Cửa phòng "rầm" một tiếng đóng lại, tiếng vang không quá lớn nhưng lại hơi kỳ dị, tựa như một vật nặng đè chặt trong lòng hai người trong văn phòng.

La Mộng Vũ có chút khẩn trương, thật cẩn thận ngước mắt nhìn Tôn Hưng Lợi một cái.

Mọi người đều biết trên mặt Tôn Hưng Lợi vô duyên vô cớ có thêm một vết sẹo, nhưng ngoại trừ mấy người trong cuộc, ai cũng không biết vết sẹo này từ đâu mà đến, hôm nay xem như giải được một câu đố thế kỷ.

Diệp Phù Dư này thoạt nhìn có vẻ yếu đuối, xuống tay trước sau đều tàn nhẫn như vậy.

*

Diệp Phù Dư và Vu Lam đi theo phía sau Hồ Ngọc Thiến, rõ ràng cảm giác được tâm tình hồ Ngọc Thiến đã sắp chạm tới điểm bùng nổ. Chỉ là, tại sao chứ?

Mặc dù Hồ Ngọc Thiến luôn không thích Tôn Hưng Lợi và La Mộng Vũ, nhưng cũng không tới mức nhìn thấy hai người này thì tâm trạng liền rớt xuống đáy cốc.


Quẹo vào văn phòng của Hồ Ngọc Thiến, "bang" một tiếng đóng cửa lại, mặt Hồ Ngọc Thiến không chút thay đổi, nói: "Những gì chị mới nói là nghiêm túc. Bà đây thật sự chịu hết nổi cái đồ não tàn Bách Lý Nhược Vũ kia rồi".

Thì ra còn có sự góp sức của buff Bách Lý Nhược Vũ kia, trách không được Hồ Ngọc Thiến lại tức giận như vậy.

Diệp Phù Dư kéo ghế ngồi xuống, ở văn phòng của Hồ Ngọc Thiến, cô hoàn toàn không cần giả vờ khách khí.

Lại lột một trái quýt trên bàn trà, Diệp Phù Dư tâm tình tốt đẹp, hỏi: "Làm sao vậy, cô ta lại trêu chọc chị hửm?"

Mới nhắc đã thấy tức.

Hồ Ngọc Thiến lập tức "hừ" lạnh một tiếng, "Đồ đáng ghét kia không biết từ đâu có được số điện thoại của chồng em, không ngừng gọi tới, chị chịu không nổi."

Diệp Phù Dư: "?"

"À." Hồ Ngọc Thiến dứt lời mới ý thức được điều gì đó, liếc nhìn cô một cái, một ánh mắt dạt dào ý tứ bảo cô yên tâm đi, "Đừng nghĩ nhiều, số điện thoại kia là của người đại diện của anh Lận. Người đại diện của anh ấy tức giận, sau đó gọi cho chị. Chị nói cho anh ta biết là em muốn chỉnh cái tên não tàn đó như thế nào cũng được, dù sao chị đây cũng không định thu thập cục diện rối rắm cho cô ta."


Nói xong, Hồ Ngọc Thiến lại nhìn về phía Diệp Phù Dư, "Chị coi qua hợp đồng của em rồi, từ giờ tới thời điểm hết hợp đồng còn bốn năm nữa. Nếu em thật sự tiêu hao bốn năm tới ở đây, sự nghiệp diễn xuất của em coi như là xong đời rồi."

Tuy Hồ Ngọc Thiến là người đại diện ở đây, nhưng đây cũng coi như là nói thật.

Lấy cô so với Tôn Hưng Lợi, người sau dù gì cũng quyền lực hơn cô, nếu anh ta thật sự không tiếc bất cứ giá nào muốn chỉnh cô, cô hoàn toàn không ngăn được.

Cho nên hôm qua cô nghĩ tới nghĩ lui suốt một đêm, vẫn cảm thấy sớm hủy hợp đồng trước thời hạn là tốt nhất.

"Chị biết trên người em tích góp không nhiều lắm, cùng lắm mấy năm nay chị cũng tiết kiệm một chút tiền, tiền phạt hủy hợp đồng không thành vấn đề."

Vu Lam nghe vậy, lập tức giơ tay lên, "Em cũng dành dụm được không ít tiền, dù sao cũng chưa xài tới, trước mắt lấy ra hủy hợp đồng."


Diệp Phù Dư trầm mặc nhìn chằm chằm hai người họ.

Lúc Tôn Hưng Lợi ký hợp đồng với cô, giá trị hợp đồng cũng không cao lắm nên tiền phạt vi phạm hợp đồng gấp mười lần cũng chỉ trăm vạn.

Chỉ tiếc là trăm vạn đối với bọn họ mà nói là một khoản tiền lớn.

Cô khoát tay, "Tiền ký hợp đồng lúc trước vẫn còn, một năm này em cũng có thu nhập, trước mắt để em đi xem có đủ hay không. Nếu không đủ thì sẽ mượn hai người."

---

Editor có lời muốn nói:



Vẫn chưa trèo khỏi hố hôm qua tui kể với mọi người nữa (•‿•) lâu rồi không đọc truyện lại nên cảm giác tốc độ đọc của tui giảm đi đáng kể aaa >.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương