Em Lại Gặp Anh
-
Chương 5: Gia đình giàu có (5)
Thị Y Thần không ngồi xuống ngay.
Dì Thôi, người cũng giống như tên vậy*. Vậy chắc hẳn sáu cuộc điện thoại kia đều là muốn “hối thúc” cô rồi. Cô nhìn nhìn khoảng trống nhỏ kia. Lại nhìn hai chú, bác đang ngồi trong đó, khóe miệng lại vô thức giật giật. Chả lẽ cô lại không biết xấu hổ mà cùng hai người già này ngồi ngang hàng với nhau vậy sao? Tình cảnh thế này làm cho cô liên tưởng đến cảnh ngồi ở tiệm KFC. Nếu là như vậy, cô thà ngồi ở tiệm KFC còn tốt hơn.
* Thôi: 崔 có nghĩa là nguy nga hùng vĩ.
Cô vẫy tay với người phục vụ, ý muốn hỏi có thể mang đến một cái ghế không?
Người phục vụ liếc nhìn bọn họ với ánh mắt kỳ quái, gật gật đầu. Một lúc sau một chiếc ghế được mang đến. Không còn cách nào khác, Thị Y Thần phải ngồi đầu bàn, chỗ cô ngồi chiếm cả một nửa lối đi.
Mấy người khách xung quanh ai cũng đều nhìn họ với ánh mắt kỳ quái.
Thị Y Thần vừa ngồi xuống, Thôi phu nhân đã mở miệng nói: “Thị tiểu thư, tình hình nhà chúng tôi, Lý Bình đã nói cho cô hết chưa?”
Lý Bình là chị em tốt của bà Thị khi họ còn tham gia đội múa ‘Hoàng hôn đỏ’. Dì được xem là ‘huyền thoại’ trong giới mai mối, là người rất nhiệt tình. Đối tượng xem mắt của Thị Y Thần, đa số là do dì Lý giới thiệu. Nghe nói, nguyên nhân dì Lý thích công việc mai mối là bởi vì lúc nhỏ gia đình dì rất nghèo, không thể mua nỗi giày tốt để mang. Sau đó làm nghề mai mối, có thể mua đủ loại giày mới, vì thế nên bà quyết định gắn bó với nghề này đến bây giờ.
Thị Y Thần gật gật đầu.
Buổi chiều, lúc bà Thị còn đang cằn nhằn trong điện thoại, dì Lý giới thiệu một chút về gia đình đối tượng. Nhà bên ấy là gia đình có học, anh ta là chủ nhiệm khoa lịch sử ở trường đại học, mẹ là giáo sư đại học chuyên tham gia nghiên cứu các loài sinh vật, thường xuyên đi về giữa hai nước Trung Quốc và Mỹ, cha là kỹ sư cơ khí cho một cơ quan nhà nước. Nhà cửa, tiền bạc, xe đều không thiếu. Thái độ của nhà trai cũng hết sức thành khẩn, vô cùng chân thành, chỉ là tuổi hơi lớn một chút, tuổi chừng ba mươi lăm. Nghe nói đã ba mươi lăm tuổi nhưng anh ta chưa từng cùng người nào chính thức nói chuyện yêu đương, lúc nào cũng viện cớ nghiên cứu bận rộn, thi cử, muốn học cao hơn nữa.
Tuổi tác không phải là vấn đề, trình không phải là khoảng cách. Đối với mẹ cô mà nói, chỉ cần là đàn ông, không phải lão già bốn năm mươi tuổi, hay là người đã kết hôn hai lần, đều phù hợp với người ‘thiếu nữ lớn tuổi’ gần ba mươi vẫn chưa lập gia đình như cô.
Thôi phu nhân nói: “Tôi sẽ giới thiệu sơ lược lại một chút.”
Theo lời giới thiệu của Thôi phu nhân, Thị Y Thần cuối cùng cũng hiểu ra. Biết những người ngồi trên bàn này là ai. Người đàn ông trung niên ngồi ở giữa chính là đối tượng xem mắt lần này Vương Kế Trạch. Bà cụ bảy tám mươi tuổi ngồi bên phải Vương Kế Trạch chính là bà nội của anh ta, ông chú ngồi đối diện chính là cha anh ta, ông cụ còn lại chính là ông nội của anh ta.
Trong lòng cô thầm thở dài, lần đầu tiên trong đời cô bắt gặp cả gia đình cùng đi xem mắt, “đội hình” này đúng thật là hoành tráng.
Thôi phu nhân nói: “Vậy chúng ta nói thẳng vào vấn đề chính đi. Vậy xin hỏi tiểu thư thích làm đám cưới kiểu Trung Quốc hay kiểu Châu Âu?”
Thị Y Thần lập tức ngẩn ra, cô tưởng bắt đầu sẽ nói chuyện về gia đình, vì thế cô nói: “Đều không quan trọng.” Tổ chức hôn lễ thế nào, đối với cô mà nói thật sự không quan trọng, nghi lễ kết hôn cũng chỉ là hình thức mà thôi.
Ông cụ ngồi đối diện vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Sao không thể không quan trọng được! Mọi người trong nhà chúng tôi đều thích tổ chức hôn lễ kiểu Trung Quốc. Loại hôn lễ phổ biến hiện nay như tổ chức trong nhà thờ, hay tổ chức tiệc ngoài trời mấy lão già như chúng tôi thực sự không tiếp nhận được. Gia đình chúng tôi thờ Phật.
Khóe môi Thị Y Thần giật giật.
“Con gái, con thích nhẫn vàng hay nhẫn kim cương?” Lần này đến lượt bà cụ bảy tám mươi tuổi lên tiếng.
Thị Y Thần đang định một lần nữa nói ‘không quan trọng’, bà cụ đã nhanh chóng cướp lời cô, chậm rãi nói: “Con gái à, vàng có thể duy trì được giá trị lâu dài, nghe nói nhẫn kim cương phải ít nhất cái gì…cái gì…một carat trở lên mới có giá trị. Vẫn là nhẫn vàng tốt hơn, con nhìn xem ‘cửu thái diệp nhi biên’* trên tay của ta đây này, thật sự rất đẹp.” Bà cụ đưa tay phải đến trước mặt cô lắc lắc.
* Cửu thái diệp nhi biên: kiểu nhẫn hình lá hẹ, hay lá tỏi tây. Ở đây ý nói miếng vàng mỏng dính, có cũng như không.
Thị Y Thần nhìn chăm chú, trên ngón áp út bàn tay phải nhăn nheo của bà cụ có đeo một chiếc nhẫn dẹp nhỏ, không có hoa văn gì, chỉ có một chiếc nhẫn cưới bé tẹo thế thôi. Thị Y Thần cười gượng hai tiếng, dối lòng nói: “Đoan trang, hoành tráng, rất có đẳng cấp.” Hôm nay cô đã được mở rộng tầm mắt, hóa ra loại nhẫn cưới quê mùa cũ kĩ này gọi là “cửu thái diệp nhi biên.”
Bà cụ cực kì đắc ý.
Dì Thôi, người cũng giống như tên vậy*. Vậy chắc hẳn sáu cuộc điện thoại kia đều là muốn “hối thúc” cô rồi. Cô nhìn nhìn khoảng trống nhỏ kia. Lại nhìn hai chú, bác đang ngồi trong đó, khóe miệng lại vô thức giật giật. Chả lẽ cô lại không biết xấu hổ mà cùng hai người già này ngồi ngang hàng với nhau vậy sao? Tình cảnh thế này làm cho cô liên tưởng đến cảnh ngồi ở tiệm KFC. Nếu là như vậy, cô thà ngồi ở tiệm KFC còn tốt hơn.
* Thôi: 崔 có nghĩa là nguy nga hùng vĩ.
Cô vẫy tay với người phục vụ, ý muốn hỏi có thể mang đến một cái ghế không?
Người phục vụ liếc nhìn bọn họ với ánh mắt kỳ quái, gật gật đầu. Một lúc sau một chiếc ghế được mang đến. Không còn cách nào khác, Thị Y Thần phải ngồi đầu bàn, chỗ cô ngồi chiếm cả một nửa lối đi.
Mấy người khách xung quanh ai cũng đều nhìn họ với ánh mắt kỳ quái.
Thị Y Thần vừa ngồi xuống, Thôi phu nhân đã mở miệng nói: “Thị tiểu thư, tình hình nhà chúng tôi, Lý Bình đã nói cho cô hết chưa?”
Lý Bình là chị em tốt của bà Thị khi họ còn tham gia đội múa ‘Hoàng hôn đỏ’. Dì được xem là ‘huyền thoại’ trong giới mai mối, là người rất nhiệt tình. Đối tượng xem mắt của Thị Y Thần, đa số là do dì Lý giới thiệu. Nghe nói, nguyên nhân dì Lý thích công việc mai mối là bởi vì lúc nhỏ gia đình dì rất nghèo, không thể mua nỗi giày tốt để mang. Sau đó làm nghề mai mối, có thể mua đủ loại giày mới, vì thế nên bà quyết định gắn bó với nghề này đến bây giờ.
Thị Y Thần gật gật đầu.
Buổi chiều, lúc bà Thị còn đang cằn nhằn trong điện thoại, dì Lý giới thiệu một chút về gia đình đối tượng. Nhà bên ấy là gia đình có học, anh ta là chủ nhiệm khoa lịch sử ở trường đại học, mẹ là giáo sư đại học chuyên tham gia nghiên cứu các loài sinh vật, thường xuyên đi về giữa hai nước Trung Quốc và Mỹ, cha là kỹ sư cơ khí cho một cơ quan nhà nước. Nhà cửa, tiền bạc, xe đều không thiếu. Thái độ của nhà trai cũng hết sức thành khẩn, vô cùng chân thành, chỉ là tuổi hơi lớn một chút, tuổi chừng ba mươi lăm. Nghe nói đã ba mươi lăm tuổi nhưng anh ta chưa từng cùng người nào chính thức nói chuyện yêu đương, lúc nào cũng viện cớ nghiên cứu bận rộn, thi cử, muốn học cao hơn nữa.
Tuổi tác không phải là vấn đề, trình không phải là khoảng cách. Đối với mẹ cô mà nói, chỉ cần là đàn ông, không phải lão già bốn năm mươi tuổi, hay là người đã kết hôn hai lần, đều phù hợp với người ‘thiếu nữ lớn tuổi’ gần ba mươi vẫn chưa lập gia đình như cô.
Thôi phu nhân nói: “Tôi sẽ giới thiệu sơ lược lại một chút.”
Theo lời giới thiệu của Thôi phu nhân, Thị Y Thần cuối cùng cũng hiểu ra. Biết những người ngồi trên bàn này là ai. Người đàn ông trung niên ngồi ở giữa chính là đối tượng xem mắt lần này Vương Kế Trạch. Bà cụ bảy tám mươi tuổi ngồi bên phải Vương Kế Trạch chính là bà nội của anh ta, ông chú ngồi đối diện chính là cha anh ta, ông cụ còn lại chính là ông nội của anh ta.
Trong lòng cô thầm thở dài, lần đầu tiên trong đời cô bắt gặp cả gia đình cùng đi xem mắt, “đội hình” này đúng thật là hoành tráng.
Thôi phu nhân nói: “Vậy chúng ta nói thẳng vào vấn đề chính đi. Vậy xin hỏi tiểu thư thích làm đám cưới kiểu Trung Quốc hay kiểu Châu Âu?”
Thị Y Thần lập tức ngẩn ra, cô tưởng bắt đầu sẽ nói chuyện về gia đình, vì thế cô nói: “Đều không quan trọng.” Tổ chức hôn lễ thế nào, đối với cô mà nói thật sự không quan trọng, nghi lễ kết hôn cũng chỉ là hình thức mà thôi.
Ông cụ ngồi đối diện vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Sao không thể không quan trọng được! Mọi người trong nhà chúng tôi đều thích tổ chức hôn lễ kiểu Trung Quốc. Loại hôn lễ phổ biến hiện nay như tổ chức trong nhà thờ, hay tổ chức tiệc ngoài trời mấy lão già như chúng tôi thực sự không tiếp nhận được. Gia đình chúng tôi thờ Phật.
Khóe môi Thị Y Thần giật giật.
“Con gái, con thích nhẫn vàng hay nhẫn kim cương?” Lần này đến lượt bà cụ bảy tám mươi tuổi lên tiếng.
Thị Y Thần đang định một lần nữa nói ‘không quan trọng’, bà cụ đã nhanh chóng cướp lời cô, chậm rãi nói: “Con gái à, vàng có thể duy trì được giá trị lâu dài, nghe nói nhẫn kim cương phải ít nhất cái gì…cái gì…một carat trở lên mới có giá trị. Vẫn là nhẫn vàng tốt hơn, con nhìn xem ‘cửu thái diệp nhi biên’* trên tay của ta đây này, thật sự rất đẹp.” Bà cụ đưa tay phải đến trước mặt cô lắc lắc.
* Cửu thái diệp nhi biên: kiểu nhẫn hình lá hẹ, hay lá tỏi tây. Ở đây ý nói miếng vàng mỏng dính, có cũng như không.
Thị Y Thần nhìn chăm chú, trên ngón áp út bàn tay phải nhăn nheo của bà cụ có đeo một chiếc nhẫn dẹp nhỏ, không có hoa văn gì, chỉ có một chiếc nhẫn cưới bé tẹo thế thôi. Thị Y Thần cười gượng hai tiếng, dối lòng nói: “Đoan trang, hoành tráng, rất có đẳng cấp.” Hôm nay cô đã được mở rộng tầm mắt, hóa ra loại nhẫn cưới quê mùa cũ kĩ này gọi là “cửu thái diệp nhi biên.”
Bà cụ cực kì đắc ý.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook