Hai người căng thẳng cả ngày, đều rất mệt mỏi, Cố Cửu Tư đi nghỉ ngơi trước, Liễu Ngọc Như rửa mặt chải đầu xong cũng lên giường, nàng dựa vào ngực Cố Cửu Tư, đột nhiên nhớ ra: “Vì sao hôm nay chàng lại để Diệp đại ca quản lý? Huynh ấy vừa đến Vọng Đô, không sợ huynh ấy không làm mọi người tin phục sao?”




“Mấy quan viên trong thành Vọng Đô ta biết rõ,” Cố Cửu Tư nhắm mắt, bình tĩnh nói, “Người làm tốt đều bị Phạm Hiên mang đi rồi, còn lại vài quan viên bình thường, bọn họ không chịu đựng nổi hoàn cảnh này, nếu để bọn họ quản lý, có lẽ đến lúc đó ta sẽ gặp khó khăn, tất cả bọn họ sẽ đầu hàng, bọn họ hàng rồi, Lương Vương vào thành, nàng và cha nương là người nhà của tướng lãnh, e là không trốn thoát.”



Cố Cửu Tư bình tĩnh nói: “Ta hiểu rất rõ bản lĩnh và phẩm tính của Diệp Thế An, giao việc cho huynh ấy, dù ta chiến bại, huynh ấy cũng sẽ thủ thành mà không tiếc bất cứ giá nào. Hơn nữa đối với việc thủ thành, trước kia Diệp Thế An đi theo thúc phụ huynh ấy để mở mang kiến thức, huynh ấy lại là người thông minh, để huynh ấy quản lý còn tốt hơn mấy kẻ vô dụng chỉ biết bỏ túi riêng kia nhiều. Còn chuyện huynh ấy có thể để mọi người tin phục hay không, không phải còn có nàng sao?”



Nghe Cố Cửu Tư nhắc đến mình, Liễu Ngọc Như bất đắc dĩ: “Ngay cả ta mà chàng cũng tính kế sao?”



“Đâu phải tính kế,” Cố Cửu Tư thở dài, “Đây là hiểu biết.”



Liễu Ngọc Như nghe vậy bật cười, nàng dựa vào hắn, nói tiếp: “Vậy hôm nay chàng lao ra khỏi thành như vậy là tính được bọn chúng sẽ lui binh?”



“Thử một lần thôi.”



Cố Cửu Tư nhắm mắt lại, hờ hững nói: “Căn bản lúc bọn chúng đến là trong thành chưa chuẩn bị gì, nếu trực tiếp công thành, thành trì tất phá không thể nghi ngờ. Ta tính toán, Lương Vương được ăn cả ngã về không như vậy, tất nhiên toàn quân đều sẽ hoảng sợ, vô cùng thận trọng. Cho nên ta cố ý mang binh ra ngoài, bày trận ở phía trước, để bọn chúng cho rằng ta đã biết tin. Sau đó ta lại mắng bọn chúng, tiếp theo làm bộ chiến bại chạy trốn, thời điểm Lương Vương truy kích, ta để bọn chúng đến gần vẫn không bắn tên, hoàn toàn như muốn dụ dỗ bọn chúng vào thành, diễn kịch như vậy, Lương Vương sẽ sợ hãi, cho rằng Phạm đại nhân đã sớm nhận được tin tức, cố ý mai phục chờ bọn chúng ở chỗ này, chỉ là lúc trẻ ta không có kinh nghiệm, diễn kịch quá cường điệu, để bọn chúng nhìn ra cơ hội.”



Liễu Ngọc Như nghe vậy, cuối cùng cũng hiểu vì sao hôm nay Lương Vương lui binh ở một dặm cuối cùng.




Cố Cửu Tư đang diễn kịch, sao Lương Vương không phải đang thử? Nếu lúc ấy người trong thành biểu hiện ra ý cản trở, có lẽ Lương Vương sẽ kiên định quyết tâm đánh lại đây. Chỉ là Cố Cửu Tư kiên trì đến dặm cuối cùng vẫn không bắn tên, lúc này mới thực sự khiến Lương Vương bất an lui binh.



“Đây là cơ hội quyết định cuối cùng của Lương Vương, không chỉ có phải chiếm được Vọng Đô, hắn ta còn không thể tổn thất quá nghiêm trọng,” Cố Cửu Tư hơi buồn ngủ, “Nếu không, đến lúc đó Phạm Hiên đánh trở về, căn bản hắn ta không có cơ hội liên hệ với Bắc Lương và chống lại Phạm Hiên, vậy hắn công dã tràng rồi. Nhưng hắn ta không thể không chiếm Vọng Đô, cho nên bây giờ hắn ta đang chờ thời cơ tiến công tốt nhất, thời điểm đến, bọn chúng sẽ động thủ.”



Nói rồi Cố Cửu Tư mở mắt ra, hắn giơ tay vỗ lưng Liễu Ngọc Như, miễn cưỡng cười: “Có điều nàng đừng sợ…”



“Ta không sợ.” Liễu Ngọc Như quyết đoán mở miệng, nàng ôm lấy Cố Cửu Tư, nghe tiếng tim Cố Cửu Tư đập, dịu dàng nói, “Mưa gió đến rồi, chàng ở bên ta, ta không sợ chút nào.”



Cố Cửu Tư ngẩn người, hắn mím môi, cuối cùng không nói gì cả, hắn thở dài, duỗi tay ôm lấy Liễu Ngọc Như.



“Ta nợ nàng một hôn lễ.”



Hắn dịu dàng mở miệng, Liễu Ngọc Như mê mang, nghe hắn nói: “Chờ chuyện này xong, chúng ta sẽ thành thân.”



Mặt Liễu Ngọc Như đỏ lên, thấp giọng lên tiếng, không nhiều lời.



Người thì luôn phải có hi vọng.



Lúc hai người đi ngủ, trên thành lâu lại vô cùng náo nhiệt, toàn bộ cô nương trong thành Vọng Đô đều lên trên thành lâu, hát khúc Kinh Châu, vui vẻ nói cười trên thành lâu. Các nàng ấy hát múa gọi binh lính ngoài thành, có vài binh lính ngoài thành bị ồn ào không ngủ được, hơn nửa đêm, thấy cô nương đứng trên thành lâu, lụa mỏng bọc thân, càng không ngủ được.



Bọn họ đã chinh chiến ở ngoài hơn nửa năm, đặc biệt là mấy tháng này, vội vàng hành quân, hầu như không gần nữ sắc, giờ phút này nhìn các nữ nhân trên thành lâu, vài người gan lớn không nhịn được bèn đến gần để nhìn cho rõ hơn.




Mọi người nghe khúc quê hương, nhìn nữ nhân phía xa, nằm trên nền đất lạnh lẽo, bỗng nhiên cảm thấy mờ mịt.



Đi đến nơi này là vì cái gì chứ?



Bây giờ quê hương đã bị Lưu Hành Tri đánh chiếm, Đông Đô lại bị Phạm Hiên bao vây, ngàn dặm xa xôi đến thành Vọng Đô, cho dù công chiếm được Vọng Đô rồi thì sau này sẽ ra sao?



Lời Cố Cửu Tư mắng ban sáng hiện lên trong đầu binh lính, đây không phải lần đầu tiên bọn họ nghe nói như vậy, nhưng lại là lần đầu bị người ta mắng trần trụi như vậy, loạn thần tặc tử, bất trung bất nghĩa, đánh cả thiên hạ. Gây họa cho dân, loạn kỷ cương Đại Vinh, đánh cả quốc gia.



Rõ ràng là chuyện của một mình Lương Vương, sao lại kéo mọi người đến mức độ này chứ?



Hát múa cả đêm như vậy, đến hừng đông, trưởng quan trong quân mới phát hiện rất nhiều binh lính lén chạy đi ngắm các cô nương, bọn chúng bắt người về, chém vài người tại chỗ, sau đó tất cả mọi người mới ngừng nghỉ, trở về lều trại.



Nhưng mà chém mấy người kia rồi lại trở thành cái gai trong lòng mọi người, đi theo Lương Vương trở thành nghịch tặc như vậy, nhưng mới chỉ ngắm cô nương đã bị chém thủ cấp.



Mọi người vô cùng căm giận, mà cả đêm cũng không được nghỉ ngơi yên ổn, quân đội sau của Lương Vương đang đến, Lương Vương phát hiện lòng quân không ổn, hắn hơi bất an.



Còn Cố Cửu Tư nghỉ ngơi xong, sáng sớm bảo người nấu một bát canh lê nhuận họng, mặc trường sam màu đỏ, khoác áo lông chồn ấm màu trắng, đỉnh đầu kim quan, tay cầm lò sưởi, phân phó Mộc Nam: “Ngươi đi trong thành tìm vài người biết mắng chửi đến, không quan tâm nam nữ già trẻ, biết mắng là được.”



“Chàng lại muốn làm gì vậy?”



Liễu Ngọc Như cười đi ra từ trong phòng, nhìn cách ăn mặc của Cố Cửu Tư.



Hắn quen sống xinh đẹp, bây giờ mặc áo choàng đỏ, áo choàng lông chồn xù xù màu trắng, trong vẻ đẹp này có vài phần minh diễm, rơi vào trong mắt Liễu Ngọc Như lại mang theo cảm giác đáng yêu.



Nhưng người khác lại không cảm thấy gì, chỉ cảm thấy người này anh tuấn trộn lẫn xinh đẹp, vẫn là quan phụ mẫu Cố Cửu Tư tuấn lãng của bọn họ.



Cố Cửu Tư thấy Liễu Ngọc Như đi ra, cười nói: “Ta lên thành lâu nhìn xem, dẫn người đi cãi nhau với bọn chúng.”



Liễu Ngọc Như cảm thấy lời nói ra từ miệng Cố Cửu Tư như một trò đùa, vài vạn đại quân đứng ở cửa như vậy lại cãi nhau, nàng thở dài, tiến lên sửa sang lại y phục cho hắn, dịu dàng nói: “Tùy tiện mắng là được, đừng có mắng khàn giọng nữa nhé.”



Cố Cửu Tư bị lời này chọc cười, xua tay nói: “Yên tâm đi, lần này mang theo người giúp đỡ mà.”



Cố Cửu Tư bàn bạc với Liễu Ngọc Như xong rồi đi ra ngoài, Liễu Ngọc Như đi tìm Diệp Thế An, bắt đầu kiểm kê binh khí tồn kho với Diệp Thế An, trấn an người dân trong thành.



Bây giờ đại quân bên ngoài, người dân trong thành cực kỳ căng thẳng, Diệp Thế An để tất cả trà lâu trong thành tiếp khách miễn phí, do chính phủ chi, tiên sinh thuyết thư kể rõ tình huống để người dân không còn căng thẳng.



Còn Cố Cửu Tư thì lên thành lâu, lúc đến, hắn thấy một nhóm người đang đứng bên cạnh Thẩm Minh, nhóm người này đều là người giỏi mắng chửi trong thành, thấy Cố Cửu Tư đều nơm nớp lo sợ, Cố Cửu Tư ôm lò sưởi, dịu dàng nói: “Mọi người đừng căng thẳng, cứ đứng trên thành mắng bọn chúng, sẽ có người bảo vệ các ngươi, mắng xong là có thể lĩnh thưởng, đây là kiếm cơm dựa vào tài năng của các ngươi đấy.”



Mọi người được lời Cố Cửu Tư trấn an, đều lén nhìn vị đại nhân tốt tính này, Cố Cửu Tư nói nội dung mắng chửi cho mọi người, thật ra hôm nay mắng là để phân tán lòng quân của đối phương.



Muốn cho bọn họ biết rõ, bây giờ bọn họ đang ở trong hoàn cảnh gì, Lương Vương định làm gì, bọn họ đi theo Lương Vương, cuối cùng sẽ có kết cục gì.



Mọi người nghe hiểu nội dung Cố Cửu Tư nói, biết phải mắng thế nào, Cố Cửu Tư dẫn đầu, đi lên thành lâu, bắt đầu mắng: “Lương Vương lão tặc, vì sao hôm nay không công thành thế? Không công thành có phải là do chột dạ, sợ ngươi làm những việc này sẽ bị thiên lôi đánh xuống không? Ngươi mang theo những binh lính này đến Vọng Đô làm gì, ngươi cho rằng mọi người không biết sao? Chẳng qua là ngươi muốn chiếm Vọng Đô, lấy U Châu làm quà, liên hợp với Bắc Lương, sau đó đánh Trung Nguyên! Ngươi tính toán như vậy, cho rằng tất cả mọi người không biết sao? Bắc Luơng và Đại Vinh ta đánh nhau mấy trăm năm, đều bị ngăn ngoài trường thành, dùng U Châu đổi lấy ngôi vị hoàng đế cho ngươi, đó là lấy an nguy trăm ngàn năm sau của người dân Đại Vinh ta đổi lấy ngôi vị hoàng đế cho Lương Vương ngươi! Làm nhục nước mất chủ quyền như vậy, mất trí, chuyện phản quốc phản bội dân cũng chỉ có Lương Vương ngươi làm được!”



Cố Cửu Tư mở miệng nói hết tính toán của Lương Vương ta, Lương Vương ở trong trướng nghe thấy, nhấc kiếm muốn phóng đi, Tần Tứ ngăn Lương Vương lại, sốt ruột nói: “Vương gia, trước đó đã nhịn, giờ phút này động thủ là quá xúc động rồi ạ.”



“Ngươi xem nhãi ranh này đang nói cái gì!” Lương Vương tức giận, “Hắn ta nói vậy, những người khác sẽ nhìn ta thế nào?! Cứ để hắn tiếp tục mắng, còn đánh trận được nữa không!”



“Vương gia đừng nóng nảy,” Tần Tứ cười, “Tranh chấp trên miệng mà thôi, Vương gia đừng tức giận, ta đi là được.”



Lời này của Tần Tứ làm Lương Vương thoáng bình tĩnh hơn chút, Lương Vương gật đầu: “Vậy ngươi đi đi.”



Tần Tứ chắp tay trả lời rồi lui xuống, sau đó từ trong quân doanh đi ra ngoài, hắn đi đến dưới thành lâu, phủi ống tay áo, sau đó quát lớn: “Nhãi ranh hỗn láo không biết trời cao đất dày, nói hươu nói vượn cái gì đấy! Lương Vương là huyết mạch chính thống của tiền Lý thị, bây giờ khôi phục giang sơn xã tắc, thuận theo cử chỉ thiên thời, ngươi lại coi ngài ấy là loạn thần tặc tử, đây mới thật sự là lật ngược phải trái trắng đen! Bây giờ Vương gia lấy Vọng Đô vì giang sơn bách tính, sao có thể để ngươi bôi nhọ như vậy!”



“Ta bôi nhọ?” Cố Cửu Tư cười to, “Vậy ngươi nói cho ta, bây giờ Kinh Châu quê hương của Lương Vương bị Lưu Hành Tri công hạ, Đông Đô lại bị Phạm đại nhân bao vây, hắn không xuống Dương Châu phía nam không chiếm Kinh Châu phía tây, cố tình lên U Châu phía bắc, không phải dùng trường thành U Châu trao đổi với Bắc Lương thì là gì? Hay là các ngươi thật sự cho rằng, đám ô hợp các ngươi có thể ngăn trở chiều hướng thiên hạ, tự thành lập một quốc gia?! Lấy U Châu mà không tặng, đến lúc đó mùa đông hàng năm phía bắc các ngươi sẽ bị Bắc Lương xâm phạm, phía nam lại bị chư hầu trong nước thảo phạt, ngươi nói ta nghe, không làm như lời ta vừa nói, các ngươi phí sức lớn đến U Châu làm gì?!”



“Vương gia làm gì đến lượt ngươi quản?” Tần Tứ cười lạnh, “Dương Châu ăn chơi trác táng, ngu xuẩn đến mức ngay cả tú tài cũng không thi được, nhà mua chức quan lên làm huyện lệnh, còn dám ở đây nghị luận quốc sự? Ngươi cho rằng đến U Châu rồi là không ai biết đầy rẫy việc xấu của ngươi ở Dương Châu? Loại mặt hàng qua mười tám vẫn chỉ biết chọi gà bài bạc, đến Vọng Đô lại trở thành phượng hoàng? Lời của loại người này nói, các ngươi vẫn tin?”



Lời này vừa ra, Mộc Nam nổi giận, hắn bước lên định hét lớn nhưng lại bị Cố Cửu Tư giữ tay, Cố Cửu Tư cười nói: “Vị trúc tinh này nói kì quá, ta và ngươi quen nhau sao? Trước kia ta làm gì mà ngươi cũng biết? Cố Cửu Tư ta thông minh từ nhỏ, không thi khoa cử do ta lười thi, ta lập công lúc ở nha dịch rồi lên làm huyện lệnh, trong thành này ai không biết? Bây giờ ta có thể đứng đây cũng là vì Cố Cửu Tư ta diệt Hắc Phong Trại, giải quyết vấn đề lương thực của lưu dân Vọng Đô rồi có được danh vọng, sao ngươi nói mấy câu là nói ta thành tên vô tích sự rồi?”



“Có phải vô tích sự hay không, kiểm tra chẳng phải sẽ biết sao?” Mặt Tần Tứ không biểu tình.



Thật ra hắn cũng không muốn nói chuyện với Cố Cửu Tư, có điều Cố Cửu Tư nói những lời này quả thực là dao động lòng quân, mà lời Cố Cửu Tư nói cũng là sự thật, nếu Cố Cửu Tư là tên ngốc thì còn đỡ, nhưng hắn lại thông minh, bây giờ hắn đang chiếm lý, dù lưỡi Tần Tứ có hoa sen thì cũng không thay đổi được sự thật. Hắn định quấy rầy Lương Vương khởi binh, không bằng quấy rầy nói chuyện Cố Cửu Tư lên làm quan thế nào.



Cố Cửu Tư cũng biết ý của Tần Tứ, vốn dĩ hắn cũng định kéo dài thời gian, có thể kéo thêm một ngày thì là một ngày.



Vì thế hai người kiểm tra nhau, trí nhớ Cố Cửu Tư rất tốt, đọc sách lại nhanh, nửa năm qua, hầu như rảnh rỗi là hắn đọc sách, vì thế hắn và Tần Tứ kiểm tra nhau cả buổi trưa, song song làm khó đối phương. Đến đêm, cổ họng hai người đều đau, lúc đó mới dừng lại.



Sau khi Tần Tứ trở lại quân doanh, Lương Vương trầm giọng nói: “Không thể đợi nữa, còn đợi nữa e là tiểu tử này còn có chiêu sau, tối nay ngủ một giấc thật ngon, ngày mai chúng ta sẽ công thành!”



Tần Tứ gật đầu, mắng cả ngày hôm nay, hắn cũng cảm giác sâu sắc rằng Cố Cửu Tư không phải nhân vật bình thường, hơn nữa nói đến thời gian, quả thực không thể kéo dài nữa.



Còn Cố Cửu Tư xuống khỏi thành lâu vội vàng đi tìm Diệp Thế An.



Diệp Thế An nghe nói Cố Cửu Tư tìm hắn, hắn nhanh chóng chạy lên, sau đó nghe Cố Cửu Tư khàn giọng nói: “Chuẩn bị một chút, đêm nay, ta muốn dẫn mọi người ra khỏi thành đánh bất ngờ.”



“Ra khỏi thành đánh bất ngờ?!”



Diệp Thế An ngây ra, câu “Ngươi điên rồi” suýt thì buột miệng thốt ra, nhưng lại nhớ đến chuyện Lương Vương lui quân trước đó, hắn nén lại, khuyên can: “Cửu Tư, chúng ta vẫn nên thủ thành cho tốt, đừng mạo hiểm.”



“Ngày mai bọn chúng sẽ công thành.” Cố Cửu Tư khàn khàn nói, “Đêm nay bọn chúng sẽ không phòng bị, chúng ta đánh lén bọn chúng, bọn chúng bây giờ lòng quân đại loạn, chúng ta đánh lén như vậy, có lẽ ngược lại bọn chúng sẽ lui binh.”



Cố Cửu Tư giương mắt nhìn Diệp Thế An: “Nếu không, chờ quân đội Lương Vương công thành, người của chúng ta sẽ sụp đổ trước.”



Diệp Thế An ngẩn người, một lát sau, hắn hiểu ý Cố Cửu Tư. Vốn dĩ là bọn họ cầu đường sống từ trong hiểm cảnh, nếu không mạo hiểm thì đâu có cơ hội thắng?




Diệp Thế An trầm mặc một lát, cuối cùng nói: “Ta đi chuẩn bị.”



Nói xong, Diệp Thế An xoay người rời đi.



Còn Cố Cửu Tư về nhà ăn cơm, tạm biệt Liễu Ngọc Như.



Lúc đi hắn cứ nhìn Liễu Ngọc Như mãi, Liễu Ngọc Như tự tay mặc áo giáp cho hắn, hình như nàng hoàn toàn không biết gì cả, hoàn toàn tin tưởng hắn, dịu dàng nói: “Trước kia lang quân cầm bút đã rất tuấn lãng, hôm nay mặc quân phục cũng vô cùng anh tuấn.”



Cố Cửu Tư nhìn nàng, nghiêm túc nhìn, vẻ mặt Liễu Ngọc Như bình tĩnh, nàng cúi đầu đeo bùa hộ mệnh lên hông cho hắn, nhỏ giọng nói: “Đừng kích động nhé.”



“Ta biết.”



Cố Cửu Tư cười rộ lên: “Ta biết rõ mà, nàng cứ ngủ một giấc thật ngon, mọi chuyện sẽ tốt thôi. À, ban đêm nghe thấy tiếng trống trận cũng đừng sợ, ta hù dọa Lương Vương đấy.”



“Vâng.” Liễu Ngọc Như gật đầu. Nàng đưa Cố Cửu Tư ra cửa, đến cửa, nàng nhìn hắn lên ngựa. Nàng nở nụ cười từ đầu đến cuối, sắc mặt trấn định, Cố Cửu Tư cho rằng nàng không phát hiện, lúc cưỡi ngựa rời đi không hề quay đầu lại.



Nếu hắn quay đầu lại sẽ thấy Liễu Ngọc Như chợt mất đi nụ cười rồi đột nhiên cong lưng lại, Ấn Hồng bên cạnh đỡ lấy Liễu Ngọc Như, nhỏ giọng nói: “Phu nhân!”



“Ta không sao.” Liễu Ngọc Như vẫy tay, một lát sau, nàng nói, “Quét tước Phật đường, tối nay ta đến Phật đường.”



Đối với chuyện mình bất lực, người thường cũng chỉ có thể ký thác hi vọng cho thần phật.



Thật ra nàng quá hiểu Cố Cửu Tư, nhìn dáng vẻ bây giờ của Cố Cửu Tư, nàng biết hắn sẽ có động thái lớn. Nhưng hắn không nói, nàng cũng sẽ không hỏi, nàng cũng đoán được, chuyện hắn giấu nàng chỉ là lên chiến trường thôi.



Nàng sợ hắn lo lắng nên không hỏi nhiều, bảo người quét Phật đường, nàng quỳ gối trước Phật đường.



Nàng chưa bao giờ tin thần phật, nhưng giờ khắc này nàng lại hóa thân thiện nam tín nữ, cầu xin Bồ Tát phù hộ và thương hại, để người kia bình an trở về.



Cố Cửu Tư trở về thành lâu, hắn phân phó kế hoạch tối nay, sau đó đi ngủ.



Còn bên Lương Vương, hắn ta cũng đã chuẩn bị để ngày mai tiến công, bảo mọi người nghỉ ngơi cho tốt. Có điều đến đêm, mọi người mới ngủ được một lúc bỗng nghe thấy tiếng trống trận vang dội.



“Địch tập kích! Địch tập kích!”



Quân đội Lương Vương đột nhiên loạn cả lên, mọi người bừng tỉnh từ trong giấc ngủ, mặc áo giáp vào nhấc vũ khí lên, lao ra khỏi quân doanh rồi bày trận, nhưng lại phát hiện đồng không mông quạnh, không thấy nửa bóng người.



Mọi người hùng hùng hổ hổ, lại trở về ngủ.



Lại qua một canh giờ sau, mọi người vừa mới ngủ, bên ngoài lại truyền đến tiếng trống trận!



Lần này còn có tiếng vó ngựa, quân đội Lương Vương lại bị gọi dậy, mọi người lao ra, lại không thấy ai, lần này bọn họ hoàn toàn phát hỏa, dứt khoát không ngủ nữa, kêu gào mắng nhiếc ở cửa thành, nhưng mà một lúc lâu sau, một đám người chửi bậy không ai để ý tới, cho nên lại mệt nhọc. Lần này bọn họ đi ngủ, rất nhiều binh lính đều trào phúng nói: “Mấy nhãi ranh binh lính U Châu đó, cũng chỉ biết mấy trò này.”



“Lần sau còn gõ còn kêu nữa cũng nhất quyết không quan tâm đến bọn chúng!”



Một đám người căm giận nói chuyện, sau đó đi ngủ.



Lúc này đã đến thời điểm tối nhất trong đêm, trong phòng chất củi của hậu viện Hoa Dung, Vương Mai cắn dây thừng đang trói tay nam nhân.



Miệng bà đã có máu, nhưng bà vẫn không dừng lại. Người tên Tiền Tam này là người tình mười mấy năm của bà. Hắn gánh án mạng, lần này bị Cố Cửu Tư bắt, Cố Cửu Tư không có thời gian thẩm vấn, nhưng mọi chuyện rõ ràng rồi, bà và Tiền Tam ai cũng không chạy được.



Bà gãy một cái răng, cuối cùng cắn đứt dây thừng, dây thừng của Tiền Tam được cởi bỏ, hắn lập tức tìm cái bát xung quanh, đập vỡ rồi liều mạng cắt dây thừng trên tay bà ra, sau đó dẫn bà trộm mở cửa.



Lúc này tất cả mọi người đã ngủ, Hoa Dung vô cùng an tĩnh, dì Vương và Tiền Tam lén lút ra khỏi Hoa Dung, sau đó một mạch chạy như điên đến cửa thành.



Bọn họ mới vừa nghe thấy tiếng trống trận, có tiếng trống trận là phải đánh giặc, đánh giặc là sẽ mở cửa thành!



Đây là cơ hội duy nhất của bọn họ, cho dù chiến trường hung hiểm, nhưng đây cũng là cơ hội duy nhất để bọn họ rời khỏi Vọng Đô.


Hai người bọn họ chạy đến nơi cách cửa thành không xa, nhìn binh lính cửa thành tới tới lui lui, bọn họ không dám lộ diện, bèn trốn ở ngõ nhỏ nhìn trộm.



Vương Mai và Tiền Tam dựa sát vào nhau, tiết trời hơi lạnh, Vương Mai khàn giọng nói: “Tiền chàng để ở tiền trang đúng không?”



“Đúng vậy,” Tiền Tam thấp giọng nói, “Chúng ta ra khỏi Vọng Đô rồi đến Thương Châu, lấy tiền ra, ta nghĩ cách đổi giấy thông hành thân phận, từ nay về sau mai danh ẩn tích.”



Vương Mai hơi mệt, bà không nói gì. Nhưng lời của Tiền Tam trở thành hi vọng duy nhất của bà, bà ngồi trên bậc thang với hắn, chờ cửa thành mở ra.



Thật ra bọn họ cũng không biết có thể mở hay không, nhưng nếu không mở, bọn họ cũng không biết đi đâu. Bọn họ đợi một lúc lâu, sao Khải Tinh sáng lên, lúc này trống trận lại vang lên lần nữa!



Sau khi tiếng trống trận vang lên, cửa chậm rãi mở ra, binh lính cưỡi ngựa, cầm đao, một mạch vọt ra ngoài.



Động tác của bọn họ rất nhỏ, không có bất cứ tiếng động gì.



Còn quân đội Lương Vương lại bị gọi dậy, tất cả mọi người đều bất mãn, rất nhiều người lề mề không chịu đứng lên, cảm thấy đây chắc chắn lại là một lần trêu chọc nữa.



“Bọn chúng không muốn để chúng ta ngủ,” có người mở miệng, bất mãn nói, “Chúng ta cứ dậy rồi dậy, trúng kế rồi!”



Rất nhiều người đều nghĩ vậy, bởi vậy lúc này tập kết có vẻ vô cùng khó khăn. Nhưng mà cũng chính là lúc Lương Vương đang tập kết quân đội, mặt đất đột nhiên chấn động.



Cuối cùng lúc này mọi người cũng nhận ra là có vấn đề, nhưng mà lúc bọn họ phản ứng lại đã thấy một lượng lớn thiết kỵ múa may trường đao, ồ ạt xông đến bọn họ mà chém!



Trong đêm tối nhìn không rõ, không biết đối phương có bao nhiêu người, cũng không biết tình huống của đối phương, chỉ có thể mò mẫm chạy trốn khắp nơi.



Đại quân gần mười vạn người, trong phút chốc chạy tán loạn chẳng phân biệt nam bắc, vừa mới bị gọi dậy, thậm chí ngay cả sức để chống cự cũng không có mà đã chạy đi.



Cố Cửu Tư thừa thắng truy kích, nhân lúc những người này còn hoảng loạn, một đường chém giết.




Máu tươi nhiễm đỏ đôi mắt hắn, quanh thân đều là đao quang kiếm ảnh, nhưng hắn lại cảm thấy nội tâm mình không sợ chút nào.



Hắn múa may trường thương, cưỡi ngựa rong đuổi trên chiến trường.



Lúc tiếng trống vang lên, Lương Vương vẫn chưa ngủ, hắn đang suy tư, do dự.



Nhất định phải chiếm lấy thành Vọng Đô sao?



Đây là châu phủ của U Châu, hiển nhiên chiếm được thì rất tốt. Nhưng U Châu quan trọng nhất là cái gì? Là trường thành. Chỉ cần có thể chiếm được trường thành, có cần Vọng Đô hay không còn có ý nghĩa sao?



Lương Vương liều mạng tìm lí do cho mình để không tấn công Vọng Đô, hoàn toàn quên mất ban đầu đến Vọng Đô vì cái gì.



Hắn chỉ cảm thấy Vọng Đô rất khó nắm lấy, tiến lên phía trước hắn sợ có mai phục, bây giờ chỉ có thể lui về phía sau.



Tần Tứ nhìn ra Lương Vương do dự, hắn thật cẩn thận nói: “Vương gia sợ trong thành có mai phục?”



“Tần tiên sinh,” Lương Vương thở dài, “Ta không thể thua nữa rồi.”



Tần Tứ nghe vậy trầm mặc một lát, sau đó gật đầu, bình tĩnh nói: “Ta hiểu, có điều, Vương gia, bây giờ đã đến phút cuối, không chiếm lấy Vọng Đô, ngài cam lòng sao?”



Lương Vương mím môi im lặng, sao có thể cam lòng chứ? Hắn hít sâu một hơi, cuối cùng nói: “Như lời tiên sinh.”



Vừa mới dứt lời, bên ngoài bỗng nhiên hỗn loạn. Sau đó nghe thấy một tiếng hét to, một người cưỡi ngựa cầm thương trực tiếp vọt vào trong trướng, xông thẳng đến chỗ Lương Vương!



Xung quanh vô cùng hoảng loạn, Tần Tứ bảo vệ Lương Vương, quát lên: “Người đâu! Bảo vệ điện hạ!”



Bốn phía binh hoang mã loạn, rất nhiều người ngăn Cố Cửu Tư lại, Lương Vương và Tần Tứ được hộ vệ ra khỏi trướng. Mà bên ngoài lều trại đã là địa ngục nhân gian, đèn dầu chiếu rọi mọi nơi đều là chém giết, Lương Vương đứng trong trận doanh này, nhất thời không biết rốt cuộc đối phương có bao nhiêu người, hắn chỉ cảm thấy mình bị người của Cố Cửu Tư vây quanh, tính mạng đang ở trong bóng tối! Tất cả mọi người đang chạy, không có ai nghe hắn, hắn cũng hoảng sợ, xoay người lên ngựa, quát to: “Chạy! Chạy trước!”



Lương Vương cưỡi ngựa rất nhanh, Tần Tứ theo sát phía sau, hắn biết, sau khi Lương Vương trực tiếp đối mặt với sinh tử, hắn rất khó thuyết phục người này nữa.



Hắn chỉ có thể đi theo, nghe Lương Vương phân tích: “Nhất định có rất nhiều người mai phục trong thành hắn, Phạm Hiên biết ta muốn đến, sao có thể không chuẩn bị chứ? Vọng Đô chúng ta từ bỏ, chúng ta đến nơi tiếp theo!”



Tần Tứ không nói gi, hắn cảm thấy không thỏa đáng.



Sau đó tiếng kêu rung trời, Cố Cửu Tư đuổi sát bọn họ, như là nhất định muốn mạng của bọn họ để bình ổn trận chiến này.



Vì thế bọn họ một người chạy một người đuổi, mà nhân lúc hỗn loạn, Vương Mai và Tiền Tam lặng lẽ đánh một sĩ binh hôn mê, rồi cầm giấy thông hành của đối phương vội vàng trốn ra cửa thành.



Ra khỏi cửa thành mới phát hiện nơi nơi đều là chém giết, đều là máu tươi, bọn họ kinh hoảng tay cầm tay bước đi trong chiến trường, sợ sẽ xảy ra chuyện gì.



Một đêm trôi qua, hừng đông dần lên, Cố Cửu Tư hạ lệnh lui lại. Lương Vương đã chạy thật xa, thấy Cố Cửu Tư không đuổi theo mới thở phào, hắn quay đầu lại, phát hiện vẫn còn chừng nửa số quân đi theo hắn.



Lương Vương thấy xung quanh không người, yên ổn hơn chút, quyết định dựng trại đóng quân, còn Cố Cửu Tư dẫn người trở lại thành Vọng Đô, mới vừa vào thành đã thấy tất cả mọi người đang nhìn hắn.



Bọn họ như muốn khen hắn, nhưng lại không có từ gì hay. Cũng chỉ có thể nhìn hắn tràn ngập hy vọng, Cố Cửu Tư cười, nói với mọi người: “Yên tâm đi, bọn chúng đi rồi.”



Nói rồi hắn buông trường thương, bình tĩnh nói với mọi người: “Nên làm cái gì thì làm đi, đừng trì hoãn.”



Mọi người gật đầu trả lời, nhưng không đè nén được xúc động trong lòng, tất cả mọi người biết, trận chiến này kết thúc rồi, sắp nghênh đón thanh danh lấy một địch mười của thành Vọng Đô rồi!



Diệp Thế An tụ tập mọi người nâng người bệnh xuống, Cố Cửu Tư nhìn lướt qua người bệnh, thở dài nói: “May mà đi rồi, nếu lại trở về không biết chúng ta nên làm gì nữa.”



Diệp Thế An gật đầu đồng ý: “Đúng vậy.”



Mà lúc này, Vương Mai và Tiền Tam đỡ nhau bước đi, Tiền Tam đột nhiên dừng chân, cẩn thận nói: “Đó có phải doanh trại của Lương Vương không?”



Vương Mai ngẩn người, một lát sau, bà nhìn thoáng qua cờ lớn chữ “Lương” đang tung bay, gật đầu. Tiền Tam cắn chặt răng, nói: “Lương Vương ở đây đúng lúc, A Mai, nàng ở đây chờ ta, ta đi rồi sẽ quay lại nhanh thôi.”



“Chàng… chàng định làm gì!” Vương Mai sợ hãi, Tiền Tam vỗ tay bà, dịu dàng nói: “Nàng yên tâm, ta đi đòi ăn, không xung đột nổi.”



Vương Mai không tin, nhưng Tiền Tam lại kiên quyết, hoàn toàn không quan tâm đến suy nghĩ của Vương Mai, một mạch chạy như điên đến chỗ Lương Vương, nôn nóng nói với thủ binh: “Mau, mau giúp ta bẩm báo với Lương Vương, ta có tin tức rất quan trọng muốn nói cho ngài ấy! Xin ngài ấy triệu kiến tiểu nhân!”



Lương Vương vốn không định gặp loại người này, nhưng nghe nói Tiền Tam chạy ra từ trong thành, hắn liền bảo người dẫn đến.



Tiền Tam khắc chế tâm trạng kích động, cúi chào Lương Vương xong, ngẩng đầu lên, nói với Lương Vương: “Điện hạ, lần này tiểu nhân đến là để giúp đỡ Vương gia.”



“Giúp thế nào?”



“Chắc Vương gia không biết trong thành có bao nhiêu người đúng không?”



Nghe vậy Lương Vương ngẩng đầu, Tiền Tam nhẹ nhàng cười: “Không khéo, tại hạ biết, không nhiều không ít, vừa vặn một vạn.”



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương