Em Lại Gặp Anh
-
Chương 4: Gia đình giàu có (4)
“Con cho là ai cũng giống như con sao, con gái đã gần ba mươi tuổi rồi, vẫn còn lông bông như vậy.”
“Hai mươi chín tuổi kém một tháng.”
“Con nói vậy thật chẳng biết xấu hổ là gì. Cho dù con nói với mọi người con chỉ mới hai mươi chín tuổi kém một tháng. Con còn có mặt mũi nói với người làm mẹ như ta đây con hai mươi chín tuổi kém một tháng sao?”
“Con ra đường đều nói với mọi người năm nay con hai mươi tám tuổi.”
“Đi đi đi! Đừng có mà ở đây trả treo với mẹ. Mẹ cũng không hối thúc con, dù sao trước sáu rưỡi con phải có mặt ở khách sạn, nếu không…” Thị Quế Lan ‘lầm bầm’ lại liên tục cười lạnh: “Lúc quay về mẹ sẽ ‘chào đón’ con thật tốt!”
Tục ngữ nói thật là đúng: Thà rằng đắc tội với tiểu nhân, đừng bao giờ đắc tội với phụ nữ, nhất là phụ nữ đang trong giai đoạn mãn kinh.
Giống như lời của Chu Kiều Na đã nói: “Dù sao cậu cũng phải chừa cho chị đây một con đường sống. Thay cậu đi xem mắt mười lần, là có hai ba lần gặp phải chuyện ‘nguy hiểm đến tính mạng’, nếu cậu một còn không chịu đi, cậu sẽ dồn chị đây vào đường chết. Cậu cũng biết tính của chị đây, nếu đã bị ép vào đường cùng, cả nhà người đó cũng đừng mong sống yên ổn.”
Chu Kiều Na nói không sai. Từ lúc vào xuân đến nay, mẹ cô đã ra mặt sắp xếp cho cô xem mắt vài lần rồi. Cô đều từ chối tất cả, đêm nay nếu như không đi, Thị Y Thần lo sợ bà Thị sẽ thật sự đuổi cô ra khỏi nhà.
“Mẹ à, mẹ cứ yên tâm, bây giờ mới năm giờ rưỡi thôi, cho dù con có ‘bò’ đi thì trước sáu rưỡi cũng sẽ có mặt tại nơi đã hẹn.”
“Yên tâm? Con nha đầu chết tiệt này, nếu một ngày con còn chưa kết hôn, mẹ đây có chết cũng không yên tâm được!”
Điện thoại cuối cùng cũng gác máy.
Thị Y Thần xoa xoa lỗ tai, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng gọi taxi, đến khách sạn để xem mắt.
Xem mắt chỉ là chuyện nhỏ, cô đã sớm quen với loại chuyện thế này. Trong từ điển của cô, việc này cũng chỉ là cùng một người xa lạ ăn một bữa cơm mà thôi.
Nếu tính theo thời gian đã hẹn trước, bây giờ là sáu giờ hai mươi lăm, vừa đúng giờ. Cô bước nhanh vào cửa chính khách sạn.
Đối phương hẹn cô gặp nhau trong nhà hàng ở khu ẩm thực Hàn Quốc. Nơi này được thiết kế rất có phong cách, cách bày trí không giống với các nhà hàng truyền thống Hàn Quốc khác. Trần nhà dùng loại gỗ màu cà phê để ngăn cách, trông giống như một cây đàn dương cầm, trắng đen phân biệt rõ ràng, rất hài hòa. Trong phòng chỉ treo mấy chiếc đèn thủy tinh nhỏ, vì thế ánh sáng ở đây có chút mờ mịt, ám muội. Nhưng trên mỗi bàn ăn đều có đặt mấy cây nến nho nhỏ, chiếu sáng cả một vùng, có lẽ chủ khách sạn muốn tạo ra một bầu không khí ấm áp cho nơi này.
Đi theo sự hướng dẫn của người phục vụ, Thị Y Thần cuối cùng cũng tìm được địa điểm đã hẹn trước. Nhìn thấy nơi đó có rất nhiều người, cô chợt ngẩn ra. Cô có phải đến nhầm chỗ rồi không? Đây không phải là đi xem mắt sao, là đi liên hoan sao?
“Cô là Thị Y Thần?” Vị phu nhân chừng năm sáu mươi tuổi trước mặt cô cất giọng hỏi.
“Vâng ạ.” Cô gật gật đầu, đứng trước bàn tiệc kinh ngạc một lúc.
Người có mặt ở đây, tính cả lớn lẫn nhỏ, vừa đúng sáu người. Ba người ngồi đối mặt với ba người còn lại. Nếu cô đoán không nhầm, người đàn ông ngồi ở hàng bên trái, giữa hai người đàn ông trung niên, nhìn trẻ trung hơn hai người còn lại một chút. Chắc là đối tượng xem mắt của cô lần này.
Ba người đàn ông đang ngồi, chỉ có người này nhìn khoảng ba mươi lăm tuổi. Mặt khác là bởi vì, hai người đàn ông còn lại một người khoảng sáu mươi tuổi, người kia khoảng chừng tám mươi tuổi. Mẹ của cô cho dù mỗi ngày đều cằn nhằn cô, nếu không thể chờ đợi cô tìm được ‘đối tượng’, cũng không cần sắp xếp hai ông chú, bác đến cho cô gặp mặt như vậy chứ. Vị phu nhân vừa nói chuyện là người ngồi bên trái người đàn ông trung niên, ngồi bên phải là một bà cụ lớn tuổi. Cho nên phản ứng đầu tiên của cô chính là mình đã tìm nhầm chỗ.
“Ngồi đi! Cô có thể gọi tôi là dì Thôi.” Vị phu nhân nói chuyện trước đó vừa dứt lời, ông chú ngồi đối diện cô lập tức xê dịch qua một chút, ngồi sát vào người bên cạnh, chừa một khoảng trống nhỏ cho Thị Y Thần.
“Hai mươi chín tuổi kém một tháng.”
“Con nói vậy thật chẳng biết xấu hổ là gì. Cho dù con nói với mọi người con chỉ mới hai mươi chín tuổi kém một tháng. Con còn có mặt mũi nói với người làm mẹ như ta đây con hai mươi chín tuổi kém một tháng sao?”
“Con ra đường đều nói với mọi người năm nay con hai mươi tám tuổi.”
“Đi đi đi! Đừng có mà ở đây trả treo với mẹ. Mẹ cũng không hối thúc con, dù sao trước sáu rưỡi con phải có mặt ở khách sạn, nếu không…” Thị Quế Lan ‘lầm bầm’ lại liên tục cười lạnh: “Lúc quay về mẹ sẽ ‘chào đón’ con thật tốt!”
Tục ngữ nói thật là đúng: Thà rằng đắc tội với tiểu nhân, đừng bao giờ đắc tội với phụ nữ, nhất là phụ nữ đang trong giai đoạn mãn kinh.
Giống như lời của Chu Kiều Na đã nói: “Dù sao cậu cũng phải chừa cho chị đây một con đường sống. Thay cậu đi xem mắt mười lần, là có hai ba lần gặp phải chuyện ‘nguy hiểm đến tính mạng’, nếu cậu một còn không chịu đi, cậu sẽ dồn chị đây vào đường chết. Cậu cũng biết tính của chị đây, nếu đã bị ép vào đường cùng, cả nhà người đó cũng đừng mong sống yên ổn.”
Chu Kiều Na nói không sai. Từ lúc vào xuân đến nay, mẹ cô đã ra mặt sắp xếp cho cô xem mắt vài lần rồi. Cô đều từ chối tất cả, đêm nay nếu như không đi, Thị Y Thần lo sợ bà Thị sẽ thật sự đuổi cô ra khỏi nhà.
“Mẹ à, mẹ cứ yên tâm, bây giờ mới năm giờ rưỡi thôi, cho dù con có ‘bò’ đi thì trước sáu rưỡi cũng sẽ có mặt tại nơi đã hẹn.”
“Yên tâm? Con nha đầu chết tiệt này, nếu một ngày con còn chưa kết hôn, mẹ đây có chết cũng không yên tâm được!”
Điện thoại cuối cùng cũng gác máy.
Thị Y Thần xoa xoa lỗ tai, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng gọi taxi, đến khách sạn để xem mắt.
Xem mắt chỉ là chuyện nhỏ, cô đã sớm quen với loại chuyện thế này. Trong từ điển của cô, việc này cũng chỉ là cùng một người xa lạ ăn một bữa cơm mà thôi.
Nếu tính theo thời gian đã hẹn trước, bây giờ là sáu giờ hai mươi lăm, vừa đúng giờ. Cô bước nhanh vào cửa chính khách sạn.
Đối phương hẹn cô gặp nhau trong nhà hàng ở khu ẩm thực Hàn Quốc. Nơi này được thiết kế rất có phong cách, cách bày trí không giống với các nhà hàng truyền thống Hàn Quốc khác. Trần nhà dùng loại gỗ màu cà phê để ngăn cách, trông giống như một cây đàn dương cầm, trắng đen phân biệt rõ ràng, rất hài hòa. Trong phòng chỉ treo mấy chiếc đèn thủy tinh nhỏ, vì thế ánh sáng ở đây có chút mờ mịt, ám muội. Nhưng trên mỗi bàn ăn đều có đặt mấy cây nến nho nhỏ, chiếu sáng cả một vùng, có lẽ chủ khách sạn muốn tạo ra một bầu không khí ấm áp cho nơi này.
Đi theo sự hướng dẫn của người phục vụ, Thị Y Thần cuối cùng cũng tìm được địa điểm đã hẹn trước. Nhìn thấy nơi đó có rất nhiều người, cô chợt ngẩn ra. Cô có phải đến nhầm chỗ rồi không? Đây không phải là đi xem mắt sao, là đi liên hoan sao?
“Cô là Thị Y Thần?” Vị phu nhân chừng năm sáu mươi tuổi trước mặt cô cất giọng hỏi.
“Vâng ạ.” Cô gật gật đầu, đứng trước bàn tiệc kinh ngạc một lúc.
Người có mặt ở đây, tính cả lớn lẫn nhỏ, vừa đúng sáu người. Ba người ngồi đối mặt với ba người còn lại. Nếu cô đoán không nhầm, người đàn ông ngồi ở hàng bên trái, giữa hai người đàn ông trung niên, nhìn trẻ trung hơn hai người còn lại một chút. Chắc là đối tượng xem mắt của cô lần này.
Ba người đàn ông đang ngồi, chỉ có người này nhìn khoảng ba mươi lăm tuổi. Mặt khác là bởi vì, hai người đàn ông còn lại một người khoảng sáu mươi tuổi, người kia khoảng chừng tám mươi tuổi. Mẹ của cô cho dù mỗi ngày đều cằn nhằn cô, nếu không thể chờ đợi cô tìm được ‘đối tượng’, cũng không cần sắp xếp hai ông chú, bác đến cho cô gặp mặt như vậy chứ. Vị phu nhân vừa nói chuyện là người ngồi bên trái người đàn ông trung niên, ngồi bên phải là một bà cụ lớn tuổi. Cho nên phản ứng đầu tiên của cô chính là mình đã tìm nhầm chỗ.
“Ngồi đi! Cô có thể gọi tôi là dì Thôi.” Vị phu nhân nói chuyện trước đó vừa dứt lời, ông chú ngồi đối diện cô lập tức xê dịch qua một chút, ngồi sát vào người bên cạnh, chừa một khoảng trống nhỏ cho Thị Y Thần.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook