Em Đồng Ý Gọi Anh Là Chồng
-
Chương 10
Chuyển ra khỏi biệt thự đồ sộ nhà
họ Tịch, Hạ Tử Khâm cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm. Thật kì lạ, so với ngôi biệt thự
nhà họ Tịch, Hạ Tử Khâm càng thích căn hộ chung cư này hơn. Căn chung cư nằm ở
trên tầng cao, có ba phòng ngủ, bài trí cũng rất cầu kỳ, từ đây có thể nhìn
thấy toàn cảnh thành phố. Điều quan trọng nhất là nơi này không có người giúp
việc, không có đầu bếp, cũng không có Tịch Mộ Thiên, chỉ có một mình Hạ Tử
Khâm, tương đối tự do tự tại.
Về cơ bản, Hạ Tử Khâm chẳng hiểu gì về Tịch Mộ Thiên, mà cho dù là bất cứ người đàn ông nào đi nữa, với trí tuệ của Hạ Tử Khâm cô cảm thấy mình chẳng cần thiết phải phí công đi tìm hiểu suy đoán. Cuộc hôn nhân của họ xét từ góc độ nào đi chăng nữa cũng đều giống như một vở kịch, Hạ Tử Khâm chẳng coi đó là chuyện nghiêm túc, vì vậy cô không nghĩ gì về cách làm của Tịch Mộ Thiên, nhưng Mạch Tử thì khác.
Cuộc đời của Mạch Tử, Hạ Tử Khâm chiếm ít nhất một nửa, cô đã quen với việc chăm sóc Hạ Tử Khâm, giống như một người chị chăm sóc cho em gái mình. Trong mắt cô, Hạ Tử Khâm là đứa con gái ngây thơ nhất, ngốc nghếch nhất trên đời, không có cô chỉ bảo là không được. Do vậy khi nghe chuyện Hạ Tử Khâm nói sắp kết hôn trong điện thoại, Mạch Tử chỉ coi như gió thoảng qua tai, nhưng đến khi quay về phát hiện Hạ Tử Khâm làm thật, hơn nữa đối phương lại chính là Tịch Mộ Thiên, Mạch Tử cảm thấy đúng là chuyện động trời.
Tịch Mộ Thiên là người như thế nào ai mà chẳng biết, anh ta là người chống sào của tập đoàn Tịch Thị, con rể tập đoàn Vinh Thị, một người đàn ông giàu có và quyền lực nắm trong tay cả hai thế giới, có thể hô phong hoán vũ, thủ đoạn nổi tiếng khắp thương trường. Mặc dù cuộc hôn nhân trước kia của Tịch Mộ Thiên là chuyện đã qua nhưng đến tận bây giờ mọi người vẫn hay bàn tán đến, một đôi kim đồng ngọc nữ, thanh mai trúc mã, đáng tiếc giai nhân qua đời sớm.
So với đám công tử con nhà đại gia, Tịch Mộ Thiên là một người đàn ông “sạch sẽ”, tuyệt nhiên không hề có chút tai tiếng nào. Nhưng Mạch Tử cảm thấy, người đàn ông này nếu như không có tình cảm sâu sắc với vợ cũ thì cũng là một kẻ biến thái.
Cho dù Tịch Mộ Thiên là loại đàn ông nào đi chăng nữa, ít nhất có một điểm để khẳng định đó là anh ta không phải loại đàn ông mà Hạ Tử Khâm có thể dây vào. Nhưng kì lạ, hai người này làm sao quen nhau để rồi đi đến hôn nhân chứ?
“Hạ Tử Khâm, nói thật cho tớ biết, cậu và Tịch Mộ Thiên quen nhau như thế nào?”
Hạ Tử Khâm sợ nhất là câu hỏi này của Mạch Tử, cô vẫn muốn lấp liếm cho qua chuyện: “Chuyện đó… Quen là quen thôi!”
“Quen thế nào?”
Rõ ràng Mạch Tử đang muốn truy hỏi cho ra vấn đề. Hạ Tử Khâm chột dạ, xua tay nói: “Nói chung là tớ lấy anh ấy rồi, đăng kí rồi, đăng kí kết hôn ở chỗ anh ấy, giờ có nói gì cũng đã muộn!”
Hạ Tử Khâm cướp quả táo trên tay Mạch Tử cắn một miếng, trông bộ dạng giống như là “điếc không sợ súng”. Mạch Tử vừa tức vừa buồn cười, cô giật quả táo trên tay Hạ Tử Khâm, gắt lên: “Cậu là lợn à, chỉ biết ăn thôi. Cậu có biết Tịch Mộ Thiên là ai không hả? Cậu lấy anh ta cậu có nghĩ không hả? Người đàn ông đó là dân kinh doanh, không bao giờ làm những việc không có lợi, lấy cậu chắc chắn có vấn đề.”
Hạ Tử Khâm xòe ngón tay ra trước mặt ngắm nghía, thản nhiên nói:
“Điều này tớ đã nghĩ đến từ lâu rồi, nói chung tớ đây muốn sắc không có sắc, muốn tiền không có tiền, anh ta không chê thì cứ lấy. Anh ta còn hứa sẽ giúp chúng ta giải quyết xong chuyện của cô nhi viện Thánh Tâm, lấy cũng lấy rồi, tớ cảm thấy ít nhất anh ta cũng hơn Chu Thuyền.”
“Hơn cái đít ấy!” Mạch Tử tức tím mặt.
“Cậu mà lấy Chu Thuyền, sau này nếu không vừa ý còn có thể li hôn, với Tịch Mộ Thiên có được không hả? Cả đời này cậu sẽ phải là Tịch phu nhân rồi!”
Hạ Tử Khâm tỏ vẻ vô tội: “Trước khi kết hôn tớ đã gọi cho cậu, cậu bảo tớ lấy chồng gấp đi còn gì!”
Mạch Tử tức tới mức muốn ộc máu mồm, cô gõ đầu Hạ Tử Khâm: “Nói đùa với nói thật mà cậu còn không nhận ra à? Chỉ có điều chuyện của cô nhi viện đúng là đã được giải quyết rồi, Mẹ viện trưởng hôm trước có gọi cho tớ, cậu kết hôn chuyện lớn như vậy mà không nói với mẹ một câu. Hạ Tử Khâm, cậu nói xem sao cậu to gan đến thế hả?”
Hạ Tử Khâm vừa nhai táo vừa nói: “Tớ thấy không biết chừng hôm nào Tịch Mộ Thiên tỉnh ra lại li hôn thôi, thế nên nói với Mẹ viện trưởng làm gì!”
Mạch Tử đột nhiên ngồi xổm xuống đất, ngẩng đầu nhìn Hạ Tử Khâm: “Anh ta đối xử với cậu không tốt à?”
Hạ Tử Khâm ngây người: “Không, tốt lắm!
Mạch Tử ngẫm nghĩ hồi lâu: “Tử Khâm, anh ta có yêu cậu không?”
Hạ Tử Khâm ném lõi quả táo vào thùng rác bên cạnh, sắc mặt hơi nhạt, lắc đầu nói: “Anh ấy rất chiều tớ!”
Mạch Tử ủ rũ: “Tử Khâm, chiều không phải là yêu, cậu có phân biệt rõ ràng không hả?”
Hạ Tử Khâm lại ngây ra, “yêu chiều” hai từ này đi liền với nhau, cô vốn nghĩ nó cùng một ý nghĩa, giờ mới phát hiện thì ra hoàn toàn chẳng liên quan. Hạ Tử Khâm lúc này có phần mơ hồ, trong sự chiều chuộng vô điều kiện của Tịch Mộ Thiên, liệu cô có thể rút lui toàn vẹn?
Một người phụ nữ cho dù có lạnh lùng đến mấy nhưng nếu có một người đàn ông đối xử với bạn chu toàn, chăm chút từng li từng tí, lâu dần bạn cũng sẽ động lòng, huống hồ Hạ Tử Khâm tự nhận mình là người phàm, ngày ngày ở bên Tịch Mộ Thiên tuy không có cảm giác gì, nhưng anh vừa đi, Hạ Tử Khâm phát hiện có chút không quen lắm.
Nhất là buổi tối, không có anh ôm mình cô thật sự hơi cô đơn lạc lõng, thấy bên cạnh trống tênh. Mới được có bao nhiêu ngày đâu mà cô đã bắt đầu quen với sự có mặt của Tịch Mộ Thiên rồi?
Mạch Tử ngồi bên cạnh xoa đầu cô thở dài, trịnh trọng nhắc nhở: “Tử Khâm, nhớ tránh thai đấy!”
“Tránh thai ư?”
Hạ Tử Khâm kinh ngạc nhìn Mạch Tử.
“Cậu sợ tim tớ…”
Mạch Tử gõ đầu cô: “Bác sĩ nói không sao nhưng việc có bầu và sinh con thường quá tải với tim, cũng có nguy hiểm nhất định, chúng ta nên cẩn thận thì tốt hơn!”
Hạ Tử Khâm chưa bao giờ nghĩ tim mình là gánh nặng, lúc nhỏ sức khỏe của cô không tốt, nhưng khi lớn lên, cô gần như phát bệnh lần nào, Mạch Tử chẳng qua chỉ đang chuyện bé xé ra to mà thôi.
Nhưng mà mang bầu, lần đầu tiên Hạ Tử Khâm ý thức được chuyện này. Giữa cô và Tịch Mộ Thiên còn có vấn đề con cái, dường như không hề đơn giản như cô vốn tưởng. Cô lấy Tịch Mộ Thiên, mối liên hệ giữa hai người đang nhiều lên, ngoài một tờ giấy ra còn có thể có con nữa.
Hạ Tử Khâm cũng biết rằng hôn nhân không có tình yêu là một sự tổn thương lớn đối với con trẻ. Cô bắt đầu cảm thấy hơi bực mình, thực ra cô là một người phụ nữ đơn giản, hướng đến một cuộc sống đơn giản, nhưng kể từ khi dính vào Tịch Mộ Thiên, cuộc sống của cô dường như phức tạp hơn nhiều. Sự phức tạp này bao hàm một nguy cơ không rõ tên, đang chờ cơ hội để bùng phát. Mà Hạ Tử Khâm không hề biết nguy cơ này, đợi đến khi biết được thì đã khiến cô tan xương nát thịt rồi.
Mạch Tử hiện giờ đang làm quảng cáo cho ca sĩ Phùng Tiểu Sơn, cần phải đi lưu diễn định kì mỗi năm một lần với anh ta, do đó căn phòng này cứ để trống, dù vậy nhưng không trả lại vì dù gì đây cũng là “cái ổ” của hai người. Những món đồ Hạ Tử Khâm tạm thời không dùng đến được cất hết trong vali, dùng băng keo dán kín lại, đặt ngay ngắn ở góc nhà.
Vừa thu dọn xong thì có tiếng gõ cửa:
“Hạ Tử Khâm, mở cửa ra, anh đến đây!”
Hạ Tử Khâm đã quen với việc xuất quỷ nhập thần của Vinh Phi Lân, nhất là kể từ sau khi biết thân phận thật của anh ta. Cô rất hiểu cách hành xử tùy tiện của Vinh Phi Lân, vậy nên cô mở cửa với vẻ cáu kỉnh:
“Anh lại đến đây làm gì?”
Vinh Phi Lân có vẻ hơi bất ngờ, anh đi vòng quanh Hạ Tử Khâm, nói: “Này này, đây không phải là cô gái lôi thôi mà anh quen biết. Em chắc chắn là Hạ Tử Khâm đấy chứ?”
Ngoài lần đầu tiên gặp mặt ra, mỗi lần Vinh Phi Lân nhìn thấy Hạ Tử Khâm cô cũng đều ở trong bộ dạng ngái ngủ, vô cùng nhếch nhác. Do đó hôm nay trước vẻ gọn gàng sạch sẽ của Hạ Tử Khâm, anh có phần bất ngờ.
Bây giờ Hạ Tử Khâm có muốn lôi thôi cũng khó, con người Tịch Mộ Thiên mắc bệnh sạch sẽ, cô mà lôi thôi, anh ta sẽ lập tức bế cô thả vào trong bồn tắm, giúp cô tắm rửa sạch sẽ, lúc ấy thì không phải là tắm rửa thông thường nữa rồi. Sau nhiều lần bị “dạy dỗ”, Hạ Tử Khâm bây giờ đã biết ngoan ngoãn giữ gìn hình ảnh sạch sẽ trước mặt Tịch Mộ Thiên, lâu dần trở thành thói quen.
Bản thân Hạ Tử Khâm cũng không nhận ra điều này, nhưng đối với Vinh Phi Lân, đây đúng là một sự thay đổi long trời lở đất. Mái tóc dài đen như nhung của cô không được trang điểm bởi bất cứ món trang sức nào, để xõa tự nhiên làm cho khuôn mặt cô càng thêm thanh tú. Quần bò ngố trẻ trung kết hợp với áo phông bó sát, dưới chân đi đôi giày cao gót da cừu, vừa dịu dàng lại hoạt bát, nói cô thay da đổi thịt thật chẳng ngoa!
Điều quan trọng nhất là, ngoài vẻ hoạt bát đó ra, từ con người cô còn toát lên vẻ quyến rũ khó tả.
Hạ Tử Khâm là một người phụ nữ lười biếng, làm gì có thời gian mà đi phối đồ, tất cả những bộ quần áo này đều do Tịch Mộ Thiên cho người mang đến tận nơi, bộ nào đi bộ ấy, đặt ngay ngắn ở trong tủ quần áo, còn đồ đã mặc rồi thì cô chỉ cần ném vào bên trong tức khắc sẽ có người mang đi. Chuyện ăn mặc đẹp hay xấu đối với một người suốt ngày chẳng ló mặt đi đâu như Hạ Tử Khâm thực sự chẳng mấy ý nghĩa, nhưng dù gì cũng là con gái, được Vinh Phi Lân khen ngợi như thế, trong lòng Hạ Tử Khâm cũng cảm thấy vui vui.
Ánh mắt Vinh Phi Lân dừng lại trên chiếc vali đặt ở góc tường, sau khi đi một vòng quanh phòng, Phi Lân ghé tai Hạ Tử Khâm thì thầm: “Định chuyển nhà hả, có cần anh giúp không?”
Hạ Tử Khâm hất tay anh ta ra, đột nhiên cảm thấy mình và Vinh Phi Lân nếu còn dây dưa gì nữa thì không hay cho lắm, nhất là khi cô biết rõ, con người Tịch Mộ Thiên rất để bụng những chuyện này, nhưng cô lại không biết phải nói với Vinh Phi Lân ra làm sao. Cô đã lấy Tịch Mộ Thiên rồi, các mối quan hệ không nên phức tạp quá.
Hạ Tử Khâm cắn móng tay, ngẫm nghĩ rồi nói: “Vinh Phi Lân, giờ chắc anh không bận gì nhỉ? Nếu không bận tôi mời anh ăn cơm!
Về cơ bản, Hạ Tử Khâm chẳng hiểu gì về Tịch Mộ Thiên, mà cho dù là bất cứ người đàn ông nào đi nữa, với trí tuệ của Hạ Tử Khâm cô cảm thấy mình chẳng cần thiết phải phí công đi tìm hiểu suy đoán. Cuộc hôn nhân của họ xét từ góc độ nào đi chăng nữa cũng đều giống như một vở kịch, Hạ Tử Khâm chẳng coi đó là chuyện nghiêm túc, vì vậy cô không nghĩ gì về cách làm của Tịch Mộ Thiên, nhưng Mạch Tử thì khác.
Cuộc đời của Mạch Tử, Hạ Tử Khâm chiếm ít nhất một nửa, cô đã quen với việc chăm sóc Hạ Tử Khâm, giống như một người chị chăm sóc cho em gái mình. Trong mắt cô, Hạ Tử Khâm là đứa con gái ngây thơ nhất, ngốc nghếch nhất trên đời, không có cô chỉ bảo là không được. Do vậy khi nghe chuyện Hạ Tử Khâm nói sắp kết hôn trong điện thoại, Mạch Tử chỉ coi như gió thoảng qua tai, nhưng đến khi quay về phát hiện Hạ Tử Khâm làm thật, hơn nữa đối phương lại chính là Tịch Mộ Thiên, Mạch Tử cảm thấy đúng là chuyện động trời.
Tịch Mộ Thiên là người như thế nào ai mà chẳng biết, anh ta là người chống sào của tập đoàn Tịch Thị, con rể tập đoàn Vinh Thị, một người đàn ông giàu có và quyền lực nắm trong tay cả hai thế giới, có thể hô phong hoán vũ, thủ đoạn nổi tiếng khắp thương trường. Mặc dù cuộc hôn nhân trước kia của Tịch Mộ Thiên là chuyện đã qua nhưng đến tận bây giờ mọi người vẫn hay bàn tán đến, một đôi kim đồng ngọc nữ, thanh mai trúc mã, đáng tiếc giai nhân qua đời sớm.
So với đám công tử con nhà đại gia, Tịch Mộ Thiên là một người đàn ông “sạch sẽ”, tuyệt nhiên không hề có chút tai tiếng nào. Nhưng Mạch Tử cảm thấy, người đàn ông này nếu như không có tình cảm sâu sắc với vợ cũ thì cũng là một kẻ biến thái.
Cho dù Tịch Mộ Thiên là loại đàn ông nào đi chăng nữa, ít nhất có một điểm để khẳng định đó là anh ta không phải loại đàn ông mà Hạ Tử Khâm có thể dây vào. Nhưng kì lạ, hai người này làm sao quen nhau để rồi đi đến hôn nhân chứ?
“Hạ Tử Khâm, nói thật cho tớ biết, cậu và Tịch Mộ Thiên quen nhau như thế nào?”
Hạ Tử Khâm sợ nhất là câu hỏi này của Mạch Tử, cô vẫn muốn lấp liếm cho qua chuyện: “Chuyện đó… Quen là quen thôi!”
“Quen thế nào?”
Rõ ràng Mạch Tử đang muốn truy hỏi cho ra vấn đề. Hạ Tử Khâm chột dạ, xua tay nói: “Nói chung là tớ lấy anh ấy rồi, đăng kí rồi, đăng kí kết hôn ở chỗ anh ấy, giờ có nói gì cũng đã muộn!”
Hạ Tử Khâm cướp quả táo trên tay Mạch Tử cắn một miếng, trông bộ dạng giống như là “điếc không sợ súng”. Mạch Tử vừa tức vừa buồn cười, cô giật quả táo trên tay Hạ Tử Khâm, gắt lên: “Cậu là lợn à, chỉ biết ăn thôi. Cậu có biết Tịch Mộ Thiên là ai không hả? Cậu lấy anh ta cậu có nghĩ không hả? Người đàn ông đó là dân kinh doanh, không bao giờ làm những việc không có lợi, lấy cậu chắc chắn có vấn đề.”
Hạ Tử Khâm xòe ngón tay ra trước mặt ngắm nghía, thản nhiên nói:
“Điều này tớ đã nghĩ đến từ lâu rồi, nói chung tớ đây muốn sắc không có sắc, muốn tiền không có tiền, anh ta không chê thì cứ lấy. Anh ta còn hứa sẽ giúp chúng ta giải quyết xong chuyện của cô nhi viện Thánh Tâm, lấy cũng lấy rồi, tớ cảm thấy ít nhất anh ta cũng hơn Chu Thuyền.”
“Hơn cái đít ấy!” Mạch Tử tức tím mặt.
“Cậu mà lấy Chu Thuyền, sau này nếu không vừa ý còn có thể li hôn, với Tịch Mộ Thiên có được không hả? Cả đời này cậu sẽ phải là Tịch phu nhân rồi!”
Hạ Tử Khâm tỏ vẻ vô tội: “Trước khi kết hôn tớ đã gọi cho cậu, cậu bảo tớ lấy chồng gấp đi còn gì!”
Mạch Tử tức tới mức muốn ộc máu mồm, cô gõ đầu Hạ Tử Khâm: “Nói đùa với nói thật mà cậu còn không nhận ra à? Chỉ có điều chuyện của cô nhi viện đúng là đã được giải quyết rồi, Mẹ viện trưởng hôm trước có gọi cho tớ, cậu kết hôn chuyện lớn như vậy mà không nói với mẹ một câu. Hạ Tử Khâm, cậu nói xem sao cậu to gan đến thế hả?”
Hạ Tử Khâm vừa nhai táo vừa nói: “Tớ thấy không biết chừng hôm nào Tịch Mộ Thiên tỉnh ra lại li hôn thôi, thế nên nói với Mẹ viện trưởng làm gì!”
Mạch Tử đột nhiên ngồi xổm xuống đất, ngẩng đầu nhìn Hạ Tử Khâm: “Anh ta đối xử với cậu không tốt à?”
Hạ Tử Khâm ngây người: “Không, tốt lắm!
Mạch Tử ngẫm nghĩ hồi lâu: “Tử Khâm, anh ta có yêu cậu không?”
Hạ Tử Khâm ném lõi quả táo vào thùng rác bên cạnh, sắc mặt hơi nhạt, lắc đầu nói: “Anh ấy rất chiều tớ!”
Mạch Tử ủ rũ: “Tử Khâm, chiều không phải là yêu, cậu có phân biệt rõ ràng không hả?”
Hạ Tử Khâm lại ngây ra, “yêu chiều” hai từ này đi liền với nhau, cô vốn nghĩ nó cùng một ý nghĩa, giờ mới phát hiện thì ra hoàn toàn chẳng liên quan. Hạ Tử Khâm lúc này có phần mơ hồ, trong sự chiều chuộng vô điều kiện của Tịch Mộ Thiên, liệu cô có thể rút lui toàn vẹn?
Một người phụ nữ cho dù có lạnh lùng đến mấy nhưng nếu có một người đàn ông đối xử với bạn chu toàn, chăm chút từng li từng tí, lâu dần bạn cũng sẽ động lòng, huống hồ Hạ Tử Khâm tự nhận mình là người phàm, ngày ngày ở bên Tịch Mộ Thiên tuy không có cảm giác gì, nhưng anh vừa đi, Hạ Tử Khâm phát hiện có chút không quen lắm.
Nhất là buổi tối, không có anh ôm mình cô thật sự hơi cô đơn lạc lõng, thấy bên cạnh trống tênh. Mới được có bao nhiêu ngày đâu mà cô đã bắt đầu quen với sự có mặt của Tịch Mộ Thiên rồi?
Mạch Tử ngồi bên cạnh xoa đầu cô thở dài, trịnh trọng nhắc nhở: “Tử Khâm, nhớ tránh thai đấy!”
“Tránh thai ư?”
Hạ Tử Khâm kinh ngạc nhìn Mạch Tử.
“Cậu sợ tim tớ…”
Mạch Tử gõ đầu cô: “Bác sĩ nói không sao nhưng việc có bầu và sinh con thường quá tải với tim, cũng có nguy hiểm nhất định, chúng ta nên cẩn thận thì tốt hơn!”
Hạ Tử Khâm chưa bao giờ nghĩ tim mình là gánh nặng, lúc nhỏ sức khỏe của cô không tốt, nhưng khi lớn lên, cô gần như phát bệnh lần nào, Mạch Tử chẳng qua chỉ đang chuyện bé xé ra to mà thôi.
Nhưng mà mang bầu, lần đầu tiên Hạ Tử Khâm ý thức được chuyện này. Giữa cô và Tịch Mộ Thiên còn có vấn đề con cái, dường như không hề đơn giản như cô vốn tưởng. Cô lấy Tịch Mộ Thiên, mối liên hệ giữa hai người đang nhiều lên, ngoài một tờ giấy ra còn có thể có con nữa.
Hạ Tử Khâm cũng biết rằng hôn nhân không có tình yêu là một sự tổn thương lớn đối với con trẻ. Cô bắt đầu cảm thấy hơi bực mình, thực ra cô là một người phụ nữ đơn giản, hướng đến một cuộc sống đơn giản, nhưng kể từ khi dính vào Tịch Mộ Thiên, cuộc sống của cô dường như phức tạp hơn nhiều. Sự phức tạp này bao hàm một nguy cơ không rõ tên, đang chờ cơ hội để bùng phát. Mà Hạ Tử Khâm không hề biết nguy cơ này, đợi đến khi biết được thì đã khiến cô tan xương nát thịt rồi.
Mạch Tử hiện giờ đang làm quảng cáo cho ca sĩ Phùng Tiểu Sơn, cần phải đi lưu diễn định kì mỗi năm một lần với anh ta, do đó căn phòng này cứ để trống, dù vậy nhưng không trả lại vì dù gì đây cũng là “cái ổ” của hai người. Những món đồ Hạ Tử Khâm tạm thời không dùng đến được cất hết trong vali, dùng băng keo dán kín lại, đặt ngay ngắn ở góc nhà.
Vừa thu dọn xong thì có tiếng gõ cửa:
“Hạ Tử Khâm, mở cửa ra, anh đến đây!”
Hạ Tử Khâm đã quen với việc xuất quỷ nhập thần của Vinh Phi Lân, nhất là kể từ sau khi biết thân phận thật của anh ta. Cô rất hiểu cách hành xử tùy tiện của Vinh Phi Lân, vậy nên cô mở cửa với vẻ cáu kỉnh:
“Anh lại đến đây làm gì?”
Vinh Phi Lân có vẻ hơi bất ngờ, anh đi vòng quanh Hạ Tử Khâm, nói: “Này này, đây không phải là cô gái lôi thôi mà anh quen biết. Em chắc chắn là Hạ Tử Khâm đấy chứ?”
Ngoài lần đầu tiên gặp mặt ra, mỗi lần Vinh Phi Lân nhìn thấy Hạ Tử Khâm cô cũng đều ở trong bộ dạng ngái ngủ, vô cùng nhếch nhác. Do đó hôm nay trước vẻ gọn gàng sạch sẽ của Hạ Tử Khâm, anh có phần bất ngờ.
Bây giờ Hạ Tử Khâm có muốn lôi thôi cũng khó, con người Tịch Mộ Thiên mắc bệnh sạch sẽ, cô mà lôi thôi, anh ta sẽ lập tức bế cô thả vào trong bồn tắm, giúp cô tắm rửa sạch sẽ, lúc ấy thì không phải là tắm rửa thông thường nữa rồi. Sau nhiều lần bị “dạy dỗ”, Hạ Tử Khâm bây giờ đã biết ngoan ngoãn giữ gìn hình ảnh sạch sẽ trước mặt Tịch Mộ Thiên, lâu dần trở thành thói quen.
Bản thân Hạ Tử Khâm cũng không nhận ra điều này, nhưng đối với Vinh Phi Lân, đây đúng là một sự thay đổi long trời lở đất. Mái tóc dài đen như nhung của cô không được trang điểm bởi bất cứ món trang sức nào, để xõa tự nhiên làm cho khuôn mặt cô càng thêm thanh tú. Quần bò ngố trẻ trung kết hợp với áo phông bó sát, dưới chân đi đôi giày cao gót da cừu, vừa dịu dàng lại hoạt bát, nói cô thay da đổi thịt thật chẳng ngoa!
Điều quan trọng nhất là, ngoài vẻ hoạt bát đó ra, từ con người cô còn toát lên vẻ quyến rũ khó tả.
Hạ Tử Khâm là một người phụ nữ lười biếng, làm gì có thời gian mà đi phối đồ, tất cả những bộ quần áo này đều do Tịch Mộ Thiên cho người mang đến tận nơi, bộ nào đi bộ ấy, đặt ngay ngắn ở trong tủ quần áo, còn đồ đã mặc rồi thì cô chỉ cần ném vào bên trong tức khắc sẽ có người mang đi. Chuyện ăn mặc đẹp hay xấu đối với một người suốt ngày chẳng ló mặt đi đâu như Hạ Tử Khâm thực sự chẳng mấy ý nghĩa, nhưng dù gì cũng là con gái, được Vinh Phi Lân khen ngợi như thế, trong lòng Hạ Tử Khâm cũng cảm thấy vui vui.
Ánh mắt Vinh Phi Lân dừng lại trên chiếc vali đặt ở góc tường, sau khi đi một vòng quanh phòng, Phi Lân ghé tai Hạ Tử Khâm thì thầm: “Định chuyển nhà hả, có cần anh giúp không?”
Hạ Tử Khâm hất tay anh ta ra, đột nhiên cảm thấy mình và Vinh Phi Lân nếu còn dây dưa gì nữa thì không hay cho lắm, nhất là khi cô biết rõ, con người Tịch Mộ Thiên rất để bụng những chuyện này, nhưng cô lại không biết phải nói với Vinh Phi Lân ra làm sao. Cô đã lấy Tịch Mộ Thiên rồi, các mối quan hệ không nên phức tạp quá.
Hạ Tử Khâm cắn móng tay, ngẫm nghĩ rồi nói: “Vinh Phi Lân, giờ chắc anh không bận gì nhỉ? Nếu không bận tôi mời anh ăn cơm!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook