Em Yêu Anh, Thần Chết!
-
Chương 64: Hôn lễ (tiếp theo) - chiếm đoạt
Phòng ngủ ___
Ngọc ngồi trên giường, chiếc váy dạ nháy sáng màu sẫm đỏ trải dài dưới chân hắc lên thứ ánh sáng ma mị.
Cô đăm chiếu nhìn xuống lớp váy. Lát nữa thôi, sau khi bữa tiệc kết thúc, ngài sẽ vào đây ngủ. Đã hôn lễ rồi, động phòng thì cũng đúng mà. Nhưng phải như vậy tới khi nào đây?! Nên vì trinh tiết phản kháng hay vì sự tự do đây.
Dù chỉ 15 tuổi nhưng cô cũng hiểu sau hôn lễ hai người yêu nhau sẽ làm gì mà. Còn cô và ngài, họ không yêu nhau.
Cô mệt mỏi thiếp đi trốn tránh hiện thực.
Bữa tiệc kết thúc, hơi men say trong người hối thúc ngài đi nhanh về phòng. Trên môi không khỏi nở nụ cười, chắc lúc này ai nhìn thấy cũng sẽ hốt hoảng trước gương mặt tuấn mỹ hạnh phúc đó.
"Cạch!" Cô dâu của ngài ngủ mất rồi, không đợi ngài gì hết. Ngài bước tới, ngồi trên giường, nhìn cô trong mắt đượm bao tình yêu cùng cưng chiều. Đưa tay xoa xoa cái má hồng trắng non mềm như búng ra sữa. Lại nhìn vào khuôn ngực đầy đặn kia đang phập phồng lên xuống theo nhịp thở , nó phô ra như đang quyến rũ ngài. Nơi nào đó của ngài đã căng phồng, muốn được giải thoát sau lớp vải bao bọc.
Không gian lạnh ở nơi đây cần thêm chút ấm áp.
Vứt chiếc áo vest đen sang bên, cởi vài nút áo. Ngài cúi đầu, hai bờ môi chạm nhau, ngài mút lấy đôi môi cô nhẹ nhàng, chầm chậm như thưởng thức vị kẹo. Đôi tay đặt lên nhô cao mà mân mê.
Chiếc lưỡi vươn dài, tách cánh môi ra, nó xâm nhập vào nơi mật ngọt, khẽ động quấy nhiễu bên trong.
Người ta thường nói không làm gì thì thôi một khi đã thân mật thì phải đạt đến sự ân ái, khoái cảm. Lửa dục lớn dần, bàn tay không kiểm soát kéo lớp váy lên, lần mò bên trong. Đụng vào nơi nhạy cảm chứa lớp thịt non mềm.
"Ưm" cơ thể khó chịu, Ngọc rên lên một tiếng, nào có hay âm điệu của trong cổ mình phát ra đầy cám dỗ, thúc đẩy tâm tình muốn chiếm đoạt vốn không thể kiềm chế.
Ngài không ngần ngại, mút lấy chiếc lưỡi đinh hương cùng chơi trò rượt đuổi hấp dẫn. Bàn tay xoa nắn nơi đó vẫn chưa được thoã mãn, đem bộ váy kéo xuống, lộ ra cơ thể trắng nõn, chỗ đầy chỗ lõm cũng coi như "đủ sài".
Cơ thể bỗng tiếp xúc với luồn khí lạnh, rồi lại nhận được những trận ồ ạt nóng kích thích, cô khó chịu tỉnh giấc. Đập vào mắt là ngũ quan "máu" quen thuộc, hơi thở phả vào sóng mũi.
"Ứm...ưm..." cô hốt hoảng, vung tay định đánh vào người ngài nhưng suy nghĩ của cô bị nhìn thấy, ngài rời đôi môi, lầm nhẩm thứ gì đó, nhân cơ hội, cô đẩy ngài ra, vươn người định chạy, nhưng bàn tay to lớn nào cho, nắm mà kéo cô lại.
"Anh định làm gì tôi! Chúng ta còn nhỏ... xin đừng!" Cô lên tiếng năn nỉ. Cô biết mình không thể đấu lại được với người này. Chỉ còn cách nói lí mà thôi.
"Em am hiểu nhỉ? Trước sau gì em là của tôi! Sớm hay muộn thì cũng vẫn phải là của tôi mà. Chi bằng giờ làm thì có thú vị hơn không?" Ngài gian tà, trong lời nói chứa bao nguy hiểm.
"Tôi xin anh... đừng đối xử với tôi vậy mà! Tôi chưa sẵn sàng đâu." Nước mắt cô rơi, đem tới cho ngài chút thương sót.
"Không phải tôi đã tha cho em rất nhiều lần sao? Giờ thì tôi... muốn em".
Ngài cột tay cô vào thành giường, mặc cho giọng nói cô lạc đi vì tiếng nấc và nước mắt. Ngài hôn lên chiếc cổ, mút chặt, rồi lại lần mò tới xương quai xanh đẹp đẽ vát ngang, đôi môi di dộng cũng không quên gặm cắn "ngọn đồi cao" đã cứng ngắc, đỏ hồng. Nơi tư mật bị trêu đùa đến nỗi không kiềm được "nước mắt". Làn da bị kích thích, làm mê loạn đến đỏ hồng.
Sự thuần khiết bị màn đen hắc ám bao phủ và hủy diệt.
----
Kem🍦:
Mình sẽ không nói trước ngày ra chươmg tiếp theo. Vì:
+ Có thể mình ra sớm hơn dự kiến.
+ Nếu ra trễ thì nhiều nhất là chỉ 5 ngày kể từ ngày ra chương cũ.
Ngọc ngồi trên giường, chiếc váy dạ nháy sáng màu sẫm đỏ trải dài dưới chân hắc lên thứ ánh sáng ma mị.
Cô đăm chiếu nhìn xuống lớp váy. Lát nữa thôi, sau khi bữa tiệc kết thúc, ngài sẽ vào đây ngủ. Đã hôn lễ rồi, động phòng thì cũng đúng mà. Nhưng phải như vậy tới khi nào đây?! Nên vì trinh tiết phản kháng hay vì sự tự do đây.
Dù chỉ 15 tuổi nhưng cô cũng hiểu sau hôn lễ hai người yêu nhau sẽ làm gì mà. Còn cô và ngài, họ không yêu nhau.
Cô mệt mỏi thiếp đi trốn tránh hiện thực.
Bữa tiệc kết thúc, hơi men say trong người hối thúc ngài đi nhanh về phòng. Trên môi không khỏi nở nụ cười, chắc lúc này ai nhìn thấy cũng sẽ hốt hoảng trước gương mặt tuấn mỹ hạnh phúc đó.
"Cạch!" Cô dâu của ngài ngủ mất rồi, không đợi ngài gì hết. Ngài bước tới, ngồi trên giường, nhìn cô trong mắt đượm bao tình yêu cùng cưng chiều. Đưa tay xoa xoa cái má hồng trắng non mềm như búng ra sữa. Lại nhìn vào khuôn ngực đầy đặn kia đang phập phồng lên xuống theo nhịp thở , nó phô ra như đang quyến rũ ngài. Nơi nào đó của ngài đã căng phồng, muốn được giải thoát sau lớp vải bao bọc.
Không gian lạnh ở nơi đây cần thêm chút ấm áp.
Vứt chiếc áo vest đen sang bên, cởi vài nút áo. Ngài cúi đầu, hai bờ môi chạm nhau, ngài mút lấy đôi môi cô nhẹ nhàng, chầm chậm như thưởng thức vị kẹo. Đôi tay đặt lên nhô cao mà mân mê.
Chiếc lưỡi vươn dài, tách cánh môi ra, nó xâm nhập vào nơi mật ngọt, khẽ động quấy nhiễu bên trong.
Người ta thường nói không làm gì thì thôi một khi đã thân mật thì phải đạt đến sự ân ái, khoái cảm. Lửa dục lớn dần, bàn tay không kiểm soát kéo lớp váy lên, lần mò bên trong. Đụng vào nơi nhạy cảm chứa lớp thịt non mềm.
"Ưm" cơ thể khó chịu, Ngọc rên lên một tiếng, nào có hay âm điệu của trong cổ mình phát ra đầy cám dỗ, thúc đẩy tâm tình muốn chiếm đoạt vốn không thể kiềm chế.
Ngài không ngần ngại, mút lấy chiếc lưỡi đinh hương cùng chơi trò rượt đuổi hấp dẫn. Bàn tay xoa nắn nơi đó vẫn chưa được thoã mãn, đem bộ váy kéo xuống, lộ ra cơ thể trắng nõn, chỗ đầy chỗ lõm cũng coi như "đủ sài".
Cơ thể bỗng tiếp xúc với luồn khí lạnh, rồi lại nhận được những trận ồ ạt nóng kích thích, cô khó chịu tỉnh giấc. Đập vào mắt là ngũ quan "máu" quen thuộc, hơi thở phả vào sóng mũi.
"Ứm...ưm..." cô hốt hoảng, vung tay định đánh vào người ngài nhưng suy nghĩ của cô bị nhìn thấy, ngài rời đôi môi, lầm nhẩm thứ gì đó, nhân cơ hội, cô đẩy ngài ra, vươn người định chạy, nhưng bàn tay to lớn nào cho, nắm mà kéo cô lại.
"Anh định làm gì tôi! Chúng ta còn nhỏ... xin đừng!" Cô lên tiếng năn nỉ. Cô biết mình không thể đấu lại được với người này. Chỉ còn cách nói lí mà thôi.
"Em am hiểu nhỉ? Trước sau gì em là của tôi! Sớm hay muộn thì cũng vẫn phải là của tôi mà. Chi bằng giờ làm thì có thú vị hơn không?" Ngài gian tà, trong lời nói chứa bao nguy hiểm.
"Tôi xin anh... đừng đối xử với tôi vậy mà! Tôi chưa sẵn sàng đâu." Nước mắt cô rơi, đem tới cho ngài chút thương sót.
"Không phải tôi đã tha cho em rất nhiều lần sao? Giờ thì tôi... muốn em".
Ngài cột tay cô vào thành giường, mặc cho giọng nói cô lạc đi vì tiếng nấc và nước mắt. Ngài hôn lên chiếc cổ, mút chặt, rồi lại lần mò tới xương quai xanh đẹp đẽ vát ngang, đôi môi di dộng cũng không quên gặm cắn "ngọn đồi cao" đã cứng ngắc, đỏ hồng. Nơi tư mật bị trêu đùa đến nỗi không kiềm được "nước mắt". Làn da bị kích thích, làm mê loạn đến đỏ hồng.
Sự thuần khiết bị màn đen hắc ám bao phủ và hủy diệt.
----
Kem🍦:
Mình sẽ không nói trước ngày ra chươmg tiếp theo. Vì:
+ Có thể mình ra sớm hơn dự kiến.
+ Nếu ra trễ thì nhiều nhất là chỉ 5 ngày kể từ ngày ra chương cũ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook