[full _free]_kề bên sói
-
Chương 54:
Di Di không biết bọn họ mấy giờ thì kết thúc, chỉ biết trước khi cô nhắm mắt ngủ thì trời đã sáng.
Khi cô tỉnh dậy, cái đó của Chiếu Dã vẫn còn ở bên trong cô.
"Anh mau đi ra..." Cô biết Chiếu Dã đã tỉnh từ lâu..
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chiếu Dã lười biếng từ chối: "Không muốn, trong này ấm quá."
"..." Di Di không nói nên lời, oán trách: "Anh xem anh đã làm gì đây này."
"Làm em."
"..." Di Di thật sự hết cách, đúng là không thể nói lý lẽ với một con sói mà…
Toàn bộ quá trình, Chiếu Dã đều dùng hình sói để làm cô, bây giờ khắp người cô đều có dấu vết của móng vuốt sói, mặc dù không đau nhưng trông rất đáng sợ.
Cô sẽ phải mặc áo cao cổ và quàng khăn mỗi ngày.
Di Di khóc nấc lên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô quay lưng về phía anh.
“… Di Di?” Chiếu Dã luống cuống dỗ dành cô: “Di Di, đừng khóc, anh sai rồi.”
Di Di không thèm để ý đến anh, đột nhiên sau lưng cô có cảm giác ẩm ướt mềm mềm, là Chiếu Dã đang liếm vết thương cho cô.
Nước bọt của sói có khả năng giúp mau lành vết thương.
Chiếu Dã liếm từng chút một, liếm khắp lưng sau đó liếm lên phần ngực của cô.
"Không, không cần. . ."
Chiếu Dã quá tập trung, mặc dù anh không hề có ý muốn quyến rũ cô nhưng Di Di vẫn bị hành động của anh làm cho động tình.
Sau khi liếm xong phần thân trên, Chiếu Dã chuẩn bị liếm xuống phần thân dưới của cô. Di Di xấu hổ khép chân lại, không cho anh chạm vào.
"... Có thể không?"
"Không thể."
Chiếu Dã cẩn thận tách hai đùi của cô ra, không nói mấy lời trêu chọc nữa, anh dùng lưỡi liếm hai bên môi âm hộ sau đó nuốt hết nước của cô xuống cổ họng.
Từ đùi đến bắp chân sau đó đến mắt cá chân cuối cùng liếm xuống ngón chân của Di Di.
Di Di cảm thấy hối hận vì những gì cô đã nói trước đó…
Chiếu Dã liếm đến phần cuối cùng, toàn thân Di Di đều được bao phủ bởi hơi thở của Chiếu Dã, cô như bị anh đánh dấu lãnh thổ.
Lúc ăn cơm, Di Di nhắc đến chuyện "du lịch", sợ Chiếu Dã lúc trên giường thì đồng ý xuống giường lại đổi ý.
Không ngờ tới, Chiếu Dã đối với chuyện này rất để tâm, vô cùng phối hợp: "Anh đã nghĩ kĩ rồi, điểm dừng chân đầu tiên của chúng ta sẽ là núi Vân Lĩnh."
Di Di: "Đó là ở đâu?"
“Là quê hương của anh.” Chiếu Dã nhìn xa xăm hồi lâu, ôn nhu nhìn Di Di: “Anh muốn đưa em về đó.”
"Dẫn em đi ngắm một chút nơi anh sinh ra và lớn lên."
Di Di mỉm cười, khóe mắt cong lên, nói: "Được."
Hai người hành động rất nhanh, chưa đầy một ngày, Chiếu Dã đã xin từ chức xong. Vài ngày trước, việc anh đột nhiên biến mất và bỏ dở công việc đã khiến lãnh đạo tức giận, ông ta đã khấu trừ một số tiền của anh rồi để anh đi.
Di Di đóng cửa tiệm bánh, bán hạ giá nốt những thứ còn lại, sau đó trả tháng lương cuối cùng gấp đôi bình thường cho Tiểu Khả, cô còn giới thiệu Tiểu Khả cho một cửa hàng bánh ngọt khác.Trước đây cô và ông chủ quán bánh đó từng có giao tình.
Tiểu Khả chỉ nghe loáng thoáng Di Di nói trong nhà xảy ra chút chuyện, muốn về quê một chuyến.
Tiểu Khả không nỡ xa Di Di, buồn bã nói: "Chị Di Di, chị có quay lại đây nữa không?"
Di Di xoa đầu Tiểu Khả, nói: "Có."
Sau khi chia tay Tiểu Khả xong, Di Di gọi điện cho Nặc Nhân, muốn nói với cô ấy một tiếng.
Chuông reo năm mươi chín giây sau mới có người nhấc máy.
"Chị Nặc Nhân, em và Chiếu Dã đang định đi du lịch, chị..."
Bên kia không có tiếng người trả lời, Di Di hỏi: "Chị Nặc Nhân, chị có đang nghe máy không?"
"Hmm..." Tiếng trong điện thoại vang lên như tiếng mèo kêu.
"..."
Âm thanh này Di Di vô cùng quen thuộc, khuôn mặt cô lập tức đỏ bừng.
Sau âm thanh âu yếm kỳ lạ, giọng nói thản nhiên của Ngạn Kỳ từ đằng xa truyền đến: "A Nhân, Di Di đang nói chuyện với em kìa... sao em không trả lời vậy?"
“Bíp…” Di Di cúp điện thoại.
Cô vỗ vỗ mặt mình một cái, trong lòng không ngừng gào thét: Anh Ngạn Kỳ còn biến thái hơn cả Chiếu Dã...!
Ở đầu bên kia khuôn mặt Nặc Nhân ửng hồng, hai mắt ngập tràn hơi nước, oán trách nói: "Anh sao lại muốn nhấc máy..."
Ngạn Kỳ không trả lời, anh ấy giữ cái đuôi mèo dài của Nặc Nhân trong lòng bàn tay sau đó xoa đũng quần nóng bỏng của mình.
Nặc Nhân hoàn toàn không nói nên lời.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook