Em Muốn Trốn Sao, Bảo Bối?
-
Chương 35
Ò Ó O Lằn ranh giới oOo
Một buổi sáng mát mẻ, bầu trời xanh thẳm với những áng mây trắng lững lờtrôi, Dạ Nguyệt ngơ ngẩn ngồi chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ giảngđường. Mái tóc dài nhẹ nhàng lay động theo cơn gió mát mẻ yên ả. Mặc dùđang là giờ giải lao, lớp học vô cùng ồn ào nhưng cũng không thể ảnhhưởng đến cô.
"Đang nhớ người đó hử?" Lý Vân Nhi quay qua cười mờ ám hỏi.
Dạ Nguyệt lơ đãng gật đầu rồi cô giật mình quay mặt về phía Lý Vân Nhi: "Em vừa nói gì?"
"Nha, chị thật không thành thật chút nào" Lý Vân Nhi lắc đầu ra vẻ bó tay: "Hai người đã không gặp nhau bao lâu rồi?"
"Một tuần" Dạ Nguyệt yểu xìu nằm dài trên bàn học, kể từ hôm đó sư phụ đã về Thành phố A một tuần rồi, mỗi ngày đều gọi cho cô nhưng không có về đây lần nào. Cô biết sư phụ đang rất bận rộn với kế hoạch đối phó với những con người đó, hy vọng là sư phụ ăn uống đầy đủ và không làm việc quásức. Trong chuyện này cô cũng không biết phải giúp sư phụ như thế nào,chỉ có thể ngồi nhà mà chờ đợi sư phụ trở về thôi, đôi khi cô cảm thấymình rất vô dụng.
Một tuần nay thầy Lạc cũng không làm gì khác lạ với cô, chỉ là ngày nào cũng ngồi ăn trưa chung với cô và Vân Nhi. Cònbiến cô thành tay sai, mỗi ngày đều phải thu gom bài tập của các bạn,lần nào cô cũng rủ theo Vân Nhi đi cùng nên cũng không cảm thấy có vấnđề gì nữa. Với lại cô cũng được chính sư phụ dạy võ nên cô có thể tự bảo vệ được mình, tự bảo vệ tốt cho mình cũng để cho sư phụ không phải bậntâm lo lắng nhiều thêm nữa.
Có lần cô buộc miệng hỏi thầy Lạc,tại sao lại là cô? Chuyện gom bài phải chia đều ra chứ không thể bắtmình cô đảm nhiệm nha. Thầy ấy chỉ nói, vì em không có nhìn tôi bằng ánh mắt của sói cái. Nghe xong cô chỉ muốn ngất, thì ra lý do là đây a. Côbắt đầu động não suy nghĩ theo chiều hướng khác, có khi nào thầy ấy là... không? Hừm, dám lắm àh! Nói chơi cho vui vậy thôi chứ cô cũng khôngđể ý nhiều nữa.
Dạ Nguyệt lại đang ngồi lơ đễnh nghĩ ngợi thì LýVân Nhi bỗng chốc vươn tay chạm vào sợi dây chuyền bạc nhỏ nhắn trên cổcô: “Sợi dây chuyền dễ thương quá…Ahh!!” Lý Vân Nhi reo lên khi thấy một cái vòng tròn nhỏ trong suốt lấp lánh giống như chiếc nhẫn trên sợi dây chuyền, sau đó cô bí bí ẩn ẩn nhìn quanh một vòng rồi nói nhỏ vào taiDạ Nguyệt: “Chiếc nhẫn kim cương này là do đại ca tặng cho chị hả?”
Dạ Nguyệt nghệch mặt ra, nhỏ giọng vào tai Lý Vân Nhi: “Kim cương? Em nói cái này làm bằng kim cương?”
“Đúng vậy” Lý Vân Nhi xoẹt qua một tia ngạc nhiên nhìn Dạ Nguyệt. “Chị không biết sao?”
“Chị cứ tưởng nó là pha lê….” Dạ Nguyệt trợn mắt nhìn Lý Vân Nhi, nguyên một chiếc nhẫn làm bằng kim cương? Thật hả trời?
“Quả thật kim cương với pha lê thoạt nhìn rất giống nhau, nhưng em có khảnăng phân biệt được hai thứ này đấy nhé, em cũng từng nhìn thấy đồ thậtcủa mẹ em rồi” Lý Vân Nhi hết biết nói gì, tội nghiệp cho vị đại ca đóquá…. “Mà khoan, vấn đề ở đây không phải chất liệu gì, mà là chiếc nhẫnnha, có phải đại ca cầu hôn chị không? Và chị đã đồng ý?” Lý Vân Nhinháy nháy mắt đưa tình với Dạ Nguyệt, miệng nở nụ cười sâu xa.
Dạ Nguyệt chỉ có thể gật đầu, thật ra hai người đã kết hôn luôn rồi nhưngcô chưa thể mở miệng ra nói cho Vân Nhi biết được… Vì sao ư? Vì ngại quá mà, thế nào Vân Nhi cũng sẽ chọc cô cho đến khi nào cô đập đầu vô đậuhủ tự vẫn mới thôi a.
“Rất tốt! Rất tốt!” Lý Vân Nhi ánh mắt phát sáng, cười tươi như hoa rồi cô đem sợi dây chuyền để vào lại phía trong áo Dạ Nguyệt. “Vị đại ca đó rất có thành ý nha!”
Chuyện này thìDạ Nguyệt không thể phủ nhận, cô không biết làm ra chiếc nhẫn này có khó không nhưng theo như kiến thức đã học, muốn cắt kim cương chỉ có thểdùng chính kim cương thôi. Trong lòng Dạ Nguyệt lại dâng tràn cảm xúc ấm áp, thì ra sư phụ coi trọng cô như vậy. Nhưng không phải chỉ vì cô biết đây là một chiếc nhẫn kim cương nên cô mới nói như vậy. Vào ngày hôm đó dù cô nghĩ rằng đây là cặp nhẫn pha lê đi chăng nữa nhưng khi nhìn thấy từng biểu hiện của sư phụ, từng lời nói của sư phụ, cô vẫn không thểnhịn được mà cảm động, mà vui sướng.
Trong đời của một người phụnữ gặp được một người đàn ông yêu thương và trân trọng mình thì đó chính là hạnh phúc lớn nhất của họ, bởi vì không phải ai cũng có thể may mắnđược như vậy. Dạ Nguyệt không biết kiếp trước bản thân đã tích đượcphước đức gì mà đời này cô có thể gặp được sư phụ, được sư phụ yêuthương và cô cũng yêu sư phụ, đây chính là một hạnh phúc rất xứng đángđể cô trân trọng và bảo vệ nó như những tình cảm quý trọng khác của cô.
*** 0w0 ***
Buổi trưa, trên phòng y tế của trường.
“Em thấy sao rồi!?” Dạ Nguyệt lo lắng nhìn Lý Vân Nhi, thấy vẻ nhợt nhạt của Vân Nhi cô càng gấp rút hơn nữa.
“Uhm không sao, em chỉ thấy hơi nhức đầu thôi” Lý Vân Nhi yểu xìu nói.
“Mới lúc sáng còn nói chuyện cười đùa mà” Dạ Nguyệt thở dài.
“Em đừng lo lắng, chỉ là em ấy không ngủ đủ giấc nên mới như vậy” bác sĩcười dịu dàng nói rồi cô quay qua nói với Vân Nhi. “Sau này em nên ănuống và nghỉ ngơi điều độ lại, đi ngủ đúng giờ biết không?”
“Dạ” Lý Vân Nhi ra sức gật đầu.
“Được rồi, em uống thuốc rồi ngủ một chút đi” bác sĩ đứng dậy nói với DạNguyệt. “Em ở đây trông chừng Vân Nhi, cô đi ăn trưa rồi sẽ trở về”
“Vâng” Dạ Nguyệt gật đầu.
Sau khi bác sĩ y tế đi khỏi phòng, Dạ Nguyệt đỡ Vân Nhi về phía chiếcgiường trong cùng, bỏ màn trắng xuống rồi kéo ra che lại khu vực nghỉngơi của Vân Nhi.
“Em ngủ chút đi, chừng nào đến giờ học chị sẽgọi em” Dạ Nguyệt vén màn ló đầu vào nói. “Chị nằm ở giường kế bên a, có gì thì hú chị”
“Vâng” Lý Vân Nhi gật đầu rồi cô nhắm mắt lại ngủ.
Dạ Nguyệt lại bỏ màn của chiếc giường bên cạnh giường Lý Vân Nhi xuống,sắp xếp xong hết cô cũng nằm lên giường, nhắm mắt lại dưỡng thần, cũngtranh thủ nghỉ ngơi để chiều nay học buổi học chiều.
Vừa nhắm mắt cô lại nhớ đến hình ảnh của người nào đó, đã một tuần rồi cô không được nhìn thấy khuôn mặt cùng với giọng nói trực tiếp của sư phụ, thật sự là rất nhớ a….
Dạ Nguyệt nằm một lúc lâu thì nghe có tiếng mở cửaphòng y tế, nghĩ chắc là cô y tế về nên cũng không hỏi, tránh đánh thứcVân Nhi vậy.
Nhưng một cơn gió xoẹt ngang, chiếc màn trắng layđộng, Dạ Nguyệt chưa kịp nhìn rõ có chuyện gì xảy ra thì miệng cô đã bịbịt lại bằng một chiếc khăn và trước khi cô chìm vào bóng tối thì khuônmặt cười tươi như hoa của Lạc Huân Triết hiện ra trước mắt cô…..
Dạ Nguyệt ngất đi.
Một buổi sáng mát mẻ, bầu trời xanh thẳm với những áng mây trắng lững lờtrôi, Dạ Nguyệt ngơ ngẩn ngồi chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ giảngđường. Mái tóc dài nhẹ nhàng lay động theo cơn gió mát mẻ yên ả. Mặc dùđang là giờ giải lao, lớp học vô cùng ồn ào nhưng cũng không thể ảnhhưởng đến cô.
"Đang nhớ người đó hử?" Lý Vân Nhi quay qua cười mờ ám hỏi.
Dạ Nguyệt lơ đãng gật đầu rồi cô giật mình quay mặt về phía Lý Vân Nhi: "Em vừa nói gì?"
"Nha, chị thật không thành thật chút nào" Lý Vân Nhi lắc đầu ra vẻ bó tay: "Hai người đã không gặp nhau bao lâu rồi?"
"Một tuần" Dạ Nguyệt yểu xìu nằm dài trên bàn học, kể từ hôm đó sư phụ đã về Thành phố A một tuần rồi, mỗi ngày đều gọi cho cô nhưng không có về đây lần nào. Cô biết sư phụ đang rất bận rộn với kế hoạch đối phó với những con người đó, hy vọng là sư phụ ăn uống đầy đủ và không làm việc quásức. Trong chuyện này cô cũng không biết phải giúp sư phụ như thế nào,chỉ có thể ngồi nhà mà chờ đợi sư phụ trở về thôi, đôi khi cô cảm thấymình rất vô dụng.
Một tuần nay thầy Lạc cũng không làm gì khác lạ với cô, chỉ là ngày nào cũng ngồi ăn trưa chung với cô và Vân Nhi. Cònbiến cô thành tay sai, mỗi ngày đều phải thu gom bài tập của các bạn,lần nào cô cũng rủ theo Vân Nhi đi cùng nên cũng không cảm thấy có vấnđề gì nữa. Với lại cô cũng được chính sư phụ dạy võ nên cô có thể tự bảo vệ được mình, tự bảo vệ tốt cho mình cũng để cho sư phụ không phải bậntâm lo lắng nhiều thêm nữa.
Có lần cô buộc miệng hỏi thầy Lạc,tại sao lại là cô? Chuyện gom bài phải chia đều ra chứ không thể bắtmình cô đảm nhiệm nha. Thầy ấy chỉ nói, vì em không có nhìn tôi bằng ánh mắt của sói cái. Nghe xong cô chỉ muốn ngất, thì ra lý do là đây a. Côbắt đầu động não suy nghĩ theo chiều hướng khác, có khi nào thầy ấy là... không? Hừm, dám lắm àh! Nói chơi cho vui vậy thôi chứ cô cũng khôngđể ý nhiều nữa.
Dạ Nguyệt lại đang ngồi lơ đễnh nghĩ ngợi thì LýVân Nhi bỗng chốc vươn tay chạm vào sợi dây chuyền bạc nhỏ nhắn trên cổcô: “Sợi dây chuyền dễ thương quá…Ahh!!” Lý Vân Nhi reo lên khi thấy một cái vòng tròn nhỏ trong suốt lấp lánh giống như chiếc nhẫn trên sợi dây chuyền, sau đó cô bí bí ẩn ẩn nhìn quanh một vòng rồi nói nhỏ vào taiDạ Nguyệt: “Chiếc nhẫn kim cương này là do đại ca tặng cho chị hả?”
Dạ Nguyệt nghệch mặt ra, nhỏ giọng vào tai Lý Vân Nhi: “Kim cương? Em nói cái này làm bằng kim cương?”
“Đúng vậy” Lý Vân Nhi xoẹt qua một tia ngạc nhiên nhìn Dạ Nguyệt. “Chị không biết sao?”
“Chị cứ tưởng nó là pha lê….” Dạ Nguyệt trợn mắt nhìn Lý Vân Nhi, nguyên một chiếc nhẫn làm bằng kim cương? Thật hả trời?
“Quả thật kim cương với pha lê thoạt nhìn rất giống nhau, nhưng em có khảnăng phân biệt được hai thứ này đấy nhé, em cũng từng nhìn thấy đồ thậtcủa mẹ em rồi” Lý Vân Nhi hết biết nói gì, tội nghiệp cho vị đại ca đóquá…. “Mà khoan, vấn đề ở đây không phải chất liệu gì, mà là chiếc nhẫnnha, có phải đại ca cầu hôn chị không? Và chị đã đồng ý?” Lý Vân Nhinháy nháy mắt đưa tình với Dạ Nguyệt, miệng nở nụ cười sâu xa.
Dạ Nguyệt chỉ có thể gật đầu, thật ra hai người đã kết hôn luôn rồi nhưngcô chưa thể mở miệng ra nói cho Vân Nhi biết được… Vì sao ư? Vì ngại quá mà, thế nào Vân Nhi cũng sẽ chọc cô cho đến khi nào cô đập đầu vô đậuhủ tự vẫn mới thôi a.
“Rất tốt! Rất tốt!” Lý Vân Nhi ánh mắt phát sáng, cười tươi như hoa rồi cô đem sợi dây chuyền để vào lại phía trong áo Dạ Nguyệt. “Vị đại ca đó rất có thành ý nha!”
Chuyện này thìDạ Nguyệt không thể phủ nhận, cô không biết làm ra chiếc nhẫn này có khó không nhưng theo như kiến thức đã học, muốn cắt kim cương chỉ có thểdùng chính kim cương thôi. Trong lòng Dạ Nguyệt lại dâng tràn cảm xúc ấm áp, thì ra sư phụ coi trọng cô như vậy. Nhưng không phải chỉ vì cô biết đây là một chiếc nhẫn kim cương nên cô mới nói như vậy. Vào ngày hôm đó dù cô nghĩ rằng đây là cặp nhẫn pha lê đi chăng nữa nhưng khi nhìn thấy từng biểu hiện của sư phụ, từng lời nói của sư phụ, cô vẫn không thểnhịn được mà cảm động, mà vui sướng.
Trong đời của một người phụnữ gặp được một người đàn ông yêu thương và trân trọng mình thì đó chính là hạnh phúc lớn nhất của họ, bởi vì không phải ai cũng có thể may mắnđược như vậy. Dạ Nguyệt không biết kiếp trước bản thân đã tích đượcphước đức gì mà đời này cô có thể gặp được sư phụ, được sư phụ yêuthương và cô cũng yêu sư phụ, đây chính là một hạnh phúc rất xứng đángđể cô trân trọng và bảo vệ nó như những tình cảm quý trọng khác của cô.
*** 0w0 ***
Buổi trưa, trên phòng y tế của trường.
“Em thấy sao rồi!?” Dạ Nguyệt lo lắng nhìn Lý Vân Nhi, thấy vẻ nhợt nhạt của Vân Nhi cô càng gấp rút hơn nữa.
“Uhm không sao, em chỉ thấy hơi nhức đầu thôi” Lý Vân Nhi yểu xìu nói.
“Mới lúc sáng còn nói chuyện cười đùa mà” Dạ Nguyệt thở dài.
“Em đừng lo lắng, chỉ là em ấy không ngủ đủ giấc nên mới như vậy” bác sĩcười dịu dàng nói rồi cô quay qua nói với Vân Nhi. “Sau này em nên ănuống và nghỉ ngơi điều độ lại, đi ngủ đúng giờ biết không?”
“Dạ” Lý Vân Nhi ra sức gật đầu.
“Được rồi, em uống thuốc rồi ngủ một chút đi” bác sĩ đứng dậy nói với DạNguyệt. “Em ở đây trông chừng Vân Nhi, cô đi ăn trưa rồi sẽ trở về”
“Vâng” Dạ Nguyệt gật đầu.
Sau khi bác sĩ y tế đi khỏi phòng, Dạ Nguyệt đỡ Vân Nhi về phía chiếcgiường trong cùng, bỏ màn trắng xuống rồi kéo ra che lại khu vực nghỉngơi của Vân Nhi.
“Em ngủ chút đi, chừng nào đến giờ học chị sẽgọi em” Dạ Nguyệt vén màn ló đầu vào nói. “Chị nằm ở giường kế bên a, có gì thì hú chị”
“Vâng” Lý Vân Nhi gật đầu rồi cô nhắm mắt lại ngủ.
Dạ Nguyệt lại bỏ màn của chiếc giường bên cạnh giường Lý Vân Nhi xuống,sắp xếp xong hết cô cũng nằm lên giường, nhắm mắt lại dưỡng thần, cũngtranh thủ nghỉ ngơi để chiều nay học buổi học chiều.
Vừa nhắm mắt cô lại nhớ đến hình ảnh của người nào đó, đã một tuần rồi cô không được nhìn thấy khuôn mặt cùng với giọng nói trực tiếp của sư phụ, thật sự là rất nhớ a….
Dạ Nguyệt nằm một lúc lâu thì nghe có tiếng mở cửaphòng y tế, nghĩ chắc là cô y tế về nên cũng không hỏi, tránh đánh thứcVân Nhi vậy.
Nhưng một cơn gió xoẹt ngang, chiếc màn trắng layđộng, Dạ Nguyệt chưa kịp nhìn rõ có chuyện gì xảy ra thì miệng cô đã bịbịt lại bằng một chiếc khăn và trước khi cô chìm vào bóng tối thì khuônmặt cười tươi như hoa của Lạc Huân Triết hiện ra trước mắt cô…..
Dạ Nguyệt ngất đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook