Em gái khốn kiếp của tôi
-
Chương 4:
Chương 4: Tức chết
Đúng lúc này Ân Nhược Tức cho con trai một cái cốc đầu nói: "Sao lại nói chuyện với mẹ như vậy!"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thường Mỹ cười phá lên: "Được rồi, A Phi hẹp hòi! Mẹ dẫn em gái đi tắm, một lát nữa không được bày ra thái độ này nữa!" Vừa nói vừa dắt tay Tiểu Mỹ đến phòng tắm.
Cậu đang buồn bực thì thấy con nhóc kia đột nhiên quay đầu lại nhìn cậu tựa như thị uy kéo mí mắt bên dưới xuống, làm một cái mặt quỷ, hết sức khó coi.
Hiệp thứ nhất Ân Tiểu Mỹ toàn thắng!
Ân Triết Phi giận đến mức khuôn mặt đỏ bừng! Đáng chết! Con nhóc chết tiệt này lại dám thị uy với cậu!!! Cậu tuyệt đối! Tuyệt đối! Không thể giữ nó lại nhà! Tuyệt đối không thể!
Trong phòng tắm Tiểu Mỹ có chút bất an cởi quần áo ra, lúc này Thường Mỹ mới phát hiện đứa nhỏ này gần như là gầy đến trơ xương, cô đau lòng hỏi han: "Có phải đồ ăn ở cô nhi viện không ngon hay không? Con xem con gầy thành ra như vầy."
Tiểu Mỹ thấy mới lạ, thoả mãn nhìn bồn tắm phao phao, trả lời: "Không phải đâu, là Tiểu Mỹ thích người khác đút cơm ăn cho nên lúc tự mình ăn thì ăn rất chậm." Thường Mỹ ôm Tiểu Mỹ đặt vào bồn tắm, cầm một bàn chải lông mềm chà cánh tay nho nhỏ tinh tế cho đứa bé này, phá lệ dịu dàng nói: "Vậy sau này mẹ sẽ đút cơm cho Tiểu Mỹ ăn, có được hay không? Nhưng nhất định phải bảo đảm mau chóng mập lên!"
Trong khung cảnh mờ sương đầy ấm áp này, Tiểu Mỹ cảm nhận được tình yêu thương và sự quan tâm vô hạn, người phụ nữ xinh đẹp trước mắt mình phảng phất như trùng hợp với dáng vẻ của người mẹ trong cảm nhận, cổ họng không ngừng thít chặt, nức nở nói: "Mẹ ơi! Mẹ ơi đừng bao giờ... rời khỏi Tiểu Mỹ nữa, có được hay không! Tiểu Mỹ, không muốn mất người nữa!"
"Đứa nhỏ ngốc!" Hốc mắt Thường Mỹ có chút ướt át, cô chấm bọt xà bông lên chóp mũi cô bé, nói: "Mẹ ở đây, vĩnh viễn sẽ không rời đi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lấy được bảo đảm của cô, Tiểu Mỹ mới vui vẻ lại.
Thường Mỹ tắm cho Tiểu Mỹ xong trong lòng rất khó chịu, cũng không biết ở đó đã bao lâu không tắm cho Ân Tiểu Mỹ, tóc của con bé dính như sáp còn chưa tính trên đầu còn dính một cục kẹo cao su! Giờ Thường Mỹ không thể lấy ra, chỉ có thể cắt bỏ mớ tóc đó của con bé, cứ như vậy mà một đứa nhỏ xinh đẹp lại bị trọc một chỏm trên đầu!
Tiểu Mỹ lại chẳng hề để ý cứ toét miệng cười, luôn mồm vuốt mông ngựa nói: "Ở trước lúc gặp mẹ, con thật sự không muốn rời khỏi cô nhi viện! Ông Viện trưởng rất tốt! Thầy và cô đều tốt! Nhưng khi mẹ tới thì mẹ chính là tốt nhất." Tiểu Mỹ nghiêm túc nói.
Thường Mỹ dở khóc dở cười, viện trưởng mới hơn bốn mươi tuổi nhưng vì để râu lại bị Tiểu Mỹ gọi là ông.
Cô tắm rửa cho Tiểu Mỹ thật sạch sẽ, tỉ mỉ, dùng ngoáy tai lấy nước trong tai con bé ra rồi dùng máy sấy, sấy khô tóc cho con bé, cảm nhận từng sợi tóc mềm mại quấn quanh nơi tay thuộc về đứa nhỏ này, trong lòng cô cũng có một tia rung động, đứa nhỏ này cứ như có một sợi dây liên kết nào đó với cô, có lẽ đây chính là ân điển trời ban cho cô!
Chờ Tiểu Mỹ mặc một thân áo ngủ bằng bông hình thỏ con mới mua bước ra ngoài, trước mắt mọi người liền sáng lên, con khỉ nhỏ bẩn thỉu sau khi tắm rửa sạch sẽ thật là vô cùng xinh đẹp, đứng cùng với Thường Mỹ cứ như là một đôi mẹ con ruột thịt.
A Xuân cười rộ lên, nói: "Thật là xinh đẹp, Tiểu Mỹ với phu nhân sao cứ giống y như nhau..." Nói đến phân nửa thấy Triết Phi bày ra vẻ mặt ăn thịt người, cô lập tức im lặng.
Ân Nhược Tức cũng rất hài lòng, nói: "Không tệ!" Lời này từ trong miệng anh nói ra đã là hết sức hiếm có, tóc Tiểu Mỹ được Thường Mỹ búi thành hai búi ở hai bên đầu, giống như một con chuột Mickey đáng yêu, vừa vặn che được chỗ tóc trọc bị cắt bỏ kia.
Nhưng Ân Triết Phi chẳng qua chỉ nặng nề phát ra một tiếng "Hừ" từ trong mũi!
~
Chưa được mấy ngày bất kể là bảo mẫu A Xuân, ông Trương tài xế hay là người phụ trách sinh hoạt linh tinh và Tiểu Mẫn làm vườn đều thích cô gái nhỏ miệng ngọt lại khéo léo này nhất là A Xuân tuy làm vậy cứ có cảm giác "Phản bội" tiểu thiếu gia, quả thật là có hơi áy náy nhưng chỉ cần cô nhìn thấy đôi mắt to tròn đáng yêu của Tiểu Mỹ thì tình thương của người mẹ sẽ tăng vọt, cô có biện pháp gì được? Hơn nữa cô phát hiện, kể từ khi bé gái nhỏ này tới, trong nhà lại thêm niềm vui! Đến cả Ân tiên sinh, người luôn luôn thờ ơ với mọi chuyện cũng bằng lòng lộ ra khuôn mặt tươi cười với Tiểu Mỹ, còn thích ôm đứa nhỏ này.
Nhưng Tiểu Mỹ vẫn kén ăn như cũ, Thường Mỹ phí hết tâm tư vừa kể chuyện xưa vừa nấu món ăn thành hình dáng trong phim hoạt hình, thế mà Tiểu Mỹ cũng chỉ ăn vài muỗng là chạy đi. Cho nên hiện tại Tiểu Mỹ ăn cơm đều là do Thường Mỹ tới đút cơm, từ sáng đến tối không ít đi một bữa, mà Triết Phi từ nhỏ đã được dạy phải độc lập, phải tự mình cố gắng phấn đấu trở thành nam tử hán lại chưa từng có loại đãi ngộ này.
"Không công bằng!" Rốt cuộc cậu cũng bộc phát: "Từ nhỏ mẹ đã dạy dỗ con phải tự lập, ở vào tuổi của con nhóc này, con đã phải tự mình ăn cơm, rửa chén! Tại sao mẹ cứ luôn đút cơm cho con nhóc này! Con nhóc này không cần tự lập sao?"
Thường Mỹ kiên nhẫn giải thích: "Tiểu Mỹ tuổi còn nhỏ lại là em gái, mà con gái thì cần phải được yêu thương, con hiểu không?"
"Ba ba!" Triết Phi nhờ giúp đỡ nhìn về phía cha mình nói: "Không phải nói nam nữ ngang hàng sao? Không phải nói con gái thì càng phải cần tự lập sao?"
Tiểu Mỹ giành nói: "Mẹ! Sau này Tiểu Mỹ cũng tự lập không bao giờ ... cần mẹ đút cơm nữa, Tiểu Mỹ sẽ ăn cho mập mạp! Không để cho mẹ lo lắng!"
"Ây da!" Thường Mỹ cực kỳ cảm động, hôn lên ót con bé nói: "Tiểu Mỹ quá hiểu chuyện rồi, ông xã, anh xem con bé còn nhỏ như vậy vừa nói đã hiểu!"
"Quả thật rất biết điều." Ân Nhược Tức cười đáp lại, kẻ thức thời là người tài giỏi, nhóc con này là một tiểu quỷ lém lỉnh.
A Xuân cũng nói giúp: "Đúng vậy, Tiểu Mỹ thật là khéo léo!"
Ân Triết Phi lần nữa cảm nhận được cái gì gọi là thiên vị, thiên vị đến Thái Bình Dương! Lúc này cậu thấy Ân Tiểu Mỹ đang tự mình vui mừng, thấy cậu nhìn sang Tiểu Mỹ trợn trắng mắt le lưỡi với cậu một cái!
Tiểu quỷ đáng chết! Thật sự là phách lối đến quá đáng!
Hiệp thứ hai Ân Tiểu Mỹ toàn thắng!
Ân Nhược Tức nhìn vẻ mặt con trai giận đến không thể kiềm chế thật sự là không kìm được, ý cười từ từ lan rộng, nếu nói vỏ quýt dày có móng tay nhọn, vậy coi như con trai mình đã gặp phải đối thủ: "Tiểu Mỹ ăn nhiều một chút đi!" Anh cười híp mắt nói với đứa con gái một bụng quỷ quái của mình.
Triết Phi cảm thấy bầu trời của mình trong nháy mắt sụp đổ, một loại cảm giác nguy cơ chưa từng có ụp tới.
Không được! Nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, ba mẹ đều sẽ bị con nhóc này đoạt đi!
Cậu thừa dịp ba mẹ đều đang ở phòng khách xem quần áo mới mua của con nhóc kia liền chạy đến phòng bếp, giống như trong phim bí mật kéo bè kéo cánh, nghiêm túc nói: "Dì Xuân, đứng về phía cháu!"
A Xuân nhìn dáng vẻ như lâm phải đại địch của cậu cười nói: "Đúng vậy! A Xuân vẫn luôn ủng hộ thiếu gia!" Nhưng cũng ủng hộ Tiểu Mỹ.
"Vậy dì nghĩ xem, làm thế nào mới có thể tống cổ con nhóc kia đây? Để cho con nhóc đó, vĩnh viễn không được xuất hiện nữa!"
"A Phi, ác độc như vậy sao?" A Xuân sợ hết hồn.
"Cũng đâu có nói giết chết con nhóc đó! Chỉ là muốn giao con nhóc đó cho người khác thôi, con nhóc đó vốn không phải không ai cần sao!" Triết Phi chắp tay sau lưng vô cùng bực mình nói.
A Xuân vội vàng, nói: "A Phi, lời này không nên nói ở trước mặt tiên sinh với phu nhân đâu! Thân thế Tiểu Mỹ vô cùng bất hạnh, khi còn bé đi theo mẹ sau lại mẹ mất trong tai nạn xe cộ, Tiểu Mỹ mới trở thành cô nhi đây là chuyện thương tâm của Tiểu Mỹ, không thể nói là không ai cần được!"
"Dì còn nói đứng ở về phía cháu!" Triết Phi ấm ức quát lên: "Căn bản ai cũng cảm thấy con nhóc đó đáng thương! Mọi người đều không thích cháu sao? Mẹ cũng chưa bao giờ đút cơm cho cháu tại sao phải đút cho con nhóc đó ăn, ba cũng rất ít khen cháu, vậy mà con nhóc đó chỉ ăn nhiều một bữa cơm liền được khen! Tại sao? Đây là không công bằng!" Chung quy cậu vẫn còn nhỏ tuổi hốc mắt khó tránh không chịu thua kém đỏ lên.
"Tiểu thiếu gia..." A Xuân không khỏi bật cười nói: "Tiên sinh và phu nhân đều thương cậu mà, lần đó thiếu gia đoạt giải không phải là phu nhân ôm cậu khen không ngừng sao? Tiên sinh cũng mua cho cậu trò chơi mới mà cậu muốn nhưng con trai phải được rèn luyện kiên cường hơn chút mà, thiếu gia không được khóc đâu! Tiểu Mỹ rất dễ thân thiết, cậu không cần cứ nhìn chằm chằm vào con bé như vậy con bé sẽ cùng..."
Nhưng mà Ân Triết Phi đã không nghe lọt tai cái gì nữa hết cậu lau mắt chạy đi mất.
~
Buổi chiều chủ nhật, Trương Thần Hi mang theo một đống giấy photo tới đây, đi theo sau lưng ông là bé trai cùng tuổi với Ân Triết Phi, Trương Hướng Nhất. Trương Thần Hi hướng về phía Ân Nhược Tức lắc lư tài liệu trong tay sau đó nói với Hướng Nhất: "Đi theo ông và Triết Phi chơi đi, ba có chuyện muốn nói với chú Ân."
Bé trai gật đầu, gọi một tiếng chú dì, đột nhiên thấy trong phòng khách còn có một bé gái nhỏ, toàn thân màu hồng thấy kỳ quái liền hỏi: "Hửm? Đây là ai đây?"
Thường Mỹ cười rộ lên nói: "Đây là em gái của Triết Phi, con bé gọi là Ân Tiểu Mỹ."
"Em gái kỳ quái... rõ ràng Triết Phi nói là một em trai mà?" Cậu nhức đầu đi dạo trong sân, Thường Mỹ cũng gọi A Xuân ôm Tiểu Mỹ vào trong sân chơi, sau đó ngồi xuống bên cạnh chồng mình.
Trương Thần Hi xuất thân là giải phóng quân, sau khi giải ngũ thì cùng người trong nhà náo loạn, một thân một mình đi Hồng Kông làm trưởng nhóm ở một công ty bảo vệ trong vài năm. Ân Nhược Tức đi Hồng Kông bàn chuyện làm ăn với một đại lão lúc đó từng thuê Trương Thần Hi một thời gian ngắn, hai người vừa gặp mà như đã thân. Sau đó Trương Thần Hi liền nghỉ việc về lại nội địa trở thành một trong những người sáng lập Thiên Tế bởi vì anh có thể giao du với hai giới hắc bạch. Vậy nên ngày thường phụ trách việc quan hệ với chính phủ cùng thu thập tin tức, lúc cần thiết làm ra chút chuyện mờ ám cũng không thành vấn đề.
Anh giao tài liệu cho vợ chồng Ân Nhược Tức, nói: "Mình không tra xét riêng gì một nhà cuối cùng, mà còn tra xét cả hai nhà đầu đã thu nhận Tiểu Mỹ, gia đình đầu tiên vợ chồng đều là công chức nhà nước nhưng người nam mắc chứng tinh trùng yếu, mãi vẫn không thể sinh con, nghe người khác nói nhận nuôi một đứa bé là có thể tự mình sinh một đứa, nên đã nhận nuôi Tiểu Mỹ cũng kỳ lạ là sau đó bọn họ lại thật sự mang thai vậy nên liền lấy cớ Tiểu Mỹ quá nghịch ngợm không thể quản được trả Tiểu Mỹ về."
"Đây còn là người sao?Một đứa trẻ chứ đâu phải là đồ vật gì!" Thường Mỹ tức giận đến mức siết chặt nắm tay.
Trương Thần Hi tiếp tục nói: "Nhà thứ hai là hộ cá thể, con của họ chết non sau đó không thể có thai nên nhận nuôi Tiểu Mỹ nhưng nuôi đứa bé Tiểu Mỹ này quả thật là có chút mệt nhọc, chỉ một tuần bọn họ đã không còn kiên nhẫn liền muốn giao cho thân thích. Sau đó con bé này tự mình chạy đến đồn cảnh sát nói mình đi lạc còn nói chính xác địa chỉ cô nhi viện cảnh sát liền đưa trở về. Vậy mà sau đó đôi vợ chồng này cũng không có đi tìm con bé, viện trưởng cho là bọn họ chê Tiểu Mỹ quá nghịch ngợm liền đệ đơn lên tòa án hành động ngưng nhận nuôi, người nhà kia bị phạt một ngàn đồng rồi cũng thôi."
Trương Thần Hi dừng một chút, mới nói tiếp: "Nhà thứ ba... Cũng chính là nhà mới vừa trả Tiểu Mỹ lại, nhà này cũng rất có ý tứ, người này bỏ ra số tiền lớn nhờ người khác đi hỗ trợ nhận nuôi. Người này vốn là thầy giáo ở nhà trẻ, nằm trong ban giáo viên dạy bơi, sau đó bị phụ huynh tố cáo quấy rối nhưng không có chứng cứ nên chỉ bị mất việc, hắn biết mình không có tư cách nhận nuôi liền mua chuộc thân thích giúp đỡ nhận nuôi. Mới đầu là Tiểu Mỹ ở lại nhà của người được nhờ nhận nuôi nên khi người trong cô nhi viện đến thăm hỏi, đáp lễ, mọi tin tức đều rất bình thường nhưng qua kỳ lễ thăm hỏi, hắn liền đưa Tiểu Mỹ đi, ngày đó hình như là hắn đi tắm rồi té đập đầu vào bồn tắm bên cạnh, hôn mê bất tỉnh Tiểu Mỹ lại chạy về."
"Cái gì?" Thường Mỹ bị chọc giận đến mức cơ hồ muốn đánh người: "Vậy... Vậy không lẽ cô nhi viện kia mặc kệ sao?"
"Tiểu Mỹ vừa mới chạy về viện trưởng còn chưa biết rõ ngọn nguồn trong đó, anh đã cung cấp tài liệu của nhà cuối cùng này cho cô nhi viện và đồn công an, ít nhất cô nhi viện ở khắp nơi đã cho hắn vào danh sách đen."
Thường Mỹ hàm chứa lệ, nói: "Đứa nhỏ đáng thương..."
Chân mày Ân Nhược Tức nhíu chặt, hiện tại anh đã hoàn toàn coi Tiểu Mỹ là con gái của mình giờ biết chuyện như vậy thật sự là khiến cho anh hận không thể bầm thây vạn đoạn tên đàn ông kia, anh xanh mặt nói với Trương Thần Hi: "Thần Hi cám ơn, vậy kế tiếp đây vẫn phải phiền toái cậu giúp một việc!"
Trương Thần Hi cười nói: "Khách khí gì, cậu cứ chờ xem, thứ người cặn bã như thế không không dạy dỗ hắn một chút, hắn còn không biết cái gì gọi là vương pháp!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook