Trước đây Vân Chức và Tần Nghiên Bắc vẫn duy trì một khoảng cách, đồ ngủ trên người cũng chỉ ướt một nửa, nhưng bây giờ cô đỡ eo anh, ngẩng mặt đứng dưới vòi hoa sen, anh đã vượt quá giới hạn an toàn rồi, dòng nước ấm rơi xuống người cô, không có nơi nào để trốn.

Nếu là quá khứ cô sẽ không mang theo, có thể coi Tần Nghiên Bắc chỉ là một người mẫu nhan sắc cực phẩm ó thể kích thích cảm hứng của cô, đơn thuần chỉ là chiêm ngưỡng cơ thể không có gì để chê trong mắt cô, dù thật sự nhìn thấy hết, có lẽ cô cũng có thể giữ sự điềm tĩnh cơ bản nhất.

Vấn đề là bây giờ hoàn toàn không giống như vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Anh là bạn trai hàng thật việc thật của cô, là dù lấy thân phận nào để xuất hiện cô cũng sẽ rung động chìm đắm, huống hồ gì trong mấy ngày chưa hồi phục cô và anh là người gần gũi nhất, cô còn…sờ mó anh không dưới một lần.

Vân Chức không thể nghĩ, tâm trí hơi suy nghĩ theo hướng không hợp với trẻ dưới vị thành niên, cảm giác bàn tay chạm qua đó cứ hiện về trong tâm trí cô vô số lần, sự tiếp xúc, nhiệt độ như thiêu cháy trong lòng bàn tay cô, rõ ràng đến mức có thể làm ra chuyện đó bất cứ lúc nào.

Chóp mũi cô bắt đầu nóng lên, hơi thở bị nghẹn trong cổ họng, khuôn mặt đỏ bừng lên, nghe câu hỏi của Tần Nghiên Bắc xong, xấu hổ cắn môi.

Cô ấy chỉ đơn giản là không nói nên lời! Chiếc khăn tắm do chính tay cô kéo ra, liệu có thuyết phục không nếu cô nói rằng mình chỉ vô tình?

Ngay cả đầu Vân Chức cũng không dám ngẩng lên, chứ đừng nói gì cầm chiếc khăn quấn lại cho anh, nếu ánh mắt cô mà di chuyển xuống dưới nữa, sẽ nhìn thấy---

Haizz.

Nếu không thì để cô bất tỉnh nhân sự liền đi.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sờ là sờ, nhìn là nhìn, trong bóng tối giới hạn bị vượt qua, và bây giờ là đối mặt trực tiếp, thế có thể coi là cùng một chuyện không.

Vân Chức muốn ngã quỵ luôn, nhưng lại rất tỉnh, cô giả vờ bình tĩnh mà run rẩy: “Anh….mắt anh không phải đau sao, còn có thời gian nói chuyện khác, anh cúi đầu đi em xem cho anh, kiểm tra anh không có chuyện gì nữa thì em đi ra ngoài trước, cầm ghế da vào cho anh, nếu mà hỏng thì….tính cho em.”


Cô cam tâm tình nguyện đền tiền để được bình yên!

Tần Nghiên Bắc không phản đối, rất phối hợp hơi cúi người, cúi đầu vào sát cô, Vân Chức vừa thở phào, muốn rửa sạch mắt cho anh, đôi mắt đen ươn ướt như phóng to ra, không hề ngừng lại, mãi đến khi đôi môi chạm lên gò má đang đỏ bừng của cô.

Cô khựng lại, tay bất lực, anh nói nhỏ bên tai cô: “Mắt không đau, chỉ là em mãi không nhìn anh, cố tình thu hút sự chú ý của em.”

Trong tiếng nước liên tục vang lên, anh không khỏi suy nghĩ lung tung, lại hỏi: "Chức Chức, vẽ người không phải là nhược điểm của em sao? Bây giờ khăn tắm không còn nữa, công cụ có thể giúp em vượt qua khó khăn nghề nghiệp đang ở trước mặt em này, ngay cả chướng ngại cuối cùng đã không còn, thật sự không nhìn à?”

Nhịp tim Vân Chức càng đập nhanh hơn một cách không kiểm soát được.

Ngày đầu tiên hẹn hò, cô đã phải đối mặt với cửa ải khó khăn cấp 10 như vậy sao! Có thể bắt đầu một cách đơn giản được không? Làm sao mà vừa lên lại gặp ngay cái khó cấp địa ngục như vậy thế! Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn.

Công cụ, dùng thử xem, nói như thể anh không cầu không muốn, nhưng nhiệt độ nóng như lửa đốt của anh dưới lòng bàn tay cô, nhìn ngước lên chỗ xương quai xanh, yết hầu trượt lên xuống, đôi môi từng hôn cô, bởi vì tóc ướt chải ngược ra sau toát lên khuôn mặt lạnh lùng mê người, làm sao mà có thể trở thành công cụ được?!

Vân Chức nuốt nước bọt, khóc không ra nước mặt, không muốn bị quyến rũ, để lộ ra ham muốn của mình với anh, cô cố gắng hết sức để đứng thẳng người, cẩn thận lùi lại, chuẩn bị thoát khỏi ranh giới của đúng và sai, và nhanh chóng tìm một cái ghế để mang vào cho anh.

Ai biết thái tử gia mới có một lúc mà đã đứng không vững, cô vừa mới buông ra cả cơ thể cao ráo của anh đã ngã về phía trước.

Cô bất giác ngừng lại, đưa tay ra đỡ, không để ý đến chân mình, nước trượt khắp sàn trơn trượt, cô ngã nhào vào lồng ngực run rẩy của anh, anh ôm lấy cô, lùi về phía sau hai bước, áp lưng vào gạch ốp tường ẩm ướt.

Váy ngủ của Vân Chức bị ướt dính sát vào cơ thể, bao bọc lấy đường nét từ vai đến chân cô, bên trong có mặc nội y, nhưng chỉ là đồ lót mỏng manh hay dùng để mặc trong nhà, căn bản không đủ để che, dính chặt vào cơ bắp nóng bỏng của anh, nhịp tim đập quá gần, không thể phân biệt được là nhịp tim cô đang đập hay là anh.

Ánh mắt của Tần Nghiên Bắc trở nên sâu xa, anh bóp chặt eo cô, hơi đẩy ra, nhưng cô vẫn cảm nhận được một cách rõ ràng nơi nào không dám nhìn bây giờ đã không kiềm chế được mà đang biến đổi.

Tai cô đỏ bừng lan xuống cả cổ, ươn ướt, cô còn nhìn anh đáng thương, đôi mắt cô gái tròn xoe, quyến rũ, khóe mắt long lanh, cô không phân biệt được đó có phải là nước mắt hay không, sự bối rối và bất lực lại mang đến một vẻ đẹp quyến rũ.


Màn sương trắng trong phòng tắm bốc hơi nghi ngút, cô mở miệng định nói nhưng anh đột nhiên siết chặt cô và hôn cô xuống. Đó không phải là hương vị dịu dàng mà anh từng làm, tình yêu không kiềm chế được muốn bóp chết cô, nuốt chửng cô.

Vân Chức quên mất chuyện phải hít thở, gần như sắp hết không khí, eo cô bị anh siết chặt, bất lực vùng vẫy mấy cái, anh lại nghĩ rằng cô thấy chán ghét, ánh mắt thâm thúy xẹt qua vết thương. Tia dao động không thể giấu nữa, anh cũng không muốn kìm nén xuống nữa, chân phải đứng vững, ôm cô xoay người ấn cô vào góc tường.

Bên phải là bức tường vốn đã nóng, bên trái là một lớp thủy tinh lớn trơn trượt, lúc Vân Chức dựa vào, còn chưa kịp cảm nhận được sự mát lạnh thì đã bị lòng bàn tay anh lót phía dưới, ngay sau đó đôi môi như không còn là của mình, tất cả ý chí của anh ta đã bị tiêu tan trong dòng nước chảy không ngừng.

Đồ lừa gạt…

Anh quả nhiên lừa cô, căn bản là đứng được mà!

Rất nhanh đến cái này còn không thể nghĩ, Vân Chức mơ màng, hơi nóng mềm mại trên môi cô hơi sưng lên và ngứa ran, sống lưng như bị điện giật, ngón chân co quắp lại, dù vòi sen mãi không tắt nhưng cô vẫn đổ mồ hôi. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn.

Cô không khỏi thầm gào thét trong lòng, sao mà chân bị thương còn đứng vững được! Anh còn có nơi khác đứng một cách ngạo nghễ hơn nữa đấy!

Quá gần rồi, nhưng Tần Nghiên Bắc từ đầu đến cuối đều giữ sự chừng mực, rõ ràng là không đụng chạm, vẫn duy trì một khoảng cách với cô, nhưng cô có thể cảm nhận được chỗ đó.

Lúc Vân Chức không thở được đặt tay lên ngực anh, đầu gối mền nhũn mấp máy môi, ra sức thở, anh cúi đầu ôm cô, cắn vào vành tai mỏng của cô, khàn giọng hỏi: “….Có phải em ghét không.”

Sự thích mà cô dành cho anh, còn chưa đủ để để làm những điều thân mật như thế này.

Cô vẫn luôn trốn tránh, có phải là không muốn đối mặt với dáng vẻ này của anh không.

Lúc chưa hồi phục, cô không thể kháng cự, bị anh cưỡng ép, bây giờ cô có thể nhìn thấy rồi đương nhiên muốn trốn tránh.


Anh như thế này là đang ức hiếp cô.

Trước khi về nhà, anh nghĩ rằng được thích là đủ để thấy thỏa mãn rồi, nhưng tận đáy lòng anh như mở ra một hố sâu vô tận, đối diện với cô, anh luôn cần nhiều hơn và muốn cầu xin tin yêu của cô đến lắp đầy anh.

Anh biết trạng thái của mình không đúng, mẫn cảm, quá khích, chắc chắn lại là sự nhớ nhung bi quan, nhưng cô lộ ra sự từ chối anh lại như bị vứt vào hố sâu.

Tần Nghiên Bắc từ từ buông tay đang ôm cô ra, lòng bàn tay anh che mắt cô.

Vân Chức còn chưa kịp trả lời câu hỏi của anh, trước mắt đã tối đen.

Anh an ủi hôn lên khóe môi cô, nhỏ giọng nói: “Không sao cả, không ức hiếp em, đi ra ngoài thay đồ đi, đừng để bị cảm, anh tắm xong sẽ ra.”

Còn một câu anh chưa nói.

Đừng ghét anh.

Vân Chức bị đẩy nhẹ bờ vai, đi ra khỏi khu vực tắm, mãi đến khi cô đã hoàn toàn rời khỏi khu vực vòi sen, Tần Nghiên Bắc mới buông tay ra, lùi về sau, ẩn mình trong làn sương bốc lên.

Cô bước ra vài bước, tiếng nước phía sau lưng trở nên to hơn, giống như hơi ấm cũng từ từ biến mất, nhiệt độ trong phòng tắm từ từ lạnh đi.

Phản ứng ra anh đang làm gì, Vân Chức đột nhiên căng thẳng.

Cô không ghét mà, làm sao có thể dùng từ này với anh.

Chỉ là có hơi xấu hổ, ngượng ngùng, vừa mới xác định mối quan hệ nên thấy bất an và thấp thỏm, cô giống anh đều lo được lo mất.

Giai đoạn khó khăn nhất cô đều chạy về phía anh một cách vô điều kiện, nép vào lòng anh cam tâm tình nguyện ở bên an ủi anh, làm sao mà đến khi mặt đối mặt lại không dám nhìn và tiếp xúc, cô trở nên dè dặt như vậy. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn.


Vân Chức quay lưng với Tần Nghiên Bắc, cô vẫn đứng ở chỗ cũ không đi, cổ họng khô khốc hơi trượt lên xuống, cô cúi đầu nhìn chiếc váy ngủ đang bao bọc cơ thể mình, và cắn môi.

Đường Dao từng nói với cô rất nhiều lần, không được thương xót đàn ông, thương xót đàn ông chính là bắt đầu của những bi thảm, nhưng Tần Nghiên Bắc là của cô, sao có thể coi là người đàn ông bình thường được.

Nếu ngay cả cô cũng không thương xót anh thì anh chỉ còn có một mình mà thôi.

Vân Chức lấy hết dũng khí, cô quyết định xoay người, đè nén lại nhịp tim như muốn xuyên khỏi lồng ngực, mở to mắt nhìn anh xuyên qua lớp kính, nước đã lạnh đi, anh đứng nghiêng, vai rộng và chân dài, tỷ lệ cực phẩm, và eo lõm nông.

Vân Chức siết tay lại, bây giờ đổi lại là ai cũng sẽ mơ hồ, cô cũng chỉ là một người con gái bình thường biết rung động mà thôi.

Cô nín thở đi về phía anh, đế dép giẫm lên mặt nước, phát ra âm thanh khe khẽ, Tần Nghiên Bắc dừng lại, đột ngột quay người lại.

Vân Chức đá đôi dép đi, đi chân trần đến trước mặt anh, nhón chân lên hôn đôi môi mím chặt của anh, anh bị khựng lại mấy giây, đột nhiên bị kích thích, một tay vòng qua ôm cô, tay còn lại chỉnh nhiệt độ vòi sen, sợ cô bị lạnh.

Hai tay cô vòng qua ôm eo anh, từ từ thử thăm dò xuống dưới, xuyên qua đường sống lưng rắn rỏi, lần đầu tiên chạm lên cơ thể anh mà không có bất cứ sự trở ngại nào.

Ngón tay Vân Chức hơi run lên, đốt ngón tay mềm nhũn run lẩy bẩy, nhưng vẫn không màng tất cả, chỉ cố hết sức, ngón tay cũng không thể khép lại.

Đôi mắt cô long lanh nước và đầu lưỡi bị thăm dò đến mức mất hết cảm giác.

Bàn tay của họa sĩ sơn dầu trẻ tuổi nổi tiếng nhất trong giới, cầm bút là có những tác phẩm đáng tiền ra đời, mảnh khảnh thon dài, trắng nõn. Hoàn toàn tương phản với nơi cô đang chạm vào lúc này, cực kỳ mạnh mẽ, không thể phân biệt được ai đang lo lắng, da thịt đang tiếp xúc vào nhau.

Nhìn thoáng qua, bức ảnh này có thể dễ dàng bóp chết sự bình tĩnh và khiến con người ta phát điên.

Vân Chức hít thở nặng nề, như bị mắc vào một vách đá, hơi thở trầm và khó nhằn của Tần Nghiên Bắc phả bên tai cô, giọng nói lạnh lùng của anh hoàn toàn bị cô kéo giãn ra. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn.

“Cô giáo, nhanh lên một chút.”


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương