấu bên dưới đôi mắt mềm mại, Lịch Cách cảm thấy sự lạnh lẽo rất rõ ràng. 

Anh ấy kinh ngạc đi về phía trước một bước, muốn nhìn rõ ràng nhưng đúng lúc này Quân Nguyệt Nguyệt mở cửa đi ra, Lịch Cách chỉ vào Phương An Ngu, nói, "Cậu ấy tỉnh rồi."

Kết quả vừa quay đầu lại, Phương An Ngu vẫn giữ tư thế đó, dáng vẻ ngủ rất sâu. 

Quân Nguyệt Nguyệt nhìn thoáng qua, lại nhìn Lịch Cách có hơi sững sờ, hiểu nhầm, nói, "Vẫn không nên đánh thức anh ấy."

Cô có chút không nỡ, "Tôi sợ anh ấy khóc, anh ấy khóc một cái là tôi sẽ không đi nổi nữa."

Lịch Cách há to miệng, nhìn dáng vẻ Phương An Ngu hơi thở vững vàng nhắm chặt hai mắt, mở miệng nói. "Nhưng đúng là vừa rồi cậu ấy tỉnh mà, còn lườm tôi nữa..."

Quân Nguyệt Nguyệt cười, "Vậy ư?" Cô đi đến bên cạnh Phương An Ngu, kề sát lên trán anh hôn một cái, nói với Lịch Cách, "Chúng ta đi thôi."

Lịch Cách vẫn định giải thích tiếp nhưng cuối cùng anh ấy cũng nói nữa, anh ấy tới đón Quân Nguyệt Nguyệt, dẫn người tới còn mang theo cả xe lăn, ban đầu không định màu mè như vậy nhưng quả thực Quân Nguyệt Nguyệt chỗ nào cũng đau, hơn nữa còn dỗ Phương An Ngu, cũng không nghỉ ngơi đàng hoàng. 

Cần gì phải làm tội chính mình, dù sao cũng ngồi lên rồi. 

Sau khi Quân Nguyệt Nguyệt đi, Phương An Ngu chậm rãi mở mắt ra, tầm mắt anh chuyển tới cửa, trên mặt lộ vẻ không biết làm sao. 

Cô biết cô phải để cho anh ngủ, lúc vừa rồi nằm bên cạnh anh đã nói mấy lần, Phương An Ngu ngủ theo ý cô muốn... Nhưng cái tên vừa rồi là ai?

Là đối tượng... kết hôn của cô ư?

Phương An Ngu nằm trên giường nhìn con rùa con trong ngăn để đồ của cô đã nhô đầu ra, hít sâu một hơi lại chậm rãi thở ra, anh phải tin cô, cô nói, sẽ không để anh đợi quá lâu.

Từ bệnh viện đi ra, Quân Nguyệt Nguyệt vô thức liếc nhìn bầu trời, quả nhiên tia chớp giống như mạng nhện chỉ nhỏ đi chứ không biến mất, cô ngồi xe lăn được người khác đẩy, trong lòng thật ra vẫn không muốn tin lắm, cô nhất định phải tranh thủ đi nơi sau cùng đó...

Cô chỉ ở lại bệnh viện Tịnh Châu một đêm, kết quả các mục kiểm tra bởi vì bật đèn xanh* nên ban đêm đã có. 

*Bật đèn xanh: Ý chỉ sự cho phép, trong trường hợp này có thể hiểu là đã ngầm đồng ý hoặc là đi cửa sau. 

Đúng là ngoài trừ vết thương bên ngoài cũng với tổn thương do bị kéo theo, không có những vết thương khác, quan sát cả đêm, hôm sau có thể xuất viện. 

Lúc về cô ngồi trên nhà di động* nghe nói là Lịch Cách mượn của bạn ở chỗ đó, suốt đường đi nằm mà về đó, đến nhà họ Quân, ông cụ Quân mặt nặng nề nói cô vài câu, nhưng trước mặt Lịch Cách cũng không nói lời gì nặng nề, còn bảo cô cảm ơn Lịch Cách cho đàng hoàng đã giúp chuyện càn quấy của cô. 

*Nhà di động hay xe RV (Recreational Vehicle, hay motorhome): Đây là một dạng xe chuyên dụng dành cho những chuyến du lịch xa, dài ngày với đầy đủ các tiện nghi được trang bị trên xe từ tủ lạnh, bếp, lò vi sóng, điều hòa, giường, …

Quân Nguyệt Nguyệt rất biết điều, nói chừng nào cô khỏe sẽ mời Lịch Cách ăn cơm, anh ấy vui vẻ đồng ý, vui vẻ y chang nhìn hai người tương tác còn có ông cụ Quân. 

Đêm hôm đó, ngay trước sự giám sát của ông cụ Quân, Quân Nguyệt Nguyệt ký thỏa thuận ly hôn. 

Mẹ nó mùi vị bị người khác ép buộc thật sự không dễ chịu, nhưng trừ cách đó ra cô cũng không nghĩ ra được biện pháp nào khác, mấy tháng này cô phải làm ổn thỏa tất cả, cần phải chuẩn bị trước khi mạt thế tới, phải tích bằng được cho Phương An Ngu một đống vật tư nửa đời không lo. 

Cho nên lúc bàn bạc riêng với Lịch Cách, cô vứt bỏ chỗ giải trí kiếm nhiều lợi nhất, lựa chọn nơi trong khu shopping, hơn nữa nhất định khăng khăng giữ ý định muốn tu sửa để dự trữ bên dưới, vốn vị trí phân khu Lịch Cách định cho cô là nơi có lợi nhuận kếch xù nhất nhưng lại tự lựa chọn nơi có lợi nhuận ít nhất. 

"Tu sửa siêu thị cùng diện tích để dự trữ bên dưới" Lịch Cách không nhịn được hỏi, "Vì sao?"

Quân Nguyệt Nguyệt nhìn Lịch Cách, nghĩ ngợi rồi cũng không giấu giếm, "Tôi muốn dự trữ rất nhiều thứ."

"Nhưng khi phân chia siêu thị đã có kèm theo nhà kho cỡ lớn rồi, chuyện này..."

"Không đủ dùng, tôi muốn chuẩn bị nhiều thứ lắm, cứ xây dựng kho dự trữ trước, khi bắt đầu tiền vốn đợt đầu tiên, tôi muốn dùng 1%."

“Rốt cuộc cô muốn làm gì?” Lịch Cách nói, “Đồ ở siêu thị phải đảm bảo tươi mới, việc cô dự trữ không hề có tác dụng, huống hồ 1% vốn đầu vào, cô muốn làm gì, lúc trước hai chúng ta bàn bạc cũng không có điều này.”

Giọng Lịch Cách không khỏi lạnh đi, Quân Nguyệt Nguyệt nhìn tia chớp bên ngoài vẫn không ngừng những ngày này, nhìn Lịch Cách nói, “Tôi có thể không lấy toàn bộ lợi nhuận của khu vực cảnh quan năm đầu tiên, đổi lấy 1% tiền vốn đầu vào này.”

Lịch Cách đứng lên, nhìn Quân Nguyệt Nguyệt, “Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Cô phải nói cho rõ ràng,”

Lợi nhuận của năm thứ nhất quả thực rất hấp dẫn, nhưng anh ấy phải làm cho rõ Quân Nguyệt Nguyệt muốn làm gì.

“Tiệc đính hôn tổ chức vào đầu tháng sau đi, trước đó tôi định tới một nơi,” Quân Nguyệt Nguyệt nói, “Sau khi trở về, tôi sẽ nói cho anh biết, tôi cần tiền này để làm gì.”

Sau khi nói xong cô nhìn ra bầu trời xám xịt ngoài cửa đã hơn một tháng không thấy ánh mặt trời, nói, “Tháng sau là tháng mười rồi, cuối thu đầu đông, anh xem lá cây bên ngoài dường như không có chút nào muốn rơi không?”

Lịch Cách không biết vì sao Quân Nguyệt Nguyệt lại lảng sang cây, nhưng nghe vậy cũng nhíu mày, quả thực là gần đây thời tiết cũng không bình thường lắm… Có điều chuyên gia trên TV nói, là do toàn cầu nóng lên tạo thành đó.

Có điều chuyện đó và chuyện cô muốn dùng tiền vốn chung có liên quan gì! Người phụ trách công trình chính là anh ấy dự trù vốn đầu vào lần đầu này không đủ dùng, Lịch Cách đưa mắt từ ngoài cửa sổ về, nhíu mày nhìn Quân Nguyệt Nguyệt, "Cô muốn đi đâu? Thăm đóa hoa mềm mại của cô? Không phải cô đã thuê người ở gần nhà cậu ta nhìn chằm chằm rồi sao?

Quân Nguyệt Nguyệt lắc đầu, "Tôi muốn đi huyện Khánh Thư một chuyến.

Cái tên này vừa được nói ra, Lịch Cách có chút sửng sốt, nhíu mày nghỉ ngợi, chưa từng nghe qua tên này, sau đó lấy điện thoại ra tìm kiếm thử, sau đó đã không nhịn được nổi đóa, "Thời điểm này cô vượt hơn nửa quốc gia, đi tới nơi thâm sơn cùng cốc đó làm gì!"

Anh ấy bị Quân Nguyệt Nguyệt ép trở thành khủng long bạo chúa, xoay vòng trên đất, "Bây giờ là ngày 25, đầu tháng đã đính hôn rồi, bây giờ cô đi thì lúc nào trở về? Giai đoạn bỏ vốn cũng tức khắc đến rồi, thời điểm khởi công cô không đi sao!"

"Sao tôi không phát hiện ra cô không đáng tin cậy như vậy từ sớm nhỉ!" Tay Lịch Cách xoa eo, nóng nảy bứt tóc mình, không ngờ lại túm cả tóc giả ra, anh ấy sững người, dứt khoát cuộn tóc giả lại ôm trong ngực, ngược lại đầu ở bên dưới tóc giả không hói nhưng ngắn ngủn chỉ là một lớp da mỏng màu xanh, từ sau lỗ tai đến cả gáy dày đặc vết sẹo lớn hình cái gáo. 

"Tôi đi rồi sẽ trở lại, trong vòng năm ngày chắc chắn sẽ trở về, tôi chỉ nhìn..."" Quân Nguyệt Nguyệt quay đầu, nhìn kiểu tóc của Lịch Cách giống như tội phạm đang cải tạo, giọng nói nghẹn lại một chút, lại nói ra, "Đi nhìn rồi sẽ trở lại."

"Cô thăm ai? Tôi cũng không nghe nói nhà họ Quân còn có bà con xa như vậy," Lịch Cách không để ý tới hình tượng hỗn loạn giống chạy trốn này của mình nhưng lại không vui khi cô và anh ấy thật sự trở mặt, bởi Quân Nguyệt Nguyệt thật sự là cộng sự rất dễ nói chuyện, Lịch Cách cứ thế lấn tới.

Nếu không phải cô ôm điện thoại cả ngày xem ảnh chụp mơ hồ không rõ gửi về đóa hoa mềm mại của mình, kiểu hợp tác giống như vô tư kính dâng, Lịch Cách cũng sắp hoài nghi Quân Nguyệt Nguyệt thích chính mình, đến điên rồi. 

Có điều hợp đồng bí mật của hai người, ông cụ Quân không biết, cũng không thả hoàn toàn quyền lợi trên tay cho Quân Nguyệt Nguyệt, đoán chừng phải chờ tới sau khi đính hôn.

Có điều Lịch Cách không vội, bởi ngày Quân Nguyệt Nguyệt thực sự trở thành người cầm quyền nhà họ Quân, hợp đồng giữa bọn họ sẽ có hiệu lực, cho dù cuối cùng cô không thể, hạng mục hợp tác này với nhà họ Quân coi như huyết kiếm không lỗ*.

*Huyết kiếm không lỗ (cổ văn): bỏ vốn mồ hôi và máu đi kiếm tiền chỉ mong không thua lỗ tiền vốn. 

Gần đây tính tình Lịch Cách nóng nảy nhưng kìm nén mấy lần, thở dài nói ra, "Đồng ý, tôi mặc kệ cô làm gì, cô đi thì đi, đến lúc đính hôn phải trở về, tôi phải hai người đi cùng cô, đều là vệ sĩ đi theo bên cạnh tôi rất lâu."

Quân Nguyệt Nguyệt lại không từ chối, ngay đêm hôm đó cô ngồi xe đi Bình Xuyên, ông cụ Quân dạo này hoàn toàn chưa từng hỏi cô đi đâu, chỉ cần có Lịch Cách làm ngụy trang, vài ngày cô không trở lại ông ta cũng không phát hiện được. 

Hôm sau cô lên máy bay ở Bình Xuyên, qua Chương Quang, ở Chương Quang lại chuyển qua hai lần xe khách, đến trưa ngày thứ ba mới tới huyện Khánh Thư. 

Sau khi xuống xe, Quân Nguyệt Nguyệt đứng ở trạm ra vừa quen thuộc vừa lạ lẫm, mãi không di chuyển, tất cả ở nơi đây đều giống như đúc với ký ức kiếp trước của cô khiến cô cảm thấy hít thở không thông. 

Cô không lập tức đi tìm người mà là tìm khách sạn ở gần đây thu xếp xong xuôi trước, mang hai vệ sĩ trầm mặc đi theo ăn xong cơm rồi ngủ một giấc đàng hoàng, đến sáng ngày hôm sau, bắt xe buýt đến khu cô ở kiếp trước. 

Đi trên đường nhỏ gạch đá không ai tu sửa vẫn gồ ghề như trước, càng đến gần nhà đầu ngõ đã từng ở thì cô lại càng có cảm giác nghẹt thở khó nói nên lời. 

Trên đường đi cô phỏng đoán tất cả các loại khả năng từ sau khi tỉnh lại ở cơ thể Quân Duyệt, tất cả mọi chuyện xảy ra cũng đều suy nghĩ kỹ lưỡng, cuối cùng rút ra được một kết luận, chỉ có một loại kết quả có thể phù hợp với tất cả suy đoán cùng với hiện tượng lạ phát sinh. 

Quân Nguyệt Nguyệt ôm tâm trạng buồn bực khó nói nổi, đứng ở đầu ngõ, nhìn về cánh cửa lớn cũ nát nhiều năm không người sửa chữa cách đó không xa, đó từng là nơi cô học cấp ba ở Chương Quang trở về, luôn mang theo cả người mệt mỏi cùng với lòng trung thành mà kéo ra. 

Cánh cửa này đã từng mang đến cho cô những năm tháng vô số điều bình thường nhưng cũng hạnh phúc, tuy nhiên bây giờ Quân Nguyệt Nguyệt lại không có dũng khí đi gõ lên vài cái. 

Cô đứng trước ngõ đến mức hai chân mỏi nhừ, người qua lại thấy cô đều nhìn với ánh mắt kỳ quái, Quân Nguyệt Nguyệt biết toàn bộ những người này, thím Vương sát vách, chồng thím là công nhân bị sa thải, duy trì cuộc sống của một nhà bốn miệng ăn dựa vào việc thím nướng bánh quy nhưng vẫn hòa thuận lại đầm ấm. 

Chú Trương, con cái không ở bên cạnh, sống một mình nhưng sức khỏe rất tốt thích nhất là đi tới quảng trường thể thao chơi cờ. 

Những người cô vô cùng quen đã từng sống ở bên cạnh nhưng sau khi mạt thế biến thành một đám người chết di động tứ chi cứng ngắc miệng mở rộng chỉ biết truy đuổi người khác. 

Một thế giới như vậy, Quân Nguyệt Nguyệt thật sự sợ hãi nhưng cũng không có cách nào không ép mình đi đối mặt, bởi vì cả đời này cô biết bạn đồng hành của cô sẽ không vứt bỏ cô dưới bất kỳ tình huống nào. 

Nghĩ đến Phương An Ngu, Quân Nguyệt Nguyệt hít sâu, cuối cùng chuyển động về phía cái nhà ở ngõ kia nhưng chỉ đi một bước lại cứng đờ dừng lại, ngay cả đầu cũng không dám quay trở lại. 

Sau lưng truyền đến tiếng nói vô cùng quen thuộc của một người phụ nữ, đang đuổi theo một đứa trẻ chạy nhanh qua người cô, "Tinh Tinh! Con chờ một chút, đừng chạy nhanh quá, ngã đó!"

Quân Nguyệt Nguyệt cắn răng, cắn đến mỏi nhừ mới không khóc lên, giọng nói của bà ấy vẫn dịu dàng như vậy, bà đã từng là người nhà gần gũi nhất của Quân Nguyệt Nguyệt, mỗi lần cô nghỉ trở về, đều đưa tiền làm thuê cho bà, bà sẽ luôn nói, "Con lớn rồi, tự giữ lại mua quần áo nhìn đẹp hơn đi."

Cô cắn đến trong miệng tràn ngập mùi máu tươi, cô đã từng cảm thấy, không có bố, mẹ và em trai là người gần gũi nhất cả đời mình, nhưng giọng nói này, ở một ngày nào đó phải lựa chọn đối mặt với sống chết, dùng cùng ngữ điệu ấy nói với người khác, "Các người muốn làm gì nó cũng được, nó không sao đâu..."

Nó không sao đâu.

Quân Nguyệt Nguyệt hơi ngẩng đầu lên, ép nước mắt trong hốc mắt trở lại, cô vẫn không nhịn được mà hận, mà oán trách. 

Dựa vào cái gì bán cô thì không sao kia chứ. 

Người phụ nữ sắp đi lướt qua người cô, Quân Nguyệt Nguyệt đột nhiên mở miệng nói chuyện, cô nhìn thẳng về phía người phụ nữ, rốt cuộc nước mắt vẫn không nghe lời mà trào ra. 

Nhưng cô lại nở nụ cười, siết chặt tay, cười hỏi, "Bác là mẹ của Quân Nguyệt Nguyệt sao? Cháu là bạn học của bạn ấy, đến tìm bạn ấy có chút việc."

Người phụ nữ sửng sốt một chút, vô thức nhìn qua con trai mình vẫn vụng về mở cửa, lại hơi cảnh giác nhìn Quân Nguyệt Nguyệt, nghĩ đến quảng cáo lừa bịp gần đây, lắc đầu nói, "Cô nhận lầm người rồi, tôi không phải."

Lúc này trong nháy mắt cả người Quân Nguyệt Nguyệt phát lạnh, nhưng chỉ kìm nén cảm xúc như núi thở biển gầm, tiếp tục hỏi, "Sao thế được, Quân Nguyệt Nguyệt nói với cháu, nhà bạn ấy ở đây, bạn ấy học ở trường sư phạm Chương Quang, là bạn học với cháu, bạn ấy nói ngày nghỉ không về được, bảo cháu đưa chút tiền cho mẹ và em trai của bạn ấy mà."

Người phụ nữ vừa nghe là đến đưa tiền, buông lỏng cảnh giác một chút nhưng do dự một chút, vẫn nói, "Tôi không phải mẹ của Quân Nguyệt Nguyệt, gần đây cũng không ai tên Quân Nguyệt Nguyệt, tôi chỉ có một đứa con."

Bà ta nói xong thì chỉ về phía con trai mình đã vào cửa. 

"Mấy người tìm lộn chỗ rồi, ở nơi này tôi chưa từng nghe nói qua nhà ai có học trò tên đó cả, họ Quân, cũng không có." Người phụ nữ nói xong, nhìn Quân Nguyệt Nguyệt khóc đến không thành hình dáng, có điều cũng chỉ do dự một lát sau đó đi vào trong ngõ nhỏ.

Vệ sĩ đều đứng ở đằng xa, Quân Nguyệt Nguyệt khóc thành tiếng ngồi xổm xuống, ôm lấy đầu gối mình. 

Không có người tên Quân Nguyệt Nguyệt, cô đã đoán đúng. 

Cô ở mạt thế trọng sinh thành Quân Duyệt, tất cả đều lặp lại, nếu như người thật sự có linh hồn, vậy thế giới này sẽ không có Quân Nguyệt Nguyệt. 

Mà chẳng phải cô cũng xuyên qua một quyển sách, mà là trọng sinh về trước mạt thế, bản thân cô… chỉ sống trong thế giới đổ nát bên ngoài cốt truyện. 

Nhân vật chính của quyển sách này, bọn họ sống ở thế giới bình thường, thời điểm bọn họ hạnh phúc mỹ mãn bằng cái kết người yêu nhau ở bên cạnh nhau, mà những nhân vật được thế giới bổ sung vào như bọn họ, sau khi sách kết thúc lại sống trong địa ngục. 

Đây là giải thích duy nhất có khả năng, nguyên nhân vì sao mạt thế không có thông tin của nhân vật chính. 

Quân Nguyệt Nguyệt ngồi xổm trên đất, không khóc một lúc lâu, đây là kết cục đã đã đoán trước được, nhưng tự mình nghiệm chứng* chính mình biến mất trên đời này, cô vẫn có cảm giác hư ảo không nói rõ được. 

*Nghiệm chứng: kiểm tra và xác minh. 

Hai vệ sĩ kia ở xa xa nhìn cô ngồi xổm ở đó, một lúc sau cũng đi tới, hỏi thăm cô không có việc gì chứ. 

"Tôi không sao," Quân Nguyệt Nguyệt đứng lên, cảm xúc nặng trĩu cùng với gông xiềng tình thân hai đời khóa chặt cô, theo bước chân cô đi, rời khỏi cô. 

Tốt lắm, cô nói với chính mình. 

Trên đường trở về cô vẫn luôn ngủ, giống như đời này chưa từng ngủ qua như vậy, thời gian tỉnh lại duy nhất chỉ là mơ màng dụi mắt, hỏi thăm thám tử cô thuê gửi ảnh chụp của Phương An Ngu cho cô. 

Anh đang cho cá ăn, thoạt nhìn rất tốt. 

Cô cũng rất tốt, Quân Nguyệt Nguyệt cất di động đi, cười nhìn ngoài xe, là sự thoải mái từ kiếp trước đến muộn. 

Cô vội vàng trở về trước tiệc đính hôn vào đầu tháng, có điều vẫn không có tinh thần gì cả, ngủ một ngày một đêm, Lịch Cách trêu cô dù ra ngoài yêu đương vụng trộm cũng không đến nỗi mệt mỏi thành như vậy. 

Vào ngày tiệc đính hôn Quân Nguyệt Nguyệt thức dậy rửa mặt trước, mơ màng mà tùy ý để cho thợ trang điểm, nhà tạo mẫu giày vò. 

Đợi đến khi chuẩn bị xong toàn bộ, Lịch Cách tự mình lái xe đến đón cô, mãi cho đến khi đến khách sạn, Quân Nguyệt Nguyệt mới lấy lại chút tinh thần, thời điểm nhìn thấy cổng khinh khí cầu hình vòm, nhớ đến chuyện trước đó cô với Phương An Ngu đi mua cá, tuy nơi này là Bình Xuyên, cô vẫn không kìm được cảm giác cổng khinh khí cầu hình vòm này nhìn giống như là tay nghề của cùng một chỗ tổ chức hôn lễ. 

Ông cụ Quân còn chưa tới thì sẽ chưa chính thức bắt đầu, khách mời lúc này là người có máu mặt ở Bình Xuyên, còn có một phần là người ở thành phố Khâu Hải tới, người có ý đồ muốn đầu tư hạng mục kia, và cả một vài người bạn thâm giao ông cụ Quân. 

Lúc Quân Nguyệt Nguyệt tiến vào thì sẽ đeo mặt nạ mỉm cười, tay nhẹ nhàng khoác lên cánh tay Lịch Cách, cẩn thận làm một bình hoa. 

Bây giờ cô còn chưa hoàn toàn có thực quyền, trước khi ông cụ Quân, cô chỉ cần làm một bình hoa ngoan ngoãn là được rồi. 

Cô duy trì nụ cười tiêu chuẩn, tao nhã, bưng chén rượu tựa như chim nhỏ nép vào người theo sát bên cạnh Lịch Cách hàn huyên với người không quen biết trong phòng, chỉ cần qua đêm nay rồi, cho dù ông cụ Quân vẫn không chịu ủy quyền hoàn toàn, cũng sẽ có chút yên tâm với cô hơn, biết đâu khỏi cần chờ cô và Lịch Cách kết hôn thật sự, tất cả đã thành rồi. 

Lịch Cách xoay người, Quân Nguyệt Nguyệt định giả cười với người đối diện cho tốt, nhưng sau khi nhìn thấy người đối diện, nụ cười trên mặt cô cứng đờ. 

Phản ứng đầu tiên của Quân Nguyệt Nguyệt chính là nhanh chóng bỏ cánh tay Lịch Cách khoác trên vai cô xuống

Cái mịa gì đây! Sao Phương An Ngu lại ở chỗ này!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương