Em Là Đặc Biệt
Chương 12



-Mừng gặp lại con, Tiểu Bảo Bối. – Ông Jame tiến lại ôm gọn nó vào lòng,miệng cười khanh khách, nó không đẩy ông ra, không đáp trả, chỉ dựa vào lòng ông mà ngủ thiếp đi.

-Chắc Tiểu Nghi mệt quá rồi, dù sao thì em ấy cũng đã cố gắng nhiều rồi. – Đưa tay vuốt nhẹ lên khuôn mặt đang tựa vào vai ông Jame mà ngủ, Kevil vừa mỉm cười nhẹ, vừa đau lòng nhìn vết trầy xước trên bàn tay bé nhỏ của nó. – Sẽ chẳng ai tin việc sát thủ hàng đầu lại là học trò cưng của bác mà hoàn toàn không có khả năng xác định phương hướng đâu. – Lại nhớ đên việc ông Jame kể lại việc Tiểu Nghi của anh bị người ta đối xử như vậy, anh lại càng đau, đau thay nó, đau thay cho thân xác nhỏ bé đã chẳng còn khả năng cảm nhận được đau đớn nữa.

-Được rồi, đưa Bảo Nghi à không, là Song Nghi, đưa Song Nghi về phòng đi, để con bé nghỉ ngơi một chút. Ta cũng hơi quá đáng với con bé rồi. – Trao lại Tiểu bảo bối của mình vào tay Kevil, ông Jame lặng lẽ nói. – Đứa trẻ đáng thương này, vì sao ông trời lại tước đi từ con bé đủ mọi thứ như thế…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương