Em gái khốn kiếp của tôi
-
Chương 5:
Chương 5: Bị đánh
Bên ngoài truyền đến tiếng cười đùa của bọn nhỏ, ông Trương rống to: "Ngao ngao ngao! Quái thú tới đây!"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Hướng Nhất! Bắt quái thú!" Tiếng Ân Triết Phi vang lên, hai thằng bé bắt chước âm thanh "Đô đô đô" khai hỏa.
Sắc mặt của người bên trong nhà thả lỏng một chút, Trương Thần Hi bất đắc dĩ nói: "Ông già nhà mình vẫn kiên quyết muốn làm tài xế sao?"
Ân Nhược Tức cười nói: "Đúng thế, chú ấy nói làm vậy mỗi ngày chạy tới chạy lui ngược lại rất có ý tứ." Chẳng qua chỉ khổ cho anh, thân là vãn bối dù sao thì sau khi bác Trương biết con trai muốn làm "Chuyện đứng đắn" thì vung tay làm nhà đầu tư đầu tiên của Thiên Tế, hiện nhà đầu tư lại đang làm tài xế, tiền lương nên kết toán thế nào mới được đây.
"Cứ theo ông ấy đi..." Với thân phận là con trai ông, thật sự là Trương Thần Hi cảm thấy có chút xin lỗi bạn tốt.
Họ đang nói chuyện bỗng nghe bên ngoài truyền đến tiếng thét chói tai của cô gái nhỏ, nhóm người bước nhanh ra ngoài, chỉ thấy Ân Tiểu Mỹ ngồi dưới đất "Oa oa" khóc lớn, ông Trương đỡ Tiểu Mỹ mắng không ngừng: "Trương Hướng Nhất cháu là tên khốn kiếp! Tiểu Mỹ muốn chơi chung thì con cứ chơi với con bé đi! Làm gì lại đẩy con bé!"
A Xuân vội vàng dỗ Tiểu Mỹ: "Tiểu Mỹ đáng yêu nhất, ngoan, đừng khóc nha!"
Ở độ tuổi này của Hướng Nhất đặc biệt rất ghét những bé gái, cậu liền phản bác: "Đã nói không muốn chơi với con nhóc này rồi, con nhóc này lại cứ muốn chơi cùng!"
Trương Thần Hi cau mày, nói: "Hướng Nhất! Sao con lại ăn hiếp em gái của Triết Phi! Bình thường ba dạy dỗ con thế nào!"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Nhưng con nhóc này không phải là em gái của Triết Phi! Ba mẹ con nhóc này cũng không cần nó!" Hướng Nhất không phục hô to lên.
Tiểu Mỹ nghe nói như thế thì ngẩn ngơ, trong nháy mắt từ giả khóc biến thành khóc thật: "Em không phải là đứa bé không ai cần! Em không phải là đứa bé không ai cần! Mẹ ơi..." Tiểu Mỹ khóc đến nước mắt đầy mặt, hai mắt tròn xoe thẳng tắp nhìn về phía Thường Mỹ: "Mẹ ơi! Mẹ ơi, mẹ không cần Tiểu Mỹ nữa sao?"
Thường Mỹ thấy thế tim như vỡ vụn, vội ôm con bé vào trong lòng, dịu dàng nói lời nhỏ nhẹ, dỗ dành.
Trương Thần Hi khí thế hung hăng đi tới, một tay vỗ vào mông của Trương Hướng Nhất hung hăng phát hai cái: "Nói nhăng nói cụi gì đó! Miệng thả đầy phân!"
Hướng Nhất cũng khóc lớn, giọng như con vịt con chỉ vào Ân Triết Phi luôn giữ khuôn mặt trấn định đứng ở một bên, nói: "Là Triết Phi tự mình nói đấy! Là Triết Phi nói! Con không có nói bừa!"
Thường Mỹ ôm lấy con gái khóc đến đáng thương, nhìn Triết Phi với vẻ mặt trách cứ còn Ân Nhược Tức trầm mặt lạnh giọng nói: "Triết Phi con đi với ba vào đây!"
Vẻ mặt Ân Triết Phi bình tĩnh tự nhiên là thế nhưng hai chân bước về phía cha mình lại đang không ngừng run lên, lúc đi qua bên cạnh mẹ rốt cuộc cậu không nhịn được nữa, ẩn ẩn nước mắt cầu cứu: "Mẹ ơi..."
Vậy mà Thường Mỹ vỗ đầu con trai một cái, nghiêm nghị nói: "Còn không mau đi!"
Bác Trương xin phép dẫn cháu trai đi về trước.
Ân Triết Phi ăn một bữa "Thịt heo xào măng" (*) lại bị cha cay đắng dạy dỗ một hồi lâu, hai người đàn ông một lớn một nhỏ đàm phán rất là phí sức, Ân Nhược Tức nhức đầu xoa xoa trán, đứa bé này cũng cùng một dạng ngoan cố của mình năm đó, miệng đầy ngụy biện, từng chuyện từng chuyện hiện tại ông đã có thể cảm nhận sâu sắc sự khổ não của cha mình lúc trước.
(*) “Thịt heo xào măng” không chỉ nói đến tên món ăn mà còn là một ý nghĩa mở rộng ý chỉ bị đánh.
"Tóm lại!" Người cha cao lớn hạ kết luận: "Sau này không cho nói những lời như vậy nữa biết không? Tiểu tử thối!"
Ân Triết Phi đang thầm mắng Trương Hướng Nhất trong lòng đồ phản bội! Tên này nếu đặt vào thời kỳ chiến tranh nhất định chính là phe phái phản động!
Nhưng suy cho cùng vẫn là lỗi của Ân Tiểu Mỹ! Tiểu quỷ chết tiệt!
Bên này Trương Hướng Nhất cũng không tốt hơn là bao, cha cậu vốn xuất thân là quân nhân khổng vũ hữu lực (*) thường xuyên thăm hỏi cái mông nhỏ của cậu, mẹ lại mặc kệ cậu, đôi khi còn lên tiếng phụ họa: "Sao lại lì lợm thế này? Ba con không đánh thì không có biện pháp trị con."
(*) Rất oai phong và có sức mạnh.
Giống như con ngựa khỏe mạnh, tinh lực quá dư thừa, giờ phút này thằng bé đang ôm cái mông nằm lì ở trên giường, trong lòng hung hăng mắng Ân Tiểu Mỹ! Đều do con bé chết tiệt đó! Khóc đến đáng thương như vậy, không phải chỉ đẩy con nhóc đó một cái thôi sao, nó lại khóc thét như heo bị thọc tiết! Lần này nhất định Triết Phi sẽ hận chết cậu...
Hai thằng bé ở phòng của mình đều cùng nghiến răng nghiến lợi, rủa thầm một cô bé.
Hồi thứ ba, Ân Tiểu Mỹ toàn thắng!
Còn Ân Tiểu Mỹ dưới sự dẫn dắt của A Xuân mua một con búp bê và một bộ váy công chúa, chính mình ăn mặc tựa như búp bê.
"Tiểu Mỹ thật là xinh đẹp!" A Xuân không nhịn được mà cảm thán, dọc theo đường đi rất nhiều người nhìn thấy một búp bê đáng yêu như thế, đều không ngừng quay đầu lại nhưng Tiểu Mỹ vẫn trầm mặt không nói lời nào.
Ân Triết Phi tên khốn kiếp này! Cô đâu có đến trêu chọc anh ta, tại sao anh ta lại cản trở cô ở khắp mọi nơi!
Tên tiểu tử thối này, con cọp không phát uy thì cho cô là Doraemon sao? Trẻ con ở cô nhi viện có ai dám không sợ cô! Ngay cả ông chú bỉ ổi đó cũng bị cô thu thập! Tên nhóc này lại dám nói cô là đứa bé không ai cần!
Ân Tiểu Mỹ là một đứa bé hư, mấy đứa nhỏ kia bị cô bắt nạt đều nói cô như vậy.
Nhưng cô không quan tâm nữa! Ngoan có ích lợi gì lại ăn không đủ no! Cô còn nhớ rõ người đàn ông kia muốn tắm cho mình, còn cố ý khiến tóc cô bị dính kẹo cao su, ép cô đi vào khuôn khổ nhưng thời điểm tên đó dẫn dụ cô vào bồn tắm bên cạnh cô đã cố ý nhảy vào đó, tức thì làm cho mặt đất đều là nước, sau đó cứ giống như con cá tung tăng bơi lội, hại tên đó té thật thê thảm!
Hừ! Tuy tuổi cô còn nhỏ nhưng đối với biến thái vẫn có chút khái niệm!
Ân Triết Phi, đến biến thái bà đây cũng không sợ vậy còn sợ anh sao?
Cứ coi như bà đây bị đuổi đi thì cũng phải khiến cho tên tiểu tử thối nhà anh quỳ xuống đất cầu xin tha thứ!
++++
Kể từ sau lần hai đứa bé xung đột đó, Ân Triết Phi liền giận dỗi thu dọn đồ đạc chạy đến trường ở, vì vậy trong nhà an tĩnh được hồi lâu cũng làm cho Thường Mỹ thở phào nhẹ nhõm, cô thà rằng như vậy, nghĩ là để Triết Phi ở trường học lâu một chút trở về sẽ nhận ra em gái rất là đáng yêu, trước mắt chuyện làm cô ưu sầu hơn chính là thu xếp cho Tiểu Mỹ nhập học.
Mặc dù gia cảnh Ân gia không giống người bình thường nhưng Ân Nhược Tức cũng không cho Triết Phi đi học cái gì mà trường học quý tộc, anh luôn nói từ nhỏ con trai luôn nhận được sự hậu đãi không phải là chuyện gì tốt, anh hi vọng con trai của mình có thể có được một tuổi thơ bình thường, vậy nên Triết Phi vẫn luôn chọn một trường công trọng điểm cách khu nhà giàu không xa đi học nhưng Tiểu Mỹ thì không giống vậy! Trong lòng Thường Mỹ luôn cảm thấy con gái nên được ưu đãi hơn chút, tính liên hệ với một trường học quý tộc ở khu vực ngoại thành, có rất nhiều con gái của minh tinh đều vào nơi đó học.
Ân Nhược Tức lại bảy tỏ phản đối: "Em phải biết là ở những chỗ trường quý tộc này không mấy hoàn thiện, đối với chuyện thi đua linh tinh không nhiều lắm, những người đó chỉ thuần túy là vung tiền đưa con đến đó chơi mà thôi, tính tình Tiểu Mỹ vốn hoạt bát đi đến đó em sẽ không quản được."
Thường Mỹ suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu không thì để cho hai đứa nhỏ học cùng một trường đi? Như vậy hai đứa cũng tiện chăm sóc lẫn nhau."
Ân Nhược Tức trầm tư một hồi mới nói: "Cũng tốt, có điều vẫn nên gọi thông báo cho Triết Phi biết trước, để nó có chuẩn bị tâm lý."
Ân Triết Phi vừa thi số học được 110 điểm, đang trong cơn tuyệt vọng đột nhiên lại nhận được thông báo của người trong nhà, nói muốn cho Ân Tiểu Mỹ học cùng trường! Cậu chưa từng trải qua một ngày thống khổ như vậy!
Nhưng cậu vẫn mím môi tự trấn định, nói: "Con phản đối!"
"Phải đối không có hiệu quả." Ân Nhược Tức điền vào tờ khai của trường học.
"Ba với con nói chuyện chút đi!" Triết Phi tựa như nhà lãnh đạo của một quốc gia, ngồi đối diện với Ân Nhược Tức nói: "Để con nhóc đó đến học trường quý tộc đi đối sự phát triển sau này của con nhóc đó tốt hơn. Con nhóc đó ngu dốt thì cũng phải lớn lên, cứ vào đó lừa gạt một đứa có tiền định ra mối hôn sự từ nhỏ là xong, hai người có thể làm ít công to!"
A Xuân nghe vậy không khỏi mỉm cười, lúc tiểu thiếu gia nghiêm chỉnh nói chuyện luôn làm cho người ta nảy sinh một loại cảm giác vô cùng đáng yêu!
Ân Nhược Tức nhìn con trai cau mày, nói: "Sau này ít xem tin tức đi, sao mà giọng điệu nói chuyện càng ngày càng kỳ quái."
Thường Mỹ không nhịn được bật cười: "Miệng lưỡi nhà quan của Triết Phi so với trên tin tức còn giống hơn."
Nhưng Ân Triết Phi tuyệt không cảm thấy buồn cười, giọng điệu của cậu rõ ràng đã có chút bất an: "Con với con nhóc đó không nên học cùng một trường, huống chi nó mới bây lớn, bốn tuổi hay là năm tuổi?"
"Năm tuổi." Ân Nhược Tức nói ngay: "Tuy còn hơi nhỏ nhưng hiệu trưởng trường con đâu phải ba không quen biết, hơn nữa con rất nhanh sẽ lên cấp hai, em gái sẽ không gây nhiều phiền toái đến con."
Triết Phi như hỏng mất hét lớn: "Con không muốn! Con lặp lại lần nữa con nhóc đó không phải là em gái của con!"
Thường Mỹ nhìn sắc mặt chồng mình đã trầm xuống, lo lắng Ân Triết Phi lại bị đánh vội lên tiếng giảng hòa: "Được, được, không phải là em gái, vậy con coi như là một cô gái nhỏ đáng yêu không được sao? Không phải là con thích siêu nhân sao? Siêu nhân thấy cô gái nhỏ bị bắt nạt chẳng lẽ không đi bảo vệ cô gái ấy sao?"
Coi con nhóc đó là cô gái nhỏ gì chứ? Tiểu ác ma thì còn được!
Đối đầu với kẻ địch mạnh, Ân Triết Phi nghiêm túc không nổi nữa, gào khóc kêu loạn lên.
Vậy mà bất kể cậu có quấy rối, lăn lộn, kịch liệt phản đối thế nào cha cậu đều không bị đả động, Ân Tiểu Mỹ và cậu vẫn học chung một trường.
Thậm chí vào ngày nhập học đó, Ân Triết Phi còn không chịu ngồi xe của ông Trương, mà tự mình đạp xe đạp đến trường.
"Aiz! Bác đã nói rồi mà, A Phi rất bướng bỉnh, chuyện này cũng đã qua hơn nửa năm mà vẫn còn cáu kỉnh." Bác Trương nhỏ giọng thì thầm.
"Kệ thằng bé đi, cháu cũng không còn cách nào..." Thường Mỹ cười khổ ôm cái trán, có cảm giác sắp bị hai đứa nhỏ này hành hạ đến mức thần kinh.
Lúc này là vào mùa năm học mới, ở cửa trường tiểu học đầy rộn ràng, Ân Tiểu Mỹ bước xuống xe đột nhiên có chút nhát gan, trốn phía sau Thường Mỹ
Thường Mỹ dỗ dành: "Tiểu Mỹ đừng sợ, ở chung với các bạn học cho tốt nha!"
"Mẹ ơi!" Tiểu Mỹ được mẹ dắt đến phòng học, phát giác những người lớn kia cứ luôn nhìn sang nơi này liền hỏi: "Tại sao họ đều nhìn mẹ vậy?"
Thường Mỹ cười rộ lên, là vì lúc còn trẻ cô từng diễn qua một bộ phim, lúc ấy cũng coi như nổi tiếng cả nước nhưng sau đó lập gia đình liền vắng bóng.
Những người phụ huynh này số tuổi xấp xỉ với cô, nên chắc là còn có chút ấn tượng vậy nên khi nhìn thấy cô mới kinh ngạc! Nhưng đối diện với Tiểu Mỹ cô chỉ nói: "Họ là đang nhìn Tiểu Mỹ của mẹ đó, Tiểu Mỹ là đáng yêu nhất, đến lớp nhất định phải học tập cho giỏi, mặc dù Tiểu Mỹ còn nhỏ tuổi nhưng mẹ tin là việc học đối với con sẽ không thành vấn đề, con có thể tự mình đi vào không?"
"Dạ!" Cô gái nhỏ tràn đầy lòng tin, gật đầu một cái nói: "Tiểu Mỹ tự mình có thể! Tiểu Mỹ nhất định sẽ học tập thật giỏi!"
Cô vẫy tay với mẹ đi vào trong phòng học, ở độ tuổi này phần lớn đứa trẻ đối với chuyện ăn mặc đều không có khái niệm gì nhưng nhìn thấy một cô gái nhỏ xinh đẹp xuất hiện vẫn hấp dẫn chú ý của cả lớp, lập tức liền có vài bé gái vô cùng thân thiện nhìn Tiểu Mỹ, hi vọng Tiểu Mỹ có thể ngồi cùng mình.
Tiểu Mỹ nhìn quanh một vòng, ngồi xuống bên cạnh một bé gái mập mạp, bé gái này hiển nhiên có chút thụ sủng nhược kinh, hai mắt tròn xoe trợn to: "A, chào bạn mình tên là Tống Viên Viên." Thân hình cô bé này tròn trịa, thoạt nhìn rất giống nhiều cái bánh bao hợp lại.
"Mình tên là Ân Tiểu Mỹ!" Cô cười trò chuyện với Tống Viên Viên, cô gái nhỏ này trắng trẻo, mập mạp thật sự là muốn cắn một cái!
Trong phòng học đang hò hét loạn lên thì một phụ nữ trung niên mập mạp đi tới, nghiêm nghị nói: "Im lặng!"
Bọn nhỏ lập tức yên tĩnh lại.
"Tôi nói cho các em biết! Các em ở nhà có thể là tiểu công chúa, tiểu thiếu gia nhưng đã vào lớp này của tôi tất cả đều không phải! Nếu ai dám nháo loạn…" Bà trừng đôi mắt vẩn đục, nói tiếp: "Tôi nhất định sẽ cho người đó đẹp mặt!" Mấy người bạn nhỏ vừa nghe vậy, lập tức sợ đến mức ngồi thẳng người không dám hồ nháo nữa.
Chỉ có Ân Tiểu Mỹ chẳng qua chỉ nhướng mắt, cái gì vậy, bà là giáo viên chứ đâu phải là vu bà, hù dọa người ta làm cái gì?
"Sau đây tôi tự mình giới thiệu." Bà trợn to mắt nói: "Tôi là Mao Thuỵ Anh, học kỳ này là giáo viên dạy ngữ văn của các em."
Ân Tiểu Mỹ cười xấu xa nói với Tống Viên Viên: "Nên gọi là con cú mèo thì tương đối thích hợp đấy!" Giọng của Tiểu Mỹ quá lớn, ngay cả bạn học xung quanh đều nghe được, tất cả bọn nhỏ bị kích thích hai bả vai đều run lên vì cười.
Mao Thuỵ Anh lập tức lộ sự uy nghiêm, cầm lấy cây thước hung hăng gõ lên bục giảng nói: "Yên lặng!"
Tất cả học sinh đều cảm thấy như cây thước kia quất vào người mình, lập tức cúi đầu ngồi yên.
"Lúc giáo viên nói chuyện bên dưới không được xì xào bàn tán! Không chút nghi ngờ, cha mẹ các em đã không dạy các em những việc này, có điều tôi sẽ từ từ dạy các em, dưới tay của tôi không cho phép đứa bé nào có hạnh kiểm xấu!"
Nói xong bà nhìn thấy mỗi đứa trẻ đều ủ rủ cúi đầu, lúc này khóe miệng mới thoáng qua một nét cười hài lòng rời đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook