Em Đồng Ý Gọi Anh Là Chồng
-
Chương 9
Đối với Hạ Tử Khâm mà nói, chuyện
kết hôn dường như chẳng có mấy ý nghĩa, ít nhất ngoài chuyện giường chiếu hiện
tại, cô cảm thấy cuộc sống gần như không thay đổi so với trước đây, vẫn là suốt
ngày ở lì trong nhà, chỉ có điều thói quen đảo lộn ngày đêm của cô đã bị Tịch
Mộ Thiên ép buộc phải điều chỉnh lại.
Hạ Tử Khâm nhiều lúc cảm thấy: hình như Tịch Mộ Thiên khỏe quá mức, hoặc cũng có thể do cô không mấy hiểu biết về đàn ông trên phương diện này. Hàng ngày dường như ngoài chuyện ăn cơm ra là lại làm chuyện đó, không tận dụng hết chút sức lực cuối cùng của Hạ Tử Khâm dường như anh không thể chịu được.
Nhưng người đàn ông ấy cũng có ưu điểm, sau khi lấy anh Hạ Tử Khâm phát hiện chuyện ăn ở, đi lại của mình chỉ trong một đêm đều có thể giao cho Tịch Mộ Thiên lo liệu ổn thỏa hết, cô đã trở thành một con lợn được nuôi trong chuồng đúng nghĩa.
Nhiều lúc nửa đêm tỉnh dậy, Hạ Tử Khâm lại nằm suy nghĩ không hiểu tại sao Tịch Mộ Thiên lại lấy mình, từ bất cứ phương diện nào, chuyện này đều không thể tưởng tượng nổi. Với bộ não có dung lượng thấp như của Hạ Tử Khâm, một câu hỏi “kĩ thuật cao” thế này, cô không thể nào đưa ra nổi đáp án. Do đó chẳng cần thiết phải tự làm khổ mình, dù gì cũng được ăn uống đầy đủ, Hạ Tử Khâm thấy vậy là tốt lắm rồi.
Hạ Tử Khâm nhanh chóng nhận ra, Tịch Mộ Thiên một khi đã muốn biết gì thì nhất định phải biết cho bằng được, cũng giống như vấn đề mối quan hệ giữa cô và Vinh Phi Lân, đến tận bây giờ Hạ Tử Khâm mới biết hóa ra Vinh Phi Lân lại là em vợ của Tịch Mộ Thiên. Người vợ đã qua đời của Tịch Mộ Thiên chính là chị gái ruột của Vinh Phi Lân, là đại tiểu thư của tập đoàn cũng chính là người thừa kế danh chính ngôn thuận của tập đoàn Vinh Thị, còn mục đích anh ta bám riết lấy mình là gì, Hạ Tử Khâm vẫn chưa hiểu ra.
Về sau cô nghĩ, có thể đây chỉ là trò tiêu khiển của những người lắm tiền, mà cũng có thể do người ta đã chán ngấy những cô tiểu thư đài các, những người đẹp, minh tinh nổi tiếng nên bắt đầu cảm thấy mới mẻ, tò mò với loại lôi thôi như cô. Nói chung có đánh chết Hạ Tử Khâm không tin nổi Vinh Phi Lân lại để mắt đến mình.
Tịch Mộ Thiên đối xử với cô rất tốt, tốt đến mức chẳng có gì cần phải chê trách. Tịch Mộ Thiên bận rộn như vậy mà ngày nào cũng cố gắng về nhà ăn cơm tối với cô, cũng chẳng bao giờ ép cô phải đi tiếp khách cùng, tiểu thuyết cô viết đã được chính thức kí kết xuất bản, vận may giống như mùa xuân đang lần lượt kéo đến với cô.
Hôn nhân và tình yêu, điều này cô có thể không tính đến, nhưng việc Tịch Mộ Thiên tạo điều kiện cho tiểu thuyết của cô được xuất bản, Hạ Tử Khâm thấy vô cùng cảm kích, mặc dù quan hệ giữa hai người đã rất thân mật nhưng Hạ Tử Khâm vẫn thực lòng ghi nhớ công ơn của Tịch Mộ Thiên.
Hạ Tử Khâm biết rõ, nếu như không có “ngọn núi” Tịch Mộ Thiên này, cho dù cô viết có hay đến mấy, có cảm động đến mấy đi chăng nữa cũng chẳng thể thuận lợi xuất bản thành sách, càng chẳng mơ được xem xét chuyển thể thành kịch bản, được Vinh Thị đầu tư làm phim. Hạ Tử Khâm nằm mơ cũng không ngờ mình lại thành danh vào năm hai mươi tư tuổi, mặc dù vẫn chưa thành hiện thực nhưng có lẽ cũng chẳng còn xa vời nữa rồi.
Đáng tiếc sự thật không hề vui vẻ như tưởng tượng, sự nghiệp hôn nhân và cả đàn ông đối với Hạ Tử Khâm mà nói, tất cả đều như là đồ ăn cắp được, chẳng có chút gì chân thực.
Trong lòng Tịch Mộ Thiên cũng có sự nuối tiếc mơ hồ, thứ cảm giác nuối tiếc giống như cốc nước chỉ thiếu một giọt nước nữa là tràn, nhưng không có giọt nước ấy thì không thể giải tỏa cơn khát một cách triệt để, chính là bởi vì câu nói cô không yêu anh ngày hôm ấy, không một chút tình yêu nào.
Con nhóc này cứ vô tâm vô tính như vậy nhưng về phương diện tình cảm lại vô cùng keo kiệt, có thể trong lòng cô còn hình bóng của người đàn ông trước, cũng có thể do bản tính cô là người lạnh lùng.
Cô không phải là Phi Loan, Phi Loan từ nhỏ đã thích lẽo đẽo theo sau anh, cho dù sức khỏe không tốt cũng vẫn dùng ánh mắt để dõi theo anh. Tịch Mộ Thiên biết Phi Loan thích mình từ rất sớm, thế nhưng lúc ấy anh không hề nghĩ mình sẽ lấy cô.
Tịch Mộ Thiên đứng bên ngoài ban công, châm điếu thuốc và rít một hơi dài. Đứng từ góc này anh có thể nhìn thấy ngôi nhà hoa rất rộng bên dưới, có thợ riêng chăm sóc, bên trong trồng toàn loài Mê Điệt Hương mà Phi Loan yêu thích trước đây, lúc Phi Loan còn sống, trong phòng khách chỗ nào cũng thấy loài hoa này, mùi thơm tuy ngào ngạt nhưng không khó chịu. Về sau Phi Loan đi rồi, đọc nhật kí của cô, Tịch Mộ Thiên mới biết cô vì muốn anh nhớ mãi đến mình, cho dù không nhớ rõ người, chỉ cần nhớ mùi hương thoang thoảng này cũng được.
Lúc này không khí đang thoang thoảng mùi hương quen thuộc, khiến Tịch Mộ Thiên không khỏi nhớ đến cô. Tịch Mộ Thiên ngồi trên chiếc ghế tựa ở bên ngoài ban công, vẻ mặt thất thần.
Từ trong phòng tắm đi ra, nhìn thấy Tịch Mộ Thiên không nằm trên giường chờ mình như thường lệ, Hạ Tử Khâm thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù chuyện ấy cũng khiến cho cô cảm thấy thích thú nhưng suốt ngày như thế, eo cô cũng thấy đau nhức lắm.
Đắn đo trong giây lát, cuối cùng Hạ Tử Khâm nhẹ bước đi ra ban công. Tịch Mộ Thiên ngoảnh mặt lại nhìn cô, ánh mắt chợt lóe lên một tia vui mừng. Con nhóc này không hề biết, bản thân mình là một viên ngọc, ẩn giấu đằng sau những bộ đồ luộm thuộm kia là một thân hình vô cùng quyến rũ. Khuôn mặt của người phụ nữ đương nhiên vô cùng quan trọng, nhưng đối với đàn ông, thân hình còn quan trọng hơn, ít nhất nó làm Tịch Mộ Thiên hài lòng và thỏa mãn. Cảm giác thỏa mãn này lặp lại nhiều lần khiến anh gần như có thể đặt một dấu bằng với hạnh phúc. Ôm siết cô trong vòng tay, Tịch Mộ Thiên thấy hạnh phúc kì lạ, thứ hạnh phúc này anh thậm chí không hề cảm nhận được lúc lấy Phi Loan.
Cô mặc một chiếc váy ngủ màu đen, chất liệu mềm mại mỏng manh, đặc biệt đêm nay, trăng rất đẹp, ánh trăng bàng bạc dát lên người cô, gần như phản chiếu toàn bộ đường cong tuyệt mỹ, con nhóc này thân hình mặc dù gầy nhưng chỗ nào ra chỗ đấy. Tịch Mộ Thiên có một quy định, ở trong phòng ngủ, không cho phép cô mặc bất cứ loại quần áo ngủ nào có hình nhân vật hoạt hình, bởi vì nó làm mất hứng thú của anh
Còn có một nguyên nhân khác không thể nói ra, Tịch Mộ Thiên không muốn lúc nào cũng bị nhắc nhở chuyện mình lớn hơn cô quá nhiều tuổi, chiều cô cũng được, nhưng tiền đề cô phải là vợ chứ không phải con gái. Tịch Mộ Thiên đưa tay nói như ra lệnh: “Qua đây!”
Hạ Tử Khâm bước đến, Tịch Mộ Thiên kéo tay cô lại gần, ôm gọn trong lòng, hôn lên mặt cô: “Ừm, thơm quá!”
Hạ Tử Khâm cũng gật gù: “Đúng thế! Ở đây thơm mùi gì vậy? Hình như giống với mùi sữa tắm trong nhà tắm nhưng nồng nàn hơn.”
“Mê Điệt Hương!”
Tịch Mộ Thiên ôm cô, ghé vào tai cô thì thầm: “Trong vườn hoa dưới kia trồng rất nhiều, nếu em thích ngày mai có thể xuống đó hái mang vào phòng.”
Hạ Tử Khâm ngẩn người, lắc đầu nói: “Em không thích mùi Mê Điệt Hương cho lắm, em thích mùi hoa Nhài.”
Hạ Tử Khâm nhanh chóng phát hiện phần thân dưới của Tịch Mộ Thiên có gì đó đang cứng lên. Cô cũng chẳng để tâm, vẫn thao thao bất tuyệt:
“Trong vườn hoa của cô nhi viện Thánh Tâm có trồng hai cây hoa nhài to, phải cao đến nửa người, cứ đến mùa hè là nở rất nhiều hoa. Mùi hoa nhài bay xa, thanh mát, em với Mạch Tử hay hái một hai bông, lén để vào cốc pha trà của Mẹ viện trưởng để pha trà, hương thơm man mát xộc vào mũi. Đến khi hoa nở rộ, hai đứa thường xâu thành chuỗi nhưng không dám đeo mà đặt dưới gối, thế là trong mơ cũng ngửi thấy mùi hoa nhài.”
Tịch Mộ Thiên trầm ngâm lắng nghe, Hạ Tử Khâm luyên thuyên cả buổi, phát hiện ra sau lưng mình chẳng có động tĩnh gì liền ngoảnh đầu lại nhìn, Tịch Mộ Thiên đang thất thần nhìn xuống ngôi nhà hoa bên dưới, không biết có nghe cô nói không nữa.
Thực ra Hạ Tử Khâm cảm thấy nơi này quá to mà cô thì nếu như không có việc gì cần thiết cũng chẳng bao giờ xuống lầu, bởi vì xuống lầu cô rất dễ bị lạc đường. Nơi này rộng tựa như mê cung, hoàn toàn không có cảm giác của một ngôi nhà. Hơn nữa Hạ Tử Khâm cảm thấy chỗ này không thể trở thành nhà của cô, cho dù cô đã lấy Tịch Mộ Thiên nhưng đây vẫn không phải là nhà của cô.
“Tịch Mộ Thiên, nếu mai anh đi Pháp công tác, em muốn về nhà ở vài ngày!”
“Về nhà á?”
Sắc mặt Tịch Mộ Thiên có vẻ sầm sì: “Đây không phải là nhà em à?”
Hạ Tử Khâm cúi đầu nói: “Ý em là Mạch Tử sắp về rồi, chuyện kết hôn lần trước vẫn chưa nói rõ, lần này…”
Hạ Tử Khâm còn chưa nói hết đã bị Tịch Mộ Thiên quay mặt lại, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình:
“Tử Khâm, em đã lấy anh rồi, em còn nhớ chứ hả? Anh là chồng em, nơi này là nhà em, hay là em không thích nơi này?”
Hạ Tử Khâm vội xua tay, cô biết Tịch Mộ Thiên có tình cảm sâu đậm với nơi này:
“Không! Không phải không thích, chỗ này to quá, anh đi rồi còn mỗi mình em, em hơi sợ!”
“Sợ á?”
Sắc mặt Tịch Mộ Thiên chợt dịu xuống, anh hôn lên môi cô, nói: “Chỗ này có hơi lớn thật, lần này đi công tác lịch trình hơi gấp gáp, để lần sau anh sẽ dẫn em cùng đi chơi, kể ra chúng ta còn chưa đi trăng mật nữa. Thế này đi, lúc anh không có ở nhà, em về tạm chung cư trong thành phố, cũng gần với bạn em, nhưng nhớ là phải ngoan! Nhé? Nghe lời anh!”
Hạ Tử Khâm mặt đỏ bừng, nhiều lúc cô cảm thấy Tịch Mộ Thiên coi cô như trẻ con, mặc dù yêu chiều đấy nhưng cũng quản thúc, ràng buộc ghê lắm. Chỉ có điều há miệng thì mắc quai, Hạ Tử Khâm đành khẽ gật đầu tượng trưng. Nhưng Tịch Mộ Thiên không hài lòng với thái độ lấp lửng cho qua chuyện của Hạ Tử Khâm, anh đưa tay tóm gáy cô kéo lại gần: “Hả? Nghe thấy anh nói gì chưa?”Hạ Tử Khâm hơi bực mình, cô hất tay Tịch Mộ Thiên ra định đứng dậy nhưng Tịch Mộ Thiên đã xoay người, ép cô xuống ghế. Bàn tay to luồn vào trong váy cô mò mẫm, chỉ trong chớp mắt đã khiến cho hơi thở của Hạ Tử Khâm trở nên hỗn loạn, những ngón tay như con ngựa quen đường, đi sâu vào bên trong cơ thể cô, tò mò khám phá, đôi môi mơn man, lúc mạnh lúc nhẹ trên cái cổ thon dài và trắng ngần của cô.
“Con mèo say này chán sống rồi phải không, dám dỗi với anh hả?”
Hạ Tử Khâm giữ chặt cánh tay Tịch Mộ Thiên, thỏa hiệp: “Thôi được rồi, em đồng ý, em sẽ ngoan!”
Nhiều lúc Hạ Tử Khâm cảm thấy người đàn ông này có ham muốn bất tận, luôn biết cách hành hạ cô. Sau vài lần, Hạ Tử Khâm phát hiện có thể đây là cách trừng phạt của anh đối với cô.
Cô không yêu Tịch Mộ Thiên, cô cũng cảm thấy Tịch Mộ Thiên không hề yêu cô, cho dù lúc này hai người đang quấn chặt lấy nhau, nhưng khoảng cách ấy vẫn không thể xóa nhòa.
Hạ Tử Khâm nhiều lúc cảm thấy: hình như Tịch Mộ Thiên khỏe quá mức, hoặc cũng có thể do cô không mấy hiểu biết về đàn ông trên phương diện này. Hàng ngày dường như ngoài chuyện ăn cơm ra là lại làm chuyện đó, không tận dụng hết chút sức lực cuối cùng của Hạ Tử Khâm dường như anh không thể chịu được.
Nhưng người đàn ông ấy cũng có ưu điểm, sau khi lấy anh Hạ Tử Khâm phát hiện chuyện ăn ở, đi lại của mình chỉ trong một đêm đều có thể giao cho Tịch Mộ Thiên lo liệu ổn thỏa hết, cô đã trở thành một con lợn được nuôi trong chuồng đúng nghĩa.
Nhiều lúc nửa đêm tỉnh dậy, Hạ Tử Khâm lại nằm suy nghĩ không hiểu tại sao Tịch Mộ Thiên lại lấy mình, từ bất cứ phương diện nào, chuyện này đều không thể tưởng tượng nổi. Với bộ não có dung lượng thấp như của Hạ Tử Khâm, một câu hỏi “kĩ thuật cao” thế này, cô không thể nào đưa ra nổi đáp án. Do đó chẳng cần thiết phải tự làm khổ mình, dù gì cũng được ăn uống đầy đủ, Hạ Tử Khâm thấy vậy là tốt lắm rồi.
Hạ Tử Khâm nhanh chóng nhận ra, Tịch Mộ Thiên một khi đã muốn biết gì thì nhất định phải biết cho bằng được, cũng giống như vấn đề mối quan hệ giữa cô và Vinh Phi Lân, đến tận bây giờ Hạ Tử Khâm mới biết hóa ra Vinh Phi Lân lại là em vợ của Tịch Mộ Thiên. Người vợ đã qua đời của Tịch Mộ Thiên chính là chị gái ruột của Vinh Phi Lân, là đại tiểu thư của tập đoàn cũng chính là người thừa kế danh chính ngôn thuận của tập đoàn Vinh Thị, còn mục đích anh ta bám riết lấy mình là gì, Hạ Tử Khâm vẫn chưa hiểu ra.
Về sau cô nghĩ, có thể đây chỉ là trò tiêu khiển của những người lắm tiền, mà cũng có thể do người ta đã chán ngấy những cô tiểu thư đài các, những người đẹp, minh tinh nổi tiếng nên bắt đầu cảm thấy mới mẻ, tò mò với loại lôi thôi như cô. Nói chung có đánh chết Hạ Tử Khâm không tin nổi Vinh Phi Lân lại để mắt đến mình.
Tịch Mộ Thiên đối xử với cô rất tốt, tốt đến mức chẳng có gì cần phải chê trách. Tịch Mộ Thiên bận rộn như vậy mà ngày nào cũng cố gắng về nhà ăn cơm tối với cô, cũng chẳng bao giờ ép cô phải đi tiếp khách cùng, tiểu thuyết cô viết đã được chính thức kí kết xuất bản, vận may giống như mùa xuân đang lần lượt kéo đến với cô.
Hôn nhân và tình yêu, điều này cô có thể không tính đến, nhưng việc Tịch Mộ Thiên tạo điều kiện cho tiểu thuyết của cô được xuất bản, Hạ Tử Khâm thấy vô cùng cảm kích, mặc dù quan hệ giữa hai người đã rất thân mật nhưng Hạ Tử Khâm vẫn thực lòng ghi nhớ công ơn của Tịch Mộ Thiên.
Hạ Tử Khâm biết rõ, nếu như không có “ngọn núi” Tịch Mộ Thiên này, cho dù cô viết có hay đến mấy, có cảm động đến mấy đi chăng nữa cũng chẳng thể thuận lợi xuất bản thành sách, càng chẳng mơ được xem xét chuyển thể thành kịch bản, được Vinh Thị đầu tư làm phim. Hạ Tử Khâm nằm mơ cũng không ngờ mình lại thành danh vào năm hai mươi tư tuổi, mặc dù vẫn chưa thành hiện thực nhưng có lẽ cũng chẳng còn xa vời nữa rồi.
Đáng tiếc sự thật không hề vui vẻ như tưởng tượng, sự nghiệp hôn nhân và cả đàn ông đối với Hạ Tử Khâm mà nói, tất cả đều như là đồ ăn cắp được, chẳng có chút gì chân thực.
Trong lòng Tịch Mộ Thiên cũng có sự nuối tiếc mơ hồ, thứ cảm giác nuối tiếc giống như cốc nước chỉ thiếu một giọt nước nữa là tràn, nhưng không có giọt nước ấy thì không thể giải tỏa cơn khát một cách triệt để, chính là bởi vì câu nói cô không yêu anh ngày hôm ấy, không một chút tình yêu nào.
Con nhóc này cứ vô tâm vô tính như vậy nhưng về phương diện tình cảm lại vô cùng keo kiệt, có thể trong lòng cô còn hình bóng của người đàn ông trước, cũng có thể do bản tính cô là người lạnh lùng.
Cô không phải là Phi Loan, Phi Loan từ nhỏ đã thích lẽo đẽo theo sau anh, cho dù sức khỏe không tốt cũng vẫn dùng ánh mắt để dõi theo anh. Tịch Mộ Thiên biết Phi Loan thích mình từ rất sớm, thế nhưng lúc ấy anh không hề nghĩ mình sẽ lấy cô.
Tịch Mộ Thiên đứng bên ngoài ban công, châm điếu thuốc và rít một hơi dài. Đứng từ góc này anh có thể nhìn thấy ngôi nhà hoa rất rộng bên dưới, có thợ riêng chăm sóc, bên trong trồng toàn loài Mê Điệt Hương mà Phi Loan yêu thích trước đây, lúc Phi Loan còn sống, trong phòng khách chỗ nào cũng thấy loài hoa này, mùi thơm tuy ngào ngạt nhưng không khó chịu. Về sau Phi Loan đi rồi, đọc nhật kí của cô, Tịch Mộ Thiên mới biết cô vì muốn anh nhớ mãi đến mình, cho dù không nhớ rõ người, chỉ cần nhớ mùi hương thoang thoảng này cũng được.
Lúc này không khí đang thoang thoảng mùi hương quen thuộc, khiến Tịch Mộ Thiên không khỏi nhớ đến cô. Tịch Mộ Thiên ngồi trên chiếc ghế tựa ở bên ngoài ban công, vẻ mặt thất thần.
Từ trong phòng tắm đi ra, nhìn thấy Tịch Mộ Thiên không nằm trên giường chờ mình như thường lệ, Hạ Tử Khâm thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù chuyện ấy cũng khiến cho cô cảm thấy thích thú nhưng suốt ngày như thế, eo cô cũng thấy đau nhức lắm.
Đắn đo trong giây lát, cuối cùng Hạ Tử Khâm nhẹ bước đi ra ban công. Tịch Mộ Thiên ngoảnh mặt lại nhìn cô, ánh mắt chợt lóe lên một tia vui mừng. Con nhóc này không hề biết, bản thân mình là một viên ngọc, ẩn giấu đằng sau những bộ đồ luộm thuộm kia là một thân hình vô cùng quyến rũ. Khuôn mặt của người phụ nữ đương nhiên vô cùng quan trọng, nhưng đối với đàn ông, thân hình còn quan trọng hơn, ít nhất nó làm Tịch Mộ Thiên hài lòng và thỏa mãn. Cảm giác thỏa mãn này lặp lại nhiều lần khiến anh gần như có thể đặt một dấu bằng với hạnh phúc. Ôm siết cô trong vòng tay, Tịch Mộ Thiên thấy hạnh phúc kì lạ, thứ hạnh phúc này anh thậm chí không hề cảm nhận được lúc lấy Phi Loan.
Cô mặc một chiếc váy ngủ màu đen, chất liệu mềm mại mỏng manh, đặc biệt đêm nay, trăng rất đẹp, ánh trăng bàng bạc dát lên người cô, gần như phản chiếu toàn bộ đường cong tuyệt mỹ, con nhóc này thân hình mặc dù gầy nhưng chỗ nào ra chỗ đấy. Tịch Mộ Thiên có một quy định, ở trong phòng ngủ, không cho phép cô mặc bất cứ loại quần áo ngủ nào có hình nhân vật hoạt hình, bởi vì nó làm mất hứng thú của anh
Còn có một nguyên nhân khác không thể nói ra, Tịch Mộ Thiên không muốn lúc nào cũng bị nhắc nhở chuyện mình lớn hơn cô quá nhiều tuổi, chiều cô cũng được, nhưng tiền đề cô phải là vợ chứ không phải con gái. Tịch Mộ Thiên đưa tay nói như ra lệnh: “Qua đây!”
Hạ Tử Khâm bước đến, Tịch Mộ Thiên kéo tay cô lại gần, ôm gọn trong lòng, hôn lên mặt cô: “Ừm, thơm quá!”
Hạ Tử Khâm cũng gật gù: “Đúng thế! Ở đây thơm mùi gì vậy? Hình như giống với mùi sữa tắm trong nhà tắm nhưng nồng nàn hơn.”
“Mê Điệt Hương!”
Tịch Mộ Thiên ôm cô, ghé vào tai cô thì thầm: “Trong vườn hoa dưới kia trồng rất nhiều, nếu em thích ngày mai có thể xuống đó hái mang vào phòng.”
Hạ Tử Khâm ngẩn người, lắc đầu nói: “Em không thích mùi Mê Điệt Hương cho lắm, em thích mùi hoa Nhài.”
Hạ Tử Khâm nhanh chóng phát hiện phần thân dưới của Tịch Mộ Thiên có gì đó đang cứng lên. Cô cũng chẳng để tâm, vẫn thao thao bất tuyệt:
“Trong vườn hoa của cô nhi viện Thánh Tâm có trồng hai cây hoa nhài to, phải cao đến nửa người, cứ đến mùa hè là nở rất nhiều hoa. Mùi hoa nhài bay xa, thanh mát, em với Mạch Tử hay hái một hai bông, lén để vào cốc pha trà của Mẹ viện trưởng để pha trà, hương thơm man mát xộc vào mũi. Đến khi hoa nở rộ, hai đứa thường xâu thành chuỗi nhưng không dám đeo mà đặt dưới gối, thế là trong mơ cũng ngửi thấy mùi hoa nhài.”
Tịch Mộ Thiên trầm ngâm lắng nghe, Hạ Tử Khâm luyên thuyên cả buổi, phát hiện ra sau lưng mình chẳng có động tĩnh gì liền ngoảnh đầu lại nhìn, Tịch Mộ Thiên đang thất thần nhìn xuống ngôi nhà hoa bên dưới, không biết có nghe cô nói không nữa.
Thực ra Hạ Tử Khâm cảm thấy nơi này quá to mà cô thì nếu như không có việc gì cần thiết cũng chẳng bao giờ xuống lầu, bởi vì xuống lầu cô rất dễ bị lạc đường. Nơi này rộng tựa như mê cung, hoàn toàn không có cảm giác của một ngôi nhà. Hơn nữa Hạ Tử Khâm cảm thấy chỗ này không thể trở thành nhà của cô, cho dù cô đã lấy Tịch Mộ Thiên nhưng đây vẫn không phải là nhà của cô.
“Tịch Mộ Thiên, nếu mai anh đi Pháp công tác, em muốn về nhà ở vài ngày!”
“Về nhà á?”
Sắc mặt Tịch Mộ Thiên có vẻ sầm sì: “Đây không phải là nhà em à?”
Hạ Tử Khâm cúi đầu nói: “Ý em là Mạch Tử sắp về rồi, chuyện kết hôn lần trước vẫn chưa nói rõ, lần này…”
Hạ Tử Khâm còn chưa nói hết đã bị Tịch Mộ Thiên quay mặt lại, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình:
“Tử Khâm, em đã lấy anh rồi, em còn nhớ chứ hả? Anh là chồng em, nơi này là nhà em, hay là em không thích nơi này?”
Hạ Tử Khâm vội xua tay, cô biết Tịch Mộ Thiên có tình cảm sâu đậm với nơi này:
“Không! Không phải không thích, chỗ này to quá, anh đi rồi còn mỗi mình em, em hơi sợ!”
“Sợ á?”
Sắc mặt Tịch Mộ Thiên chợt dịu xuống, anh hôn lên môi cô, nói: “Chỗ này có hơi lớn thật, lần này đi công tác lịch trình hơi gấp gáp, để lần sau anh sẽ dẫn em cùng đi chơi, kể ra chúng ta còn chưa đi trăng mật nữa. Thế này đi, lúc anh không có ở nhà, em về tạm chung cư trong thành phố, cũng gần với bạn em, nhưng nhớ là phải ngoan! Nhé? Nghe lời anh!”
Hạ Tử Khâm mặt đỏ bừng, nhiều lúc cô cảm thấy Tịch Mộ Thiên coi cô như trẻ con, mặc dù yêu chiều đấy nhưng cũng quản thúc, ràng buộc ghê lắm. Chỉ có điều há miệng thì mắc quai, Hạ Tử Khâm đành khẽ gật đầu tượng trưng. Nhưng Tịch Mộ Thiên không hài lòng với thái độ lấp lửng cho qua chuyện của Hạ Tử Khâm, anh đưa tay tóm gáy cô kéo lại gần: “Hả? Nghe thấy anh nói gì chưa?”Hạ Tử Khâm hơi bực mình, cô hất tay Tịch Mộ Thiên ra định đứng dậy nhưng Tịch Mộ Thiên đã xoay người, ép cô xuống ghế. Bàn tay to luồn vào trong váy cô mò mẫm, chỉ trong chớp mắt đã khiến cho hơi thở của Hạ Tử Khâm trở nên hỗn loạn, những ngón tay như con ngựa quen đường, đi sâu vào bên trong cơ thể cô, tò mò khám phá, đôi môi mơn man, lúc mạnh lúc nhẹ trên cái cổ thon dài và trắng ngần của cô.
“Con mèo say này chán sống rồi phải không, dám dỗi với anh hả?”
Hạ Tử Khâm giữ chặt cánh tay Tịch Mộ Thiên, thỏa hiệp: “Thôi được rồi, em đồng ý, em sẽ ngoan!”
Nhiều lúc Hạ Tử Khâm cảm thấy người đàn ông này có ham muốn bất tận, luôn biết cách hành hạ cô. Sau vài lần, Hạ Tử Khâm phát hiện có thể đây là cách trừng phạt của anh đối với cô.
Cô không yêu Tịch Mộ Thiên, cô cũng cảm thấy Tịch Mộ Thiên không hề yêu cô, cho dù lúc này hai người đang quấn chặt lấy nhau, nhưng khoảng cách ấy vẫn không thể xóa nhòa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook