Tần Nghiên Bắc nắm chắc khung thép bên mép cửa, cơ thể xảy ra phản ứng trực tiếp nhất, không màng đến chuyện cửa trần nhà cách mặt đất cao bao nhiêu, giống như sự lớn lên hoang dại khi trước, một chàng trai vô pháp vô thiên nghĩ gì làm đó, nhảy từ trên xuống rồi đáp lên tấm thảm mềm mại.

So với lúc tồi tệ nhất, bây giờ Vân Chức có thể nhìn thấy một chút, cũng gần như không thể nhận ra được đường nét, nhưng lỗ tai bị kích thích rất nhiều, thính lực vẫn không có cải thiện.

Dù cô không nghe rõ nhưng có thể cảm nhận được sự va đập, cô hồi hộp nắm cái chăn đứng dậy, hoang mang nhìn về hình bóng mơ hồ phía trước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tần Nghiên Bắc từ từ đi về phía người mà anh chưa bao giờ nhìn rõ trong cơn hoang tưởng, ngược sáng, nín thở cúi người, như thể sợ chạm vào sẽ vỡ ra, anh nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt của Vân Chức.

Hai tay anh mềm mại quen thuộc nhất, thật sự tồn tại ở trước mắt anh, không phải là cơn hoang tưởng không có lấy một bằng chứng nào.

Đứa trẻ quá gầy đó, không đủ dinh dưỡng, không ăn nổi dù chỉ một hạt cơm, tình hình bây giờ của Chức Chức, lại có thể tốt hơn lúc đó không?

Đứa trẻ nhỏ trước kia luôn thích cuộn mình lại, như thể chỉ có cơ thể yếu ớt này mới là bức bình phong duy nhất của cô, bây giờ Chức Chức cũng sẽ co người lại, nhưng cô nguyện ý mở cả cơ thể ra cho anh, chỉ cho mình anh.

Đứa trẻ ngẩng đầu lên nhìn anh mấy lần, đôi mắt vừa to vừa đen, nó luôn long lanh nước, từ lần đầu tiên gặp mặt Chức Chức ở quán bar anh đã nghĩ, nếu đứa trẻ đó lớn lên, đôi mắt có lẽ cũng như vậy, long lanh trong sáng, có thể ẩn chứa rõ hình bóng của anh.

Theo lời bác sĩ nói, phản ứng kịch liệt lần trước của Chức Chức ở độ tuổi đó, cái này còn có thể coi là sự trùng hợp thôi sao? Còn có thể chỉ đơn giản bảo là do bản thân nghĩ nhiều để giải thích sao? Hoặc là nói bệnh hoang tưởng của anh đã bất giác nặng lên đến mức độ này rồi đi?!

Tay Tần Nghiên Bắc phát run, anh vuốt ve hàng mi của Vân Chức, thành trì anh dựng lên với sự phòng thủ kiên cố bao nhiêu năm trong trái tim sớm đã trở nên lạnh giá từ vô số lần tuyệt vọng và hụt hẫng vì không tìm ra được manh mối. Anh đã chấp nhận cách nói của người khác, cũng ép bản thân phải tin là người đó chưa từng tồn tại trong cuộc sống của anh.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng vào giây phút này, tất cả cát bụi tích tụ đột nhiên bị mưa to gió lớn cuốn sạch, dần dần lộ nguyên hình nguyên dạng.

Tần Nghiên Bắc ôm chặt lấy Vân Chức, cô không chút phòng bị chìm đắm trong cái ôm của anh.

Chân anh có hơi đứng không vững, cùng trượt khỏi ghế sô pha, hai người dính chặt vào nhau cùng ngã xuống tấm thảm trên đất.

Tần Nghiên Bắc hít thở rất nặng nề, ôm chặt eo Vân Chức, cứ ghì chặt như thế.

Vừa tròn 10 tuổi Tần Nghiên Bắc đã bị Tần gia đày ải, một mình tự sinh tự diệt bên ngoài, năm đó ba anh là Tần Dục là người cầm cân nảy mực của tập đoàn và gia tộc, dù cho lão gia nắm quyền cũng phải nhường ông ba phần.

Đối với đứa con trai ngỗ ngược, không chịu nghe lời, Tần Dục cảm thấy đó là sự phiền phức và không dễ để kiểm soát, từ nhỏ đã bộc lộ sự ngang tàng, để anh bên cạnh chỉ làm tăng thêm mối nguy hiểm tiềm ẩn. Huống hồ gì lại chỉ là đứa con được sinh ra từ người vợ chẳng có chút tình cảm nào, còn mang mầm bệnh của bà, do tuổi càng lớn thì bệnh tâm lý cực đoạn này sẽ càng ngày càng trầm trọng hơn.

Thế là nhân lúc lão gia sinh bệnh buông bỏ quyền điều hành, Tần Dục đã tuyệt tình cho người vứt anh ra khỏi Tần gia, vứt đến ngôi làng thị trấn gần khu sản xuất máy bay của Tần gia, không nghe không thấy.

Chớp mắt Tần Dục liền cho người đem đứa con do người phụ nữ bên ngoài của ông sinh cho công khai dẫn về Tần gia, thế là cả thành viên Tần gia đều biết. Anh thân làm đại thiếu gia mấy năm, sau đó lại biến thành một con chó hoang bị vứt bỏ, tự sinh tự diệt ở bên ngoài, cũng không thể quay về chỗ đứng quyền lực này nữa.


Mẹ của anh, một phu nhân được cưới hỏi đàng hoàng thì làm sao, năm đó Tần Dục kết hôn cùng bà vốn chỉ là cuộc hôn nhân trao đổi quyền lực giữa gia tộc mà thôi.

Người của Tần gia âm thầm dị nghị, nói là người đàn bà đó quá ngu, vậy mà lại không nhìn rõ được bản chất của Tần Dục, gia tộc sa sút, ba mẹ không còn, còn ngây thơ trong sáng nghĩ rằng có thể dựa vào chồng. Nào ngờ trong lúc mang thai lại phát hiện ra Tần Dục ngoại tình, mà còn không chỉ một đối tượng, điều đó khiến bà hoàn toàn sụp đổ.

Năm đó ở thời kỳ mang thai cuối, nguy cơ sinh sớm quá cao, Tần gia cũng không cho phép cho đến khi bà chịu đựng đến lúc sinh, đã dẫn đến rối loạn lưỡng cực trầm trọng rồi, những lúc phát bệnh trở nên kinh khủng đến mức gần như phải dùng dây trói lại.

Đợi đến khi kỳ sinh sản kết thúc, Tần Dục người vốn đã đồng ý sẽ ly hôn lại thay đổi quyết định, bảo rằng Tần gia không thể chịu những lời nói ra nói vào khó nghe được, bà đến chết cũng vẫn sẽ là vợ của ông, bà không nỡ làm liên lụy đến đứa con, miễn cưỡng kiềm chế bản thân, và suy nhược từng ngày.

Anh lúc nhỏ không hiểu vì sao tình cảm của ba mẹ lại không tốt, càng không vì sao mẹ lại ở cô độc trong một căn nhà, rất ít khi đi ra khỏi cửa.

Sau khi anh hiểu được một chút, từng nhiều lần thử để ba mẹ có cơ hội lại gần nhau hơn, hi vọng mẹ có thể có chút hạnh phúc. Vào hôm sinh nhật mẹ anh đã cố gắng đưa Tần Dục đến nơi bà sống, thậm chí còn lén hái hoa và nhét vào tay ba mình.

Hôm đó, mẹ gục ngã la hét, phóng hỏa đốt nhà, lòng người chưa bao giờ nguôi ngoai, thể xác và tinh thần sa sút, bà mất sau đó không lâu.

Cũng chính vào lúc đó anh mới biết được chân tướng việc mẹ bị bệnh nặng buộc phải trông chừng tuwgf miệng người khác, và ngày hôm sinh nhật bà chính là khi phát hiện ra Tần Dục ngoại tình, là ngày cả thế giới bà như sụp đổ hoàn toàn. Cũng chính là ngày anh dẫn ba mình đến sinh nhật bà, chính miệng ba anh còn hỏi dồn bà: “Sao mà cô còn chưa chết hả.”

Anh vô cùng đau đớn và tức giận, lần đầu tiên cơn cuồng loạn di truyền từ mẹ mình phát tát dữ dội, anh đi tìm Tần Dục để xé bỏ lớp mặt nạ đạo đức giả của ông. Mà anh thật sự đã thành công rồi, phá hủy đi buổi đàm phán mà Tần Dục đã chuẩn bị rất lâu, còn mang theo cả cô bạn gái mới theo.

Tần Dục nổi điên lên, giẫm vào vai anh mà cười đầy lạnh lùng, nói cho anh nghe.

“Là mày hại chết mẹ mày.”

“Nếu không phải có bầu mày, năm đó mâu thuẫn bộc phát, cô ta vốn có thể lựa chọn chia tay trong hòa bình, không con cái, Tần gia sẽ không cố chấp giữ cô ta như vậy.”

“Nếu không phải sinh mày ra, tình hình của cô ta sẽ không sa sút cỡ vậy.”

“Nếu không phải mày một hai dẫn tao đi đến nhìn cô ta vào hôm đó, cô ta sẽ không suy sụp đến chết đi.”

Tinh thần anh hoàn toàn sụp đổ, mới là một đứa trẻ còn nhỏ tuổi, miệng phụt ra cả máu, lạnh lùng cầm một cây gậy đánh gôn lên, tàn nhẫn đánh gãy xương tay của Tần Dục.

Từ hôm đó trở đi, cả người anh đều là sự hận thù và tính công kích. Anh căm hận người cha cùng huyết thống này, căm hận cả Tần gia, một thái tử gia vốn xuất thân cành vàng lá ngọc đợi lên vị trí thừa kế, không lâu sau đó lại bị Tần Dục tống cổ ra khỏi Tần gia không chút lưu tình.

Hôm rời đi chính là ngày sinh nhật anh.

Sinh nhật, ngày mà mẹ đã sinh ra anh với nỗi uất hận, đau đớn và cam chịu đi vào con đường cụt.


Tại thị trấn nơi anh bị đày ải, anh là một cậu bé ma quỷ nổi tiếng. Những cha mẹ sống xung quanh có con cái luôn coi anh như một con ma độc hại. Vì sợ con mình sẽ bị thương, họ đã bàn bạc không dưới một lần đòi gửi anh đến một trại giam nhốt lại. Chỉ là dựa vào ánh mắt của anh liền kết luận anh sẽ làm hại người, thậm chí là giết người.

Không có người nào chịu giữ anh, ngay cả phụ huynh để đến kí tên anh cũng không có, cuối cùng mấy người đó chỉ có thể âm thầm rủa mắng anh, nói anh không cha không mẹ, không ai cần. Họ bảo anh như một mối nguy hại khủng bố cho những đứa trẻ, sớm muộn gì cũng không chết đàng hoàng được.

Không chết đàng hoàng.

Tần Dục cũng nói như thế.

Rất nhiều người ở Tần Gia nói thẳng có, nói sau lưng cũng có.

Nhưng anh vẫn muốn sống, ốm đau dày vò không có bác sĩ chữa trị, không hiểu việc uống thuốc, hoàn toàn dựa vào bản thân tự cố vươn lên, tỉnh táo nhìn cơn cuồng loạn và hưng cảm của bản thân, cứ lớn dần theo thời gian, kèm theo sự hoang tưởng.

Nhưng cơn hoang tưởng lúc đó của anh chưa bao giờ nghĩ đến trong đời sẽ có một người thích anh.

Thứ anh nghĩ đến đều là người khác hận anh, căm ghét anh, ước cho anh biến mất rồi họ sẽ vỗ tay mỉm cười nhìn anh chết đi.

Anh không biết mình đang đợi điều gì, chỉ là lắm lúc trong màn đêm anh sẽ ngẩng đầu lên nhìn trời, nhìn những vì sao sáng lấp lánh. Đã có lúc anh cũng từng nghĩ, có thể sẽ có một vì sao nào đó cũng đang nhìn anh hay không, nói không chừng anh sẽ không cô đơn như vậy, trong đêm đông cũng sẽ không lạnh lẽo đến phát run lên.

Thị trấn gần núi, anh như một con sói đơn độc lớn lên trong rừng núi, trên người chi chít vết thương, tinh thần tâm lý đều đã chai sạn, anh kiên trì đi học, không có tiền thì đi kiếm, biết rõ bản thân có tài thiết kế máy bay nên anh đã miệt mài nghiên cứu.

Anh đã lẻn vào cơ sở chế tạo máy bay của Tần gia, dựa vào năng lực của mình đã gây ra phiền toái lớn cho Tần Dục, khiến Tần gia lần đó tổn thất nặng nề, Tần Dục cử một nhóm người đến bắt anh, lệnh phải giết được anh.

Anh đứng trên trần nhà cười lớn, dáng người chàng thanh niên cao ráo đứng trong gió, bật cười đầy phóng túng bất kham, lại còn cùng đường bí lối.

Cơn dằn vặt trong tinh thần càng đau hơn.

Anh không muốn phát bệnh, cũng không biết khi nào mình sẽ phát bệnh, sự căm ghét của người khác, anh thậm chí còn không thể phân biệt được rõ ràng có bao nhiêu là thật, bao nhiêu là cơn ảo tưởng.

Anh chỉ biết, chưa bao giờ có chuyện gì tốt đến với anh cả.

Có lẽ đến cuối cùng, kết cục của anh sẽ giống như những gì bọn họ chờ mong, không có một cái chết đàng hoàng, dù sao bác sĩ trong thị trấn đều đã nói rồi, bệnh tâm lí như vậy, nghiêm trọng hơn thì đến cuối cùng chắc chắn sẽ tự sát.

Chết thì chết thôi, cũng không có gì đáng để lưu luyến, ngôi sao trong bầu trời trống rỗng của anh mãi mãi là một màu đen, chưa bao giờ phát sáng cả.

Mãi cho đến ngày hôm đó, khi anh phát bệnh trầm trọng lên, vì không để cho lúc nổi điên lên sẽ làm hại người khác, thế là anh tự làm bị thương chính mình. Cả người anh đầy máu đi xuyên qua ngọn núi có trồng cây đào, xiên xiên vẹo vẹo đi đến chỗ đối diện.


Đi trên đường, người ta sợ anh, họ nhìn anh như nhìn thấy một sinh vật lạ, anh dùng hết sức nhảy lên một bức tường thấp, đạp lên mái nhà, đi một cách vô thức đến một con đường hẻo lánh nhất, lắng nghe tiếng vỡ vụn của nhiều loại gạch và ván khác nhau dưới chân.

Đó là một đêm chập tối, anh vấp phải một cái tay cầm bằng kim loại, trên bầu trời đỏ rực, anh nhìn xuống và thấy một cửa trần cũ kĩ.

Anh không có nơi nào để đi, không có nơi nào để về, cả thế giới này dù có to rộng hơn nữa cũng chẳng liên quan đến anh, anh như một kẻ tù nhân bị kết án, trong khoảnh khắc này tìm thấy một chút xíu niềm vui. Thế là ma xui quỷ khiến thế nào anh lại cúi người xuống, mở cái nắp trần nhà lên, ánh hoàng hôn chiếu vào, chiếu sáng le lói cho cả căn phòng nhỏ.

Cũng chiếu sáng cho một góc giường nhỏ, một đứa trẻ bất lực ngồi ôm đầu gối, cuộc sống bấp bênh.

Bên giường có đồ ăn, xem ra đã sớm nguội lạnh rồi, ga giường được xếp gọn gàng, nhưng cũng rơi lại một vài hạt gạo, rõ ràng là do sự chống cự gây ra.

Cửa lại không khóa, thậm chí còn mở he hé, cô không phải bị nhốt, cô chỉ là đang nhốt chính mình lại.

Anh nhìn chằm chằm cô rất lâu, gió đêm bắt đầu lạnh hơn, bộ đồ mỏng tanh anh đang mặt, trên đó còn có lớp máu đã khô lại.

Hai đứa trẻ, một đứa đứng một mình trên mái nhà, đứa còn lại cuộn mình trong góc, nhưng chúng đã được kết nối bởi ánh hoàng hôn đêm đó và đóng khung thành một thế giới.

Anh cúi đầu quan sát chính mình, không có quà gặp mặt, chỉ có lúc đi qua núi hái được một mớ đào nhỏ.

Thế là anh vừa tò mò vừa nhẫn nại ném mấy trái đào nhỏ xuống cho cô, cụ thể là mấy trái, lúc đó anh cũng không có đếm, chỉ biết là toàn bộ số trái mà anh có lúc đó.

Đêm đó anh không quay về, chỉ nằm trên trần nhà của cô, rõ ràng là không quen biết, không chính thức gặp mặt nhưng có vẻ như anh biết người ở dưới cũng đang cố để sống như anh, liền cảm thấy không hề cô độc.

Từ hôm đó trở đi, cuộc sống khô khan và cằn cỗi của anh dường như bỗng chốc có được một sợi dây kéo lại. Trần nhà đó như một bị mật chỉ có anh phát hiện ra, anh không quản khó khăn đi đi về về, ban ngày sẽ đi học và kiếm tiền, kết thúc liền chạy lên núi.

Có lúc vì để có thể mua mấy loại đồ ăn vặt, anh làm việc đến tận khuya nhưng đến đêm vẫn sẽ đến, mở cửa trần nhà của cô lên, quăng xuống cho cô cả túi quà anh ôm trong tay, cũng sẽ kể chuyện cho cô nghe, anh nói.

“Anh là Tần Nghiên Bắc, em ngẩng đầu lên nhìn anh đi.”

Cô thích mặc một chiếc áo sơ mi, mái tóc che nửa khuôn mặt, làn da trắng nõn, dưới sự quấy rầy ngày lẫn đêm của anh cô bắt đầu ăn được một chút, cũng sẽ nhặt những món đồ anh vứt xuống, âm thầm nắm chặt trong lòng bàn tay.

Ở trên mái nhà anh ngâm nga vài giai điệu không có lời bài hát, nằm xuống và nhìn bầu trời đêm cuối cùng cũng bừng lên một chút ánh sáng, nói chuyện với cô rất nhiều chuyện và thỉnh thoảng hỏi cô: "Sự tồn tại của anh có phải chỉ sẽ gây hại cho người khác không? Sẽ chỉ gây thêm phiền phức thôi sao?”

Cô mơ hồ, ngơ ngác, chưa bao giờ trả lời anh nhưng lần cuối cùng khi anh hỏi cô như vậy cô đã từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt tròn xoe nhìn anh, nhẹ nhàng lắc đầu.

Đó là lần đầu tiên anh rơi nước mắt.

Anh biết rõ, cô không thể nghe thấy, đều chỉ là sự trùng hợp. Nhưng anh vẫn bỏ chân xuống, cúi đầu nói với cô: “Anh tin em, anh không hề xấu xa, anh còn có thể nhìn em tốt lên, không sống một cách vô nghĩa.”

“Đợi ngày mai….”

“Ngày mai em có lẽ sẽ khỏe mạnh hơn, to gan hơn một chút nữa, anh liền nhảy xuống, xem thử dáng vẻ của em.”


“Anh là Tần Nghiên Bắc, em rốt cuộc đã nhớ hay chưa?”

“Không nhớ được cũng không sao, đợi ngày mai khi mặt đối mặt anh lại sẽ nói với em thêm lần nữa. Nếu nói rồi mà em không nghe rõ, anh sẽ viết chữ lên mặt của em, để em không thể quên tên của anh.”

“Nếu em muốn cảm ơn anh, thì cũng có thể ôm anh một chút.”

Anh tỏ vẻ khó xử và lạnh lùng nói.

Từ khi có kí ức anh chưa bao giờ được ôm, ba mẹ, người thân đều chưa bao giờ làm như vậy với anh.

Anh có hơi tò mò, được ôm sẽ có cảm giác như thế nào.

“Dù sao thì em phải nhớ, em nợ anh một cái ôm, đừng có quên là sẽ phải trả đấy.”

Đợi đến mai, ngày mai thôi là sẽ gặp mặt, ngày mai cũng có thể sẽ biết được cảm giác được ôm, ngày mai đại khái anh sẽ có người bầu bạn, thế giới sẽ không còn tĩnh mịch nữa, những vì sao nói không chừng sẽ sáng lên.

Nhưng cái ngày mai đó vĩnh viễn không hề đến.

Xa cách nhiều năm như vậy, anh lại bị người của Tần gia tìm thấy, nói hai đứa con trai sau của Tần Dục một người bệnh nặng, một người chết sớm, bản thân Tần Dục cũng đang thoi thóp, sắp lìa đời. Tần gia gặp phải khó khăn không thể vượt qua trong chế tạo máy bay, gia cảnh lâm nguy, Tần gia cần gấp một người thừa kế chính thống, mà cũng chỉ có anh.

Anh chỉ thấy như đang nghe phải một câu chuyện nực cười dơ bẩn nhất.

Người đến bao quanh anh không thể đếm xuể, anh đứng ở giữa, tay cầm gậy đánh điên cuồng, như cái hôm mà anh tự tay anh gãy xương ba mình.

Một nhóm người dù có giỏi đến đâu cũng sẽ sợ một con sói điên cuồng chiến đấu đến chết trong núi sâu.

Cuối cùng là do lão gia Tần gia xuất hiện, đi theo sau còn có mấy vị bác sĩ, chuẩn đoán anh đang phát điên, sắp hết thuốc chữa, cưỡng ép để tiêm thuốc vào cơ thể anh.

Anh có bệnh.

Nhưng anh vẫn còn một tia sáng.

Cái trần nhà đang rỉ sét vẫn còn đợi anh để mở nó ra và nhảy xuống.

Nhưng anh không có cơ hội để đi tìm cô nữa rồi.

Anh được chữa trị, được cứu, tất cả bác sĩ có kinh nghiệm ở cạnh đều nói với anh rằng anh mắc bệnh hoang tưởng nặng, nó đã đến bước không còn phân biệt được thật ảo, cũng giống như một cách tự cứu lấy mình, anh tạo ra một người, một người có thể ở cạnh bên, được anh kéo ra khỏi vực thẳm.

Người đó chưa bao giờ tồn tại.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương