Em Là Đặc Biệt
-
Chương 13
- Mil, con tỉnh rồi sao? – ông Minh đang đi qua đi lại bên giường bệnh của nó thì thấy đôi mắt màu đen kia khẽ chớp nhìn ông, trong lòng có chút vui mừng cũng có chút đau xót, nhìn đứa con gái bé nhỏ đang cố tự mình ngồi dậy, ông Minh vội vàng chạy tới định đỡ nó nằm xuống nhưng lại thấy nó kiên quyết muốn ngồi dậy liền giúp nó sửa lại gối để nó tựa vào – Con nên nằm xuống nghỉ một chút, con vẫn còn sốt rất cao không nên cố sức quá như vậy.
-Con không sao. – Song Nghi khe khẽ lắc đầu, đôi môi tái nhợt đi thiếu sức sống cũng vì để ông Minh an lòng mà cố nở một nụ cười nhẹ.
Ông Minh thở dài, con gái nhỏ của ông, đáng yêu thì cũng quá mức đáng yêu nhưng cứng đầu thì cũng là quá mức cứng đầu đi:
-Được rồi. Nhưng mà Mil à, con phải nghỉ ngơi nhiều một chút, ta cũng sẽ kêu quản gia Trương mang đến cho con một chút cháo để tẩm bổ, đồ ăn ở ngoài ta thực không yên tâm. Còn nữa, kính áp tròng của con cũng nên tháo ra thôi, cứ để như vậy cũng không hề tốt cho mắt của con. – ông Minh nhìn nó cưng chiều, lại thấy nó xanh xao mà đôi mắt cũng trở nên buồn bã hơn hẳn.
-Con sẽ nghe lời bà mà, con sẽ nghỉ ngơi thật tốt, sẽ tháo kính áp tròng, sẽ ăn uống đầy đủ, ba còn phải lo công việc của công ty nữa, nhiều việc như vậy, chắc chắn ba sẽ rất mệt mỏi, nên không cần lo cho con nhiều như vậy, ba cũng nên dành thời gian bên mẹ, dù sao bà ấy cũng mới tỉnh lại không lâu. – Như nhìn thấu được nỗi lòng ông Minh, nó cũng không ngang bướng mà thuận theo ý ông, nở một nụ cười nhẹ với người cha đáng kính, rồi lại sà vào lòng mà ôm lấy ông, tận hưởng hơi ấm cùng sự an toàn từ ông, tuy chẳng rõ cái cảm giác nhen nhóm trong lòng này là gì nhưng nó nghĩ, có lẽ đấy chính là thứ mà nó đã từng trải qua hơn 10 năm trước bên gia đình hạnh phúc của mình, đúng, chính là cảm giác hạnh phúc, chính là tình phụ tử.
-Con gái ngoan. – Một tiếng “con gái ngoan” đầy yêu thương, ông Minh cũng đưa tay ra mà ôm con gái vào lòng, lại liếc nhìn qua đứa con trai đang gục đầu xuống giường mà ngủ ở phía đối diện, ông Minh lại khẽ cười. – Con gái ngoan của ta, con nhìn xem anh trai con đường đường là người thừa kế của Sky lại có thể 3 đêm thức trắng trông chừng con, đến khi con tỉnh lại thì lại ngủ thiếp đi như vậy, có phải là có chút buồn cười không?
-3 đêm? Con đã ngủ lâu như vậy rồi ư? – Giọng nó đều đều, không nhanh cũng không chậm, trong thâm tâm lại không biết vì sao mình lại ngủ lâu như vậy vì sao lại ở trong cái căn phòng trắng toát này và vì sao Kevil lại phải trông chừng cô để mệt tới mức vô thức thiếp đi như thế, nhưng cô là không muốn để ba cô thắc mắc vì sao cô lại không biết có việc gì xảy ra với mình nên cũng không hỏi ông điều gì, đành chờ Kevil tỉnh lại thì hỏi anh vậy. – Ba à, bao giờ thì mẹ sang Mỹ trị liệu vậy?
-Là 2 ngày nữa. Mẹ con cũng là vừa mới về khi nãy thôi, bà ấy cũng lo lắng cho con tới mức kêu bác sĩ riêng của mình lập tức tới chăm sóc con mà bản thân cũng không ngại bất tiện mà đích thân tới thăm con mỗi buổi chiều đấy, ta thật ghen tị với con nha, Mil. – ông Minh cũng vì việc nhắc tới bà Nguyệt mà có phần tươi tỉnh hẳn lên, dù sao vợ ông cũng là một người vợ quá mức tuyệt vời, lại đáng yêu như vậy, tuy có chút hơi vô tư nhưng chính bởi vì bà là một người phụ nữ không quản sự đời cũng không để sự đời làm ảnh hưởng đến mình nên khi ở bên cạnh bà, cảm giác yên bình mà bà Nguyệt mang lại ngoài cô con gái bé nhỏ bên cạnh ông kia ra thì cũng chỉ còn mình bà có thể đem lại cho ông.
***
-Tiểu Nghi, em tỉnh khi nào vậy, tại sao không đánh thức anh? – Kevil chỉnh lại quần áo cùng đầu tóc, xong lại thấy nó cũng chẳng để ý đến anh, khuôn mặt cũng không chút biểu cảm mà xem gì đó bên trong chiếc máy ảnh nhỏ trên tay – Tiểu Nghi, em đang xem gì vậy?
-Kevil, anh quả thực là anh trai của em rồi, nhìn anh rất đẹp trai a. – Tiểu Nghi vẫn không nhìn anh, chỉ liên hồi bấm vào chiếc máy ảnh, đôi mắt màu xanh lá cũng chỉ chăm chú mà nhìn vào nó, đến cả câu hỏi của anh cũng bị ngó lơ một cách hoàn hảo.
-Tiểu Nghi, là anh đang nghiêm túc mà nói chuyện với em nha. – Anh nghiêm mặt nhìn cô em gái trước mặt, vì sao từ khi anh tỉnh dậy nó lại trở nên “phởn” như vậy a, đây vốn không phải tính cách của nó.
-À, xin lỗi Kevil, em chỉ là đang ngắm anh một chút thôi mà. – Khuôn mặt nó vẫn là không có biểu cảm gì mà hướng về phía anh, đôi tay nhỏ cũng cầm chiếc máy ảnh mà để ra trước mặt anh.
Liếc qua hình ảnh bản thân đang ngủ gục bên cạnh giường nó trong chiếc máy ảnh kia mà anh khẽ chau mày, định nói với nó điều gì đó lại chợt thấy ánh mắt nó có chút gì đó khác lạ, không phải là một đôi mắt cứ ngỡ như kiên định nhưng thực chất lại là không có cảm xúc mà là một đôi mắt có vẻ gì đó “có hồn” hơn, tuy không rõ ràng nhưng là anh cảm nhận được, là anh có thể cảm nhận được từng sự thay đổi của nó, ngay cả là nhỏ nhất, dù cho nó không nhận ra nhưng anh chắc chắn điều đó, phải chăng một tia hi vọng nào đó lại đang xuất hiện để cứu lấy đứa em gái đáng thương của anh, nếu thực sự là vậy thì dù cho tia hi vọng kia có nhỏ bé, le lói như thế nào đi chăng nữa thì anh nhất định sẽ biến nó thành sự thật…
-Kevil, sao vậy? – Nó nhìn anh đang trầm mặc đứng đó, anh cứ đứng trước mặt mà nhìn nó mãi, cũng chẳng biết là thời gian trôi qua bao lâu nhưng là nó thấy ánh mắt anh cứ như vậy mà sáng dần lên liền muốn hỏi rõ. – Anh là đang suy nghĩ cái gì mà vẻ mặt lạ vậy?
-Không có gì. À, phải rồi Tiểu Nghi, em chắc không biết vì sao mình lại ở đây đâu nhỉ? – Anh thoát khỏi dòng suy nghĩ, nhìn nó mà khẽ cười.
-Không, em biết chứ. Là em bị sốt cao mà phải vào bệnh viện này nằm. – Nó chắc nịch nói.
-Sao em biết? Chẳng nhẽ em cảm nhận được thân nhiệt của mình rồi ư? Có phải là như vậy không, Tiểu Nghi? – Kevil mong chờ, quả thực là mong chờ, chẳng nhẽ chỉ qua một lần sốt cao mà nó…
-Không phải đâu. Căn bệnh đó vốn dĩ là bẩm sinh, không thể chữa khỏi, anh đừng nên hi vọng, cả chứng bệnh mất cảm xúc mà cô ta gây ra cho em cũng không phải thứ có thể đơn giản như vậy mà biến mất, chính là càng ít hi vọng thì thất vọng sẽ càng không lớn. – Giọng nó vẫn vậy, khuôn mặt nó vẫn vậy, nhưng đôi mắt kia vì sao vừa có chút biến lại trở lại vô hồn như thế. – Là bác sĩ riêng của mẹ đến chăm sóc cho em nói cho em biết, cũng tại anh trông chừng em được 3 đêm thì ngủ mất 1 ngày nên em mới phải hỏi người khác như vậy. – Giọng nói đều đều, chậm rãi, từ từ mà thốt lên qua khuôn miệng đã đỏ hồng hơn 1 ngày trước.
-1 ngày? Vì sao lại không gọi anh dậy? – Lại cái câu hỏi đó, cái câu hỏi mà từ khi anh tỉnh giấc muốn biết câu trả lời nhưng lại bị ai đó lơ đi.
-Nhìn anh ngủ ngon như vậy, em quả thực không nỡ đánh thức nha, vả lại, bác sĩ này là người có thể tin tưởng được, anh có thể yên tâm, anh ta cũng chăm sóc em rất tốt nữa. – Khẽ liếc qua cánh cửa phòng bệnh, lại thấy Kevil cũng có cùng một suy nghĩ khi quay lại nhìn anh cũng lại thấy anh đang nhìn về hướng đó, nó gật đầu nhẹ để anh an tâm. – Vào đi.
Trọng Nghĩa từ phía ngoài đẩy cửa bước vào, trên tay là một tô cháo nhỏ cùng… một chiếc bánh mì. Đưa tô cháo đến trước mặt nó một cách cẩn thận, lại sợ nó bị bỏng nên không trực tiếp đưa cho nó mà để vào chiếc bàn bên cạnh giường, Trọng Nghĩ vốn chỉ biết về căn bệnh mà nó phải hứng chịu từ gần 2 năm trước chứ không hệ hay về việc nó bị chứng mất cảm giác bẩm sinh. Chiếc bánh mì còn lại trên tay anh hờ hững đưa vào tay Kevil, không kịp phản ứng nên chút nữa là Kevil làm rơi chiếc bánh mì xuống đất. Nhìn người con trai mới bước vào anh liền nhận ra vị bác sĩ đã từng gặp tại phòng bệnh của bà Nguyệt, lại nhìn cái “vật” mà anh ta vừa để vào tay mình, Kevil khó hiểu mà lại lần nữa đưa mắt lên nhìn Trọng Nghĩa.
-Cậu đã ngủ lâu như vậy vẫn là nên ăn chút gì đó. – Trọng Nghĩa không nhìn anh mà chú tâm vào việc làm nguội bát cháo trên bàn của nó, từng động tác đều là vô cùng ân cần, tỉ mỉ, thỉnh thoảng lại đưa mặt lên nhìn nó mà mỉm cười. – Tiểu thư, em nên nhớ lời tôi nói, cẩn thận với 2 người anh của mình, họ đều là mắc chứng “yêu em gái quá mức”.
-Cái thứ này là thứ ăn được sao? – Kevil lần nữa ngắm nhìn chiếc bánh trên tay mà tò mò, xong lại quay qua Trọng Nghĩa mà không để tâm đến chiếc bánh mì đó nữa. – Nhưng vì sao anh biết chúng tôi là anh em?
-Tiểu thư à, em vẫn chưa nói cho bọn họ biết sao? – Trọng Nghĩa vẫn là lơ đi câu hỏi của Kevil, anh đưa muỗng cháo đã nguội đi hướng về miệng nó nhưng lại bị Kevil chặn lại. Đôi mày thanh tú chau lại – Cậu làm gì vậy?
Đưa tay giành lấy tô cháo cùng muỗng ăn trên tay Trọng Nghĩa, Kevil vừa làm bộ thổi thổi vừa nói : “Là em gái tôi, tôi sẽ tự chăm sóc, không cần anh bận tâm.”
-Tiểu thư, em thấy không? Như tôi đã nói, anh trai của em đều là mắc chứng bệnh kì cục đó rồi, haha. – Trọng Nghĩa lắc đầu vài cái, cũng không có ý muốn lấy lại những thứ kia trên tay Kevil, anh nói tiếp. – Tôi là con nuôi của ba Jame, Bảo Nghi và tôi cũng được coi như là người thân, ba Jame lại hay nhắc tới gia đình của em ấy như vậy nên việc tôi biết các cậu và em ấy là anh em cũng là lẽ dĩ nhiên.
Kevil nghe xong, lại nhận được cái gật đầu khẳng định lời nói của Trọng Nghĩa là đúng của nó liền cũng không hỏi nữa, chỉ chầm chậm giúp nó ăn hết tô cháo, lại nghĩ đến chiếc bánh mì khi nãy, anh thốt lên một câu khiến cho hai người còn lại trong căn phòng trắng, mùi oải hương lấn át đi mùi thuốc bệnh viện kia không hiểu gì : “Đây là phân biệt đối xử, trọng nữ khinh nam a”
***
- Tiểu Nghi, muộn rồi, em nên ngủ đi. – Kevil kéo chiếc chăn màu trắng lên cho nó, lại nhìn ánh mắt nó đang nhìn chằm chằm vào trần nhà, ánh mắt có chút khác lạ so với mọi khi, là giống như buổi chiều khi anh tỉnh lại, quả thực là chứng bệnh của nó có hi vọng rồi.
- Kevil này, em có việc này muốn hỏi?.... Ngày thi khảo sát mà anh nói, chẳng phải là ngày mai sao?
Đôi mắt anh mở lớn, là anh quên mất việc thi cử này nha, thật là…
-Sáng sớm mai em sẽ xuất viện. – Nhận được sự im lặng của anh, có lẽ anh vẫn đang bàng hoàng về việc thi khảo sát đây, đề thi dù sao cũng là do anh đích thân ra, ngày thi lại gấp như vậy, mấy ngày nay cũng vì lo lắng cho sức khỏe của nó mà anh chẳng thể suy nghĩ được việc gì khác. – Anh có thể rời ngày thi sang ngày hôm sau, em sẽ giúp anh làm một đề thi thật hoàn hảo cho học sinh và giáo viên trường Thiên Hà, còn đối với lớp SC thì chắc anh phải tự mình xử lí rồi, dù sao em cũng là học viên lớp đó, vả lại đề thi lớp SC quả thực không thể qua loa được, nếu anh có thể hoàn thành đề thi đó sớm một chút thì có thể giúp em hoàn thành đề thi cho trường Thiên Hà sớm hơn một chút.
Anh vẫn không nói gì, chỉ nghe theo lời nó nói rồi khẽ mỉm cười, sau đó nhẹ nhàng hôn nhẹ lên trán cô em gái bé nhỏ để cô dần dần chìm vào giác ngủ. Em gái của anh chính là sẽ luôn ở bên anh, giúp đỡ anh, vì vậy anh tuyệt đối sẽ không để nó gặp phải bất cứ chuyện gì, chỉ cần còn có nó ở bên cạnh anh thì anh để có thể vượt qua mọi chuyện…
**2 ngày sau**
-Cậu làm được bài không?
-Chút chút, đề thầy hiệu trưởng ra khó như vậy, thật làm mình đổ mồ hôi hột, sợ hãi đến chết mất.
-Cảm giác chờ đợi điểm số còn đau tim hơn là việc chờ để biết kết quả kì thi vào đây nữa.
-Chẳng phải cậu là học liên thông từ mẫu giáo sao, vì sao lại còn kì thi vào ở đâu nữa?
-A ha, phải rồi, mình quên mất…
…….
-Ôi mẹ ơi, con vẫn còn sống để rời khỏi phòng thi sao? Thật sự là sắp nghẹt thở đến chết mất rồi.
-Cố lên, chúng ta còn phải tiếp tục sống để chờ kết quả, không thể ra đi sớm như vậy được.
……..
-Cô Lan, cô có làm được không?
-Thấy Tuấn đó à, tôi cũng không chắc lắm nhưng lâu rồi mới lại được trải nghiệm cảm giác hồi hộp như vậy. Còn hai người thì sao, thầy Tuấn, thầy Trọng?
-Có lẽ là được, tôi hi vọng vậy.
-Cũng đành chờ kết quả thôi, tôi không thể nói trước điều gì cả.
……...
-Song Nghi, em đã đi đâu vậy? Vì sao mấy ngày nay đều không thấy em ở trường? – Thomas vừa rời khỏi phòng thi liền chạy đến trước mặt Song Nghi mà hỏi.
“Tôi có chút việc.” – một dòng chữ nhỏ xuất hiện trên cuốn sổ quen thuộc của Trần Song Nghi.
-Là việc gì? Sao không nói với tôi một tiếng? Em có biết tối lo lắng cho em thế nào không? – Thomas vẫn tiếp tục hỏi
“Không cần cậu biết, tôi cũng không cần biết.”
-Thomas, cậu nên nhớ Song Nghi hiện giờ là bạn gái tôi, đừng nên thân thiết với cô ấy quá như vậy. – Alex từ xa nhìn thấy nó cũng tiến lại, vừa tới liền quàng tay qua bờ vai nhỏ của nó. – Em không sao rồi chứ? – Anh quay qua nó hỏi
Nó không nói gì, chỉ gật đầu nhẹ…
……...
Từ một vị trí cách đó không xa, một cô gái xinh đẹp nhưng là khuôn mặt sắc xảo ấy lại sợ hữu một đôi mắt đáng yêu, sáng long lanh đến lạ... cô gái đang nhìn chằm chằm cô học viên nhỏ xấu xí kia, đôi mắt ánh lên phức tạp…
-Con không sao. – Song Nghi khe khẽ lắc đầu, đôi môi tái nhợt đi thiếu sức sống cũng vì để ông Minh an lòng mà cố nở một nụ cười nhẹ.
Ông Minh thở dài, con gái nhỏ của ông, đáng yêu thì cũng quá mức đáng yêu nhưng cứng đầu thì cũng là quá mức cứng đầu đi:
-Được rồi. Nhưng mà Mil à, con phải nghỉ ngơi nhiều một chút, ta cũng sẽ kêu quản gia Trương mang đến cho con một chút cháo để tẩm bổ, đồ ăn ở ngoài ta thực không yên tâm. Còn nữa, kính áp tròng của con cũng nên tháo ra thôi, cứ để như vậy cũng không hề tốt cho mắt của con. – ông Minh nhìn nó cưng chiều, lại thấy nó xanh xao mà đôi mắt cũng trở nên buồn bã hơn hẳn.
-Con sẽ nghe lời bà mà, con sẽ nghỉ ngơi thật tốt, sẽ tháo kính áp tròng, sẽ ăn uống đầy đủ, ba còn phải lo công việc của công ty nữa, nhiều việc như vậy, chắc chắn ba sẽ rất mệt mỏi, nên không cần lo cho con nhiều như vậy, ba cũng nên dành thời gian bên mẹ, dù sao bà ấy cũng mới tỉnh lại không lâu. – Như nhìn thấu được nỗi lòng ông Minh, nó cũng không ngang bướng mà thuận theo ý ông, nở một nụ cười nhẹ với người cha đáng kính, rồi lại sà vào lòng mà ôm lấy ông, tận hưởng hơi ấm cùng sự an toàn từ ông, tuy chẳng rõ cái cảm giác nhen nhóm trong lòng này là gì nhưng nó nghĩ, có lẽ đấy chính là thứ mà nó đã từng trải qua hơn 10 năm trước bên gia đình hạnh phúc của mình, đúng, chính là cảm giác hạnh phúc, chính là tình phụ tử.
-Con gái ngoan. – Một tiếng “con gái ngoan” đầy yêu thương, ông Minh cũng đưa tay ra mà ôm con gái vào lòng, lại liếc nhìn qua đứa con trai đang gục đầu xuống giường mà ngủ ở phía đối diện, ông Minh lại khẽ cười. – Con gái ngoan của ta, con nhìn xem anh trai con đường đường là người thừa kế của Sky lại có thể 3 đêm thức trắng trông chừng con, đến khi con tỉnh lại thì lại ngủ thiếp đi như vậy, có phải là có chút buồn cười không?
-3 đêm? Con đã ngủ lâu như vậy rồi ư? – Giọng nó đều đều, không nhanh cũng không chậm, trong thâm tâm lại không biết vì sao mình lại ngủ lâu như vậy vì sao lại ở trong cái căn phòng trắng toát này và vì sao Kevil lại phải trông chừng cô để mệt tới mức vô thức thiếp đi như thế, nhưng cô là không muốn để ba cô thắc mắc vì sao cô lại không biết có việc gì xảy ra với mình nên cũng không hỏi ông điều gì, đành chờ Kevil tỉnh lại thì hỏi anh vậy. – Ba à, bao giờ thì mẹ sang Mỹ trị liệu vậy?
-Là 2 ngày nữa. Mẹ con cũng là vừa mới về khi nãy thôi, bà ấy cũng lo lắng cho con tới mức kêu bác sĩ riêng của mình lập tức tới chăm sóc con mà bản thân cũng không ngại bất tiện mà đích thân tới thăm con mỗi buổi chiều đấy, ta thật ghen tị với con nha, Mil. – ông Minh cũng vì việc nhắc tới bà Nguyệt mà có phần tươi tỉnh hẳn lên, dù sao vợ ông cũng là một người vợ quá mức tuyệt vời, lại đáng yêu như vậy, tuy có chút hơi vô tư nhưng chính bởi vì bà là một người phụ nữ không quản sự đời cũng không để sự đời làm ảnh hưởng đến mình nên khi ở bên cạnh bà, cảm giác yên bình mà bà Nguyệt mang lại ngoài cô con gái bé nhỏ bên cạnh ông kia ra thì cũng chỉ còn mình bà có thể đem lại cho ông.
***
-Tiểu Nghi, em tỉnh khi nào vậy, tại sao không đánh thức anh? – Kevil chỉnh lại quần áo cùng đầu tóc, xong lại thấy nó cũng chẳng để ý đến anh, khuôn mặt cũng không chút biểu cảm mà xem gì đó bên trong chiếc máy ảnh nhỏ trên tay – Tiểu Nghi, em đang xem gì vậy?
-Kevil, anh quả thực là anh trai của em rồi, nhìn anh rất đẹp trai a. – Tiểu Nghi vẫn không nhìn anh, chỉ liên hồi bấm vào chiếc máy ảnh, đôi mắt màu xanh lá cũng chỉ chăm chú mà nhìn vào nó, đến cả câu hỏi của anh cũng bị ngó lơ một cách hoàn hảo.
-Tiểu Nghi, là anh đang nghiêm túc mà nói chuyện với em nha. – Anh nghiêm mặt nhìn cô em gái trước mặt, vì sao từ khi anh tỉnh dậy nó lại trở nên “phởn” như vậy a, đây vốn không phải tính cách của nó.
-À, xin lỗi Kevil, em chỉ là đang ngắm anh một chút thôi mà. – Khuôn mặt nó vẫn là không có biểu cảm gì mà hướng về phía anh, đôi tay nhỏ cũng cầm chiếc máy ảnh mà để ra trước mặt anh.
Liếc qua hình ảnh bản thân đang ngủ gục bên cạnh giường nó trong chiếc máy ảnh kia mà anh khẽ chau mày, định nói với nó điều gì đó lại chợt thấy ánh mắt nó có chút gì đó khác lạ, không phải là một đôi mắt cứ ngỡ như kiên định nhưng thực chất lại là không có cảm xúc mà là một đôi mắt có vẻ gì đó “có hồn” hơn, tuy không rõ ràng nhưng là anh cảm nhận được, là anh có thể cảm nhận được từng sự thay đổi của nó, ngay cả là nhỏ nhất, dù cho nó không nhận ra nhưng anh chắc chắn điều đó, phải chăng một tia hi vọng nào đó lại đang xuất hiện để cứu lấy đứa em gái đáng thương của anh, nếu thực sự là vậy thì dù cho tia hi vọng kia có nhỏ bé, le lói như thế nào đi chăng nữa thì anh nhất định sẽ biến nó thành sự thật…
-Kevil, sao vậy? – Nó nhìn anh đang trầm mặc đứng đó, anh cứ đứng trước mặt mà nhìn nó mãi, cũng chẳng biết là thời gian trôi qua bao lâu nhưng là nó thấy ánh mắt anh cứ như vậy mà sáng dần lên liền muốn hỏi rõ. – Anh là đang suy nghĩ cái gì mà vẻ mặt lạ vậy?
-Không có gì. À, phải rồi Tiểu Nghi, em chắc không biết vì sao mình lại ở đây đâu nhỉ? – Anh thoát khỏi dòng suy nghĩ, nhìn nó mà khẽ cười.
-Không, em biết chứ. Là em bị sốt cao mà phải vào bệnh viện này nằm. – Nó chắc nịch nói.
-Sao em biết? Chẳng nhẽ em cảm nhận được thân nhiệt của mình rồi ư? Có phải là như vậy không, Tiểu Nghi? – Kevil mong chờ, quả thực là mong chờ, chẳng nhẽ chỉ qua một lần sốt cao mà nó…
-Không phải đâu. Căn bệnh đó vốn dĩ là bẩm sinh, không thể chữa khỏi, anh đừng nên hi vọng, cả chứng bệnh mất cảm xúc mà cô ta gây ra cho em cũng không phải thứ có thể đơn giản như vậy mà biến mất, chính là càng ít hi vọng thì thất vọng sẽ càng không lớn. – Giọng nó vẫn vậy, khuôn mặt nó vẫn vậy, nhưng đôi mắt kia vì sao vừa có chút biến lại trở lại vô hồn như thế. – Là bác sĩ riêng của mẹ đến chăm sóc cho em nói cho em biết, cũng tại anh trông chừng em được 3 đêm thì ngủ mất 1 ngày nên em mới phải hỏi người khác như vậy. – Giọng nói đều đều, chậm rãi, từ từ mà thốt lên qua khuôn miệng đã đỏ hồng hơn 1 ngày trước.
-1 ngày? Vì sao lại không gọi anh dậy? – Lại cái câu hỏi đó, cái câu hỏi mà từ khi anh tỉnh giấc muốn biết câu trả lời nhưng lại bị ai đó lơ đi.
-Nhìn anh ngủ ngon như vậy, em quả thực không nỡ đánh thức nha, vả lại, bác sĩ này là người có thể tin tưởng được, anh có thể yên tâm, anh ta cũng chăm sóc em rất tốt nữa. – Khẽ liếc qua cánh cửa phòng bệnh, lại thấy Kevil cũng có cùng một suy nghĩ khi quay lại nhìn anh cũng lại thấy anh đang nhìn về hướng đó, nó gật đầu nhẹ để anh an tâm. – Vào đi.
Trọng Nghĩa từ phía ngoài đẩy cửa bước vào, trên tay là một tô cháo nhỏ cùng… một chiếc bánh mì. Đưa tô cháo đến trước mặt nó một cách cẩn thận, lại sợ nó bị bỏng nên không trực tiếp đưa cho nó mà để vào chiếc bàn bên cạnh giường, Trọng Nghĩ vốn chỉ biết về căn bệnh mà nó phải hứng chịu từ gần 2 năm trước chứ không hệ hay về việc nó bị chứng mất cảm giác bẩm sinh. Chiếc bánh mì còn lại trên tay anh hờ hững đưa vào tay Kevil, không kịp phản ứng nên chút nữa là Kevil làm rơi chiếc bánh mì xuống đất. Nhìn người con trai mới bước vào anh liền nhận ra vị bác sĩ đã từng gặp tại phòng bệnh của bà Nguyệt, lại nhìn cái “vật” mà anh ta vừa để vào tay mình, Kevil khó hiểu mà lại lần nữa đưa mắt lên nhìn Trọng Nghĩa.
-Cậu đã ngủ lâu như vậy vẫn là nên ăn chút gì đó. – Trọng Nghĩa không nhìn anh mà chú tâm vào việc làm nguội bát cháo trên bàn của nó, từng động tác đều là vô cùng ân cần, tỉ mỉ, thỉnh thoảng lại đưa mặt lên nhìn nó mà mỉm cười. – Tiểu thư, em nên nhớ lời tôi nói, cẩn thận với 2 người anh của mình, họ đều là mắc chứng “yêu em gái quá mức”.
-Cái thứ này là thứ ăn được sao? – Kevil lần nữa ngắm nhìn chiếc bánh trên tay mà tò mò, xong lại quay qua Trọng Nghĩa mà không để tâm đến chiếc bánh mì đó nữa. – Nhưng vì sao anh biết chúng tôi là anh em?
-Tiểu thư à, em vẫn chưa nói cho bọn họ biết sao? – Trọng Nghĩa vẫn là lơ đi câu hỏi của Kevil, anh đưa muỗng cháo đã nguội đi hướng về miệng nó nhưng lại bị Kevil chặn lại. Đôi mày thanh tú chau lại – Cậu làm gì vậy?
Đưa tay giành lấy tô cháo cùng muỗng ăn trên tay Trọng Nghĩa, Kevil vừa làm bộ thổi thổi vừa nói : “Là em gái tôi, tôi sẽ tự chăm sóc, không cần anh bận tâm.”
-Tiểu thư, em thấy không? Như tôi đã nói, anh trai của em đều là mắc chứng bệnh kì cục đó rồi, haha. – Trọng Nghĩa lắc đầu vài cái, cũng không có ý muốn lấy lại những thứ kia trên tay Kevil, anh nói tiếp. – Tôi là con nuôi của ba Jame, Bảo Nghi và tôi cũng được coi như là người thân, ba Jame lại hay nhắc tới gia đình của em ấy như vậy nên việc tôi biết các cậu và em ấy là anh em cũng là lẽ dĩ nhiên.
Kevil nghe xong, lại nhận được cái gật đầu khẳng định lời nói của Trọng Nghĩa là đúng của nó liền cũng không hỏi nữa, chỉ chầm chậm giúp nó ăn hết tô cháo, lại nghĩ đến chiếc bánh mì khi nãy, anh thốt lên một câu khiến cho hai người còn lại trong căn phòng trắng, mùi oải hương lấn át đi mùi thuốc bệnh viện kia không hiểu gì : “Đây là phân biệt đối xử, trọng nữ khinh nam a”
***
- Tiểu Nghi, muộn rồi, em nên ngủ đi. – Kevil kéo chiếc chăn màu trắng lên cho nó, lại nhìn ánh mắt nó đang nhìn chằm chằm vào trần nhà, ánh mắt có chút khác lạ so với mọi khi, là giống như buổi chiều khi anh tỉnh lại, quả thực là chứng bệnh của nó có hi vọng rồi.
- Kevil này, em có việc này muốn hỏi?.... Ngày thi khảo sát mà anh nói, chẳng phải là ngày mai sao?
Đôi mắt anh mở lớn, là anh quên mất việc thi cử này nha, thật là…
-Sáng sớm mai em sẽ xuất viện. – Nhận được sự im lặng của anh, có lẽ anh vẫn đang bàng hoàng về việc thi khảo sát đây, đề thi dù sao cũng là do anh đích thân ra, ngày thi lại gấp như vậy, mấy ngày nay cũng vì lo lắng cho sức khỏe của nó mà anh chẳng thể suy nghĩ được việc gì khác. – Anh có thể rời ngày thi sang ngày hôm sau, em sẽ giúp anh làm một đề thi thật hoàn hảo cho học sinh và giáo viên trường Thiên Hà, còn đối với lớp SC thì chắc anh phải tự mình xử lí rồi, dù sao em cũng là học viên lớp đó, vả lại đề thi lớp SC quả thực không thể qua loa được, nếu anh có thể hoàn thành đề thi đó sớm một chút thì có thể giúp em hoàn thành đề thi cho trường Thiên Hà sớm hơn một chút.
Anh vẫn không nói gì, chỉ nghe theo lời nó nói rồi khẽ mỉm cười, sau đó nhẹ nhàng hôn nhẹ lên trán cô em gái bé nhỏ để cô dần dần chìm vào giác ngủ. Em gái của anh chính là sẽ luôn ở bên anh, giúp đỡ anh, vì vậy anh tuyệt đối sẽ không để nó gặp phải bất cứ chuyện gì, chỉ cần còn có nó ở bên cạnh anh thì anh để có thể vượt qua mọi chuyện…
**2 ngày sau**
-Cậu làm được bài không?
-Chút chút, đề thầy hiệu trưởng ra khó như vậy, thật làm mình đổ mồ hôi hột, sợ hãi đến chết mất.
-Cảm giác chờ đợi điểm số còn đau tim hơn là việc chờ để biết kết quả kì thi vào đây nữa.
-Chẳng phải cậu là học liên thông từ mẫu giáo sao, vì sao lại còn kì thi vào ở đâu nữa?
-A ha, phải rồi, mình quên mất…
…….
-Ôi mẹ ơi, con vẫn còn sống để rời khỏi phòng thi sao? Thật sự là sắp nghẹt thở đến chết mất rồi.
-Cố lên, chúng ta còn phải tiếp tục sống để chờ kết quả, không thể ra đi sớm như vậy được.
……..
-Cô Lan, cô có làm được không?
-Thấy Tuấn đó à, tôi cũng không chắc lắm nhưng lâu rồi mới lại được trải nghiệm cảm giác hồi hộp như vậy. Còn hai người thì sao, thầy Tuấn, thầy Trọng?
-Có lẽ là được, tôi hi vọng vậy.
-Cũng đành chờ kết quả thôi, tôi không thể nói trước điều gì cả.
……...
-Song Nghi, em đã đi đâu vậy? Vì sao mấy ngày nay đều không thấy em ở trường? – Thomas vừa rời khỏi phòng thi liền chạy đến trước mặt Song Nghi mà hỏi.
“Tôi có chút việc.” – một dòng chữ nhỏ xuất hiện trên cuốn sổ quen thuộc của Trần Song Nghi.
-Là việc gì? Sao không nói với tôi một tiếng? Em có biết tối lo lắng cho em thế nào không? – Thomas vẫn tiếp tục hỏi
“Không cần cậu biết, tôi cũng không cần biết.”
-Thomas, cậu nên nhớ Song Nghi hiện giờ là bạn gái tôi, đừng nên thân thiết với cô ấy quá như vậy. – Alex từ xa nhìn thấy nó cũng tiến lại, vừa tới liền quàng tay qua bờ vai nhỏ của nó. – Em không sao rồi chứ? – Anh quay qua nó hỏi
Nó không nói gì, chỉ gật đầu nhẹ…
……...
Từ một vị trí cách đó không xa, một cô gái xinh đẹp nhưng là khuôn mặt sắc xảo ấy lại sợ hữu một đôi mắt đáng yêu, sáng long lanh đến lạ... cô gái đang nhìn chằm chằm cô học viên nhỏ xấu xí kia, đôi mắt ánh lên phức tạp…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook