Tay đang cầm dao của Giang Thời Nhất bị kẹp chặt, không khỏi run lên, đôi mắt đỏ ngầu kinh hãi nhìn chằm chằm vào mũi dao, nhìn bộ phận sắc bén nhất thật sự cắm sâu vào cổ của Tần Nghiên Bắc, bên trong chảy ra những giọt máu đỏ tươi.

Tần Nghiên Bắc như thể không hề biết đâu, lực tay kiên cố, tiếp tục ấn chặt vào mạch cổ anh, đôi mắt cứ cúi xuống nhìn chằm chằm anh như chết.

Hai bên thái dương của Giang Thời Nhất ướt đẫm mồ hôi, anh ta thở hổn hển, tim đập cực nhanh, bất cứ lúc nào cũng không chịu nổi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tần Nghiên Bắc không phải là tùy tiện uy hiếp, anh điên rồi, ngay cả sống chết cũng không quan tâm, muốn đền mạng thay cho Vân Chức?!

Giang Thời Nhất bị kèm chặt đến mức khó thở không bao giờ anh ta thấy tuyệt vọng như vậy, nhưng vào lúc này anh đã tận mắt nhìn thấy máu trên cổ của Tần Nghiên bắc càng ngày càng chảy rõ ràng hơn, gần như kéo nó thành một đường máu chói mắt, tinh thần anh hoàn toàn sụp đổ.

Anh không thể làm bị thương Tần Nghiên Bắc….anh không gánh nổi!

Giang Thời Nhất như thể đột nhiên tỉnh ra, không màng cơn đầu cố hết sức vung tay ra, con dao không cầm chắc, nó rơi xuống đất cùng với máu.

Tần Nghiên Bắc chính là một tên thần kinh bệnh hoàn từ đầu đến cuối! Anh căn bản không phải là người bình thường! Có ai lại không sợ chết chứ! Ai dám ép đối phương cầm dao đâm vào động mạch chủ của mình! Vì một người phụ nữ?!

Anh đã lên kế hoạch một thời gian dài, kiên nhẫn và chậm rãi lót đường, chuẩn bị mỗi một chi tiết có thể nghĩ đến, không màng mọi nguy hiểm có thể bị thái tử gia của Tần thị báo thù, trong lòng hiểu rõ không được sai sót, với năng lực của anh cũng không thể đối chọi được với Tần Nghiên Bắc.

Anh cược vào sự dịu dàng dễ dỗ dành của Vân Chức và sự không quan tâm của Tần Nghiên Bắc.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chỉ cần đạt được một trong hai điều này thì không còn nghi ngờ gì nữa Vân Chức sẽ là của anh.

Anh có thể bù đắp những thiếu sót trong quá khứ, lấp đầy những hối tiếc, còn như chuyện sau này có thể đi cùng Vân Chức bao xa, vẫn còn phải xem cô yêu đương rốt cuộc là như thế nào.

Dù sao cũng không có quy định pháp luật nào về chuyện yêu đương thì bắt buộc phải kết hôn, thậm chí đi cùng nhau cả đời, điều anh thật sự muốn chính là thông qua Vân Chức xóa mờ đi một con người yếu ớt của bản thân trong quá khứ.

Nhưng bây giờ, anh dường như đã bị đẩy vào động băng, và mọi kế hoạch của anh dường như trở nên vô ích.

Vân Chức không nghe lời, mà Tần Nghiên Bắc vì để không cho cô báo ơn cho người khác mà ngay cả mạng sống cũng muốn đền thay cô sao?!

Tần Nghiên Bắc bước lên phía trước, đạp lên con dao, giọng nói khàn khàn len lỏi vào tai người khác: “Là cậu không muốn, thế thì nên đền bù bằng cái khác rồi.”

Giang Thời Nhất bị cảm giác sợ hãi bao trùm, không còn chỗ nào để trốn, lảo đảo lùi vào trong hành lang, chặn con đường duy nhất để tìm thấy Vân Chức của Tần Nghiên Bắc.

Anh khó khăn mở miệng muốn nói chuyện, Tần Nghiên Bắc thẳng chân đạp lên bụng anh ta.


Cả người Giang Thời Nhất ngã nhoài ra sau, sau một hồi đau đớn hét lên một tiếng, anh ta không còn có cơ hội mở miệng nữa. Cơ thể từ nhỏ được nuông chiều không chịu nỗi đả kích, hơi gập đầu gối, loạng choạng ngã xuống, bị Tần Nghiên Bắc bóp cổ một lần nữa, kéo lên.

Giang Thời Nhất càng vùng vẫy càng đau đớn, Tần Nghiên Bắc căn bản như đang muốn giết chết anh ta.

Xương cốt của anh ta va đập mạnh vào nền đất cứng và lạnh, một công tử với những chiếc khuy măng sét tinh xảo giờ bây giờ như một cái bao cát, dưới sự uy hiếp tính mạng khiến phòng ngự tâm lí của anh ta hoàn toàn sụp đổ.

Tinh thần anh ta không còn tỉnh táo nói loạn xạ, giọng nói khàn đặc: “Tần Nghiên Bắc mày giết tao rồi, giết tao rồi thì mãi mãi không có người thứ hai, người thứ hai biết lúc đầu---“

“Mày mới, mới là kẻ đáng thương nhất, có vẻ là nắm trong tay tất cả, nhưng thật sự là không có cái mẹ gì, chỉ có thể dựa vào sự lừa dối để có cô ấy----“

Tần Nghiên Bắc sải bước đến cánh cửa phòng học đang đóng chặt, ngay sau khi Giang Thời Nhất bị ném vào tường như một cái xác, anh ta tỉnh lại sau cú đánh, trên người có nhiều vết gãy, hôn mê ngã quỵ xuống đất.

Cánh cửa bị khóa bên trong, thậm chí Tần Nghiên Bắc còn không dám lãng phí thời gian để đẩy nó ra, mạnh mẽ đá cửa, phòng học thiếu ánh sáng lập tức biến dạng. Thiết bị tra tấn không tương thích với thế giới thực được đặt ở giữa, treo ổ khóa.

Một người nam nữ trung niên nghe thấy bên ngoài có động tác, ý thức đã xảy ra chuyện lớn, trốn vào một gốc muốn nhân cơ hội chạy ra ngoài.

Khóe môi khô khốc của Tần Nghiên Bắc nứt ra, anh lập tức cắt nguồn điện, túm tóc hai người đẩy tới trước thiết bị màu xám đen cực lớn, hai người không chống cự nổi, va chạm với nhau và chảy cả máu đầu.

“Mở ra.”

Trước mắt hai người nam nữ trung niên này đều chỉ toàn màu đen, còn đang định chối đây đẩy thì nghe thấy những lời đe dọa.

Trường Thượng Đức năm đó có học sinh tự sát, sự việc trở nên ồn ào thì đã được phong tỏa, lại thêm có người bị ảnh hưởng lợi ích nên đã dàn xếp, mấy năm nay bình an che giấu, không dám làm gì quá trắng trợn nữa.

Nếu không phải gần đây thiếu tiền, Vân gia lại nói cái giá mà người đàn ông trẻ tuổi đó đưa ra khiến họ không thể chối từ được, cũng sẽ không kháng cự lại sự mê hoặc đó một lần nữa.

Nghĩ đến tính tình Vân Chức yếu ớt, lại chỉ là một sinh viên mà thôi, nếu nghe lời thì căn bản chẳng có gì đáng lo.

Nhưng ngay giờ phút này khi đầu hai người đã chảy máu ngã khụy ở đây, họ biết thôi xong rồi.

Âm lượng câu trước của Tần Nghiên Bắc rất thấp, lời nói như bị xé nát, nhìn thấy hai người không có rút chìa khóa ra ngay, anh nắm lấy cổ áo sau của hai người, nện mạnh vào cánh cửa kim loại, nghiêm giọng như muốn ăn tươi nuốt sống con người: “Tôi bảo các người mở cửa ra!”

Người phụ nữ sợ hãi, rùng mình rút chìa khóa ra, nhưng cả một lúc vẫn không chọc được lỗ khóa.

Tần Nghiên Bắc giật lấy, ngón tay run rẩy nắm lấy ổ khóa, chỉ cần hai ba giây đã cắm được chìa khóa vào, nhưng nó như kéo dài rất lâu, bất cứ giây phút nào chậm trễ đều như cứa vào da thịt Vân Chức.

Cánh cửa từ từ được mở ra, tiếng động công kích dây thần kinh ở bên trong đã ngừng lại vì mất điện, không gian như một mật thất không có chút ánh sáng nào, chật chội đến mức chỉ có thể vừa một người ngồi đó, các lỗ thông gió chỉ vừa đủ không khí duy trì sự sống cho con người, trên ghế nối với dây điện, bị điện tra tấn.


Cách một cách cửa thôi, nhưng mở ra lại là địa ngục.

Người con gái cúi đầu, sững sờ ngồi trên chiếc ghế đó, cố gắng hết sức để co mình lại, trên tay có những vết xước sâu và nông, môi cô bị cắn đến mức toàn vết nứt.

Lông mi của cô hạ xuống rất thấp, nước mắt tuôn rơi trên khuôn mặt đã khô đi rất nhiều, nhưng những giọt nước vẫn tiếp tục chảy xuống trong vô thức.

Tần Nghiên Bắc cho rằng bản thân mình đã từng đau quá nhiều, sẽ không có gì hơn thế nữa.

Nhưng khi nhìn thấy Vân Chức, máu trên người anh như lỏng ra, những tơ máu hiện lên trong đôi mắt như tỏa nhiệt, nỗi đau trong tim đã vượt xa phạm vi anh có thể tưởng tượng được, trong lòng không khỏi có chút đau đớn.

Anh mở miệng nhưng không phát ra tiếng, ngay khi cô sắp sửa trượt xuống anh đã chạy đến ôm chầm lấy cô.

Vân Chức vẫn còn tỉnh táo, ý thức yếu ớt và mỏng manh của cô như thể chạm vào liền vỡ ra, cô không biết trước mặt là ai, sợ hãi ôm lấy chân, ngồi xuống đất mặc sức trốn tránh, muốn chôn vùi bản thân vào một góc.

Tần Nghiên Bắc quỳ xuống với cô, không dám chạm mạnh vào cô, sợ cô sẽ bị thương.

Anh nắm chặt lấy góc váy của cô, sợ cô biến mất, cuốn từng lớp vải vào giữa những đốt ngón tay: “Chức Chức, Chức Chức….”

Anh không ngừng gọi tên cô, một giọng nói mang theo sự run rẩy: “Anh là Tần Nghiên Bắc, em ngẩng đầu lên nhìn anh đi, Chức Chức, anh đánh bọn họ chạy hết rồi, không ai dám ức hiếp em nữa, chúng ta đi đến bệnh viện thôi.”

Giữa chừng anh gần như không thể nói tiếp được, muốn chạm vào khuôn mặt cô, ngón tay giơ lên không trung, giọng nói khàn đi, lại lặp lại một lần nữa: “Chức Chức, ngẩng đầu lên nhìn anh đi.”

Thế giới của Vân Chức đã hoàn toàn suy sụp.

Cô không nhắm mắt, nhưng không nhìn thấy cái gì cả, chỉ có những đường nét bên ngoài vô cùng mơ hồ, bên tai không ngừng đập ầm ầm, tất cả âm thanh nhận được đều bị bóp méo biến thành âm sắc quái dị, làn da như bị kim mỏng đâm vào, nhất cử nhất động đều tràn đầy đau đớn.

Rúc vào nơi tối tăm nhất, trốn trong góc, không muốn bị phát hiện, không muốn bị nhốt trong bóng tối, nếu bản thân không tồn tại thì tốt biết mấy.

Không thể nhìn, không thể nghe, không thể bị chạm vào, không thể ăn, sẽ bị đánh, sẽ chết.

Mấy năm trước bà nội đau đớn không chịu nỗi, khóc mãi không biết làm sao để quan tâm cô, một mình cô ngồi co ro trong căn phòng nhỏ đợi chờ cái chết, nhưng trong tim lại vô cùng khao khát, khao khát cái lồng khép kín mà cô không thể tự mở ra, sẽ có ai đó đến mở ra dù chỉ là he hé, để cô có thể nhìn thấy một chút ánh sáng.

Sau đó ánh sáng đó đã đến rồi.


11….

Vân Chức ôm chặt lấy đầu gối, yên lặng ngồi khóc, cô không tìm thấy 11 nữa, thậm chí cô bắt đầu thích một người khác.

Cô chưa từng nhìn thấy khuôn mặt của 11, ngay cả giọng nói của anh, cũng chỉ nhớ khi phản ứng nghiêm trọng kịch liệt đến, căn bản không phải là giọng nói chân thật của anh.

Ý thức được mình đã trượt xuống, lê cả người xuống vách núi, Vân Chức biết mình sẽ không bao giờ gặp lại 11 nữa, có thể sẽ không trụ lại được lần phản ứng trở lại này, cô đã bước vào cổng địa ngục, nhưng đột nhiên có một giọng nói ngắt quãng vang lên bên tai cô.

---- “Anh là Tần Nghiên Bắc, em ngẩng đầu lên nhìn anh đi.”

Câu nói này cô nghe không hiểu, nghe không rõ nhưng âm thanh biến điệu, câu cú, sau khi xiên vẹo như được đốt cháy và xâm lấn vào não bộ cô.

Giống y hệt năm đó---

Câu nói như thế, ngừng ngắt như thế, ngoài việc nó nghe trầm hơn trước kia ra thì không có gì khác biệt.

Cô khi đó, ngoài giọng nói của bà nội ra, cô chỉ nghe được duy nhất người này, nhớ đi nhớ lại cơ thể như có một phản ứng tự nhiên, ngay khi nghe được có thể xác định ai đang nói chuyện với cô!

Vân Chức không thể tin ngước mặt lên, đôi mắt cô long lanh nước.

Giấc mơ cô đã từng mơ vô số lần, âm điệu ngân vang bên tai cô lúc nửa đêm, trước khi cô rơi xuống hố sâu lần thứ hai, ông trời đã hiện ra ở đây, kiên định lại ý chí của cô.

Vân Chức khó khăn lên tiếng, sững sờ tiến về phía trước, rụt rè lẩm bẩm: "11..."

Giọng nói đó càng gần hơn, hơi thở như phả vào má cô.

Là anh….

Thật sự là anh.

Anh đứng trước mặt cô đầy chân thật!

Bức tường của Vân Chức đã bị chia năm xẻ bảy, cô sợ cô không bắt được anh, sợ anh lại biến mất ngay lập tức, cô loạng choạng bổ nhào về phía trước, sờ loạn xạ tìm tay anh, nước mắt rơi xuống cằm.

Chính cô không nghe thấy, vậy nên không thể phân biệt được rốt cuộc là có nghe ra không, chỉ là cô có thể gào thét tên anh trong tim, kêu lên cái cách xưng hô thời niên thiếu đã âm thầm đặt cho anh.

“11.”

“11!”

Trong phòng học mờ mịt và đổ nát, Tần Nghiên Bắc đang quỳ gối trước mặt Vân Chức.

Cô bất lực bổ nhào về phía anh, nắm chặt tay anh, nước mắt rơi trên mu bàn tay anh, nóng đến mức xuyên qua da thịt, cô như sợ mất đi, nắm lấy anh bằng tất cả sự nâng niu mà chưa bao giờ anh có được, run rẩy kêu hai từ đó.


Thích.

Ỷ lại.

Thân mật.

Khao khát.

Anh dốc hết sức để có mọi thứ, dù chỉ một chút cũng sẽ hài lòng, hóa ra không phải cô không muốn cho mà là thực sự nó đã thuộc về một người khác.

Tần Nghiên Bắc nhìn người con gái trước mặt, với trái tim đập liên hồi, anh bị chính tay cô bóp nát.

Anh cười nhẹ một tiếng, vết thương trên tay vẫn còn dính đầy mảnh thủy tinh lớn nhỏ, khớp xương bị kéo căng lớp da non đỏ bất thường, sau đó lại buông tay anh ra.

Vân Chức đưa tay đến trước mặt anh, nhưng không thấy nên chỉ có thể chạm vào anh, cô thản nhiên chạm vào cánh tay và ngực anh cho đến khi đầu ngón tay chạm vào vết máu vẫn còn khô quanh cổ anh.

Cô sờ vào, làn da trên tay cô đau hơn, nhưng không quan trọng nữa, đều có thể bỏ qua, cô chỉ muốn xác nhận anh thật sự tồn tại.

Chỉ là càng sờ, cảm giác tiếp xúc đó, đường nét và góc cạnh mang đến một cảm giác quen thuộc đầy bản năng.

“11…..”

Một cái tên chính là sự lăng trì đối với Tần Nghiên Bắc.

Sau khi da thịt đều bị cô cứa sâu vào, anh chỉ còn một cái xác trống rỗng.

Tần Nghiên Bắc nghiến răng, đột nhiên bước tới, vòng tay qua Vân Chức, ôm lấy sau đầu cô,giữ chặt tay, ôm cô vào lòng.

Cô giật mình, bây giờ không nhìn ra anh, không biết anh là ai.

Chiếm hữu, thôn tính, cái gì anh cũng đều làm.

Tần Nghiên Bắc dùng hết sức ôm Vân Chức, nhắm mắt lại, đáy mắt nóng bỏng ướt át, cúi người vùi vào cổ cô, trầm giọng trả lời.

“Anh là….”

“Anh chính là…”

“Chức Chức, anh đến rồi, đừng sợ.”


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương