Buổi tối, trong phòng ăn lộng lẫy mà trống trải, một gia đình gồm ba người đang ngồi quanh chiếc bàn ăn dài. Họ không cười nói vui vẻ với nhau như những gia đình bình thường khác mà chỉ có sự im lặng và xa cách.

Quản gia bưng hết món này đến món khác lên bàn ăn, hầu như đều là những món có vị cay mà Lộ An Thuần ăn không quen.

Ba cô gắp một miếng thịt luộc vị cay tê tê vào bát của cô, đôi mắt đen như mực bình tĩnh nhìn Lộ An Thuần.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cô gắp miếng thịt lên rồi ép buộc bản thân nuốt xuống cho đến khi hai gò má đỏ bừng.

Lộ Bái mới hài lòng dời tầm mắt sang chỗ khác.

Sự ngoan ngoãn và phục tùng của con gái có thể khiến ông ta cảm thấy sung sướng, vui vẻ.

Dáng người của Lộ Bái cân đối, vừa cao vừa gầy, trông ông ta không hề giống một người đàn ông trung niên béo phệ chút nào.

Lộ Bái là một người đàn ông cực kỳ kỷ luật, không hút thuốc hay uống rượu, tập thể thao quanh năm, thậm chí còn có huấn luyện viên dạy đấm bốc riêng.

Cũng chính vì sự tự kỷ luật gần như biến thái này nên ông ta mới luôn giữ được một thân hình hoàn hảo, cánh tay rắn chắc và vạm vỡ. Vì vậy, nếu Lộ Bái vung nắm đấm với ai đó... Thì nó cũng rất đau đớn.

Đồng thời, ngoại hình của ông ta cũng anh tuấn, đường nét cân đối hài hòa, vừa trưởng thành, giàu có lại vừa phong độ và lịch lãm.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong mắt người ngoài, người đàn ông này là một người ôn hòa lẫn nhã nhặn, biết giữ chừng mực và lịch thiệp, đồng thời còn là một doanh nhân hoàn mỹ thích làm công tác thiện nguyện, một người thành đạt thường xuyên đứng trong danh sách những ông trùm tài phiệt thuộc giới thương gia.

Chỉ có Lộ An Thuần biết rằng: Bên dưới vẻ ngoài hoàn hảo của người đàn ông này lại ẩn chứa một linh hồn vặn vẹo.

Từ thời thơ ấu đến lúc xuân thì, ông ta luôn là cơn ác mộng sâu sắc và nặng nề nhất của cô.

“Sao đột nhiên con lại muốn đến thành phố C?”

Lộ Bái ngước đôi mắt tối đen nhìn kỹ cô gái ngọt ngào, thuần khiết trước mặt: “Hai năm qua, ba bảo con đến đây thì con cứ viện hết lý do này tới lý do khác. Bây giờ con đã học lớp 12 rồi, tại sao lại bỗng dưng nói muốn chuyển trường thế?”

“Con cãi nhau với bạn thân.” Lộ An Thuần nói ra một cái cớ mà cô đã chuẩn bị sẵn từ trước: “Lưu Nguyệt Sa, bề ngoài giả vờ đối xử với con rất tốt nhưng sau lưng lại nói xấu con, gọi con là đồ giả tạo.”

Lộ Bái đặt một miếng thịt bò luộc khác vào bát của Lộ An Thuần rồi nói một cách vô cảm: “Con là con gái của ba. Những người đó không xứng làm bạn với con đâu. Chúng ta sẽ trở nên mạnh mẽ hơn khi làm bạn với sự cô độc.”

“Vâng, con sẽ nghe theo lời ba.” Lộ An Thuần cố gắng hết sức để cư xử như một chú cừu non ngoan hiền.

Liễu Như Yên lên tiếng đúng lúc: “Mối quan hệ giữa các cô bé ngày nay phức tạp lắm. An An à, không sao đâu, con đừng đau lòng nhé, cuối tuần có tổ chức tiệc tùng, dì sẽ mời một vài cô gái đến đây chơi, bọn họ đều là bạn bè ở trường mới của con đấy. Những người đó đang nóng lòng được làm quen với con! Con sẽ có những người bạn mới thôi!”

“Cảm ơn chị Liễu.”

Lộ Bái đột nhiên nói: “Gọi mẹ đi.”

Lời này vừa vang lên thì bàn tay của Lộ An Thuần bất chợt siết chặt phần tua rua trên khăn trải bàn.

Cô cắn môi dưới khiến nó trở nên trắng bệch nhưng không hề hé răng.

Đôi mắt đen kịt của Lộ Bái mang tới áp lực cùng cực: “Con không thấy cô ấy giống mẹ mình à?”


Lộ An Thuần nhìn khuôn mặt dịu dàng và xinh đẹp của Liễu Như Yên - nó gần giống với khuôn mặt của mẹ cô - đây chắc chắn là dáng vẻ thời còn son trẻ của bà.

Cô không biết Lộ Bái có năng lực cao siêu đến nhường nào mà lại có thể tìm thấy hai người tương tự nhau đến thế, đồng thời còn giữ họ làm của riêng.

Nhưng cho dù họ giống nhau đến đâu, Lộ An Thuần cũng không thể gọi như vậy. Mẹ cô chỉ có một, hơn nữa bà đã chết rồi. Bà bị người đàn ông trước mặt dồn ép tới chết.

Sau khi Lộ Bái gián tiếp hại chết mẹ cô, ông ta lại cưỡng ép một người phụ nữ vô tội khác biến thành bà...

Quá coi thường người khác.

Mu bàn tay trắng nõn của cô gái nổi gân xanh vì gồng mạnh.

Toàn thân Liễu Như Yên đều khẽ run lên. Cô ấy nhìn về phía Lộ An Thuần với vẻ bất lực.

Ánh mắt đó... Như đang cầu xin cô.

Lộ An Thuần nhận ra sự sợ hãi của Liễu Như Yên. Cô ấy lo lắng rằng sự im lặng của cô sẽ chuốc lấy tai họa cho chính cô ấy. Vậy nên một lúc lâu sau, Lộ An Thuần bèn gọi một tiếng với giọng điệu vô cảm: “Mẹ.”

Liễu Như Yên như trút được gánh nặng bèn thở phào nhẹ nhõm: “Ừm, An An à, chiều nay mẹ sẽ dẫn con đi dạo phố và mua váy nhé.”

“Vâng, được thôi.”

Sau bữa ăn, Liễu Như Yên vào phòng quần áo để thay trang phục ra ngoài và đeo một chiếc túi Gucci. Khi đi ngang qua phòng làm việc của Lộ Bái, Liễu Như Yên nghe thấy ông ta đang nói chuyện điện thoại: “Là Lưu Nguyệt Sa phải không? Tôi là ba của Lộ An Thuần đây. Đừng căng thẳng, tôi muốn hỏi cháu về việc con gái tôi chuyển trường…”

Cô ấy không dám nghe nhiều nên vội vàng đi xuống lầu.

Xe dừng lại ở phố đi bộ nhộn nhịp có đặt tượng đài giải phóng. Vừa bước xuống xe, Liễu Như Yên đã kéo Lộ An Thuần vào trong đám đông rồi thì thầm với cô: “Ba em vừa gọi cho bạn em đấy. Người bạn bên kia của em… Cái cớ này không có vấn đề gì chứ?”

Lộ An Thuần mím môi: “Không sao đâu.”

Cô biết rằng Lộ Bái chắc chắn sẽ tìm bằng chứng từ bạn thân của mình để đảm bảo rằng cô không nói dối. Vì vậy, Lộ An Thuần đã bàn cách giải quyết vấn đề với bạn thân từ trước rồi. Thậm chí cả hai người còn dàn dựng cảnh tượng “cãi nhau và ẩu đả” ở trường học để biến chuyện này thành sự thật.

Có hai thứ Lộ Bái không thể chấp nhận được: Một là nói dối, hai là phản bội.

Buổi chiều, Liễu Như Yên đưa Lộ An Thuần đến cửa hàng quần áo cao cấp dành cho phụ nữ, sau đó yêu cầu nhân viên bán hàng may một bộ váy dạ hội cho Lộ An Thuần để cô có thể mặc nó trong bữa tiệc cuối tuần, mà số tiền trả trước ngay lúc này lên tới hàng chục nghìn nhân dân tệ.

Sau đó, Liễu Như Yên lại tiếp tục dẫn Lộ An Thuần đến các cửa hàng quần áo dành cho nữ khác để chọn quần áo.

Lộ An Thuần cảm thấy rất thích thú với việc thử quần áo. Những chiếc váy nhỏ nhắn đáng yêu, áo khoác mát mẻ, chiếc váy hai dây bằng chất liệu denim trẻ trung và rực rỡ... Cô thử từng món một, lại còn đứng trước gương để tự sướng một cách hào hứng.

Nhưng khi Liễu Như Yên chuẩn bị quẹt thẻ để thanh toán hóa đơn thì Lộ An Thuần lại thay những bộ quần áo này ra mà không mua bất kỳ món nào.

Liễu Như Yên tò mò hỏi cô: “Em không thích hả?”

Lộ An Thuần lắc đầu, trong lòng cay đắng: “Lộ Bái sẽ không cho em mặc những thứ này đâu.”

Nghe thấy câu nói này, Liễu Như Yên lại quan sát cô gái trước mặt mình một lần nữa.

Phong cách ăn mặc của Lộ An Thuần rất đoan trang và bảo thủ, quần áo chủ yếu có màu sắc đơn giản, vừa trong sáng mộc mạc lại vừa thanh lịch, khuy áo được cài kín kẽ và cắt may chỉn chu, có cảm giác như bộ quần áo kín mít của một nữ tu sĩ.


Cho dù Lộ An Thuần được mặc váy vào mùa hè thì nó cũng phải dài đến dưới đầu gối, hoàn toàn không giống các cô gái trên đường phố ở thành phố C – họ thích mặc quần lửng và mang giày xăng đan nhỏ, nom rất mát mẻ và thoải mái.

Liễu Như Yên đã ở bên cạnh Lộ Bái suốt một thời gian dài nên đương nhiên cô ấy cũng biết tính tình của ông ta. Lộ Bái rất thích phong cách ăn mặc bảo thủ và đơn điệu của phụ nữ, không hề có cá tính hay thời thượng chút nào.

Ngay cả Liễu Như Yên cũng không được phép mang giày cao gót khi đi cùng ông ta đến các bữa tiệc, nếu không Lộ Bái sẽ nghi ngờ cô ấy muốn quyến rũ một người đàn ông khác.

Chỉ cần có chỗ nào đó hơi trái ý Lộ Bái, ông ta sẽ thượng cẳng chân hạ cẳng tay với cô ấy ngay.

Nhưng Liễu Như Yên không ngờ rằng: Người đàn ông này cũng đối xử hà khắc như vậy với con gái ruột của mình!

Thật quá đáng tiếc. Lộ An Thuần có khuôn mặt rạng rỡ, thanh tú và xinh đẹp đến vậy, nếu ăn mặc đẹp một chút thì không biết cô sẽ mỹ miều đến mức kinh ngạc ra sao.

Rõ ràng đang ở độ tuổi thanh xuân phơi phới và nhiệt huyết nhưng Lộ An Thuần lại giống như một viên ngọc thô khép kín, thu lại hết thảy vẻ đẹp của mình.

Liễu Như Yên thực sự buồn thay cô. Vì vậy, cô ấy đã đưa Lộ An Thuần đến một cửa hàng bán túi xách hàng hiệu nổi tiếng: “Mấy ngày trước chị đã đặt mua một túi xách phiên bản giới hạn cho em rồi. Ba em cũng đã xem qua nên sẽ không nói gì đâu. Đi thôi, chúng ta nhìn thử xem.”

Lộ An Thuần chẳng có hứng thú với những chiếc túi hàng hiệu này nhưng cô không muốn làm Liễu Như Yên mất hứng, vì vậy cô đành vui vẻ nhận nó.

Tới buổi tối, Lộ An Thuần nói với Liễu Như Yên rằng cô muốn tùy ý tản bộ ở thành phố C, vì vậy cô đã bảo Liễu Như Yên về nhà trước.

Liễu Như Yên lo lắng cho Lộ An Thuần nên đã yêu cầu tài xế đi theo cô, còn mình thì tự bắt taxi trở về. Nhưng Lộ An Thuần lại kiên quyết không cần, cô chỉ muốn đi dạo xung quanh một cách tự do mà thôi.

Người phụ nữ cũng chẳng khăng khăng nữa, chỉ dặn dò cô rằng: “Em phải về nhà trước chín giờ tối đấy nhé. Vì bình thường ba em sẽ về nhà vào lúc chín giờ rưỡi. Khi ông ta về đến nhà thì em nhất định phải có mặt, nếu không sẽ xảy ra rắc rối lớn đấy…”

“Em biết rồi, chị yên tâm đi.” Lộ An Thuần hiểu Lộ Bái hơn bất kỳ ai khác.

Sau khi Liễu Như Yên rời đi, Lộ An Thuần lập tức mở điện thoại di động để tìm đến địa chỉ mà viện trưởng của trại trẻ mồ côi đã đưa cho cô. Lộ An Thuần bắt xe taxi và tìm thấy ngõ Thanh Hà ở quận Du Bắc.

Bà Ngụy sống trong một căn nhà có hai dãy nằm ở ngõ Thanh Hà.

Địa hình nơi này quanh co phức tạp, vừa khúc khuỷu vừa ngoằn ngoèo nên rất dễ bị lạc đường.

Mà giờ phút này đây, màn đêm đã buông xuống, ánh đèn đường lờ mờ và u tối.

Lộ An Thuần băng qua một vài ngã rẽ, lòng vòng loanh quanh gần bốn mươi phút và hoàn toàn lạc lối trong con ngõ nhỏ rối như khúc ruột này.

Xa xa dường như có tiếng nói chuyện, Lộ An Thuần bèn bước nhanh hơn về phía đó để dự định hỏi đường.

Nhưng vừa tiến đến đó, cô lập tức phát hiện hình như có người đang đánh nhau ở cuối ngõ nhỏ. Lộ An Thuần hoảng sợ tới mức vội vàng trốn vào một góc rẽ bên hông rồi lén lút nhìn về hướng kia.

Ánh đèn đường mờ mịt chập chờn, hết vụt sáng lại tắt lịm. Một người đàn ông cao to, mập mạp và lực lưỡng túm lấy cổ áo của một gã xăm trổ thấp bé, đẩy gã vào bức tường rồi dùng đầu gối thúc vào bụng đối phương.

Gã kia có một hình xăm con rồng trên cánh tay nhưng dáng vẻ hèn nhát của gã không hề xứng với khí chất con rồng nên có. Gã dựa người vào tường và liên tục cầu xin…

“Thật sự không phải tao mà! Là ý của nhóm anh Hổ kia kìa. Tao không biết chuyện gì cả. Bọn họ nói rằng bà lão kia đi đứng chậm chạp nên sẽ không đuổi kịp mình đâu. Bọn tao chỉ chơi đùa cho vui thôi, không ngờ sẽ xảy ra chuyện mà!”


“Chơi đùa cho vui? Mẹ nó, bọn mày chơi tới nỗi gây họa giết người luôn kìa. Chơi này!”

Anh chàng mập mạp gắt gỏng rống lên, đầu gối liên tục thúc vào tên kia. Cơn đau buốt khiến gã xăm trổ phải gập người xuống, ho khan dữ dội, giọng cũng khản đặc...


Lộ An Thuần run rẩy lấy điện thoại di động ra, sẵn sàng bấm 110 bất cứ lúc nào...

Lúc này, một chàng trai cao ráo và gầy gò chợt bước ra từ trong bóng tối.

Vì màn đêm càng ngày càng u ám nên Lộ An Thuần chỉ có thể nhìn thấy đường nét nghiêng nghiêng một bên của anh, đôi lông mày sắc bén tựa như hai tảng đá đen nhánh đang nhấp nhô trên vùng đất hoang vu.

Anh cúi đầu châm một điếu thuốc. Ánh sáng chói lóa như một đóa hoa màu cam nở rộ bên khóe môi của anh, để rồi biến mất trong nháy mắt. Từng làn khói trắng xóa lượn lờ trong màn đêm dày đặc rồi chậm rãi phiêu tán khắp nơi. Truyện được nhóm dịch đăng ở luvevaland.co. Nhóm sẽ public 51 chương, từ chương 52 mọi ngươi có thể vào group Động spoil và review truyện (search trên facebook, tên nhóm viết hoa hết) hoặc vào bằng link https://.facebook.com/groups/spoilandreview để đọc không tốn MP. Mọi người nhớ trả lời câu hỏi để được duyệt vào nhóm nhanh hơn nha.

Giây tiếp theo, tàn thuốc nóng rực chọc xuống cánh tay xăm trổ tán loạn của tên kia.

Âm thanh xì xèo vang lên, gã hét lên loạn xạ trong sự đau đớn.

Đôi mắt của chàng trai vừa tàn nhẫn vừa tuyệt tình, đầy sắc thái thù địch tàn khốc…

“Thiếu nợ thì trả tiền, giết người thì đền mạng.”

Giọng nói của anh tựa như sương giá lạnh lẽo trong màn đêm rét buốt của ngày đông.

Lộ An Thuần dịch chuyển ngón tay cái rồi ngước lên nhìn anh một lần nữa.

Dưới ánh trăng, làn da của chàng trai kia tái nhợt và lạnh lẽo, con ngươi như viên đá đen huyền cứng rắn. Anh túm lấy cổ áo của gã xăm trổ bằng một tay…

“Bà của tao đã qua đời không rõ nguyên nhân, mày có mấy cái mạng để trả giá đây?”

Gã đàn ông xăm trổ yếu ớt trả lời: “Mày… Mày không dám tới chỗ anh Hổ nên mới tìm tao. Mày là đồ chỉ biết bắt nạt kẻ yếu mà thôi! Bà của mày do bọn họ hại chết, đâu có liên quan gì tới tao! Tất cả đều là ý của bọn họ mà!”

“Gấp gáp cái gì! Bất cứ thằng chó nào cũng không trốn thoát được đâu.”

Anh vừa dứt lời thì một tia sáng bén ngót đã lóe lên.

Những đầu ngón tay thon dài của Ngụy Phong thuần thục cắt xoẹt bằng một con dao găm, lưỡi dao sắc nhọn đâm thẳng vào bức tường màu đen bên cạnh gã xăm trổ một cách chuẩn xác.

Nó chỉ cách tai gã vài milimet, một giọt máu tươi đã rỉ xuống trên làn da nơi vành tai.

“Ông đây sẽ từ từ chơi chết mày!”

“Anh Phong của tôi ơi.” Anh chàng mập mạp vội vàng ngăn Ngụy Phong lại: “Chúng ta đã thống nhất trước là sẽ không gây đổ máu rồi mà. Cậu đừng kích động nữa. Nếu giết tên này thì mình cũng phải vào tù đấy, không đáng đâu.”

Gã đàn ông xăm trổ mềm nhũn cả người vì sợ hãi. Gã dựa lưng vào tường rồi chậm chạp ngồi xuống, suýt chút nữa đã tè ra quần rồi.

Cuối cùng, cảm xúc của gã cũng sụp đổ: “Má nó, chẳng phải chỉ là ăn quỵt không trả tiền thôi sao! Nếu bà lão kia không đuổi theo thì đâu có chuyện gì xảy ra chứ! Do bà ta nghèo túng đến nỗi phát điên rồi. Chuyện này đếch liên quan tới ông đây nhá…”

Đúng lúc này, điện thoại di động của Lộ An Thuần chợt vang lên, là nhạc chuông đặc trưng của thương hiệu iPhone.

Trên màn hình, cái tên của Liễu Như Yên đang lóe lên.

Trái tim của Lộ An Thuần như sắp ngừng đập đến nơi. Trong cơn hoang mang và hoảng loạn, cô cuống cuồng cúp điện thoại di động.

Đến khi ngẩng đầu nhìn lại, ba người kia đã đồng thời nhìn về phía cô trong góc khuất của ngõ nhỏ rồi.

Lộ An Thuần sợ hãi đến mức cả người run lên. Cô cảm thấy kinh hoàng khủng khiếp như đang xem phim hành động, vì bắt gặp một bí mật động trời mà bị giết người diệt khẩu. Lộ An Thuần vội vàng nắm lấy điện thoại di động: “Đừng tới đây, tôi… Tôi sẽ báo cảnh sát đấy!”


Ngụy Phong thờ ơ liếc nhìn Lộ An Thuần một cái, vài giây sau lại không nhịn được mà nhìn cô thêm một lần nữa.

Cảm giác này nên diễn tả như thế nào đây?

Điểm đầu tiên anh chú ý là vầng trăng tròn vành vạnh đang treo cao nơi chân trời phía sau cô, vừa sáng tỏ vừa lành lạnh.

Đã rất nhiều năm rồi, Ngụy Phong không hề ngẩng đầu ngắm nhìn vầng trăng tròn trĩnh kia. Thế mà ma đưa lối quỷ dẫn đường… Đêm nay, nó lại tròn đầy và viên mãn như thể: Những chuyện nuối tiếc hay ân hận sẽ chẳng bao giờ xuất hiện trong cuộc đời tàn tạ và vụn vỡ của anh nữa.

Còn cô gái đang đứng dựa vào tường kia thì có tay chân nhỏ bé và gầy guộc, dáng người ốm yếu lẫn mong manh. Ánh trăng lạnh lẽo lẳng lặng chiếu vào đường nét diễm lệ đến độ lay động lòng người của cô, tựa như đóa hoa sơn chi vào ngày mưa, thực sự xinh đẹp và thuần khiết.

Lộ An Thuần có một vẻ đẹp khiến trái tim người ta phải đột nhiên ngừng đập, dù có chết vì cô cũng chẳng hề luyến tiếc.

Trong khoảnh khắc Ngụy Phong đang mất hồn, gã xăm trổ muốn co giò bỏ chạy nhưng không thành công. Ngụy Phong sải vài ba bước về phía đó, túm lấy cổ áo của tên đó rồi lôi gã trở lại.

Con dao găm thẳng thừng đặt ngay động mạch cổ của gã chẳng chút thương tiếc.

“Mày thử chạy lần nữa đi.”

“Anh ơi, anh à, em đã biết sai rồi! Em thật sự đã sai rồi. Em xin quỳ xuống với anh và bà anh. Cầu xin bà cụ ở nơi chín suối…”

Gã còn chưa nói xong thì mũi dao đã xoay chuyển. Tên này sợ sệt tới mức không dám nói hươu nói vượn nữa, hai chân yếu ớt quỳ rạp xuống đất.

Ngụy Phong giẫm lên tay gã đàn ông xăm trổ, vừa nghiêng đầu vừa cất tiếng trầm thấp: “Báo cảnh sát đi.”

Chúc Cảm Quả lấy điện thoại di động ra rồi nhìn cô gái đối diện: “Anh Phong, còn cô em này thì sao? Nhìn kìa, cậu ta bị dọa đến nỗi bật khóc rồi. Lát nữa cậu ta sẽ nói lung tung với cảnh sát mất thôi.”

Lộ An Thuần dựa vào tường và đứng yên ở đó. Cô bụm miệng lại, dáng vẻ hoảng hốt như một con thú nhỏ bé đang run rẩy vì sợ hãi.

Ngụy Phong cất dao găm đi, đôi môi mỏng phả ra một làn khói bàng bạc rồi bước về phía cô.

Lộ An Thuần không thể nào lùi lại, cô kề sát vào bức tường thô ráp, cơ thể run lẩy bẩy, trái tim đập thình thịch và không ngừng kêu lên bằng giọng điệu hoảng loạn: “Đừng đến đây!”

Ngụy Phong nhướng mi mắt liếc nhìn Lộ An Thuần một cái, sau đó chậm rãi ghé sát tai cô, khóe môi khẽ cong lên.

“Tên gì*?”

*Trong tiếng Trung, câu này vừa có nghĩa là “Tên gì?” vừa là “Kêu cái gì?”. Trong trường hợp này, Lộ An Thuần hiểu theo nghĩa thứ nhất, còn Ngụy Phong hỏi theo nghĩa thứ hai.

“Lộ, Lộ An Thuần.”

“Tôi hỏi cậu kêu loạn xạ cái gì? Ông đây đáng sợ đến vậy hửm?”

“...”

Khóe môi của chàng trai nhếch lên thành một nụ cười dữ dằn và không đứng đắn: “Đếm đến ba thì cậu phải biến mất cho khuất mắt tôi, có làm được không?”

Sự uy hiếp nhẹ nhàng này giống như một cơn gió nguy hiểm thổi qua vách đá cao cheo leo.

Lộ An Thuần cảm nhận được hơi thở lạnh thấu xương trên người anh, để rồi run rẩy gật đầu.

Khi Ngụy Phong mới đếm đến một, cô gái đã lập tức bỏ chạy và nhanh chóng khuất bóng hoàn toàn vào màn đêm vô cùng vô tận.

Ngụy Phong kiềm chế tâm trạng rồi nhìn sang hướng khác, vừa nghiêng đầu vừa cáu kỉnh châm thuốc.

Anh muốn xua tan hơi thở thơm tho như hương sữa ngọt ngào hãy còn vấn vương nồng đậm trong không khí.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương