Nghe thấy tiếng hét to này, tất cả mọi người đều ngây ra.



Cả đầu Mộc Nam chỉ còn lại một tiếng “xong rồi xong rồi xong rồi”, còn Liễu Ngọc Như đứng trên thành lâu, nắm chặt tay áo, run giọng nói: “Chàng… chàng ấy làm gì vậy!”.


Còn dưới thành lâu, kêu xong tiếng này, quân đội Lương Vương lại chần chờ, quân đội dừng lại từ xa trong tiếng trống chỉ huy, đứng giao tranh với Cố Cửu Tư, một lát sau, binh lính ào ào tránh ra, một người cưỡi ngựa lên trước, hắn nhìn qua hơn bốn mươi, thân khoác chiến giáp, khí thế bất phàm, hắn đứng trong đám người nhìn nhau với Cố Cửu Tư, cất cao giọng nói: “Thằng nhãi chặn đường phía trước là ai?”


“Huyện lệnh Vọng Đô, Cố Cửu Tư!”


Cố Cửu Tư cũng cưỡi ngựa bước ra khỏi hàng, lớn tiếng đáp lời.


Đối phương đánh giá Cố Cửu Tư một lát từ trên xuống dưới, Lương Vương gật đầu: “Bổn vương nhớ kỹ rồi.”


Nói rồi, Lương Vương giương mắt, nhìn lướt qua người Cố Cửu Tư mang theo phía sau, cười nhạo: “Ngươi mang theo vài người như vậy đến đối chiến với ta? Ngươi mở mắt ra nhìn cho rõ, phía sau ta là mười vạn đại quân, san phẳng Vọng Đô như giẫm trên đất bằng, ta đề nghị ngươi đừng đối kháng, sớm đầu hàng, ta có thể tha cho các ngươi một con đường sống.”


“Loạn thần tặc tử,” Cố Cửu Tư ‘phi’ một tiếng, khinh miệt nói, “Cũng dám nói tha cho ta một con đường sống? Tự các ngươi nhìn xem, bản thân không bằng heo chó, bị Phạm đại nhân đánh cho tơi bời tan tác không dám đối kháng chính diện nên nghĩ ra cách xấu xa này cho bản thân một con đường sống, còn nói tha cho chúng ta một con đường sống? Ngươi tỉnh lại đi được không, cát năm trăm dặm quá nhiều làm mù mắt các ngươi, nước sông bảo vệ thành Đông Đô làm úng não các ngươi? Một đám cẩu tặc mưu phản, nói cho mệnh quan triều đình một con đường sống?!”


“Ngươi!” Lương Vương giận dữ bước lên phía trước một bước, một nam tử đồ xanh bên cạnh nhanh chóng ngăn hắn lại, nhỏ giọng nói, “Vương gia đừng tức giận, thằng nhãi này đang kích ngài.”



Lương Vương nghe vậy động tác khựng lại, Cố Cửu Tư thấy hắn ta dừng lại, hình như là ngại hắn ta chưa đủ tức giận, nhanh chóng nói: “Sao không nói gì? Không nói lời gì là chột dạ nhé, cam chịu phải không? Lánh từ Đông Đô đến đây không dễ dàng phải không? Các ngươi có đói bụng không? Thành Vọng Đô chúng ta khoan dung nhất, đãi ngộ với lưu dân không tồi, các ngươi buông vũ khí xuống vẫn là người, mau cải tà quy chính, đừng đi theo súc sinh làm súc sinh!”


Lời này mắng người phía sau Lương Vương xôn xao cả lên, vừa nãy mắng Lương Vương, bây giờ lại bắt đầu mắng tất cả bọn hắn!


Có binh lính nóng nảy không nhịn được gầm lên, bắt đầu mắng Cố Cửu Tư: “Cái tên mặt trắng nhà ngươi đang nói hươu nói vượn cái gì đấy?!”


“Mặt trắng nói hươu nói vượn, mặt đầu heo ngươi không nói bậy?”


Lỗ tai Cố Cửu Tư nhạy bén, sau khi nghe thấy trực tiếp mắng lại, ai mắng hắn oán người nấy, trong chốc lát một người đối mắng rất nhiều người, hai quân ong ong.


Đối diện mắng rất khó nghe, miệng Cố Cửu Tư không mang theo chữ thô tục nhưng mắng còn khó nghe hơn đối diện, trong thời gian bọn họ mắng nhau, Diệp Thế An cũng không chậm trễ, nhanh chóng đối chiếu nhân mã, binh khí, lương thảo còn dư lại với đám người Dương chủ bộ.


Bây giờ trong thành có tổng cộng một vạn binh lính, trước đó mới vừa chế tạo xong một đống binh khí, vốn dĩ muốn vận chuyển đến chiến trường, nhưng bây giờ chưa đến kịp, tất cả để lại trong thành. Bởi vậy tuy rằng thiếu binh, nhưng vũ khí thì đầy đủ.


Diệp Thế An lập tức sai người phân công nhau đi lấy binh khí ra phân phát, sau đó lại bảo mọi người lấy hết dầu, củi và nhiều đồ khác đến, sau đó sắp xếp nam bắc mỗi nơi hai ngàn người, cửa Tây một ngàn người, cửa Đông bốn ngàn bố trí phòng vệ toàn bộ các nơi trong thành.



Mà lúc Diệp Thế An bận rộn, Cố Cửu Tư và quân đội Lương Vương đang la hét ầm ĩ, người của quân đội Lương Vương vẫn đang lục tục đi theo sau, nam nhân áo xanh bên cạnh Lương Vương quan sát Cố Cửu Tư, nói với Lương Vương: “Vương gia, người này bày trận ở đây đã lâu, rõ ràng là sớm biết tin chúng ta đến, nhưng lại chỉ dẫn theo ít người như vậy, còn chủ động mở miệng khiêu khích, sợ là có bẫy.”


Lương Vương nghe vậy trầm mặc một lát, hắn ta bỗng có chút bất an, ngẩng đầu nhìn Cố Cửu Tư đang tranh chấp với mọi người, thấp giọng nói: “Nhưng bây giờ chúng ta đã đến Vọng Đô, bất kể thế nào, thành này không công không được!”


Nam tử áo xanh chần chờ, một lát sau, hắn thấp giọng nói: “Ngài có thể thử một lần.”


Lương Vương nghe lời nam tử áo xanh, trầm mắt xuống, hắn ta quay đầu, nâng tay lên, vung tay với người đang cầm cờ.


Thấy động tác của Lương Vương, Cố Cửu Tư liền biết Lương Vương muốn tiến công, hắn quay đầu vội vàng nói với Mộc Nam: “Lát nữa ta nói lui lập tức lui!”


Mộc Nam ngây ra, sau đó liền thấy người cầm cờ trong quân đội của Lương Vương đột nhiên bắt đầu vung cờ lớn, sau đó quân đội Lương Vương thét lớn xông lên. Cố Cửu Tư cắn răng một cái, cưỡi ngựa phóng thẳng lên trước! Liễu Ngọc Như ở trên thành lâu nhìn, gan muốn nứt ra, nhiều người như vậy, mỗi người một miếng cũng đủ ăn sống Cố Cửu Tư rồi!


Nàng trơ mắt nhìn Cố Cửu Tư xông lên phía trước, tim nàng đập rất nhanh, nàng không dám nói gì, nàng sợ bản thân thất thố, nàng chỉ có thể không ngừng nói với mình.


Tin hắn.


Tin hắn!


Tựa như lần đánh cuộc ở Dương Châu, giống mỗi một lần trong quá khứ, phải tin hắn!


Nàng nhìn Cố Cửu Tư tay cầm thương dài, tuấn mã phi đến thiên quân vạn mã, hét lớn: “Giết!”


Một ngàn người cưỡi ngựa đi sau hắn cũng nhắm mắt lại xông lên trước, Cố Cửu Tư đi nhanh nhất, tiến lên vung thương, hai quân vừa mới giao chiến, đột nhiên Cố Cửu Tư lại hét lớn một tiếng: “Đánh không thắng, chạy mau!!”


Vừa mới hét xong, mọi người liền thấy Cố Cửu Tư quay đầu ngựa lại, một mạch chạy như điên đến cửa thành, vừa chạy vừa kêu: “Mau mở cửa thành!!!!!!”


Thật ra mọi người đều đang chờ tiếng “chạy mau” này của Cố Cửu Tư, không xông lên phía trước nữa quay đầu ngựa chạy đến thành trì, mấy con ngựa xông lên trước đều tương đối tốt, không ham chiến chút nào, quay đầu chạy.


Quân đội Lương Vương tập kích từ ngoài trăm dặm, vốn đã mỏi mệt, căn bản không đuổi kịp một ngàn người của Cố Cửu Tư, vì thế mọi người cũng chỉ thấy nhóm người trên chiến trường quay lại như gió, một giây trước còn hùng hổ kêu “xông lên”, một giây sau đã liều mạng kêu cha gọi nương hét “chạy mau chạy mau cứu mạng!” trốn về thành.


Hành động này không chỉ làm Lương Vương kinh ngạc, cũng làm mọi người trên thành lâu kinh ngạc, Liễu Ngọc Như phản ứng lại đầu tiên, nàng dồn dập nói: “Mở cửa thành! Mau mở!”


Vọng Đô là một tòa thành lớn, ngoài cửa thành có tường thành thật dày vây quanh, tường thành hình cung, có hai cửa ra vào, mà bên ngoài tường thành bảo vệ cửa thành là sông bảo vệ thành, muốn hạ hai sườn nam bắc xuống thì phải bắc qua một cây cầu.


Cố Cửu Tư chạy như điên đến cửa thành, Liễu Ngọc Như chưa từng thấy hắn chạy trốn nhanh như vậy, nàng dở khóc dở cười, Cố Cửu Tư vừa mới đến sông bảo vệ thành, cửa thành hạ xuống đúng lúc, Cố Cửu Tư cưỡi ngựa vọt vào, vừa vào thành trì lập tức xoay người xuống ngựa, sau đó điên cuồng vọt lên thành lâu!


Hắn vọt lên trên thành lâu, thành lâu vừa mới hoàn thành bố trí phòng vệ, lúc này binh lính mới đuổi tới, toàn bộ kéo cung tiễn, đợi mệnh mọi lúc. Diệp Thế An nhìn chiến cuộc, căng thẳng siết chặt nắm tay, Cố Cửu Tư xông lên thành lâu, lớn tiếng nói: “Đừng bắn! Đừng bắn tên!”


Tất cả mọi người bị hắn làm cho mông lung, Dương chủ bộ nói: “Đại nhân, bây giờ không bắn tên, bọn họ cách cửa thành chẳng còn xa nữa.”


“Đừng bắn.” Cố Cửu Tư nhìn chằm chằm chiến trường, bình tĩnh nói, “Chờ một chút.”


Người của Lương Vương dần đến gần thành trì, càng ngày càng nhiều binh lính trở về, Cố Cửu Tư không hạ lệnh, tất cả mọi người không dám nhúc nhích, nhưng mà mọi người nhìn binh lính ồ ạt vây đến, đều không nhịn được mà run tay. Diệp Thế An nhìn khoảng cách của Lương Vương, sau đó nhắc nhở: “Cửu Tư, chỉ còn hai dặm thôi.”


“Một dặm cuối cùng.”


Tim Cố Cửu Tư đập rất nhanh, hắn nói: “Nếu vẫn xông lên thì hãy bắn tên!”


Dương chủ bộ không nhịn được nữa, hắn vội nói: “Nếu dặm cuối cùng mới bắt đầu bắn tên thì đã quá muộn rồi!”


Nhưng mà cũng chính là trong nháy mắt này, quân doanh của Lương Vương đột nhiên thổi kèn!


Tất cả mọi người ngây ra, nhưng binh lính của Lương Vương thật sự ngừng lại. Lúc Lương Vương lui binh, sĩ binh cuối cùng cũng vừa tiến vào thành trì, lúc này Cố Cửu Tư mới giơ tay, nhìn chằm chằm chiến trường rồi nói: “Đóng cửa thành.”


Cửa thành chậm rãi đứng lại, Lương Vương và nam tử áo xanh đều nhìn chằm chằm Cố Cửu Tư trên thành lâu, Cố Cửu Tư lộ ra vẻ mặt trào phúng, hét lớn: “Lão tặc, sao không dám vào? Có bản lĩnh thì ngươi công thành đi, trong thành của ta chẳng có ai, chỉ có vài người yếu ớt bệnh tật thôi. Ngươi không vào thì ngươi chính là cháu trai của ta, ta đếm ba tiếng, nếu ngươi không công thành thì cách xa thành trì của lão tử một chút! Lão tử không thích ở gần cháu trai quá! Ba, hai, một! Há,” Cố Cửu Tư vui vẻ nói, “Cháu trai!”


Cố Cửu Tư quơ chân múa tay, mắng tới mắng lui trên thành lâu, nhưng mà Lương Vương lại không có động tĩnh gì, gọi người lui về phía sau, bắt đầu dựng trại đóng quân cách thành Vọng Đô năm trăm dặm, chuẩn bị chỉnh đốn.


Cố Cửu Tư thấy bọn họ lui, tiếp tục mắng trên thành lâu: “Sao lại đi rồi? Nghe lời thế à?”


Chờ Lương Vương hoàn toàn rút lui, Cố Cửu Tư thấy Lương Vương dựng lều trại rồi vào lều, hắn đột nhiên quỵ xuống, lui mấy bước ngã xuống đất.


Liễu Ngọc Như nhanh chóng đỡ lấy hắn, nhưng lại bị hắn trực tiếp mang theo lăn xuống. Áo giáp của hắn nặng mấy chục cân, Liễu Ngọc Như đâu thể đỡ được? Hắn thấy Liễu Ngọc Như bị hắn làm cho ngã xuống theo dưới cái nhìn trừng trừng của nhiều người, hắn dựa vào tường, chợt cong miệng cười.


Liễu Ngọc Như nhìn hắn cười vô tâm vô phổi với nàng, sợ hãi phẫn nộ cùng nhau vọt tới, nàng vung tay “chát” một cái tát trượt qua.


Cố Cửu Tư bị cái tát này đánh cho ngẩn người, đang muốn phản bác mắng nàng nhỏ bọn, bỗng thấy nước mắt Liễu Ngọc Như tí tách rơi xuống, nàng nhào vào trong lòng hắn, khóc kêu: “Tên hổ con này, sao chàng lại ngang ngược như vậy!”


Cố Cửu Tư phản ứng lại, tất cả mọi người đều đang vây quanh hai người họ, ánh mắt nhìn hai người họ dở khóc dở cười. Hắn cũng không biết giờ phút này sự đoan trang ngày thường của Liễu Ngọc Như đi đâu rồi, chỉ cảm thấy phu thê bọn họ ngồi dưới đất ôm nhau khóc bị nhiều người vây quanh như vậy, tuy da mặt hắn dày nhưng cũng không chịu được ánh mắt chế nhạo của đồng liêu.


Hắn ho nhẹ một tiếng, vỗ lưng Liễu Ngọc Như, nhỏ giọng nói: “Ngọc Như, ta không sao, nàng đứng lên đi.”



Hắn vừa mở miệng, Liễu Ngọc Như liền nghe ra giọng hắn khàn khàn. Vừa nãy mắng lâu như vậy, gân cổ lên mắng, bây giờ hết hơi nên dây thanh đau.


Liễu Ngọc Như vội vàng ngẩng đầu lên từ trong ngực hắn, lúc này mới ý thức được xung quanh nhiều người, nàng giả bộ như chưa có gì xảy ra, đứng dậy từ trong ngực Cố Cửu Tư, duỗi tay lau nước mắt.


Cố Cửu Tư được Diệp Thế An kéo dậy, Liễu Ngọc Như đi rót chén nước cho hắn, Cố Cửu Tư nhuận đỡ khát, sau đó nói với mọi người: “Mọi người vào với ta đi.”


Mọi người đi theo Cố Cửu Tư vào hội đường, Cố Cửu Tư ngồi xuống, nói với Diệp Thế An bên cạnh: “Huynh nói tình huống với ta trước đi.”


Diệp Thế An gật đầu, nói tất cả số liệu và tình huống bố trí phòng vệ lại một lần, Cố Cửu Tư gật đầu. Dương chủ bộ bên cạnh thấy sắc mặt Cố Cửu Tư bình thản, sốt ruột nói: “Đại nhân, bây giờ chúng ta phải làm gì?”



“Kìm chân trước,” Cố Cửu Tư khàn khàn nói, “Ta đã nghĩ mọi cách cầu viện, Phạm đại nhân sẽ phái binh tới cứu viện, trước đó chúng ta cố gắng kéo dài thời gian.”


“Nhưng bọn họ, bọn họ nhiều người quá.”


Một người trong đó dè dặt mở miệng, Cố Cửu Tư giương mắt nhìn qua, trầm mặc một lát, hắn mở miệng nói: “Ngươi còn có cách khác sao?”


“Chúng ta bỏ thành đi.”


Người nọ mở miệng nói: “Hoặc là đầu hàng.”


“Lâm Phong, đây là lần đầu tiên ngươi nói lời này, bình thường chúng ta cũng là huynh đệ, ta tha cho ngươi,” vẻ mặt Cố Cửu Tư bình tĩnh, giọng hắn vẫn hơi khàn khàn, nhưng lại có vài phần nghiêm túc trong đó mà ngày thường hoàn toàn không có, “Nhưng hôm nay ta sẽ nói, từ giờ phút này trở đi, nếu còn có người nói hai chữ đầu hàng bỏ thành, người đó sẽ bị kéo ra ngoài chém!”


Nói lời này xong, vẻ mặt mọi người nghiêm lại, Cố Cửu Tư cầm lấy chén trà bên cạnh, nhấp một ngụm, sau đó nói: “Các ngươi đừng oán ta, ta cũng muốn tốt cho mọi người thôi. Các ngươi cần phải suy nghĩ cẩn thận, vì sao bọn họ đi xa như vậy để đến đây? Là bị Phạm đại nhân đánh cho không trở tay được mới đến! Nếu hôm nay đầu hàng, Phạm đại nhân quay lại đánh U Châu, một đám chúng ta, tất cả đều chịu tội tịch thu tài sản và giết cả nhà!”


Nói rồi Cố Cửu Tư ngẩng đầu nhìn lướt qua mọi người: “Bây giờ chúng ta không được lựa chọn, nếu đầu hàng, Phạm đại nhân quay lại, một người chúng ta cũng không chạy thoát. Bỏ thành cũng là tội chết. Điều duy nhất chúng ta có thể làm là bình tĩnh chống đỡ ở đây, chờ Phạm đại nhân cứu viện.”


“Nhưng bọn họ nhiều người như vậy…”


Dương chủ bộ có chút sầu lo: “Ta sợ chúng ta phản kháng quá kịch liệt, cuối cùng không giữ được thành, tàn sát hàng loạt dân trong thành thì phải làm sao?”


“Sẽ không.” Cố Cửu Tư trầm ổn nói, “Tuy bọn họ nhiều người, nhưng thứ nhất, Lương Vương vốn là bại quân được ăn cả ngã về không, lòng quân không ổn; thứ hai, bọn họ ngàn dặm xa xôi mà đến, tướng sĩ mỏi mệt không chịu nổi nữa; thứ ba, thời cơ tấn công tốt nhất của bọn chúng là vừa nãy, bây giờ bọn chúng chần chờ không xông lên, chúng ta đã bố trí xong, lần sau bọn chúng công thành sẽ khó khăn. Hơn nữa,” Cố Cửu Tư gõ bàn, “Chúng ta cũng không thể cho bọn chúng công thành lần nữa.”


“Ý của đại nhân là?” Hoàng Long có chút mê mang, Cố Cửu Tư cân nhắc nói, “Các ngươi cũng biết người mặc đồ xanh trên chiến trường vừa nãy là ai chứ?”


“Là mưu sĩ của Lương Vương,” Diệp Thế An trả lời, “Tần Tứ, nghe nói người này giảo hoạt đa đoan, đa mưu túc trí.”


“Khôn lắm dại nhiều, hết khôn dồn đến dại.” Cố Cửu Tư cười, sau đó nói, “Có lẽ bây giờ Lương Vương sẽ chỉnh lý lại, bọn chúng hẳn là kỵ binh tới trước, bộ binh còn ở phía sau, có lẽ Lương Vương định chờ tất cả binh đến rồi cùng nhau công thành. Vậy đi,” Cố Cửu Tư gõ bàn, “Các ngươi đi gọi hết cô nương thanh lâu trong thành ra, ban đêm hát múa trên thành lâu, hát mấy khúc Kinh Châu, sau đó ban đêm cứ cách hai canh giờ là đánh trống trận một lần.”


Mọi người hiểu tính toán của Cố Cửu Tư, không cho đối phương ngủ. Vốn dĩ đường xa mà đến, lại ồn như vậy, ai còn ngủ được?


Cố Cửu Tư phân phó mọi người vài việc nữa, cuối cùng nhìn mọi người nói: “Thật ra mọi người cũng đừng quá sầu lo, ta không phải người không sợ chết, ta ở đây cùng tiến lùi với mọi người, sẽ không chơi đùa với tính mạng của mình, các ngươi yên tâm, Lương Vương là hổ giấy, thành Vọng Đô sẽ không phá, Phạm đại nhân sẽ cứu chúng ta.”


Những lời này rất nhẹ nhàng, nhưng mọi người nghe xong, trong lòng đều an ổn.


Trong mắt mọi người một lần nữa bốc cháy lên hy vọng, sau đó đi xuống làm việc.


Sau khi tất cả mọi người đi rồi, Diệp Thế An do dự một lát, cuối cùng hắn không hỏi gì cả, xoay người rời đi.


Cố Cửu Tư nhìn Diệp Thế An rời đi, hắn cười khẽ. Liễu Ngọc Như nghi hoặc nhìn qua, không nhịn được hỏi: “Chàng cười cái gì?”


Cố Cửu Tư lắc đầu, đứng lên: “Nàng chờ ta thay y phục rồi về với nàng.”


Liễu Ngọc Như gật đầu, Cố Cửu Tư bước đến phía sau bình phong trong hội đường, cởi chiến giáp, một lát sau, hắn thay bộ quan phục màu lam ngày thường của hắn, khoác áo lông chồn, đi ra từ sau bình phong, nói với Liễu Ngọc Như: “Xong rồi.”


Cố Cửu Tư nói xong bước lên phía trước, nắm tay Liễu Ngọc Như, hắn cúi đầu nhìn nàng, Liễu Ngọc Như mờ mịt ngẩng đầu, nhìn nụ cười dịu dàng của Cố Cửu Tư, nghe hắn nhỏ giọng nói: “Hôm nay bị doạ à?”


Liễu Ngọc Như không nói gì, Cố Cửu Tư hiểu ý nàng: “Khiến nàng lo lắng rồi,” hắn duỗi tay ôm lấy nàng, cười nói, “Là ta không đúng, sau này sẽ không ngang ngược như vậy nữa.”


“Thực xin lỗi.” Liễu Ngọc Như khàn giọng, “Ta không khắc chế được, đánh chàng.”


Cố Cửu Tư cười: “Ta biết, nàng quá sợ hãi. Để nàng sợ hãi như vậy do ta không đúng, ta nên sớm nói với nàng mới phải.”


Nói rồi Cố Cửu Tư nắm tay nàng, khẽ cười: “Đi, về nhà.”


Một tiếng về nhà này làm lòng Liễu Ngọc Như ấm dào dạt, cảm giác toàn bộ mùa đông đều ấm áp lên.


Bọn họ tay nắm tay, đi trong đêm đông giá rét, cùng nhau về nhà.


Trên đường người đến người đi, mọi người cầm binh khí, toàn bộ thành trì tràn ngập một loại không khí tiêu điều, nhưng mà Liễu Ngọc Như đi bên người này, lại cảm thấy nội tâm yên ổn.



Nàng kinh ngạc phát hiện, đi bên người này, nàng liền cảm thấy nhân sinh không có gì là không thể bước qua.


Hắn như núi cao để nàng dựa vào, như đại thụ che nắng cho nàng, dù cho nàng không phải hoa đẹp ngọc quý gì, hắn cũng nâng nàng trong lòng bàn tay, coi như trân bảo.


Nàng nắm tay hắn, nàng cảm nhận được rõ ràng, hôm nay ở trên chiến trường, trong khoảnh khắc nàng ý thức được có thể nàng sẽ mất hắn, nàng đã sợ hãi đến thế nào.


Hai người bọn họ đi trên đường, đến nhà, vào cửa, Cố Cửu Tư đi tắm nước ấm, sau đó hắn mặc đồ ra ngoài, phát hiện Liễu Ngọc Như đang trải chiếu. Hắn lẳng lặng nhìn bóng dáng nàng, nghe tiếng nến nổ nhẹ, cảm nhận độ ấm thích hợp của than, ngửi mùi quýt đúng mùa trong phòng.


Đây là cuộc sống sinh hoạt đầy đủ mọi thứ, mà Cố Cửu Tư biết rõ, “đầy đủ mọi thứ” này phải tốn bao nhiêu tâm tư. Độ ấm thế nào mới thích hợp, mùi hương gì mới thỏa đáng, đây đều là những thứ phải phí tâm tư. Nhưng từ khi chung sống với Liễu Ngọc Như tới nay, bất kể hoàn cảnh gì, Liễu Ngọc Như đều có một năng lực thần kỳ làm cho cuộc sống tốt đẹp hơn dưới hoàn cảnh đó.


Người khác đang sống những tháng ngày không lý tưởng, nàng mới sống đúng.


Liễu Ngọc Như trải chiếu xong, phát hiện Cố Cửu Tư tắm xong rồi, nàng quay đầu, đón nhận ánh mắt của Cố Cửu Tư, nàng ngẩn người, mím môi, ngượng ngùng nói: “Chàng nhìn ta làm gì?”


“Không có gì,” Cố Cửu Tư dịu dàng cười, “Ta nhớ đến một câu trước kia mẫu thân từng nói. Khi còn nhỏ nương ta nói với ta, cưới được một nữ nhân tốt, con sẽ phát hiện đời này của con bất kể thế nào cũng sẽ sống tốt. Trước kia ta không tin, bây giờ ta tin rồi.”


Nói rồi Cố Cửu Tư vẫy tay, nói với nàng: “Lại đây.”


Liễu Ngọc Như đỏ mặt đi qua, Cố Cửu Tư ôm nàng vào lòng, hắn để nàng ngồi lên đùi mình, tay ôm eo nàng, hắn dựa vào nàng, dịu dàng nói: “Ngọc Như, có nàng ở đây, ta cảm thấy chuyện gì cũng sẽ vượt qua.”


“Đừng nói bậy,” Liễu Ngọc Như cười, “Ta không phải bùa hộ mệnh.”


“Ngọc Như,” Cố Cửu Tư chôn mặt ở đầu vai nàng, thấp giọng nói, “Thật ra ta rất sợ.”


Liễu Ngọc Như ngẩn người, Cố Cửu Tư chậm rãi nói: “Hôm nay ta lừa bọn họ. Phạm đại nhân sẽ không cứu viện nhanh, ông ấy muốn ít nhất là đánh hạ Đông Đô rồi mới có thể quay đầu lại cứu chúng ta.”


Liễu Ngọc Như nghe vậy ngây ra, nàng không dám động đậy, nàng cũng không dám kinh hoảng, mất một lúc lâu nàng mới chậm rãi trấn định lại, nhỏ giọng nói: “Vậy hôm nay chàng trấn an bọn họ sao?”


“Nếu không thì phải làm sao bây giờ chứ?”


Giọng Cố Cửu Tư ổn định: “Không thể đầu hàng, cũng không thể bỏ thành. Bây giờ chỉ có thể cắn răng xin một con đường sống. Sở dĩ Lương Vương nhất định phải lấy U Châu, e rằng bàn tính của hắn là muốn cầu cứu Bắc Lương.”


“Bắc Lương?” Liễu Ngọc Như không thể lý giải, giọng Cố Cửu Tư bình tĩnh, “Bắc Lương vẫn bị trường thành cản trở, nếu Lương Vương lấy U Châu để đổi, xin Bắc Lương xuất binh đánh hạ Trung Nguyên, e là Bắc Lương cầu còn không được. Bây giờ Lương Vương nhất định phải chiếm U Châu, định lợi dụng U Châu để đợi ngày trở lại, ngoài cách này ra, ta không nghĩ ra cái khác.”


Liễu Ngọc Như không nói gì, Cố Cửu Tư tiếp tục nói: “Vọng Đô không thể bỏ, U Châu không thể phá.”


“Ta biết.”


“Ngoài thủ ra, chúng ta không còn cách nào khác.”


“Ta hiểu.”


“Nhưng ta không biết ta có thể thủ được hay không.” Cố Cửu Tư nắm chặt tay, khàn giọng nói, “Nếu ta không thủ được, nàng phải làm sao bây giờ? Cha nương phải làm sao bây giờ?”


“Chàng đừng sợ,” Liễu Ngọc Như dịu dàng mở miệng, “Nếu không thủ được, ta vẫn có thể nhấc đao mà.”


Cố Cửu Tư nghe vậy mờ mịt ngẩng đầu, Liễu Ngọc Như quay đầu duỗi tay vòng lấy cổ hắn, cười nói: “Đến lúc đó, chúng ta giết một người không mệt, giết hai người chắc tay, người nhà cùng nhau đi trên đường hoàng tuyền, cũng chẳng có gì sợ hãi cả, đúng không?”


Cố Cửu Tư không nói gì, hắn nhìn Liễu Ngọc Như, cô nương như đang làm nũng, nhưng lời nói ra lại hoàn toàn không phải lời mà người nũng nịu sẽ nói.


Hắn biết trong xương cốt nàng là tâm huyết, nhưng không ngờ lá gan của cô nương này luôn lớn hơn hắn nghĩ nhiều.


Hắn hít sâu một hơi, giơ tay phủ lên mặt nàng.


“Yên tâm đi,” hắn dịu dàng nói, “Sẽ không có ngày đó.”


“Ngọc Như nhà ta vẫn chưa lên làm nhà giàu số một,” Cố Cửu Tư cười khẽ , “Sao ta có thể bỏ nàng và những thứ nàng muốn nhưng chưa có được chứ, lại còn nói với ta cái gì mà ‘giết một người không mệt giết hai người chắc tay’? Yên tâm đi,” hắn dựa vào nàng, như đang tuyên thệ, thanh âm vừa ổn vừa trầm, “Ta có phải liều mạng cũng sẽ không để bọn chúng vào thành Vọng Đô.”


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương