Gả Ăn Chơi Trác Táng
-
Chương 43
Cửa hàng của Liễu Ngọc Như buôn bán càng ngày càng tốt, nàng bắt đầu mở rộng sản nghiệp để mời người, một mặt để cân nhắc sản xuất thêm chút sản phẩm, không chỉ giới hạn là phấn, về mặt khác là gia tăng sản lượng, không chỉ bán ở Vọng Đô mà còn muốn bán qua các châu khác.
Có thể kiếm tiền từ cái khác châu trở về để đến U Châu tiêu phí, đây mới là thương nhân quan phủ thích.
Liễu Ngọc Như bận rộn việc buôn bán của chính mình, Cố Cửu Tư mỗi ngày thành thành thật thật làm việc theo chỉ dẫn nha phủ.
Đồng sự của hắn không thích hắn lắm, phần lớn là vì hắn không phải người địa phương, thứ hai là vì mọi người cũng biết hắn trước đó là tên phú thương, cái gọi là nghèo túng phượng hoàng không bằng gà, ai cũng muốn khi dễ một chút để gia tăng chút khoái cảm.
Bọn họ thường hay bình luận lúc Cố Cửu Tư ăn cơm không giống nam nhân, lúc Cố Cửu Tư đeo bội kiếm tuần phố thì mỉa mai hắn đi đường giống đàn bà.
Nhưng mặc kệ bọn họ chửi bới Cố Cửu Tư như thế nào thì cũng ngăn không được các cô nương khác yêu thích, mỗi lần Cố Cửu Tư tuần phố trên đường sẽ có rất nhiều cô nương theo sau lặng lẽ nhìn ngắm, việc này càng làm cho người xung quanh hắn giận dữ.
Cố Cửu Tư ở nha phủ rất kiệm lời, Chu Diệp đến thăm hắn có dò hỏi hắn sinh hoạt thế nòa, Cố Cửu Tư nói: “Đều khá tốt.”
Chu Diệp cười cười: “Lần trước phụ thân ta hỏi chuyện của đệ, ta nói ta sắp xếp cho đệ một công việc, hắn còn mắng ta.”
“Mắng huynh làm gì?” Cố Cửu Tư có chút nghi hoặc, Chu Diệp làm như ngượng ngùng, “Việc của đệ là ta lén sắp xếp cho đệ, không nói với phụ thân ta, phụ thân ta biết thì mắng ta một trận nói ta chậm trễ tiền đồ của đệ.”
Chu Diệp nhìn bốn phía một cái, nói tiếp: “Cha ta nói, Phạm thúc thúc muốn để đệ làm tấm gương tốt, không phải muốn để đệ làm một tấm gương tốt buôn bán với quan phủ, nếu đệ quyên góp tiền, chúng ta sẽ cho đệ chỗ tốt, vậy thành ra đệ lấy tiền tới mua lợi ích, thương nhân khác nhìn thấy, chẳng phải ai nấy đều học theo tới bàn điều kiện sao? Phạm thúc thúc chính là muốn cho đệ làm một thương nhân cao khiết lương thiện, là thương nhân tan hết gia tài vì quan phủ, cho nên trước đó phụ thân ta nói, các ngươi không thể sống quá tốt, ngày tháng khổ một chút, trong lòng mọi người mới biết tính toán. Chờ sau này lúc chiến sự ổn định rồi, thời điểm mọi người luận công khen thưởng, vậy đó mới là lúc đệ bắt đầu. Đến lúc đó đệ lấy danh nghĩa này để phụ thân ta trực tiếp đề cử đệ nhập sĩ, lúc đó điểm xuất phát sẽ cao. Hiện tại ta cho đệ làm một tiểu binh, trên không ra trên dưới không ra dưới, lãng phí thời gian của đệ, còn không bằng để đệ xem nhiều sách hơn.”
Cố Cửu Tư cười không nói lời nào, Chu Diệp thở dài: “Là ta chậm trễ đệ.”
“Sao Chu huynh nói vậy?” Cố Cửu Tư lắc lắc đầu: “Huynh cũng nhìn ra, khoản ta kém cỏi nhất không phải là đọc sách, ta kém cỏi nhất là đạo lý đối nhân xử thế, bản lĩnh giao tiếp với người khác. Huynh thả ta ở tầng chót nhất để mài giũa tính tình một chút, đây mới là đúng. Dựa theo cách nói của phụ thân huynh, nếu ta vừa nhập sĩ đã có địa vị cao, ta chưa từng bò ở tầng dưới chót bao giờ thì sẽ không hiểu cách giao tiếp thế nào với đám người này, sau này sẽ là thiệt thòi lớn.”
“Rốt cuộc trên đời này, nhiều nhất vẫn là bá tánh người dân. Huynh sắp xếp như vậy, ta rất vui vẻ. Ta chỉ lo lắng, hiện giờ trong nhà kinh doanh sản nghiệp này có ảnh hưởng gì đến kế hoạch của Phạm đại nhân không?”
“Cái này không sao,” Chu Diệp xua xua tay, “Mọi người cũng biết em dâu là dựa vào bản lĩnh của chính mình để dừng chân, không liên quan đến ta nhiều lắm. Hiện giờ mỗi người đều đang khen đồ vật của muội ấy dùng tốt. Nương ta ngày nào cũng gặng hỏi ta, bảo ta hỏi muội ấy khi nào có hàng mới, đệ trở về nhớ giúp ta nói với muội ấy vài câu.”
“Điều này huynh yên tâm.” Cố Cửu Tư cười nói, “Ta sẽ nói với nàng ấy.”
Cố Cửu Tư nói, trong mắt mang theo chút ấm áp. Chu Diệp ở một bên nhìn, nhịn không được nói: “Ta cảm thấy gần đây đệ và em dâu hình như tình cảm càng ngày càng tốt hơn?”
“Ừm?” Cố Cửu Tư ngẩn người, sau đó hắn ho nhẹ một tiếng, có chút không được tự nhiên nói: “Có lẽ vậy. Khoảng thời gian này ta thấy nàng bận bịu, càng nhìn càng cảm thấy nàng và trong tưởng tượng của ta không mấy giống nhau. Thật lòng mà nói, Chu huynh,” Cố Cửu Tư nhấp môi cười cười, vờ như ngượng ngùng, “Ta đối nàng trước kia, phần nhiều là áy náy, lúc nào cũng cảm thấy bản thân hại nàng nên mới đối tốt với nàng một chút. Nhưng khoảng thời gian này, ta thấy nàng vui vẻ thì trong lòng vui vẻ. Vì thế luôn muốn làm chút chuyện có thể làm nàng vui vẻ, ta cũng không biết đây có phải là cảm tình tốt hay không, nhưng so với trước đây, đúng là ta cảm thấy hình như ta đã càng gần nàng mấy phần.”
“Đệ nói như vậy, ta nghe hiểu, trong lòng có chút khó chịu.”
Chu Diệp thở dài, Cố Cửu Tư cảm thấy hơi kỳ lạ, trên mặt Chu Diệp có chút khó chịu: “Hiện giờ ta đã hai mươi hai, hàng năm bôn ba bên ngoài cũng không gặp gỡ người tri kỷ nào, nghe đệ nói thì ta liền muốn tìm người thành thân. Nhưng dù sao thành thân cũng phải là người ta thích, ta cũng không biết khi nào mới có thể giống như Cửu Tư đệ, gặp được một người lưỡng tình tương duyệt.”
Nghe được lời này, Cố Cửu Tư ngẩn người.
Từ lưỡng tình tương duyệt này đối với hắn mà nói có chút xa lạ, hắn vội nói: “Không không không, ta và Ngọc Như…… Cũng không phải…… Cũng không phải……”
Chu Diệp bị hắn phủ nhận thì có chút không hiểu, Cố Cửu Tư nghĩ rồi nghĩ, đem tiền căn hậu quả nói với Chu Diệp một lần, sau đó thở dài nói: “Cho nên giữa ta và Ngọc Như, thật không phải như huynh tưởng. Nói thật lòng, thật ra dạng nữ tử mà ta thích không giống như Ngọc Như, nàng quá ôn nhu, quá văn tĩnh, còn ta thích cái loại cô nương dám yêu dám hận, ngang ngược làm càn một tí.”
“Ngọc Như là cô nương tốt,” Cố Cửu Tư phe phẩy đầu, giải thích nói, “Nhưng lại không phải phong cách ta thích.”
“Đệ nói cũng đúng,” Chu Diệp nghiêm túc ngẫm lại, thế nhưng cũng gật đầu nói, “So với tính tình của đệ, em dâu quá mức ôn nhu, nhìn cũng không phải người đệ sẽ thích, nhưng trong lòng các ngươi đều có đối phương, cũng tốt hơn rất nhiều so với đám phu thê đối xử nhau như người lạ.”
Hai người đang nói, bỗng có một tên tiểu ăn mày đột nhiên đuổi lại đây, sốt ruột nói với Cố Cửu Tư: “Đại ca, không, không ổn rồi. Đỗ đại nương, Đỗ đại nương dẫn người đến tiệm tìm tẩu tử phiền phức!”
Vừa nghe lời này, Cố Cửu Tư gấp đến độ cất bước chạy, một đường chạy như điên hướng tới tiệm của Liễu Ngọc Như. Chu Diệp cũng ở phía sau, Cố Cửu Tư sốt ruột nói: “Tính tình nàng mềm yếu, Đỗ đại nương kia là người đàn bà đanh đá, lần này nàng chắc chắn bất lợi!”
Đỗ đại nương là tú bà của Hạnh Hoa Lâu.
Bà ta xuất thân ở thanh lâu, từ nhỏ đã lăn lộn ở nơi phức tạp, khi còn trẻ từng đứng bên đường mắng chửi người khác, là nhân vật có thể mắng một nam nhân phát khóc. Ở Vọng Đô này, bà ta không hề có căn cơ gì, lại có thể mở được một thanh lâu, cũng coi như là nhân vật một phương.
Bà ta và một ông chủ khác của cửa hàng son phấn Dương thị tên Dương Nhứ là bạn tốt, hiện giờ phấn của Liễu Ngọc Như ở trong thành như một lực lượng mới xuất hiện, trong mắt ảnh hưởng Dương Nhứ buôn bán, vì thế Dương Nhứ dứt khoát mời Đỗ đại nương tới, cố ý tới tìm Liễu Ngọc Như phiền phức.
Đỗ đại nương biết Liễu Ngọc Như, bà từng hỏi thăm qua, một tiểu phụ nhân vừa mới gả chồng không lâu, từ Dương Châu lại đây tị nạn, người xuất thân như vậy, tuổi lại trẻ, quả là tiểu cô nương việc nào cũng phải nói đạo lý có phong cách, nhưng suy cho cùng thì da mặt lại mỏng. Trong tay Đỗ đại nương vừa lúc có “nữ nhi” dị ứng vì ăn tôm sông, trên mặt nổi rất nhiều đốm đỏ, vì thế dứt khoát dẫn theo cô nương trong lâu, trực tiếp đi đến cửa tiệm Hoa Dung, vừa ngồi xuống ghế liền bắt đầu kêu oan.
Liễu Ngọc Như ở nhà nghe được việc Đỗ đại nương đang náo loạn, liền nhanh chóng đuổi qua, tới cửa tiệm liền thấy một đám oanh oanh yến yến vây quanh ở cửa tiệm Hoa Dung, Đỗ đại nương đứng ở phía trước bắt lấy Ấn Hồng không cho nàng đi vào, bà ta quát vào nàng: “Cô nương chúng ta chính là dùng phấn của các ngươi, hiện tại mặt cũng thành như vậy, các ngươi không nên phụ trách đền tiền sao?”
“Ngài chờ một lát,” Ấn Hồng bị nhiều người vây quanh như vậy nên có chút hoảng loạn, “Chuyện này cần chờ chủ nhân chúng ta tới xử lý.”
“Đợi đợi đợi, chủ nhân các ngươi cũng không dám gặp người khác, sợ là trong lòng có quỷ mới bảo ngươi tới qua loa đối đáp với ta. Cô nương nhà ta dựa vào gương mặt này để ăn cơm, tuổi còn trẻ đã gặp phải tội này thì sống sao đây?”
“Không phải,” Ấn Hồng sốt ruột nói, “Chủ nhân ta đang trên đường tới……”
“Phấn của cửa hàng Hoa Dung hủy dung rồi, cửa hàng ức hiếp khách rồi!” Đỗ đại nương hoàn toàn chưa cho Ấn Hồng cơ hội nói chuyện mà đã gân cổ kêu lên, “Xảy ra chuyện cũng không ai quản, sống sờ sờ làm cho cô nương này của ta nát mặt, mọi người đi ngang qua dạo ngang qua phân xử giúp với.”
Ấn Hồng nói chuyện nhỏ, lại luôn bị Đỗ đại nương cắt ngang, người xung quanh cũng không nghe thấy Ấn Hồng nói chuyện, chỉ nghe thấy Đỗ đại nương hô to, lại thấy một cô nương tuổi trẻ mặt đỏ ửng đứng một bên thống khổ, mọi người trong lòng liền có suy nghĩ khác mà chỉ chỉ trỏ trỏ vào Ấn Hồng.
Khi Liễu Ngọc Như xuống xe ngựa thì thấy cảnh tượng như vậy, nàng vội vội vàng vàng đi ra phía trước nói với Đỗ đại nương: “Vị đại nương này, ta là chủ nhân của Hoa Dung, bỉ (*) họ Liễu……”
(*) Bỉ là cách tự xưng khiêm nhường.
“Cái gì liễu hay hoa, ta mặc kệ, hôm nay ngươi phải đền tiền! Cô nương nhà ta nát mặt rồi, đời này cứ như vậy bị hủy! Hôm nay phải đền bao nhiêu, tự ngươi b cân nhắc!”
Ấn Hồng có chút sợ, nàng nhỏ giọng nói với Liễu Ngọc Như: “Phu nhân, nữ nhân này quá khó chơi, hay chúng ta đền tiền đuổi bà ta đi……”
Liễu Ngọc Như không nói chuyện, nàng trầm mặc.
Bồi tiền thì rất đơn giản, nhưng một khi đền tiền sẽ chứng minh hàng hóa của nàng xảy ra vấn đề. Hơn nữa nàng vẫn luôn bán đắt là do danh khí nhằm làm mọi người cảm thấy Hoa Dung là cửa hàng có phong cách. Nữ tử hôm nay làm loạn, ngôn dung thô bỉ, thân phận cũng rất là……
Hôm nay nếu không xử lý tốt chuyện này, đến lúc đó ấn tượng của mọi người đối với Hoa Dung cứ như vậy bị gán ghép với nữ tử này. Đến lúc đó mọi người còn có thể xem Hoa Dung thành một tiêu chí cho sinh hoạt tốt hay không thì không chắc được.
“Nói đi!” Đỗ đại nương thấy Liễu Ngọc Như không nói lời nào thì từng bước ép sát, “Như thế nào, muốn quỵt nợ hả?!”
“Đỗ đại nương,” Liễu Ngọc Như suy tư một lát thì phục hồi tinh thần lại, rốt cuộc lên tiếng: “Nếu đây là trách nhiệm của cửa hàng nhà ta thì tất nhiên là nên bồi thường, nhưng trước khi bồi thường, ta phải biết rõ……”
“Ngươi chính là không muốn đền đúng không?!”
Đỗ đại nương tăng âm thanh, tức giận lớn tiếng mắng: “Ngươi tên tiểu tiện nhân này cứ nói này nói nọ, mọi người nghe một chút ả ta đang nói cái gì? Ả ta nói cái này không phải trách nhiệm của ả ta! Dùng đồ vật của ngươi thì nát mặt, không phải trách nhiệm của ngươi chẳng lẽ là trách nhiệm của cô nương ta? Ả tiện phụ thấp hèn như ngươi……”
Đỗ đại nương tuôn như suối một chuỗi lời khó nghe đến cực điểm, Liễu Ngọc Như nghe xong thì mặt lúc trắng lúc đỏ.
Nàng cả đời này nghe qua lời mắng chửi thô tục cũng không nhiều như giờ khắc này.
Đỗ đại nương mắng người thì thanh âm vừa sắc bén vừa lớn, bà ta ban đầu còn nói vài phần đạo lý, sau đó lại dứt khoát dư lại những lời nói thô tục ngoài chợ.
Người ven đường nghe Đỗ đại nương mắng thì nhìn Liễu Ngọc Như đỏ mặt lên, tức giận đến cả người cũng run rẩy, cũng không tự chủ được cười rộ lên.
Đỗ đại nương mắng chửi người còn mang theo một loại cảm giác tiết tấu nói không nên lời, người bên cạnh nghe thì cười ha ha, Liễu Ngọc Như tức giận đến nói không ra lời.
Nếu Đỗ đại nương là người nói đạo lý, nàng còn có thể nói một vài câu, nhưng Đỗ đại nương chơi xấu như thế, nàng…… Nàng…… Nàng phải làm sao bây giờ?
Người vây xem bên cạnh càng ngày càng nhiều, Liễu Ngọc Như cảm thấy tức đến mức sắp không thở nổi.
Ấn Hồng nhanh chóng nói: “Phu nhân, thôi vậy thôi vậy, chúng ta đưa tiền là xong. Loại người này không thể trêu vào.”
Liễu Ngọc Như nhấp môi không nói lời nào, nàng gắt gao nhìn chằm chằm Đỗ đại nương kia, Đỗ đại nương ngồi xếp bằng ở cửa, mồm mép vừa mở đã bắt đầu nói ra “Tình sử” của Liễu Ngọc Như, lời nói nói từ lúc Liễu Ngọc Như dựng lên cửa hàng son phấn này, sau khi lưng quả thực là một đôi tay ngọc làm gối nằm cho ngàn người, một đôi môi đỏ vạn người nếm.
Ấn Hồng phẫn nộ muốn mắng lại Đỗ đại nương lại bị Đỗ đại nương nói mấy câu liền xấu hổ trở về.
Ấn Hồng tức giận đến khóc ra tiếng, Liễu Ngọc Như đứng ở cửa, nàng nắm chặt nắm tay, nhắm mắt lại hít thật sâu.
Nàng không thể hoảng loạn.
Đối với loại ngoài vô lại này, nàng càng không thể hoảng loạn.
Bà ta la lối khóc lóc, nàng phải lớn tiếng hơn bà ta.
Bà ta mắng chửi người, nàng phải càng có thể mắng hơn bà ta.
Chẳng phải bà ta giọng lớn thích nói lời thô tục sao?
Liễu Ngọc Như nắm chặt nắm tay hạ quyết tâm.
Nàng đột nhiên mở mắt ra vọt vào trong tiệm, từ trong tiệm bắt lấy cái chổi liền xông ra ngoài, hướng tới chỗ Đỗ đại nương đánh qua đó!
Đỗ đại nương vừa thấy Liễu Ngọc Như cầm chổi lao tới thì vội vàng xoay người lên, hô lớn: “Đánh người! Giết người!”
“Ta đánh chính là tặc bà nương (*) ngậm máu phun người này!”
(*) Bà nương là một cách mắng chửi thô tục đối với phụ nữ.
Liễu Ngọc Như rống to một tiếng, âm lượng một tiếng rống này của nàng gần như là thanh âm lớn nhất nàng từng nói chuyện trong đời này.
Đỗ đại nương duỗi tay bắt cái chổi của Liễu Ngọc Như, động tác của Liễu Ngọc Như lại thập phần linh hoạt, nàng một chân đá qua đó đánh nhau với Đỗ đại nương.
Cô nương bên cạnh nhìn thấy tư thế liều mạng này của Liễu Ngọc Như thì sôi nổi tản ra.
Đỗ đại nương bị nàng đuổi đánh ở cửa tiệm, Đỗ đại nương vừa bị đuổi vừa kêu: “Ta lớn tuổi như vậy mà ngươi cũng hạ thủ được, tiện phụ này thật sự có tâm địa rắn rết!”
“Vậy cũng tốt hơn miệng chó này của ngươi!”
Liễu Ngọc Như lập tức đánh trả, tức giận nói: “Ngươi ngoại trừ mắng chửi người còn biết cái gì?! Mang theo ả kỹ tử liền dám nháo với chúng ta, thật khi cho rằng ta là quả hồng mềm dễ bóp?!”
“Nếu ngươi là có lý vậy để nàng đi kiểm tra với ta! Các ngươi mua hàng của chúng ta? Dùng loại phấn nào, dùng như thế nào, vì sao nổi đốm đỏ. Hàng của bọn ta cũng không phải ai cũng có thể tùy tùy tiện tiện mua, ngươi nói ngươi mua, có thì lấy chứng cứ để chứng minh đi! Ngươi không dám lấy, không dám kiểm tra, cứ ở cửa tiệm chúng ta la lối khóc lóc như vậy còn không phải là Dương Nhứ tìm ngươi tới diễn kịch tìm ta phiền phức sao?”
“Một đống tuổi mà không kiếm được tiền, chỉ biết chơi trò lòng dạ hẹp hòi, đã tuổi này còn muốn lăn lộn dưới đất, loại người như ngươi và Dương Nhứ phải nghèo cả đời! Vừa nghèo vừa già vừa ác độc, nhìn thấy mặt các ngươi ta liền cảm thấy ghê tởm!”
“Tiểu tiện nhân miệng thật biết mắng chửi, lão thân cũng sắp tin.”
“Lão tặc phụ đừng vội hồ ngôn loạn ngữ, ta đã chuẩn bị tiền giấy cho thổ địa bãi tha ma để vì ngươi chọn mảnh đất bảo vật có phong thuỷ, nhanh chóng nằm xuống đất để chôn đi, mùa đông sắp tới rồi, không có đất sợ xương cốt ngươi lạnh!”
……
Hai bên vừa đuổi đánh vừa mắng, Ấn Hồng đi lên hỗ trợ, mấy cô nương đứng hai bên loạn cào cào, ở cửa tức khắc đánh thành một đống.
Liễu Ngọc Như dẫn đầu, ở đám người bên trong cầm chổi uy vũ sinh phong, chém ra phong phạm của đại tướng.
Chuyện mắng chửi người này chỉ cần có người mở đầu thì việc kế tiếp cũng là thuận lý thành chương. Nàng vừa bị mắng vừa học tập, chờ Cố Cửu Tư chạy tới thì thấy Liễu Ngọc Như dẫn theo người cầm cái chổi đuổi theo Đỗ đại nương, trong miệng tuôn ra lời mắng không kịp thở tức giận nói: “Lão tặc phụ đoản mệnh trời đánh đứng lại cho ta, hôm nay ta không cho ngươi khóc lóc trở về ta không mang họ Liễu!”
Cố Cửu Tư nghe những lời này, nhìn đống lộn xộn trước mặt, chỉ cảm thấy phảng phất như sét đánh giữa trời quang, cả người ngơ ngác đứng tại chỗ.
Mà Chu Diệp chạy theo cũng ngây người, hai nam nhân khiếp sợ nhìn mọi thứ diễn ra, một lúc lâu sau Chu Diệp nuốt nuốt nước miếng: “Cửu Tư, đệ muội (*) thật là kiêu dũng thiện chiến, đúng là một vị hãn tướng!”
(*) Đệ muội chỉ em dâu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook