Em Yêu Anh, Thần Chết!
-
Chương 23: Tôi không làm!
Phần thi chạy kết thúc với người dẫn đầu là Hắc Vỹ, xếp thứ nhì là Hưng. Cả hai lớp đều tự hào, đi hô hoan.
Hắc Vỹ và Hưng đều tuấn tú cùng body chuẩn không cần chỉnh, nên khi lên nhận giải khá nhiều ... à mà không rất nhiều nữ xúm lại xem xem, cười cười chỉ chỉ trỏ trỏ. Hai anh chàng đẹp trai, giàu có, lạnh lùng kiêu ngạo thế kia ai có thể không thích cơ chứ.
Hưng và Vỹ lên nhận hoa, hai anh đứng xa nhau mà kênh mặt không nể nang. Riêng Vỹ có ý cười khinh Hưng.
Hưng không quan tâm, anh đảo mặt nhìn xung quanh đám nữ, không thấy mục tiêu cần tìm nên buồn bực.
Tất cả được nghỉ ngơi 30 phút trước khi bắt đầu hội kịch.
học sinh ngồi trong lớp mình, bàn tán nô đùa. Chỉ có mình cô ngồi ở chiếc xích đu bạc màu dưới tán cây lớn. Ánh nắng xen qua kẻ lá, gió cũng khẽ đung đưa làm lay động những chiếc lá. Dưới ánh sáng của mặt trời, gió, lá, tạo nên những chớp sáng chói đẹp mắt.
Đôi mắt tím long lanh theo ánh nắng khẽ nheo lại nhẹ. Âm nhạc vang vọng khắp nơi, tiếng nhạc từ máy mp3 làm tâm hồn cô thanh thản thoát khỏi những muộn phiền của cuộc sống.
Cô nhắm mắt thả tâm hồn vào âm nhạc bỏ quên mất đi tiếng động của vạn vật thiên nhiên.
Cô khép mắt môi nhẩm theo lời bài, nắng chiếu nhẹ lên khuôn mặt trắng hồng, tóc đung đưa theo từng nhịp 'kẽo kẹt' của chiếc xích đu.
Bóng hình cao lớn nào đó say mê cô, cúi đầu chạm môi mình lên đôi môi mềm kia, nhẹ nhàng đặt lên không có ý cường bạo.
Cô vẫn nhắm mắt, cảm nhận sự mềm mại của nụ hôn khẽ, thân thuộc, gần gũi, hơi ấm tỏa ra sát bên, sự dịu dàng như ôm trọn cơ thể cô.
Nụ hôn mong manh thế, nhưng cô vẫn muốn, cô muốn lắm! Cô nhớ anh!
Phong!
Nhưng chẳng có gì kéo dài mãi mãi! Nụ hôn dần mờ nhạt, lạnh lẽo, thoáng qua chỉ là cơn gió. Không một ai cả! Không một ai bên cô lúc này!
Nước mắt bỗng rơi! Cô cưa nghĩ quên anh rồi! Sao lại khơi lên nổi nhớ anh thế này.
"Các em tập trung tại hội trường! Chuẩn bị hội kịch!"
Tiếng loa lớn vọng ra xa, dù đã mang phone những vẫn không át đi được tiếng loa khủng kia.
Rời chiếc xích đu, cô tháo phone đi về phía phòng thay đồ. Bắt đầu rồi! Màn mà cô không hề mong đợi.
Một khoảng không gian nào đó ánh mặt đỏ ấy vẫn luôn sát theo mọi giây. Nó rực lên sự tức giận tột cùng.
Từ cầu thang lên đến phòng thay đồ đã nghe thấy tiếng bàn tán náo loạn, ở đây tụ tâm rất đông học sinh.
Cô bước vào, mọi ánh mắt đổ dồn về phía cô cùng sự căm phẫn ở trong đó.
Diễm Lệ tiến tới đứng trước mặt cô nhếch mép khinh bỉ, giơ đôi tay trắng giáng xuống một bạt tai in hằn năm ngón tay trên mặt Ngọc.
Ngọc ngỡ ngàng, cô chẳng biết gì cả sao tát cô? Cô làm gì ả chứ? Đừng nói do Hắc Vỹ chứ?
"Sao đánh tôi"
Ả kênh mặt:"Mày còn nói cái giọng đó à! Mày làm ra chuyện tày đình này vì mày ghét tao sao?"
"Làm cái gì?" cô lắc đầu không hiểu.
"Giả nai tốt nhỉ? Mày cắt áo diễn tao như thế này! Mẹ... mày chưa thấy đủ rách rưới hay sao? Mày còn cắt rồi xé thêm! Con tiện nhân này". Diễm Lệ cầm cái áo nâu treo trên kệ, ném thẳng vào mặt Ngọc, chiếc áo trượt dần xuống đất. Nhìn không khác gì là mẫu vải bỏ đi. Rách nát một cách không thể che đi những chỗ nhạy cảm, nói cho đúng hơn không che được gì hết.
"Tôi không làm!"
"Mày không làm thì tao làm chắc? Tao chứ điên đi tự phá áo mình! Chỉ có mày, lúc nghỉ mày không ở lớp, mày đi đâu? Mày tưởng qua mắt tụi tao dễ à?
---- Hết
Hắc Vỹ và Hưng đều tuấn tú cùng body chuẩn không cần chỉnh, nên khi lên nhận giải khá nhiều ... à mà không rất nhiều nữ xúm lại xem xem, cười cười chỉ chỉ trỏ trỏ. Hai anh chàng đẹp trai, giàu có, lạnh lùng kiêu ngạo thế kia ai có thể không thích cơ chứ.
Hưng và Vỹ lên nhận hoa, hai anh đứng xa nhau mà kênh mặt không nể nang. Riêng Vỹ có ý cười khinh Hưng.
Hưng không quan tâm, anh đảo mặt nhìn xung quanh đám nữ, không thấy mục tiêu cần tìm nên buồn bực.
Tất cả được nghỉ ngơi 30 phút trước khi bắt đầu hội kịch.
học sinh ngồi trong lớp mình, bàn tán nô đùa. Chỉ có mình cô ngồi ở chiếc xích đu bạc màu dưới tán cây lớn. Ánh nắng xen qua kẻ lá, gió cũng khẽ đung đưa làm lay động những chiếc lá. Dưới ánh sáng của mặt trời, gió, lá, tạo nên những chớp sáng chói đẹp mắt.
Đôi mắt tím long lanh theo ánh nắng khẽ nheo lại nhẹ. Âm nhạc vang vọng khắp nơi, tiếng nhạc từ máy mp3 làm tâm hồn cô thanh thản thoát khỏi những muộn phiền của cuộc sống.
Cô nhắm mắt thả tâm hồn vào âm nhạc bỏ quên mất đi tiếng động của vạn vật thiên nhiên.
Cô khép mắt môi nhẩm theo lời bài, nắng chiếu nhẹ lên khuôn mặt trắng hồng, tóc đung đưa theo từng nhịp 'kẽo kẹt' của chiếc xích đu.
Bóng hình cao lớn nào đó say mê cô, cúi đầu chạm môi mình lên đôi môi mềm kia, nhẹ nhàng đặt lên không có ý cường bạo.
Cô vẫn nhắm mắt, cảm nhận sự mềm mại của nụ hôn khẽ, thân thuộc, gần gũi, hơi ấm tỏa ra sát bên, sự dịu dàng như ôm trọn cơ thể cô.
Nụ hôn mong manh thế, nhưng cô vẫn muốn, cô muốn lắm! Cô nhớ anh!
Phong!
Nhưng chẳng có gì kéo dài mãi mãi! Nụ hôn dần mờ nhạt, lạnh lẽo, thoáng qua chỉ là cơn gió. Không một ai cả! Không một ai bên cô lúc này!
Nước mắt bỗng rơi! Cô cưa nghĩ quên anh rồi! Sao lại khơi lên nổi nhớ anh thế này.
"Các em tập trung tại hội trường! Chuẩn bị hội kịch!"
Tiếng loa lớn vọng ra xa, dù đã mang phone những vẫn không át đi được tiếng loa khủng kia.
Rời chiếc xích đu, cô tháo phone đi về phía phòng thay đồ. Bắt đầu rồi! Màn mà cô không hề mong đợi.
Một khoảng không gian nào đó ánh mặt đỏ ấy vẫn luôn sát theo mọi giây. Nó rực lên sự tức giận tột cùng.
Từ cầu thang lên đến phòng thay đồ đã nghe thấy tiếng bàn tán náo loạn, ở đây tụ tâm rất đông học sinh.
Cô bước vào, mọi ánh mắt đổ dồn về phía cô cùng sự căm phẫn ở trong đó.
Diễm Lệ tiến tới đứng trước mặt cô nhếch mép khinh bỉ, giơ đôi tay trắng giáng xuống một bạt tai in hằn năm ngón tay trên mặt Ngọc.
Ngọc ngỡ ngàng, cô chẳng biết gì cả sao tát cô? Cô làm gì ả chứ? Đừng nói do Hắc Vỹ chứ?
"Sao đánh tôi"
Ả kênh mặt:"Mày còn nói cái giọng đó à! Mày làm ra chuyện tày đình này vì mày ghét tao sao?"
"Làm cái gì?" cô lắc đầu không hiểu.
"Giả nai tốt nhỉ? Mày cắt áo diễn tao như thế này! Mẹ... mày chưa thấy đủ rách rưới hay sao? Mày còn cắt rồi xé thêm! Con tiện nhân này". Diễm Lệ cầm cái áo nâu treo trên kệ, ném thẳng vào mặt Ngọc, chiếc áo trượt dần xuống đất. Nhìn không khác gì là mẫu vải bỏ đi. Rách nát một cách không thể che đi những chỗ nhạy cảm, nói cho đúng hơn không che được gì hết.
"Tôi không làm!"
"Mày không làm thì tao làm chắc? Tao chứ điên đi tự phá áo mình! Chỉ có mày, lúc nghỉ mày không ở lớp, mày đi đâu? Mày tưởng qua mắt tụi tao dễ à?
---- Hết
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook