Gả Ăn Chơi Trác Táng
-
Chương 44
“Hãn tướng cái gì mà hãn tướng!” Cố Cửu Tư vọt vào trong đám người kéo nữ nhân đang kéo phía sau Liễu Ngọc Như ra, nổi giận lên tiếng, “Dừng tay hết cho ta!”
Một đại nam nhân như Cố Cửu Tư đứng ở một đám nữ nhân có vẻ đặc biệt chói mắt, một tiếng rống to của hắn như vậy làm cho mọi người rốt cuộc cũng dừng tay.
Liễu Ngọc Như bên này ít người, tổng cộng chỉ có năm người, Đỗ đại nương lại là dẫn theo mười mấy cô nương, chỉ là Liễu Ngọc Như xuống tay tàn nhẫn nên khí thế mới không có thua, nhưng hai bên lôi kéo như cũ cực kỳ khó coi, tóc của Liễu Ngọc Như bị nắm bù xù, quần áo cũng bị kéo đến xiêu xiêu vẹo vẹo, Cố Cửu Tư vừa đến thì nàng càng cảm thấy mất mặt, nhưng nàng lại không thể thua được, đánh cũng đã đánh rồi, mắng cũng đã mắng rồi, giờ phút này nếu lui bước thì nỗ lực vừa rồi xem như uổng phí.
Vì thế nàng cầm chổi nhìn Đỗ đại nương bên cạnh nói: “Hôm nay ta nhất định phải cùng ngươi phân rõ thị phi hắc bạch, đi, cùng ta đến công đường đi!”
“Đi công đường cái gì!”
Đỗ đại nương thấy Cố Cửu Tư mặc quan phục nha phủ đứng bên người Liễu Ngọc Như thì lập tức nói: “Ta biết rồi, ngươi đây là tìm người giúp đỡ đúng không? Đây lại là dã nam nhân từ nơi nào tới để thông đồng chống lưng cho ngươi đúng không?”
Cố Cửu Tư nghe bà ta nói như vậy thì nhíu nhíu mày, lạnh thanh nói: “Ta là trượng phu nàng.”
“À, trượng phu hả,” Đỗ đại nương mang theo trào phúng, “Đến không biết là tên trượng phu nào……”
Nói còn chưa dứt lời, Liễu Ngọc Như đã cầm chổi muốn đánh, Cố Cửu Tư lại không đợi Liễu Ngọc Như qua đó đã trực tiếp đè Đỗ Thập Nương, lấy xích sắt khóa lại.
Động tác của hắn cực nhanh, chờ Đỗ đại nương phản ứng lại đã bị Cố Cửu Tư kéo theo, hắn nói thẳng: “Đi, cùng ta đến huyện nha.”
“Đi huyện nha cái gì! Cứu mạng, quan binh ỷ thế hiếp người!”
Đỗ đại nương hô to lên, Liễu Ngọc Như lập tức nói: “Nếu trong lòng ngươi không có quỷ thì sao không dám đi?! Ngươi nói cô nương của ngươi dùng phấn của ta nát mặt, chúng ta đây liền công đường đối chất đi!”
Nghe được lời này, nữ tử có đốm đỏ trên mặt liền lui về sau, Ấn Hồng nhanh chóng bắt được nàng ta, lớn tiếng nói: “Phu nhân, nàng ta muốn chạy!”
“Chạy? Chột dạ sao?”
Liễu Ngọc Như cười lạnh: “Nếu không phải trong lòng có quỷ, ngươi chạy cái gì!”
“Ta…… Ta mắc tiểu không được sao?”
Cô nương kia run lên, Ấn Hồng kéo nàng nói: “Trong tiệm chúng ta có hậu gian, ta dẫn ngươi qua đó!”
Cô nương kia nào dám bị Ấn Hồng đơn độc đưa vào Hoa Dung? Nàng ta nhanh chóng nói: “Ta không cần!”
“Nếu có oan tình, coi như tìm đại lão gia khiếu nại.” Bên cạnh Cố Cửu Tư đã nghe hiểu rõ xảy ra chuyện gì, bình tĩnh nói, “Đỗ đại nương, đi thôi.”
Nói xong, hắn mạnh mẽ kéo Đỗ đại nương hướng đến huyện nha.
Liễu Ngọc Như dẫn theo người nhanh chóng đi theo, người của Đỗ đại nương vừa thấy cũng đi theo.
Đỗ đại nương liền một đường mắng, Cố Cửu Tư không dao động, lạnh mặt không nói lời nào, chỉ là tay kiềm Đỗ đại nương không có nửa phần lơi lỏng.
Chờ tới khi đến huyện nha, Hoàng Long thấy Cố Cửu Tư dẫn theo người liền có chút bất mãn, không vui vẻ nói: “Ngươi lại chọc vào chuyện gì?”
Hắn cũng là khách cũ của Đỗ đại nương, Đỗ đại nương thấy Hoàng Long thì nhanh chóng sáng mắt vui vẻ nói: “Hoàng gia, người mau cứu mạng!”
“Thả ra!” Hoàng Long nhanh chóng nói, “Ngươi đây là……”
“Thả cái gì?” Chu Diệp đi từ phía sau ra, Hoàng Long thấy Chu Diệp thì nhanh chóng nịnh nọt: “Chu công tử!”
“Mới vừa rồi ta đi ngang qua nhìn thấy này hai nữ tử ẩu đả bên đường, thấy vị đại nương này bị đưa tới công đường nên tới đây nhìn xem. Trần đại nhân có ở đây không?” Chu Diệp nhìn lướt qua, “Còn ở đây không?”
Hoàng Long liên tục gật đầu mời huyện lệnh lại đây.
Huyện lệnh vừa nhìn thấy Chu Diệp thì vội vàng hành lễ, sau đó bắt đầu thăng đường.
Đỗ đại nương có chút luống cuống trong lòng, liền quỳ trên mặt đất bắt đầu khóc rống.
Một đám oanh oanh yến yến không ngừng khóc, tất cả mọi người bắt đầu đau đầu.
Liễu Ngọc Như dẫn theo người quỳ trên mặt đất, nắm chặt nắm tay, cũng là dáng vẻ cực kỳ ủy khuất. Người bên cạnh khóc đến kinh thiên động địa, Liễu Ngọc Như bên này khóc như hoa lê dính mưa. Người tới vây xem nhìn một Đỗ đại nương, lại nhìn một Liễu Ngọc Như, trong lòng liền có suy nghĩ.
Huyện lệnh hô yên lặng vài lần thì Đỗ đại nương mới dừng lại, sau đó bắt đầu thẩm án, sau khi hai bên đem chuyện này nói lại một lần, huyện lệnh nhìn Đỗ đại nương trước: “Vậy Đỗ đại nương, ngươi có chứng cứ gì chứng minh là phấn nàng gây ra?”
“Chúng ta mua phấn của nàng, tô lên là như vậy, cô nương trong thanh lâu của ta cũng có thể làm chứng! Đại nhân, nếu chuyện này không liên quan đến nàng, chúng ta cũng không nháo đến bước này!”
Đỗ đại nương than thở khóc lóc, huyện lệnh nhìn về phía Liễu Ngọc Như: “Đối với lời nói của Đỗ đại nương, ngươi có biện giải gì?”
“Đại nhân,” Liễu Ngọc Như hít hít cái mũi, thanh âm lại thập phần rõ ràng: “Dân nữ cảm thấy, Đỗ đại nương nếu chỉ trích là phấn của ta gây ra, coi như nàng ta lấy ra chứng cứ được đi. Chứng cứ có hai điểm mấu chốt, thứ nhất, bọn họ cần chứng minh đồ vật trên mặt nàng kia là phấn do dị ứng thành phần; thứ hai, bọn họ cần chứng minh, thành phần này phấn nằm trong phấn của ta, mà bọn họ chính xác sử dụng phấn đó. Trước mắt Đỗ đại nương chỉ có nhân chứng, mà những người này cũng là cô nương trong lâu nàng, không đủ để tin tưởng.”
Huyện lệnh nghe xong gật đầu, Liễu Ngọc Như tiếp tục nói: “Cho nên, dân nữ khẩn cầu huyện lệnh phái người tới xem xét thương thế trên mặt vị nữ tử này, nghiệm thương trước, xác nhận là tật chứng gì, sau đó mời bọn họ lấy ra phấn thoa ngay lúc ấy để nghiệm minh thành phần.”
“Được.” Huyện lệnh đáp lời, “Lời này có lý, người đâu, gọi đại phu tới. Lại trình vật chứng lên.”
Nghe được lời này, Đỗ đại nương tức khắc luống cuống, nhưng việc đã đến nước này, các nàng cũng không thể lâm thời lùi bước, vì thế mọi người chỉ có thể lẳng lặng chờ.
Phấn mặt và đại phu được đưa đến, đại phu đi trước nghiệm thương cho đốm đỏ trên mặt nữ tử kia, sau đó lại đào phấn ngửi ngửi.
Tất cả mọi người nhìn đại phu bận rộn, một lúc sau, đại phu xoay người lại cung kính nói: “Hồi bẩm đại nhân, tình huống đã sáng tỏ. Đốm đỏ trên mặt vị nữ tử này, dựa theo kinh nghiệm của lão phu, hẳn là do dị ứng tôm sông.”
“Ngươi…… Ngươi nói bậy!” Nàng ta sốt ruột lên tiếng, mà trên mặt đại phu kia bất động, chỉ vững vàng nói, “Thương thế trên mặt nữ tử này, đầu tiên giống với tình hình dị ứng tôm sông. Tiếp theo, lão phu tại đây nghe thấy mùi thuốc trên người nữ tử này, mà bên trong mùi thuốc này có hai vị thuốc, đó là vị thuốc thường dùng để trị liệu chứng bệnh này, có thể thấy được trước đó nữ tử này đã biết chính mình nguyên nhân chân chính của bệnh.”
Nghe được lời này, Liễu Ngọc Như tức khắc thả lỏng rất nhiều.
Mà Đỗ đại nương lại gấp gáp, kêu la muốn mắng chửi. Huyện lệnh tức giận nói: “Làm càn! Kéo xuống vả miệng cho ta!”
Đỗ đại nương bị rống như vậy thì rụt rụt cổ, cuối cùng an tĩnh lại. Sau đó đại phu nói tiếp: “Mà ta cũng xem qua thành phần của phấn, chẳng qua là loại thảo dược ôn hòa mà thôi, cũng không có thành phần gì không ổn.”
Lời này nói xong, tình huống như thế nào mọi người đã rõ ràng. Mà Liễu Ngọc Như nhìn lướt qua hộp phấn, nàng nhíu nhíu mày đứng dậy.
Nàng cúi đầu cầm lấy hộp phấn lật một lúc, không khỏi cười: “Đại nhân, còn nữa.”
Nói xong nàng đặt hộp phấn trên khay, bình tĩnh nói: “Hộp phấn này, không phải nhà bọn ta.”
“Ngươi nói bậy!” Nữ nhân nổi đốm đỏ rống to: “Đây do ta đặc biệt nhờ người khác mua!”
“Thật xin lỗi, cô nương,” Liễu Ngọc Như bình đạm nói, “Phấn của nhà bọn ta sản lượng có hạn, mỗi một hộp cũng có đánh số trong danh sách, ta nhớ rõ số của hộp này là bán cho một vị phu nhân nào đó. Mà lúc ban đầu hộp này đựng phấn màu của ‘Đông Tàng’, sau đó lại sửa thành ‘tiết Thu Phân’. Ngươi xem, nơi này có cái thiếu góc, chính là tiêu chí của hàng hòa đã qua phê duyệt. Nhưng hộp phấn này của ngươi đựng vẫn là ‘Đông Tàng’. Cho nên, nó là hàng giả.”
Lời này nói ra, tất cả mọi người đều trầm mặc. Liễu Ngọc Như nâng tầm mắt nhìn về phía mọi người, bình đạm nói: “Mua không nổi hàng thật cũng đừng mua giả, phí tiền là nhỏ, nếu thật là nát mặt, vậy thì đáng tiếc.”
Sự tình tra ra manh mối, ai cũng không dám nói cái gì nữa, Đỗ Thập Nương bị đánh hai mươi bản nên nhờ người nâng về.
Cũng tới thời gian nghỉ ngơi của Cố Cửu Tư, sau khi Cố Cửu Tư cáo biệt với Chu Diệp liền dẫn theo Liễu Ngọc Như trở về.
Liễu Ngọc Như đi ở phía trước, Cố Cửu Tư đi ở phía sau, hai người một câu chưa nói, Cố Cửu Tư liền nhìn bóng dáng cô nương ở phía trước.
Tóc nàng lộn xộn, quần áo cũng bị kéo đến xiêu xiêu vẹo vẹo, hoàn toàn không có tinh xảo ôn nhã như ngày thường. Cố Cửu Tư nhìn nàng, không biết như thế nào, trong lòng có chút khó chịu, Liễu Ngọc Như đang đi thì đột nhiên dừng bước, đưa lưng về phía hắn, khàn giọng nói: “Hôm nay để chàng chê cười rồi, làm lang quân sợ rồi?”
Cố Cửu Tư không nói chuyện, Liễu Ngọc Như làm như có chút khổ sở, nàng hít hít cái mũi nói: “Ta cũng biết như vậy khó coi, nhưng ta cũng không có cách. Nói đạo lý với bà ta thì bà ta cảm thấy ta dễ ức hiếp. Nếu ta hôm nay không cho các nàng biết ta không phải người dễ khi dễ, sau này sẽ còn có rất nhiều người một đợt một đợt tới trêu chọc.”
“Trong tiệm ta thiếu người, các nàng người nhiều. Ta vóc dáng nhỏ, các nàng đanh đá. Nếu ta thua khí thế nữa, các nàng càng cảm thấy ta dễ khi dễ. Ta biết chàng thất vọng với ta, nhưng ta cũng không có cách nào khác.”
Liễu Ngọc Như nói nói thì cảm thấy có chút nghẹn ngào. Nàng tủi thân muốn gào khóc.
Nàng biết làm như vậy rất khó coi, biết làm như vậy là không giữ thể diện. Nhưng có thể làm sao bây giờ?
Tú tài gặp binh giặc, ngoại trừ rút đao hoàn toàn lấp kín miệng đối phương, nàng còn có thể làm sao bây giờ?
Nàng cúi đầu nhỏ giọng khóc, giơ tay lau nước mắt chính mình.
Cố Cửu Tư nghe xong, hắn đi từ sau lưng ra phía trước ôm nàng vào lòng ngực.
“Ta không cảm thấy thất vọng về nàng,” hắn nhỏ giọng mở miệng an ủi, “Ta cảm thấy nàng thật sự đáng yêu.”
“Chàng nói bậy.” Liễu Ngọc Như khóc đến thở hổn hển, “Ta mắng người, chửi khó nghe biết bao. Ta còn lấy chổi đánh bà ta.”
“Đánh rất tốt.” Cố Cửu Tư chặn lại, “Ta nhìn thấy, đánh đặc biệt có khí thế, mắng cũng rất quyết đoán.”
“Cố Cửu Tư,” Liễu Ngọc Như dùng mu bàn tay lau nước mắt khụt khịt, “Chàng không cần an ủi ta.”
“Ta không an ủi nàng.” Cố Cửu Tư nhìn Liễu Ngọc Như khóc như vậy, hắn nhịn không được thấp đầu hôn hôn mặt nàng, theo bản năng nói: “Thật sự, đặc biệt đáng yêu.”
Liễu Ngọc Như đờ người, nàng đột nhiên không khóc nữa. Cố Cửu Tư nhìn dáng vẻ nàng thì không nhịn được cười.
Hắn kéo tay nàng ôn nhu nói: “Đi thôi, chúng ta về nhà?”
Liễu Ngọc Như đứng bất động, nàng giống tiểu hài tử, tựa hồ như làm nũng.
Cố Cửu Tư liền ngồi xổm xuống quay đầu nhìn nàng: “Ta đây cõng nàng về nhà?”
Liễu Ngọc Như không nói lời nào, Cố Cửu Tư cõng nàng lên. Liễu Ngọc Như dựa vào lưng hắn, xoay đầu nhìn vách tường bên cạnh ngõ nhỏ.
Cố Cửu Tư cõng nàng đi trên đường, ôn hòa nói: “Ngọc Như, gặp qua cực khổ, bị cuộc sống mài giũa qua mà còn duy trì bản tâm, nàng như vậy mới là đáng yêu nhất.”
“Thật ra ta một chút cũng không quan tâm nàng có ôn nhu hay không, có xấu hay không, ta chỉ quan tâm nàng có bị khi dễ hay không thôi.”
Nghe lời này, Liễu Ngọc Như cảm nhận được ấm áp trên lưng người nam nhân này, dưới ánh trăng, bóng dáng bọn họ kéo ra thật dài.
“Thời điểm ta có mặt, đương nhiên là ta bảo vệ nàng. Nhưng thời điểm ta không có mặt, ta tình nguyện nàng đanh đá một chút, cũng muốn nàng bảo vệ tốt chính ngươi. Lúc nãy khi ta chạy tới, suốt đoạn đường đi ta không kịp nghĩ điều gì chỉ sợ nàng bị thiệt, sau khi tới thì thấy nàng lợi hại như vậy, lòng ta rất vui vẻ.”
Dứt lời, Cố Cửu Tư quay đầu nhìn nàng cười nói: “Nương tử nhà ta giỏi quá.”
Liễu Ngọc Như bị hắn nói thì có một loại ngượng ngùng xông lên.
Nàng dựa vào lưng Cố Cửu Tư, rất lâu sau mới nhỏ giọng nói: “Cảm ơn chàng.”
“Cảm ơn cái gì?”
Âm thanh Cố Cửu Tư ôn hòa, Liễu Ngọc Như nhỏ giọng nói: “Cảm ơn chàng bao dung ta.”
Cố Cửu Tư ngẩn người, một lúc sau, hắn chậm rãi nói: “Vậy ta đây nên nói với nàng một câu thực xin lỗi.”
“Thực xin lỗi cái gì?”
“Không thể thay nàng che mưa chắn gió, còn phải để chính nàng đối mặt với phong ba.”
Cố Cửu Tư nói xong thì khẽ than, hắn tự giễu nói: “Vốn nên thay nàng đối mặt với tất cả.”
Nghe được lời này, Liễu Ngọc Như nhẹ nhàng cười: “Chàng có thể bao dung ta đi đối mặt với tất cả, nguyện ý để ta biến thành một nương tử một chút cũng không tốt đẹp, vậy đã rất tốt.”
“Cố Cửu Tư,” Liễu Ngọc Như dựa vào lưng hắn, nghiêm túc nói, “Nói thật, thật ra làm tiểu thư khuê các, ta cũng không vui vẻ. Ta dựng nên Hoa Dung, ta dựa vào chính mình kiếm tiền, phát tiền cho mọi người, nhận được sự tán thành của mọi người, đấu thắng Đỗ đại nương…… Ta cảm thấy, thật ra rất hạnh phúc.”
“Thời điểm mọi người gọi ta bà chủ Liễu, Liễu chưởng quầy, ta cảm thấy vui vẻ hơn lúc bọn hắn khen ta nói ta văn tĩnh hiền thục, là hiền thê lương mẫu.”
“Chàng có suy nghĩ này thì tốt rồi,” Liễu Ngọc Như giơ tay thay hắn vén tóc, ôn nhu nói: “Chàng có thể tận lực đối tốt với ta, làm ta vĩnh viễn tin tưởng trên thế giới này có rất nhiều người tốt, làm ta vẫn luôn bảo trì phần thiên chân này trong nội tâm, ta cảm thấy như vậy là đủ rồi.”
Rốt cuộc trên đời này có biết bao nhiêu người, đi qua tuổi trung niên cũng đã chồng chất vết thương.
Rốt cuộc trên đời này có bao nhiêu người lúc còn thiếu niên đã có thể yêu nhau.
Cả đời này của nàng, có lẽ sẽ trở nên đanh đá, có lẽ sẽ trở nên bừa bãi, nhưng nàng vẫn hy vọng, nội tâm nàng có thể vĩnh viễn ôn nhu, vĩnh viễn sáng ngời.
Cố Cửu Tư lẳng lặng nghe, hắn ôn hòa nói: “Được.”
Hắn cười ra tiếng: “Ta sẽ để nàng hiện tại làm một tiểu cô nương rất đáng yêu, già rồi cũng là lão phu nhân rất đáng yêu.”
Liễu Ngọc Như không nói chuyện, nàng ôm cổ Cố Cửu Tư, nàng nhịn không được nói: “Cố Cửu Tư, chàng có chán ghét ta không?”
“Sao có thể chán ghét?”
Cố Cửu Tư cười khẽ: “Ta cảm thấy nàng rất tốt, tốt hơn ta tưởng tượng rất nhiều.”
“Tốt cỡ nào?”
Liễu Ngọc Như nhịn không được hỏi. Cố Cửu Tư ngẩn người, một lúc sau, môi hắn run rẩy, hắn thật ra không muốn nói, nhưng vẫn nói ra.
“Tốt đến nỗi...Muốn cùng nàng bên nhau cả đời.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook