Em đến là để ôm anh
-
Chương 55:
Anh cũng chưa bao giờ được đối phương cần cả.
Tất cả những kí ức rõ ràng như bị phủ lên từng lớp bụi, mơ hồ, lộn xộn, anh cố hết sức kháng cự, đối phương lại tăng thêm chiêu bài mới.
Mãi cho đến khi tinh thần của anh yếu ớt đến nỗi không thể không giả vờ chấp nhận, bám vào ký ức vốn đã bấp bênh của mình, nói rằng anh đã tin, tin rằng anh đã tạo dựng ra một con người trong ảo tưởng, nhưng màn đêm trống rỗng, thật sự không hề có ánh sáng, cũng mãi mãi sẽ không có con người đó đến ôm lấy anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ đó anh trở nên trầm mặc không nói, tính cách có sự thay đổi lớn, đạp đổ mọi dụng cụ thiết bị, ngẩng cao đầu làm một thái tử gia đứng trên đỉnh kim tự tháp của Tần thị.
Nhưng muốn khiến anh nghe lời, chắc chắn chỉ có nằm mơ thôi.
Từ trong miệng cọp anh cướp lại quyền điều hành, nắm chắc huyết mạch của Tần thị, thống lĩnh toàn bộ dây chuyền sản xuất máy bay,tiêu diệt những người bất thường bên cạnh.
Trong thời gian ngắn, anh không thể đếm nỗi có bao nhiêu người cười anh, cười cợt mẹ anh, trước mặt tất cả những người ngáng đường, ngồi lên vị trí của Tần gia, khiến cả tập đoàn nghe thôi đã sợ mất mật, nhưng khi anh cởi bỏ bộ vest xuống, không biết đã nhớ nhung về cái thị trấn đó bao nhiêu lần.
Chỉ là cây đào đã trống rỗng, như thể chưa từng tồn tại.
Mái nhà trên trần, anh đã tìm vô số lần nhưng cũng không thể tìm thấy.
Tần Nghiên Bắc vùi đầu vào hõm cổ mềm mại của Vân Chức, cắn chặt môi, đôi mắt khép lại âm thầm rơi nước mắt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhất định là cô mà, phải không.
Anh không hề hoang tưởng.
Thế giới này thật sự có một người, thực sự đã đồng hành cùng anh trên mái nhà cũ kĩ thấp bé đó, vực dậy cả thế giới của anh, thắp sáng lên vì sao từng tối đen như mực của anh.
Đối với Vân Chức anh không chỉ là nhất kiến chung tình, đó là sức hút của những gắn bó sâu sắc nhất trong tâm khảm, trong tinh thần của anh. Từ khoảnh khắc thật sự gặp nhau trở đi, anh đã nhìn thấy ánh sáng của cô, nó hoàn toàn không hề giống với những người khác.
Tần Nghiên Bắc cắn lấy tai Vân Chức.
“Chức Chức, có phải là em không, em từng nhận lấy đào của anh, từng nợ anh một cái ôm.”
Anh kéo lấy tay cô, viết lên đó một dòng chữ, các đầu ngón tay lơ lửng trên không và từ từ nắm chặt lại thành nắm đấm
Dùng tay để viết chữ, những chữ phức tạp quá cô sẽ không nhận ra, làm thế nào để có thể nói rõ chuyện này đây?
Anh còn cần một bằng chứng….
Một bằng chứng quan trọng để đóng đinh cho điều này.
Mà quan trọng hơn là.
Dù tất cả đều là thật, nhưng Chức Chức có nhớ không? Thậm chí cô còn chưa bao giờ nhìn thấy khuôn mặt của anh, không nghe rõ giọng nói của anh, dù anh đã không thể trở lại được, có xem cô quan trọng hơn cả mạng sống của mình đi nữa, nhưng cô lại không yêu anh.
Anh cố gắng hết sức, cũng không thể biến thành 11 mà cô yêu được.
Vân Chức có thể cảm nhận được sự dao động về mặt cảm xúc của Tần Nghiên Bắc, đợi một lúc cũng không cảm nhận anh viết chữ nữa, cô gấp gáp biến khách thành chủ, lật lòng bàn tay anh qua, do dự một hồi nhưng cũng không viết xuống.
Làm thế nào điều này có thể được làm rõ ràng bằng cách viết đầy chậm rãi?
Viết “Anh là 11?”
Nhưng Tần Nghiên Bắc nào biết 11 là gì chứ, ngược lại còn thêm sự hiểu lầm. Anh rất hay ghen, nếu lần này không nhớ ra còn dễ gây hiểu lầm hơn.
Cô không thể quá gấp, có lẽ đợi sau khi hồi phục, chính thức nhìn vào đôi mắt anh, nói rõ ràng mọi chuyện, nói trước mặt anh là cô đã thích anh rất nhiều năm.
Vân Chức nhấc tay Tần Nghiên Bắc lên, ngoan ngoãn cúi đầu, từ từ đặt môi vào lòng bàn tay anh.
Trao cho anh một nụ hôn trước đã.
Đặt cọc đi.
-
Hôm đó Tần Nghiên Bắc căn dặn, đưa những vị bác sĩ năm đó đã chẩn đoán cho anh, đặc biệt là những người đã dẫn anh từ hiện trường quay về Tần gia, bất kể người đang ở đâu, phải đưa từng người về Hoài Thành trong thời gian sớm nhất, anh phải cạy miệng bọn họ ra, làm rõ nguồn cơ gốc tích.
Sau đó anh mới biết, mấy người bác sĩ liên quan, sau khi anh về đến Tần gia, liền trốn sang nước ngoài hết lần này đến lần khác.
Không lâu sau đó bên cảnh sát cũng có tin tức, Giang Thời Nhất đang chính thức chờ xét xử, và tất cả các nghi phạm có liên quan đến vụ trường học Thượng Đức đều đã bị bắt giữ, ba mẹ Vân gia bị giam giữ cũng sắp được về nhà.
“Tần tổng,” Tiêu Thụy gọi điện đến gọi, “Cặp vợ chồng đó, để bọn họ quay về, hay là----“
Tần Nghiên Bắc thấp giọng nói: “Về, tớ có điều cần tìm bọn họ.”
Trước khi Tần Nghiên Bắc rời khỏi nhà, bảo vệ Vân Chức được anh làm rất nghiêm ngặt, mặc xong đồ giữ ấm và tất bông, anh vỗ về dỗ cô đi ngủ. Nhưng khi vừa mới đứng lên cô liền nắm lấy vạt áo anh, giữ cái chăn lại một cách rất đáng thương.
Tần Nghiên Bắc vừa nhìn đã cảm thấy muốn phạm tội, anh gọi điện cho bác sĩ trưởng khoa, xác định đã có thể ra ngoài vận động, không để bị lạnh là được.
Anh liền bế bà xã từ trong chăn ra, thay quần áo mặc ra ngoài cho cô, chùm thêm áo khoác dày hai lớp, đeo mũ xong xuôi mới dắt tay cô bước vào trong xe, để cô ngồi ở ghế phụ.
Sau khi lái xe đến dưới lầu Vân gia, Tần Nghiên Bắc không cho Vân Chức đi lên, sợ tình hình bây giờ của cô sẽ nhận ra và bị đả kích, sau khi anh liếc nhìn vài chiếc xe đang lặng lẽ vây quanh mình ở phía xa, sau đó anh cảm thấy nhẹ nhõm, véo mặt Vân Chức, một mình bước ra khỏi xe.
Ba mẹ Vân Chức gầy gò đến không còn nhận ra được, vừa nhìn thấy Tần Nghiên Bắc đứng ở cửa đã bị dọa đến mặt biến sắc, hai chân mềm nhũn dựa vào tường, mẹ Vân khóc lóc van xin: “Con trai của tôi, con trai của tôi đâu? Cầu xin cậu bớt chút lòng, cho tôi gặp mặt thằng bé một lần!”
Tần Nghiên Bắc không nói lời nào, căn bản không nhìn lấy hai người dù chỉ là một cái liếc mắt, anh trầm tĩnh quan sát cả căn nhà, nhìn thấy bức ảnh gia đình treo trên tường không hề có Vân Chức.
Ba Vân tiều tụy thấy rõ, ôm lấy ngực không ngừng ho khan: “Vân Hạn rốt cuộc như thế nào, có phải cậu muốn tôi quỳ xuống cậu mới cho chúng tôi gặp mặt không.”
Ông thật sự ngã xuống, dáng vẻ chật vật y như người vợ, nước mặt rơi đầy khuôn mặt.
Tần Nghiên bắc cuối cùng cũng liếc nhìn qua, không chút cảm xúc nào, anh cười lạnh hỏi: “Con gái của các người bị thương nặng như vậy, thế mà không đáng để hai người hỏi lấy một câu?”
Vợ chồng họ sững sờ.
Tần Nghiên Bắc lười biếng thu tầm mắt, liếc nhìn từ trên cao, khí thế của người bề trên khiến đối phương không dám ngẩng đầu.
“Vân Hạn không ở đây, đã được đưa vào viện dưỡng thương, có người chăm sóc, có người chữa trị hay không, từ nay về sau, các người không thể nhúng tay vào.”
Hai người ngây ngốc nhìn Tần Nghiên Bắc, mẹ Vân đột nhiên khàn giọng bật khóc, không ngừng van xin.
Tần Nghiên Bắc lạnh nhạt cong khóe môi: “Vân Chức có từng cầu xin các người như vậy không? Ba mẹ, xin hai người đừng đánh con, đừng căm hận con, đừng đưa con đến nơi địa ngục đó, đừng để con chết? Đã từng cầu xin như vậy chưa?”
Bầu không khí trong phòng khách tĩnh lặng đi, một chút tiếng hít thở cũng không dám phát ra.
Anh nghiêm nghị nói: “Nói chuyện, đã từng cầu xin chưa!”
Mẹ Vân sụp đổ, cả người run rẩy.
Tần Nghiên Bắc chậm rãi tiến lại gần, anh cúi đầu nhìn: “Hai người làm thế nào hả? Từng nghe từng nào chưa? Nếu cầu xin được, Chức Chức còn cần tôi làm gì.”
Anh lại đến gần, không mạnh không nhẹ đạp lên gần cổ áo của ba Vân, không hề chạm vào da thịt của ông, anh nhàn nhạt nói: “Ba mẹ, tôi là vị hôn phu của Chức Chức, rất vui vì quen biết hai người. Từ giờ Vân Chức sẽ do tôi chịu trách nhiệm, những chuyện các người đã làm với cô ấy, tôi đương nhiên sẽ tận tay trả lại.”
“Con trai không phải tốt sao? Con trai của hai người sau này sẽ có cuộc sống mới, sẽ không gặp lại hai người nữa, tâm trí anh ta thấp, sống vui vẻ thoải mái, thậm chí sẽ không nhớ đến hai người.”
“Không phải cần tiền sao? Giá trị con người của Vân Chức cao quý, là phu nhân của tương lai Tần thị, cô ấy muốn cái gì tôi đều dâng đến tay, các người sẽ được nhìn thấy cô ấy phất lên, nhìn thấy cô ấy được ngưỡng mộ, nhưng đáng tiếc là không liên quan gì đến hai người cả.”
“Đợi Chức Chức hồi phục, các người đến quỳ trước mặt cô ấy, xin lỗi và cầu xin sự tha thứ của cô ấy, cầu xin cô ấy đoạn tuyệt quan hệ với các người. Mười mấy năm sau các người sống chết thế nào là mặc các người, còn cô ấy sẽ được hưởng hạnh phúc.”
Tần Nghiên Bắc cúi người, lạnh lùng trầm giọng nói: “Nếu có một ngày các người làm ăn xin dọc đường, tôi sẽ vứt một đồng ra thay cho Chức Chức, để cảm kích công ơn sinh thành.”
“Còn chuyện khác, là phúc đức hai người bạo hành con gái mình, cả đời này cũng không thể tận hưởng điều tốt đẹp.”
Mẹ Vân gấp gáp nín thở, bất lực bấu víu lấy ống quần anh, anh lạnh lùng né ra, hỏi: “Đồ của Chức Chức ở đâu, tôi đem nó đi.”
Hai vợ chồng không dám phát ra tiếng động, Tần Nghiên Bắc xoay người đi vào trong phòng, anh quan sát mọi thứ đều được sắp xếp vì con trai, vì chính mình, anh cứ nhìn thấy cái gì chướng mắt là tiện tay vứt hết.”
Những tiếng động chát chúa đến rồi đi, và chiếc tủ trong phòng chứa đồ tối om, trong chiếc hộp đựng đồ bằng thiếc kín đáo nhất, anh lật tìm đồ dùng mà cô đã dùng qua.
Dưới đống văn phòng phẩm, có một số kẹp tóc và sổ ghi chép nhỏ và đơn giản, nằm rải rác xung quanh, và dưới cùng là một album ảnh bị hỏng.
Đây là tất cả dấu vết của Vân Chức trong ngôi nhà khổng lồ, chỉ có thể đựng trong một chiếc hộp nhỏ.
Trong phòng chứa đồ thiếu ánh sáng, Tần Nghiên Bắc cầm cuốn album lên, tim đập mạnh và đau trong lồng ngực, anh nặng nề ấn vào bìa, một lúc sau mới mở ra từng chút một.
Phần lớn ở trong đều không có gì, album chỉ có mấy tấm ảnh rải rác.
Nhưng tấm cuối cùng, có một bức ảnh đã úa vàng đập vào mắt Tần Nghiên Bắc.
Một người con gái mười mấy tuổi, gầy gò mảnh khảnh, mặc một chiếc áo sơ mi màu trung tính mà anh trai cô có lẽ là không cần nữa, đang mỉm cười đứng trước cửa một ngôi nhà.
Cạnh ngôi nhà là cổng sân nhỏ, bên trong có hoa cỏ cây cối tươi tốt, bờ tường thấp, trên nóc nhà có một cái cửa sổ trần mờ mờ, gỉ sét và cũ kĩ.
Tần Nghiên Bắc đứng thẳng người, tay bấu chặt vào thành bàn, dựa vào ánh sáng trong bức ảnh này, anh phủi những lớp bụi bám trên đó.
Đây là chiếc áo sơ mi trong kí ức của anh.
Là cái cửa sổ trần nhà đó.
Là người con gái độc nhất vô nhị của anh.
Làm gì có chuyện nhất kiến chung tình, đó là định mệnh của anh dành cho cô.
Tần Nghiên Bắc cầm cái hộp đi ra khỏi nhà họ Vân, vừa nhìn thấy cửa xe hạ xuống, Vân Chức đặt cằm lên cánh cửa kính, híp mắt im lặng để hít thở bầu không khí trong sạch, hai má trắng nõn để mặc gió lùa qua, đôi môi hơi nhạt màu.
Yết hầu anh ngưa ngứa khẽ động đầy, trái tim như chìm trong dầu sôi.
Trừ phi anh chết, chứ anh không thể buông tay. Nếu mất đi cô, anh sẽ hoàn toàn rơi xuống địa ngục.
Nhưng anh đã không thể miễn cưỡng cô nữa, bất cứ sự tổn thương nào cũng không được xảy ra với cô.
Đợi đến khi cô hồi phục, phát hiện anh là ai, liệu có phải đó chính là ngày chết của anh không.
Nếu có thể, liệu cô có thể thử yêu anh một chút không, không cần yêu nhiều như 11 của cô, rất ít thôi cũng được rồi, anh chưa từng được yêu, một ít thôi cũng có thể thỏa mãn anh rồi, anh nguyện dùng tất cả để đổi lấy.
Trong lòng Tần Nghiên Bắc nóng như lửa đốt, anh bước đến xe chạm vào khuôn mặt của Vân Chức, cắn nhẹ vào chóp mũi của cô như muốn trút giận.
Vân Chức giật mình, ngẩng mặt chống đối.
Tần Nghiên Bắc bình tĩnh nhìn chằm chằm cô, vừa mở cửa ra, Vân Chức còn chưa kịp chuẩn bị, cắn môi bổ nhào ra ngoài, đổ người về phía anh.
Anh cúi người ôm chặt lấy Vân Chức, bế cô từ ghế phụ ra, đá mạnh cửa rồi để cô ngồi ở hàng ghế trống trãi phía sau. Anh ngồi lên xe cùng cô, đóng cửa lại, trong không gian tối tăm chật hẹp, kéo Vân Chức vào lòng như bị đánh bại, véo má cô, hôn cô.
Muốn có được.
Muốn chiếm hữu.
Khao khát vừa điên cuồng vừa nóng bỏng như thiêu cháy, lửa cháy lan ra cả cơ thể anh.
Đôi môi lạnh của Tần Nghiên Bắc chạm lên môi cô, nghiền ngẫm một cách đầy trân trọng, đôi môi căng mọng của cô rất nóng, ẩm và mềm, khi chạm vào sẽ tan chảy, mỗi lần chạm vào đều như câu dẫn con người ta mất hết lí trí, muốn tìm kiếm sâu hơn.
Chỉ cần dùng chút sức anh đã có thể cạy răng cô ra, tham lam nếm thử.
Nhưng cánh tay của Tần Nghiên Bắc siết chặt khiến anh thấy đau, anh dừng lại, cố gắng kiềm chế bản thân, không thể lún sâu, không thể mất kiểm soát, không thể dọa cô được.
Nếu hai đôi môi giao hòa với nhau, anh sẽ hoàn toàn đi chệch đường ray.
Nhân lúc anh còn có thể bình tĩnh….
Trái tim Vân Chức như muốn vọt lên cổ họng, đôi môi bị chà xát vừa mạnh vừa nhẹ, cô thấy nóng bừng một cách lạ thường, không biết phải đặt tay vào đâu, một lúc thấy choáng váng, ánh sáng tối quá không nhìn rõ đường nét của anh, có hơi không xác định được vị trí của mình.
Đầu gối của anh sao?
Còn chân?
Có thể tiến về phía trước một chút không, tiện để anh….càng phóng túng hơn.
Vân Chức đỏ mặt, bấu chặt lấy góc áo của anh, cô cố gắng rướn người về phía trước, lại gần anh hơn, đầu gối không trụ vững ở hai bên hong anh, một hồi sức lực cũng không chịu nỗi.
Ngay khi cô không trụ vững đã vòng qua cổ anh, thuận thế ép người xuống, muốn ngoan ngoãn ngồi lên đùi anh.
Nhưng lúc thật sự ngồi xuống, cô lại bất ngờ phát hiện ra có vẻ như cô leo lên quá gần ở trên rồi, cảm giác có hơi không đúng.
Cô cọ vào đôi chân rắn chắc và mạnh mẽ của anh, cũng như chiếc khóa kéo kim loại lạnh lẽo dưới khóa thắt lưng mà lần trước cô vô tình chạm vào.
Vân Chức vội vàng muốn lùi lại, nhưng chỗ ngồi quá trơn, không chống đỡ nổi, cô ngã vào ngực anh, cơ thể chìm xuống, cọ vào đường viền đó, đột ngột bị va chạm.
Lần trước cũng chỉ là lướt qua.
Lần này… gươm súng đã giương dây.
Tần Nghiên Bắc dùng sức bóp chặt eo Vân Chức, ngón tay chạm sâu vào da thịt cô.
Cô hơi lật người, vòng 1 căng tròn lại chạm vào vòng ngực rắn rỏi của anh, bởi vì khẩn trương mà cô còn không ngừng động đậy.
Quá đáng hơn nữa, anh đã tiếp xúc gần cô hơn, chống lại sự mềm nhũn của cô.
Trên trán của Tần Nghiên Bắc đổ mồ hôi, anh véo chặt ót của Vân Chức hơn.
“…..Chức Chức ngoan, có thể dịu dàng một chút không, đừng ép anh trở nên cầm thú.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook