Mùa hè ở thành phố C tựa như một chiếc nồi hấp oi bức và khó chịu, nắp nồi được đóng kín không một kẽ hở. Nơi đây mang lại cảm giác khô hanh, ứ đọng và hầm hập đến mức khó thở, dường như tất cả động vật thân mềm trong thành phố này đều đang bị hấp thành bùn nhão.

Máy bay chậm rãi hạ cánh xuống sân bay quốc tế Giang Bắc, Lộ An Thuần bước ra khỏi cửa khoang máy bay, suýt chút nữa đã bị sóng nhiệt ập thẳng vào mặt.

Nửa tiếng sau, Lộ An Thuần gặp tài xế của ba mình ở bên ngoài trạm chờ sân bay, tên ông ấy là Kiều Chính.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Người đàn ông vẫy tay với cô với khuôn mặt tươi cười.

“Hôm nay ba cháu tình cờ có một cuộc hội nghị thượng đỉnh về tài chính nên đã bảo chú đến đây đón cháu.”

Kiều Chính đón lấy hành lý của Lộ An Thuần rồi bỏ vào cốp xe dự bị phía sau, đoạn xoay người mở cửa xe cho cô: “Nhìn xem, cái mặt nhỏ của cháu đã đỏ bừng cả rồi kìa, mau vào trong ngồi điều hòa đi, đừng để bị cảm nắng. Nếu không thì sếp Lộ sẽ hỏi tội chú đấy.”

Lộ An Thuần ngồi vào xe bảo mẫu Alphard*, điều hòa trong khoang xe rộng rãi đang ở mức nhiệt độ cực thấp, làn da nhớp nháp mồ hôi được khô ngay lập tức. Cảm giác mát mẻ và tê tê khiến cô cảm thấy cực kỳ dễ chịu và khoan khoái.

*Toyota Alphard là dòng xe MPV cao cấp của hãng xe Nhật Bản.

Trên chiếc bàn nhỏ có bày biện loại bánh Mousse yêu thích của cô – Tuyết Mị Nương* - và một đĩa trái cây. Ghế ngồi được điều chỉnh sao cho phù hợp với chiều cao một mét sáu của Lộ An Thuần. Thiết bị mát xa cũng được kích hoạt để giúp cô thư giãn sau hành trình mệt mỏi.

*Tuyết Mị Nương có nguồn gốc từ Nhật Bản, trước đây được gọi là “Daifuku”, là một trong những món ăn nhẹ ở Nhật Bản. Lớp vỏ bên ngoài mềm xốp như tuyết, lại deo dẻo thơm ngon, nhân của nó thường là trái cây theo mùa.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chú Kiều, thành phố C vẫn luôn nóng bức như vậy sao?”

“Cũng không hẳn vậy. Nhưng mùa hè thực sự oi ả chết người. Cháu cứ thử đập một quả trứng dưới cái nắng mặt trời mà xem, nó sẽ chín ngay trong vòng vài phút đấy.”

Kiều Chính là một người hoạt ngôn, vừa lái xe vừa lải nhải dông dài tận đâu đâu: “Cháu nói xem, ở Bắc Kinh thật tốt biết bao. Năm sau cháu sẽ tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học rồi nên việc chuyển trường giữa chừng sẽ rất khó thích ứng đấy.”

“Chẳng phải trẻ con đều nên ở bên cạnh người lớn ạ?”

Kiều Chính liếc nhìn cô gái đang ngồi ở hàng ghế sau qua kính chiếu hậu.

Cô đút hai tay vào túi áo hoodies, khuôn mặt trái xoan, nước da vừa trắng ngần vừa mịn màng, đôi mắt hạnh trong veo và long lanh. Khi nói chuyện, Lộ An Thuần cư xử hết sức từ tốn, vô hình khiến người nghe cảm thấy thật yên bình và nhẹ nhàng.

“Cháu đúng là một đứa con gái ngoan ngoãn và hiếu thảo. Ba cháu cũng rất vui mừng khi cháu bằng lòng đến đây đấy. Suốt mấy ngày nay, sếp Lộ lúc nào cũng cười tươi roi rói. Kể từ khi mẹ cháu rời đi, thật sự rất hiếm khi nhìn thấy ba cháu cười tươi như thế.”

Lộ An Thuần nhìn ra ngoài cửa sổ chứ không trả lời đối phương.

Chiếc xe con chạy ra khỏi đường cao tốc rồi tiến vào khu vực đô thị, xuyên qua những tòa nhà cao tầng nằm san sát nhau như bát úp.

Do địa hình cao thấp chằng chịt và đan xen phức tạp nên cây cầu vượt ở thành phố C trông như được xây dựng giữa không trung. Các phương tiện giao thông băng qua nó một cách kỳ diệu, y hệt một khu rừng rậm chốn thành thị.

Lộ An Thuần lấy chiếc dây chuyền đeo trên ngực ra, bên trong mặt dây chuyền nắp bật bằng bạc hình trái tim có kẹp một tấm ảnh.

Nhìn vào khuôn mặt đang mỉm cười dịu dàng của người phụ nữ trong bức ảnh, đôi mắt Lộ An Thuần đong đầy trìu mến.

Mẹ yên tâm đi nhé.

Con nhất định sẽ tìm thấy em ấy.

...


Chẳng mấy chốc, chiếc xe đã lái vào khu nhà giàu ở ngoại ô thành phố. Nơi đây xây dựng hằng hà sa số biệt thự và trang viên, mỗi hộ gia đình đều có thể nhìn ngắm sông Gia Lăng hùng vĩ và mênh mông cuồn cuộn ở phía xa xa.

Tài xế đưa Lộ An Thuần đến cổng biệt thự Giang Đinh. Người chào đón cô là một người phụ nữ trẻ với mái tóc dài vừa đen vừa dày buông xõa trên vai, làn da trắng ngần như sữa, đôi môi đỏ mọng tự nhiên, đôi giày cao gót tinh tế và thùy mị cùng những sợi dây quấn đan xen xung quanh bắp chân thẳng tắp, nhỏ nhắn của cô ấy.

Liễu Như Yên, người tình hiện tại của ba cô, chỉ lớn hơn Lộ An Thuần vài tuổi mà thôi.

Khi Lộ An Thuần nhìn thấy cô ấy, ấn tượng đầu tiên của cô không phải là ngoại hình của Liễu Như Yên giống mẹ mình đến bảy tám phần mà là...

Những vết thâm tím còn lưu lại ở khóe miệng của cô ấy.

Có lẽ những người khác sẽ không nhìn ra nhưng Lộ An Thuần đã quá quen thuộc với những vết bầm tím như vậy rồi. Cho dù có thoa bao nhiêu lớp phấn nền để cố gắng che lấp đi thì nó cũng sẽ lộ ra, giấu đầu hở đuôi.

Liễu Như Yên giơ tay chào Lộ An Thuần, khóe môi nở một nụ cười nhiệt tình: “An An à, vào trong đi. Thời tiết nóng lắm, em mau vào trong ngồi điều hòa này, cứ để tài xế xách hành lý của em vào nhà là được.”

“Chào chị Liễu.” Lộ An Thuần lễ phép chào hỏi cô ấy, sau đó lấy một chiếc hộp nhỏ từ trong túi xách ra rồi đưa cho Liễu Như Yên: “Đây là món quà em muốn tặng cho chị Liễu.”

Liễu Như Yên ngạc nhiên tiếp nhận chiếc hộp, nhìn vào trong thì thấy đó là một chiếc vòng cổ pha lê thiên nga đen.

“Em đã dùng tiền học bổng để mua nó đấy, tuy không được xem là món quà đắt đỏ nhưng đây cũng là tấm lòng của em. Hy vọng chị Liễu đừng chê nó.”

“Cái này... Sao có thể chứ? Chị thực sự rất thích nó! Cảm ơn em! Thật đấy...”

Liễu Như Yên cũng chẳng biết mình nên nói gì mới phải.

Đây là lần đầu tiên cô ấy gặp với con gái của người tình.

Cô gái này đã mất mẹ vào đúng cái tuổi dậy thì bồng bột. Liễu Như Yên vốn tưởng rằng Lộ An Thuần sẽ chế nhạo và khinh thường thân phận ghê tởm của mình, hoặc là lạnh lùng châm chọc cô ấy…

Vì có những ý nghĩ này nên Liễu Như Yên đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rồi, thậm chí còn nghĩ ra biện pháp đối phó nữa.

Nhưng không ngờ cô bé này vừa gặp mặt đã tặng quà cho mình trước tiên, lại còn dịu dàng và khéo léo đến mức khiến cô ấy tự cảm thấy áy náy vì lòng dạ xấu xa và hẹp hòi của mình.

Mặc dù người đàn ông đã mua cho Liễu Như Yên những sợi dây chuyền bằng đá quý đắt giá hơn món đồ này nhiều nhưng chúng vẫn không sao quý giá bằng chiếc vòng cổ pha lê thiên nga đen này – vật mà Lộ An Thuần đã mua bằng số tiền học bổng ít ỏi của mình.

“Chị… Chị xách hành lý giúp em nhé.” Liễu Như Yên nhận cặp sách từ tay tài xế rồi giúp Lộ An Thuần mang nó vào nhà.

Căn biệt thự được bài trí hoàn toàn theo phong cách Trung Hoa, toàn bộ đồ đạc trong nhà đều làm bằng gỗ tử đàn. Tuy kiểu dáng của chúng mang hơi hướng tương đối cổ điển nhưng món đồ nào cũng có giá trị xa xỉ, ngay cả những bức tranh treo trên tường cũng là tác phẩm của các họa sĩ nổi tiếng, giá trị của chúng đều nằm ở ngưỡng hàng chục triệu tệ, thậm chí còn lên tới hàng trăm triệu nhân dân tệ.

“Phòng của em đã được dọn dẹp ổn thỏa cả rồi, nó nằm ở lầu hai đấy. Em nhìn thử xem có thích hay không. Nếu không thích thì em có thể tự chọn căn phòng khác, chị sẽ kêu người bài trí lại một lần nữa.”

Liễu Như Yên thân thiện dẫn Lộ An Thuần lên lầu, sau đó đến một phòng ngủ có tầm nhìn ra dòng sông.

Ngay phía chính diện cửa sổ sát đất trong suốt chính là dòng sông Gia Lăng hùng vĩ và bao la ở phía xa xa. Tầm nhìn cực kỳ rộng rãi lẫn thoáng đãng. Phong cách trang trí trong phòng cũng vô cùng nữ tính, ga trải giường còn có hoa văn nho nhỏ, bàn học đơn giản, các vách tường thì được ốp màu hồng nhạt.

“Tầm nhìn ở phòng bên cạnh đẹp hơn nhiều. Chị nghe ba em nói rằng em rất thích vẽ tranh nhỉ. Chị định hai ngày tới sẽ dọn dẹp đồ đạc ở phòng bên cạnh sạch sẽ, sau đó biến nó thành phòng vẽ tranh của em. Em thấy thế nào?”

“Cảm ơn chị Liễu nhé.”

“Em nhìn lại căn phòng này đi. Có còn chỗ nào em vẫn chưa hài lòng không nhỉ?”

Lộ An Thuần cũng chẳng vội ngắm nghía căn phòng này. Cô đóng cửa lại rồi trực tiếp lấy một hộp thuốc mỡ chống bầm từ trong cặp sách ra. Sau khi vặn nắp, Lộ An Thuần dùng đầu ngón tay quẹt vào trong, đoạn vươn tay thoa lên khóe môi của Liễu Như Yên.


Cô ấy vô thức lùi lại, kinh ngạc nhìn cô gái này...

“Ông ta thường xuyên đánh chị à?”

Giọng nói của Lộ An Thuần vừa thấp vừa khẽ khàng, mang lại cảm giác u buồn và sầu bi như tiếng đàn Cello: “Trên người chị có còn vết thương nào khác không?”

Khóe mắt của Liễu Như Yên lập tức đỏ lên, dường như cô ấy không thể kìm nén cảm xúc được nữa, run rẩy hỏi: “Sao em lại hỏi như vậy? Chúng... Chúng ta mới gặp nhau lần đầu tiên thôi mà, tại sao em lại đối xử với chị tốt đến vậy? Chị chính là người tình của ba em đó! Em không chán ghét chị sao?”

Lộ An Thuần cúi đầu, đầu ngón tay chầm chậm quẹt vào số thuốc mỡ phảng phất hương bạc hà đã được dùng hết non nửa lọ: “Nhưng chị khá giống mẹ em mà.”

“Mẹ em, bà ấy…”

“Bà ấy đã qua đời rồi. Là tự sát.”

Ba của Lộ An Thuần làm ăn cực kỳ phát đạt. Ông ta là một doanh nhân điên cuồng, đã giở nhiều thủ đoạn tàn độc và máu lạnh trên thương trường. Trong khoảng thời gian mấy chục năm, ông ta đã nhảy vọt để trở thành người đứng đầu các công ty bất động sản nội địa, thậm chí còn bước vào top năm trong danh sách các ông trùm quyền thế trong nước.

Nhưng ông ta lại mang tính cách u ám và có khuynh hướng bạo lực. Theo lời mẹ của Lộ An Thuần, ông ta vốn là một kẻ biến thái đến cùng cực...

Ông ta thực sự rất yêu mẹ của Lộ An Thuần, thậm chí loại tình yêu này đã biến thành một loại bệnh tâm lý nào đó. Ông ta không chỉ làm tổn thương mẹ cô về mặt thể xác mà còn kiểm soát tinh thần của bà, khiến mẹ của Lộ An Thuần rơi vào tình cảnh bị dồn ép và mắc bệnh trầm cảm, cuối cùng phải tự kết liễu đời mình.

Sau khi mẹ cô qua đời, cơn ác mộng của Lộ An Thuần mới bắt đầu.

Tình yêu gần như biến thái mà ông ta dành cho mẹ cô đã chuyển sang cho Lộ An Thuần. Ông ta giám sát và theo dõi chặt chẽ việc học tập lẫn xã giao của Lộ An Thuần, quy định quần áo, cử chỉ và hành động của cô, lục lọi điện thoại di động của cô, thậm chí vị trí của cái cốc sau khi uống nước xong cũng bị ông ta cưỡng chế.

Đó là một cuộc sống quá đỗi ngột ngạt như một khoảng chân không thiếu dưỡng khí.

Cuối cùng vào hai năm trước, ba cô đã chuyển đến thành phố C để khai thác và mở rộng thị trường phía tây.

Còn Lộ An Thuần vì chuyện học hành nên vẫn ở lại Bắc Kinh để học cấp ba. Do đó, cô mới xem như đã được trải qua cuộc sống cấp ba hạnh phúc trong bầu không khí nhẹ nhàng hơn đôi chút trong vòng hai năm. Truyện được nhóm dịch đăng ở luvevaland.co. Nhóm sẽ public 51 chương, từ chương 52 mọi ngươi có thể vào group Động spoil và review truyện (search trên facebook, tên nhóm viết hoa hết) hoặc vào bằng link https://.facebook.com/groups/spoilandreview để đọc không tốn MP. Mọi người nhớ trả lời câu hỏi để được duyệt vào nhóm nhanh hơn nha.

“Vậy là em đã biết ba em là loại người như thế nào rồi. Thế thì tại sao... Em còn muốn đến thành phố C chứ?” Rốt cuộc Liễu Như Yên cũng chẳng màng giả vờ ngu ngơ với Lộ An Thuần nữa. Cô ấy thẳng thắn lên tiếng: “Ở Bắc Kinh không tốt hơn sao? Em có thể tự do thoải mái mà! Vì sao em lại muốn đến đây hả?”

Lộ An Thuần nheo mắt lại: “Vì em có chuyện cá nhân.”

Sau khi ba cô rời đi, cuối cùng Lộ An Thuần cũng trở lại cuộc sống bình thường.

Mãi đến một thời điểm cách đây không lâu, Lộ An Thuần bỗng nhiên phát hiện một bí mật của mẹ cô.

“Ba của em... Là một con quỷ.”

Liễu Như Yên đã chịu đựng lâu như vậy, cuối cùng cũng không thể kìm lòng khi đối mặt trò chuyện với cô bé chân thành và thẳng thắn này nữa: “Ông ta ép buộc chị bắt chước tất cả các thói quen, hành động, sở thích của mẹ em... Ông ta cố gắng biến chị thành một người phụ nữ khác, nếu chị làm gì sai thì ông ta sẽ lập tức…”

Liễu Như Yên không thể nói tiếp được nữa, nước mắt lưng tròng, lồng ngực phập phồng liên hồi rồi không ngừng lên án: “Ông ta là ác quỷ…”

Lộ An Thuần không nhiều lời. Đợi Liễu Như Yên bình tĩnh lại một chút, cô mới rút khăn tay để lau nước mắt cho cô ấy, sau đó lại bôi thuốc mỡ lên khóe môi đối phương.

“Lẽ nào em không muốn hỏi tại sao chị vẫn ở lại đây ư?” Đôi mắt đỏ hoe của người phụ nữ nhìn về phía Lộ An Thuần.


“Chị không còn lựa chọn nào khác, cũng giống như mẹ em vậy. Ông ta tuyệt đối sẽ không bao giờ buông tha con mồi đã đưa tới bên miệng mình đâu. Chúng ta... Đều không thể trốn thoát được.”

Đầu ngón tay của Lộ An Thuần dịu dàng vuốt ve khiến trong lòng Liễu Như Yên như đang gợn sóng vì xúc động.

Cô ấy ra sức nắm lấy bàn tay Lộ An Thuần: “Ba em là một ác quỷ nhưng... Em lại là một thiên thần.”

Má lúm đồng tiền xuất hiện bên khóe môi của Lộ An Thuần: “Cảm ơn nhé. Chị là cô gái đầu tiên khen ngợi em như vậy đấy.”

“Chúng ta có thể làm bạn với nhau không? Ba em không cho chị kết bạn với ai cả. Cứ xem như… Cứ xem như là vì chị rất giống mẹ em đi!”

Lộ An Thuần có thể nhận ra, Liễu Như Yên tựa như một con cá mắc cạn đang sắp chết ngạt khi phải ở bên cạnh người đàn ông đáng sợ kia.

Cô nghĩ rằng trong cuộc sống tương lai của mình, có lẽ khó tránh khỏi trường hợp cô cần Liễu Như Yên giúp đỡ, vì vậy Lộ An Thuần đã gật đầu: “Vâng, được thôi!”

“Thật tốt quá!” Liễu Như Yên nắm chặt tay Lộ An Thuần: “Cuối tuần ba em sẽ tổ chức một bữa tiệc cho em. Hai ngày nữa chị sẽ dẫn em đi mua sắm nhé? Chị sẽ mua những bộ váy xinh đẹp cho em!”

Lộ An Thuần nhìn trang phục như đang bao bọc toàn thân mình, không hề để lộ một tấc da thịt nào rồi cười khổ một tiếng chứ không đáp lại.

“Em hãy nghỉ ngơi trước đi, có cần gì thì cứ gọi chị! Chị luôn ở trong nhà chứ không ra ngoài đâu!”

...

Sau khi người phụ nữ rời đi, Lộ An Thuần mới lấy mặt dây chuyền nắp bật hình trái tim ở trên ngực ra ngoài rồi từ từ mở nắp.

Tấm ảnh ở một mặt là khuôn mặt xinh đẹp của người mẹ, còn mặt kia là khuôn mặt của một đứa bé lạ hoắc.

Đứa bé này là em trai của Lộ An Thuần.

Tất nhiên là em trai cùng mẹ khác cha.

Lộ An Thuần chỉ mới biết chuyện này cách đây không lâu: Mẹ cô đã sinh thêm một đứa con khi Lộ An Thuần lên tám tuổi.

Cô không có ấn tượng gì về đứa bé đó. Nhưng Lộ An Thuần lại nhớ rõ ràng rằng: Mình đã từng không gặp mẹ trong suốt hai năm trời.

Khi đó, ngày nào Lộ An Thuần cũng làm ầm lên với bảo mẫu vì muốn gặp mẹ mình. Có một lần, ba cô bực tức vì cô cứ khóc la ầm ĩ nên đã túm tóc đuôi ngựa của Lộ An Thuần rồi đập đầu cô vào tường…

“Mẹ mày đã bỏ trốn cùng với thằng tài xế rồi. Con khốn đó không cần mày nữa! Mẹ mày không cần chúng ta nữa rồi!”

Lộ An Thuần cảm thấy trời đất quay cuồng, những vết máu do cú va chạm từ từ chảy dọc xuống hai gò má của cô.

Trên trán Lộ An Thuần có một vết sẹo lờ mờ, chính là thứ còn lưu lại từ thời điểm ấy.

Sau đó, Lộ An Thuần nghe thấy những lời đàm tiếu của người khác, nói rằng mẹ cô thực sự đã bỏ trốn cùng với tài xế. Họ bảo hai người kia đã đến Quảng Châu, có người lại kể bọn họ đã đến Thượng Hải, còn có vài kẻ thì đồn đãi rằng hai người kia đã ra nước ngoài...

Tuy nhiên, hai năm sau, mẹ của Lộ An Thuần lại bị ba cô lôi về.

Lộ An Thuần lại có mẹ một lần nữa nên đương nhiên cô rất vui. Nhưng mẹ cô thì càng ngày càng gầy gò và tiều tụy, thậm chí còn mắc hội chứng hưng cảm* của bệnh tâm thần. Ở nhà, bà cứ ném đồ đạc suốt cả ngày, chửi bới mọi người, sau đó lại bị ba cô túm tóc lôi về phòng.

*Hưng cảm là một hội chứng để chẩn đoán một số bệnh tâm thần hoặc có thể là một giai đoạn của chứng rối loạn lưỡng cực bên cạnh trầm cảm. Tâm trạng bệnh nhân hứng khởi bất thường hoặc dễ bị kích thích, cáu kỉnh, khuấy động.

Mỗi một ngày trong thời thơ ấu của Lộ An Thuần đều trôi qua trong cuộc sống như vậy. Hàng đêm, cô luôn cảm thấy lạnh lẽo và run rẩy khi nghe thấy tiếng gào khóc điên cuồng ở căn phòng bên cạnh.

Sau đó, mẹ của Lộ An Thuần tự cắt cổ tay của chính mình.

Vũng máu đỏ tươi chảy đầy bồn tắm, trông vô cùng dữ tợn và chói mắt.

Nhưng Lộ An Thuần lại trông thấy mẹ mình ra đi với một nụ cười thanh thản. Có lẽ... Cái chết mới là sự giải thoát dành cho bà.

Nửa năm trước, Lộ An Thuần đã tìm thấy một sợi dây chuyền bên trong ô vuông bí mật dưới sàn gỗ - thứ có thể di chuyển được dưới gầm giường trong phòng mẹ cô. Đó là một mặt dây chuyền nắp bật hình trái tim mà Lộ An Thuần đang đeo trước ngực, trong đó có một bức ảnh của em trai cô.


Ngoài ra còn có một bức thư viết cho Lộ An Thuần.

Mẹ cô biết rằng một ngày nào đó, nhất định Lộ An Thuần sẽ tìm thấy bức thư này, bởi vì cô luôn cực kỳ tò mò về mẹ mình. Ngay từ khi còn nhỏ, Lộ An Thuần đã từng ngốc nghếch đến mức lục tìm chiếc áo ngực của mẹ rồi mặc vào người mình.

Trong thư, mẹ Lộ An Thuần đã kể cho cô biết đầu đuôi ngọn ngành về việc mình đã bỏ trốn khi đó. Bà nói rằng: Chính mình đã cầu xin tài xế đưa bà rời đi để thoát khỏi ngôi nhà khủng khiếp và đáng sợ này. Truyện được nhóm dịch đăng ở luvevaland.co. Nhóm sẽ public 51 chương, từ chương 52 mọi ngươi có thể vào group Động spoil và review truyện (search trên facebook, tên nhóm viết hoa hết) hoặc vào bằng link https://.facebook.com/groups/spoilandreview để đọc không tốn MP. Mọi người nhớ trả lời câu hỏi để được duyệt vào nhóm nhanh hơn nha.

Tài xế là một chàng trai tuấn tú và thực sự rất yêu mẹ cô. Sau hai năm hối hả ngược xuôi, hai người họ đã có với nhau một đứa con.

Đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời mẹ cô, và bà không hề hối hận.

Lúc nhìn thấy những dòng chữ này, Lộ An Thuần chẳng mảy may oán trách mẹ mình vì đã bỏ rơi cô. Ngược lại, Lộ An Thuần còn cảm thấy mừng thay cho bà.

Nhưng sau đó, ba cô vẫn tìm thấy bà. Vào cái đêm trước khi mẹ cô bị ông ta phát hiện, bà đã kìm nén nỗi đau để trao đứa con riêng của mình cho người khác.

Mẹ cô biết rằng bản thân không thể nuôi nấng đứa bé này, mà ba của đứa bé thì... Thậm chí người tài xế kia còn không thể tự bảo vệ mình.

Đây là bức thư bà gửi cho con gái của mình, đồng thời cũng là bức thư tuyệt mệnh duy nhất mà mẹ cô để lại.

Bà hy vọng rằng: Khi Lộ An Thuần lớn, cô có thể giúp bà tìm ra đứa bé này, xem thử nó còn sống và khỏe mạnh hay không. Sau đó, Lộ An Thuần hãy viết một lá thư và đốt nó cho bà.

Nếu dưới suối vàng mà biết được tin này, bà cũng cảm thấy yên lòng.

...

Dựa vào nội dung bức thư, Lộ An Thuần đã phải liên lạc với rất nhiều người mới tìm được một người bạn thân thiết của mẹ ở nước ngoài – người mà mẹ cô đã không liên lạc suốt nhiều năm.

Người bạn thân này ăn nói thận trọng và dè dặt. Nhưng cuối cùng, trước sự nài nỉ hết lời của Lộ An Thuần, người đó vẫn báo cho cô biết tung tích của đứa bé.

Đứa bé tên là Chu Úy Nhiên. Lúc đó, vì sợ ba cô phát hiện ra nên đứa bé đã được chuyển giao vô số lần, cuối cùng được gửi nuôi tại một trại trẻ mồ côi tên là Đồng Tâm ở thành phố C.

Vào buổi chiều đến thành phố C, Lộ An Thuần đã mang theo giấy khai sinh kèm theo bức thư kia để đi đến trại trẻ mồ côi Đồng Tâm ở bờ nam ngoại ô thành phố. Cô tìm viện trưởng để hỏi về đứa bé tên là “Chu Úy Nhiên”.

“Chu Úy Nhiên... Đã được gửi đến đây từ chín năm trước.”

Trong phòng hồ sơ xưa cũ, viện trưởng của trại trẻ mồ côi lật xem một đống hồ sơ đã dính đầy bụi bẩn: “Nhưng cậu bé đã rời đi rồi. Nó được một người bà tốt bụng nhận nuôi đấy.”

“Vậy viện trưởng có thể nói cho cháu biết… Về tin tức của người bà này không?”

“Bà ấy họ Ngụy, tên là Ngụy Thục Hoa. Khi đó, bà ấy đã nhận nuôi hai đứa bé. Một lớn, một nhỏ. Đứa nhỏ hơn cũng chính là em trai của cháu, tên là Chu Úy Nhiên đấy. Chỉ có điều, cậu bé cũng đã lấy theo họ của bà ấy nên đổi tên thành Ngụy Nhiên rồi.”

“Bây giờ bọn họ sống có tốt không ạ?”

“Nghe nói bà Ngụy Thục Hoa đối xử với hai cậu bé kia rất tốt. Cả hai đều đang đi học, một đứa học tiểu học, còn một đứa thì học cấp ba. Đứa lớn hơn chuẩn bị thi đại học trong năm nay rồi này.”

Ánh mắt của cô gái rơi xuống xấp hồ sơ đã ố vàng. Xuyên qua lớp bụi trắng xóa, Lộ An Thuần nhìn thấy tấm ảnh của hai người kia.

Khi em trai cô được nhận nuôi, trông cậu bé chỉ mới ba bốn tuổi, vẻ mặt khờ khạo và ngây ngô. Cậu bé đang nắm tay một chàng trai khác cao lớn hơn nhiều.

Chàng trai kia có thân hình cao ráo với mái tóc ngắn đen nhánh, mắt một mí, khuôn mặt gầy gò, mặc một chiếc áo thun đen, cốt cách lẫn đường nét đều vô cùng cứng cỏi, đôi mắt đen huyền sáng ngời.

Lộ An Thuần nhìn thấy chữ ký viết tay của hai người này ở cuối hồ sơ.

Chữ ký của cậu bạn nhỏ Ngụy Nhiên ngoằn ngoèo và đáng yêu, bên cạnh còn vẽ thêm một cái đầu heo, chỉ có điều cái đầu heo kia đã bị gạch bỏ bằng bút đen rồi.

Còn chữ ký còn lại thì có đường nét mạnh mẽ, cách viết ngoáy ương ngạnh như một con thú hoang không bị kiềm chế hay trói buộc.

[Ngụy Phong].


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương