Ò Ó O Lằn ranh giới oOo

Lăng Chi Hiên bóp trán, ngồi trong căn phòng khách nhỏ quen thuộc. Vốn dĩanh cứ tưởng trở về nơi này sẽ khiến anh thấy ổn hơn nhưng anh đã sai.Dù cho anh có đang ở nơi gọi là nhà của anh với cô gái nhỏ, nhưng khôngcó cô ấy thì nơi này vốn dĩ cũng trở nên lạnh lẽo và cô tịch giống nhưtrong lòng anh lúc bấy giờ. Thì ra nơi gọi là nhà với anh thực chấtchính là nơi có cô gái nhỏ của anh, đó mới chân chính là nơi anh muốntrở về.

Giọng nói Dạ Nguyệt vang lên trong không khí tĩnh lặng,Lăng Chi Hiên lấy điện thoại ra, nhìn chằm chằm vào hình ảnh đang ômTuyết Lang của Dạ Nguyệt. Anh cài đặt hình ảnh của cô gái nhỏ làm hìnhảnh duy nhất báo cuộc gọi đến.

"Tôi nghe đây"

"Con trở về đây, ba có chuyện muốn bàn bạc với con" Lăng Thành giọng nghiêm nghị nói.

"Tôi đã nói sẽ không chấp thuận ba điều kiện" Lăng Chi Hiên lạnh nhạt đáp lại.

"Ba biết con đã đăng ký kết hôn với con bé đó" Lăng Thành cười lạnh. "Vàcon cũng không cần tốn công mà tìm con bé nữa, con bé đang ở trong tayba, trở về hay không là do con quyết định"

Lăng Chi Hiên âm trầm nhìn điện thoại báo cuộc gọi kết thúc, quả nhiên là ông ta.

Lý do anh giả vờ mất trí nhớ là để có thể đường đường chính chính trở vềnơi đó mà không gặp bất kỳ trở ngại gì, và để cho những lão già bên Lăng gia biết anh vẫn còn sống, như vậy quyền thừa kế vẫn nằm trong tay anh.

Còn vì sao Lăng Trí Thanh cùng Lăng Thành khi biết anh còn sống lại khônggiết anh, cho dù anh có bị mất trí nhớ đi chăng nữa? Vì Lăng Trí Thanhvốn dĩ chỉ là một thằng vừa ngu ngốc vừa tự ra vẻ ta đây. Nếu không cóanh trao lại quyền thừa kế chính thức thì những lão già bên gia tộc cũng sẽ lựa chọn một người khác từ nhánh chính của dòng tộc, và anh đã ngầmđiều tra được bọn họ đã định làm thế nếu anh không xuất hiện.

Cóđược sự trợ giúp của anh, Lăng Trí Thanh làm sao mà không thể chân chính trở thành người thừa kế được đây? Đó là vì sao Lăng Thành muốn anh đitheo học hỏi Lăng Trí Thanh, là để cho mấy lão già đó thấy anh tìnhnguyện trợ giúp Lăng Trí Thanh mà đồng ý cho Lăng Trí Thanh lên thừa kế.

Những toan tính đó, anh đã sớm biết từ lâu. Ban đầu ông ta muốn triệt tiêuanh vì nghĩ rằng Lăng Trí Thanh sẽ có thể nếu anh chết, nhưng ông tabiết bản thân đã đi sai bước đó. Vậy nên anh rất tốt bụng, đã cho ông ta một cơ hội để sửa sai nước cờ, chỉ là ông ta càng sửa thì càng sai màthôi.

Nhưng dám động đến cô gái nhỏ của anh? Anh không còn kiên nhẫn mà chơi trò mèo vờn chuột với bọn họ nữa.

Ánh mắt Lăng Chi Hiên tràn đầy tối tăm cùng lạnh lẽo, không khí xung quanhanh nhuộm một màu đen của bóng đêm sâu thẵm, rét lạnh đến tận xươngtuỷ.

*** 0w0 ***

Trung tâm nghiên cứu dưới lòng đất, ánhđèn sáng lóa cả phòng hợp, tất cả lãnh đạo cấp cao của trung tâm đều tề tựu lại, ánh mắt trầm tĩnh nghiêm nghị quan sát vào các màn hình máy vi tính trước mắt.

“Chủ tịch, đã thống kê được ba kẻ tình nghi đãvận chuyển những đồ vật nặng có kích cỡ với cơ thể một con người rờikhỏi trường vào chiều ngày hôm qua” Dương Lãnh Thiên hô lên, ánh mắtxoẹt qua tia sung sướng.

“Cho chiếu lên màn hình lớn” Lăng ChiHiên lạnh nhạt nói, ánh mắt bắt đầu tập trung vào màn hình máy chiếu lớn trên tường. Anh đã cho người lục soát hết tất cả mọi ngóc ngách trongtrường nhưng hoàn toàn vô vọng, với lại Lăng Thành cũng đã nói cô gáinhỏ của anh đang nằm trong tay ông ta nên bây giờ khả năng cô gái nhỏ bị nhốt trong trường là rất thấp.

Máy chiếu nhanh chóng được bậtlên, trên tường hiện lên hình ảnh một người đàn ông trung niên đang đẩymột thùng cát tông lớn trên hành lang vào buổi chiều tà.

“Đây làngười đầu tiên, ông ta đã ra khỏi trường vào giờ tan học hôm nay cùngvới các học sinh. Ông ta là một giáo viên trong trường, đã làm việctrong trường hơn 20 năm”

Màn hình lại tiếp tục chuyển qua hìnhảnh của một nữ giáo viên trẻ tuồi, bên cạnh cô ta là một cậu thanh niêntrẻ tuổi đang đẩy theo một thùng nhựa tròn màu xanh có nắp đậy, caokhoảng ngang người cậu ta. Thông qua hình ảnh có thể thấy họ đang traođổi với nhau.

“Hai người này một là giáo viên của trường, một làsinh viên đang thực tập năm cuối. Họ đã cùng nhau di chuyển thùng nhựanày ra khỏi trường”

Đoạn băng cuối cùng chính là một người đànông trẻ tuổi, anh ta đang ung dung đẩy theo một thùng cát tông lớn vàmột thùng cát tông nhỏ ở phía trên, thùng nhỏ còn chất đầy tập vở ởtrong đó. Theo quan sát thì anh ta di chuyển rất thuận lợi, trên đườngđi mọi người đều chào hỏi anh ta nhưng anh ta cũng chỉ vui vẻ cười đáplại, không lộ ra bất kỳ vẻ khả nghi nào. Người đó chính là Lạc HuânTriết.

“Người này chính là Lạc Huân Triết, kẻ nằm trong viện điều tra của chúng ta. Hắn ta đã rời khỏi trường từ cửa chính, trước khi chủ tịch đến chỉ có vài phút….” Dương Lãnh Thiên e dè nói, giọng điệu cóphần nhỏ dần.

“Cho người đến tận nhà của ba kẻ ở trên, theo dõimọi hành động của bọn họ từ bây giờ” Lăng Chi Hiên nhíu mày ra vẻ suynghĩ. “Còn về Lạc Huân Triết, đến nhà hắn ta lục soát, dựa vào biển sốxe điều tra xem hắn đã đi những đâu từ lúc rời khỏi trường. Tôi muốnbiết chính xác tất cả những địa điểm mà hắn ta đã đến”

“Vâng” Dương Lãnh Thiên gật đầu.

“Tiếp tục âm thầm liên hệ với những người đã nằm trong danh sách điều trađược bên phía Lăng gia, sắp xếp cho họ vị trí cùng chức vụ trong trungtâm và cho họ tham gia vào đợt huấn luyện tiếp theo” thanh âm trầm thấpđầy từ tính nhưng tràn đầy sắc thái uy nghiêm không thể từ chối, LăngChi Hiên đứng dậy nhìn xuống mọi người. “Đem cho tôi tài liệu đã thuthập được, tôi sẽ đi gặp Lăng Thành”

Dương Lãnh Thiên nhanh chóng đưa cho anh một tập hồ sơ, rồi anh xoay người đi, không đợi cho bất kỳai kịp nói câu nào nữa. Mọi người lại tiếp tục bắt tay vào nhiệm vụ đãđược giao phó.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương